Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 47



Sau khi thích ứng được bốn năm ngày, Nam Nhứ mới tìm được lại chút tiết tấu sinh hoạt, bôn ba sinh hoạt qua lại ba cái địa điểm.

Sáng sớm, vừa mở mắt liền trở lại Phi Hoa Trai, cùng ăn cơm sáng với Du Duyệt và Chu Thắng Nam, tỷ muội còn thuận tiện đưa một đống đồ ăn vặt cho nàng.

Ăn cơm xong lại chạy đến Xích Đan Phong đọc sách, học đến trời đất tối sầm, Ô Đại Sài mua cho nàng một đống linh quả tươi ngon.

Buổi tối lại biến thành mèo con bay đến bên Lê Vân, Lê Vân lại đem một đống đồ ăn vặt cho mèo bày ra trước mặt nàng.

Nam Nhứ cứ như vậy ăn ăn uống uống xong lại đọc sách, không quá nửa tháng, bỗng nhiên phát hiện......

Quần áo đã chật.

Tê ——

Nam Nhứ hít một ngụm khí lạnh, đứng ở trước gương.

Hình người vẫn còn tốt, y phục của đệ tử có tay áo rộng, có thể che được thịt, nhiều lắm thì trên má mượt mà đi một ít.

Biến thành mèo thì......

Mắt thường có thể thấy được nàng to lên!!!

......Đều là do lông nàng quá xù.

Ừm.

Nhất định là như vậy.

Tuyệt đối không phải nàng béo.

Tuyệt đối không phải.

Nam Nhứ tẩy não cho mình xong, từ trên giường nhảy xuống mặt đất.

Vừa nhảy dựng xuống nàng nghe thấy được một tiếng “Bộp”!

Là thanh âm móng vuốt đạp lên mặt đất, có thể nghe ra được tiếng này là chỉ hình thể chắc nịch như heo.

Nam Nhứ: “……”

Nàng hận.

Không có biện pháp tự lừa dối mình!

Nam Nhứ khổ sở mà nhảy lại lên giường, lăn qua lăn lại, lăn trong chốc lát, mệt mỏi mà đi ngủ.

Lúc nàng tỉnh lại cũng đã là trời sáng.

......Ai nha, quên đi đánh tạp ở chỗ Lê Vân.

Nhưng ở chỗ Ô Đại Sài cũng không kịp nữa rồi.

Nam Nhứ giãy giụa một chút, cuối cùng vẫn là biến thành hình người, vội vàng chạy tới Xích Đan Phong.

Khi đến Xích Đan Phong, nàng chợt thấy được một mảnh hơi nước. Lúc này, mặt trời vừa lúc mọc ở phương đông, dưới ánh nắng chiếu rọi, một vòng cầu vồng treo ở trên không trung, bảy màu sắc sặc sỡ, xa hoa lại lộng lẫy.

Mấy ngày nay Nam Nhứ đã đọc được không ít sách, chậm rãi nửa nhịp nàng mới phản ứng lại, đây là chiêu thức Xích Hồng Ngâm của Lăng Độ tiên nhân.

Luyện đan cũng phải có thủ pháp.

Thủ pháp khác với phương thức, chẳng hạn như khi nấu ăn chiên rán hong xào.

Trên cơ sở của thủ pháp, trải qua đời đời lại bị các tiền bối thay đổi thêm, hình thành các dòng phái khác nhau. Chỉ có một chút được truyền lại ở trong nội bộ, dần dần cũng có chút được truyền rộng rãi hơn. Xích Hồng Ngâm này, vì sao mọi tu sĩ luyện đan đều biết ——

Bởi vì đây là loại thủ pháp khó học!

Luyện đan một chuyện, không giống như kiếm tu, dáng người phiêu dật, tiêu soái, có thể chơi đùa. Ngược lại tùy thời còn có khả năng nổ tung chảo, đan hỏng, làm cho người mặt xám mày tro giống như vừa mới đi đào than đá.

Cho nên ngẫu nhiên sẽ có một số thủ pháp luyện đan rất đẹp mắt, một số ít người(trang bức) nhiều thời điểm sẽ dùng để trưng bày.

Trong đó Xích Hồng Ngâm là một loại kỹ năng cao, khó khăn, hơn nữa còn phải bao gồm thực dụng mỹ.

Lấy hiểu biết của Nam Nhứ đối với Ô Đại Sài, Ô Đại Sài sẽ không chơi lớn đến mức dùng thủ pháp này luyện đan.

Chẳng nhẽ, có người khác ở đây?

Tất nhiên là ở Xích Đan Phong cũng không chỉ có một mình Ô Đại Sài.

Ô Đại Sài có thu ba đệ tử, bất quá ba người đều đi du lịch ở bên ngoài, nàng vẫn chưa có gặp qua.

Nếu có người đã quay về, ừm......Có nên qua chào hỏi một cái?

Nam Nhứ nghĩ vậy, tiến vào.

Xích Đan Phong được xây dựng là nơi luyện đan, chủ viện là phòng luyện đan. Nếu muốn đến phòng sách phải đi qua từ phòng luyện đan.

Nói chung, nhóm đan tu luyện đan đều là nắm chặt cửa lớn, cực kỳ sợ người quấy rầy.

Nam Nhứ đi ngang qua, lại tiến tới mở cửa lớn ——

Bên trong phòng, một nam nhân mặc trường bào màu tím nhìn ra hướng nàng.

Nhìn thấy nàng tới, nam nhân làm ra một cái thủ thế phức tạp, cầu vồng hoa lệ lại lần nữa xuất hiện, đây là thủ pháp khó làm Xích Hồng Ngâm.

