Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 33: Một Năm Trước



CHƯƠNG 33: MỘT NĂM TRƯỚC

Đôi mắt vô cùng đẹp lại nguy hiểm chắn ngay trước mắt cô, giờ phút này hơi thở của Hàm Hinh rất sâu.

Đối mặt với câu hỏi của anh, cô trầm mặc một lúc lâu.

Trong lòng dâng lên hai chữ bi thương: buồn cười.

"Vì sao tôi phải gặp anh?"

Ngửa đầu, cô nghiêng người hỏi lại anh.

Gót chân muốn chạy khỏi địa bàn của anh, nhưng lại bị vây lại bá đạo như trước.

Lúc này ánh mắt Cảnh Nguyên Trạch nhảy lên, chỗ thái dương nổi đầy gân xanh, lông mày phủ đầy sương lạnh.

Đại khái là không vui khi cô nói câu nói kia, nếu không, sao lại tức giận như vậy.

Yết hầu lên lên xuống xuống, anh nói: "Trước kia, là tôi làm sai, tôi thừa nhận, trong một năm nay, tôi vẫn luôn đợi em."

Khi nghe thấy " Tôi vẫn luôn đợi em ", ánh mắt bình tĩnh của Hàm Hinh lại như sắp tan vỡ.

Từ những gợn sóng lăn tăn, gián tiếp tạo thành sóng to gió lớn, nuốt hết cả trái tim cô.

"Tôi kết hôn rồi."

Dường như cô không có gì do dự đã ném ra những lời này, giọng điệu đơn giản, câu nói không chút để ý, lại làm người trước mắt cứng đờ cả người.

Vô cùng không thể tưởng tượng được nhìn cô, trên mặt viết rõ ba chữ tôi không tin.

"Là sự thật." Cô còn cường điệu thêm một lần.

Có trời mới biết giờ phút này trong lòng cô đang run rẩy thế nào, giống như bị rút hết không khí, cảm giác rung động tan rã ra ngay tại chỗ.

A, buồn cười biết bao, nói với cô vẫn luôn đợi cô, cuối cùng là muốn biểu đạt điều gì?

Cô đã lấy chồng rồi, dây dưa cùng người đàn ông khác, nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!

Cảnh Nguyên Trạch đã buông lỏng cô ra, cả người đều chết lặng tại chỗ, khóe môi mềm mại lại run rẩy kịch liệt.

Là dáng vẻ không kịp phản ứng với tình hình hiện tại, giống như để anh nhìn thấy sự bất lực trên cõi đời này làm cho anh không chịu được sự thật ấy.

Đúng lúc này, Hàm Hinh đẩy mạnh anh đang ngăn chặn đường đi của mình ra, nhân lúc anh không chú ý, nhấc chân lên chạy trốn.

Trong đôi mắt đã vô tình ươn ướt, che đi cái mũi chua xót, trong nháy mắt, hai giọt nước mắt lăn xuống.

Cô điên cuồng chạy ra bên ngoài, sợ người phía sau lại đuổi theo, ra khỏi cổng công ty, lên một chiếc xe taxi, cuối cùng cô mới dám buông thả nghẹn ngào rơi lệ. . . . . .

Một năm trước ....

Vào một đêm going tố, cô quỳ gối trước cửa nhà, tiếng sấm ánh chớp, mưa rơi ướt nhẹp quần áo cô, tia sét chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, cô vẫn quỳ thẳng không đứng lên như cũ, chỉ hy vọng người trong phòng có thể ra ngoài gặp cô một lần.

"Cô Hàm , cậu chủ sẽ không ra gặp cô đâu, cô trở về đi."

Quản gia nhìn thấy mà đau lòng, thật sự không đành lòng lại tiếp tục nhìn nữa, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Đôi môi xanh mét đã cho thấy tình trạng sức khỏe của cô, nếu như vẫn tiếp tục, không phải bị bệnh, chính là ngã xuống.

"Không, tôi cầu xin ông, giúp tôi nói thêm vào để anh ấy ra gặp tôi được không? Nghe tôi giải thích, tôi thật sự không lêu lổng với người đàn ông khác, đêm đó tôi bị người ta hãm hại."

Quản gia lắc đầu, giống như tức giận, lại giống như không biết phải làm sao, cuối cùng đi vào một chuyến.

Sự kiên trì của cô đã thành công, người trong phòng thật sự ra ngoài rồi.

Không để ý nước mưa trút xuống, làm đôi mắt cô đều đỏ lên đau nhức, cô cầu xin: "Nguyên Trạch , em cầu xin anh, cho em vay sáu trăm triệu được không? Ba em bởi vì chuyện công ty đã phải vào bệnh viện, cần phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, em không có nhiều tiền như vậy, anh cho em vay trước được không? Em nhất định sẽ trả lại cho anh."

"Trả lại? Lấy cái gì để trả lại cho tôi? Bằng vào thân thể đã bị người khác chà đạp của cô sao?"

Sắc mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt đông lại lạnh như băng, lời nói giống như con dao này, từng nhát từng nhát cắm vào trong lòng cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...