Rồi sau đó nam nhân kết ấn, phong bế đan lô, đứng ở dưới cầu vồng bảy sắc, cười tủm tỉm với nàng, nói: “Muội là đệ tử mà sư phụ mới thu, tiểu sư muội Nam Nhứ?”

Ô Đại Sài có ba đệ tử, hai người đầu đều là nữ tử, còn vị này là......

Nam Nhứ dừng một chút, nói: “Tiểu sư huynh?”

Nam nhân đạp cầu vòng bay về phía nàng, không biết trên người mang theo mùi hương gì, thổi qua từng đợt làn gió thơm nhẹ, tay cầm quạt bay xuống những cánh hoa hồng đào.

Hắn đứng yên ở trước mặt nàng, hành lễ: “Tiểu sư muội, lần đầu gặp mặt, ta là Ngôn Thiên Tễ.”

Nam Nhứ nhìn cảnh tượng đầy sắc màu,trong lòng lúc này cảm thấy vị tiểu sư huynh này thập phần giống Khai Bình Khổng Tước.

Nếu không phải thế giới này không có Đại thoại Tây Du......Nàng thật sự nghi ngờ rằng tiểu sư huynh là người xem thâm niên của Đại thoại Tây Du.

Tuy hắn hoa hòe lộng lẫy như vậy, ngược lại cũng không làm cho người ta chán ghét.

Có lẽ là liên quan đến diện mạo của hắn.

Khí chất hay khuôn mặt hắn mang theo chút ngây thơ hồn nhiên, làm cho người ta không cảm giác được ác ý hay sự trêu chọc của hắn, mà chỉ cảm thấy hắn giống như một thiếu niên thích náo nhiệt.

Nam Nhứ cũng hành lễ với hắn: “Chào Tiểu sư huynh.”

Ngôn Thiên Tễ nói: “Nghe nói gần đây sư muội đang học sách, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi ta. Sư phụ ra ngoài đã dặn ta phải chiếu cố muội cho thật tốt.”

A, Ô Đại Sài ra ngoài.

Nam Nhứ như thế không nghe hắn nhắc tới.

Nam Nhứ gật đầu nói: “Vâng.”

“Sư muội, vậy ta quay về luyện đan tiếp đây!”

Ngôn Thiên Tễ vung quạt, lại là một đường cánh hoa mang theo làn gió thơm.

Ừm......

Xem ra vị sư huynh này rất chú ý đến nghi thức thẩm mỹ.

Nam Nhứ xoay người đi đến phòng sách.

Đợi cho đến khi trời tối sầm lại, bỗng nhiên nàng nghe thấy có thanh âm đẩy cửa.

Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Ngôn Thiên Tễ bưng một mâm đào mật đi vào.

Nàng ngẩng đầu vừa thấy, ngôn thiên tễ bưng một mâm mật đào đi vào tới.

Ngôn thiên tễ nói: “Sư muội, sư phụ dặn qua, phải đem đồ ăn cho muội.”

“Ồ……” Nam Nhứ gật gật đầu, “Cảm ơn sư huynh.”

Ngôn Thiên Tễ đặt mâm đào mật xuống, thăm dò nhìn xem quyển sách trên tay nàng.

Hắn nói: “《Những điều quan trọng về đan hỏa》? Sư muội đang học quyển sách này?”

Nam Nhứ gật đầu: “Ừm.”

Sau khi đọc xong quyển sách này tới nửa tháng nàng mới phát hiện, quyển 《Những điều quan trọng về đan hỏa》là quyển khó nhất.

Ô Đại Sài đối với nàng hoàn toàn nuôi thả, cũng không nói cho nàng những quyển sách như thế này trên cơ sở cần phải yêu cầu cao như thế nào.

Nàng tự mình chọn một quyển lại một quyển xem, sờ soạng một chút, mới có thể sắp xếp sơ qua những quyển sách khó học. Ngày hôm qua Ô Đại Sài tới kiểm tra tiến độ học tập của nàng, nhìn đến những quyển đã được nàng sắp xếp lại, hiển nhiên là có cười một chút.

......Người này chính là cố ý!

Có lẽ là đã thấy nàng đi vào quỹ đạo, hôm nay Ô Đại Sài liền rời khỏi Xích Đan Phong, ném nàng cho Ngôn Thiên Tễ chiếu cố.

Nhìn thấy Ngôn Nhiên Nễ tới, Nam Nhứ chỉ vào một chỗ trong sách, hỏi hắn: “Sư huynh, chỗ này là có ý gì, ta học đến năm lần cũng chưa hiểu được.”

Ngôn Thiên Tễ lộ ra ánh mắt khó hiểu: “Cái này phải cần học năm lần? Ta xem một lần đã biết a.”

Nam Nhứ: “……”

Bị học bá làm tổn thương.

Nam Nhứ điều chỉnh lại tâm tình một chút, hỏi Ngôn Thiên Tễ: “Vậy sư huynh có thể giải thích cho ta được không.”

Ngôn Thiên Tễ gật đầu, bắtd dầu giải thích cho nàng.

Sau khi nghe xong, Nam Nhứ lâm vào trầm mặc thật sâu.

.......Tuy rằng có học bá, nhưng hắn không biết giảng đề như thế nào a.

Quá trình giảng đề của Ngôn Thiên Tễ, tổng kết lại một chút chính là, trước như thế này, lại như thế kia, sau đó liền kết thúc.

Cực kỳ giống những học bá làm đề toán học không cần viết quá trình mà nhảy một phát đến kết quả.

Cố tình Ngôn Thiên Tễ còn thập phần nghiêm túc: “Sư muội đã hiểu chưa? Không hiểu ta lại giảng lại cho muội lần nữa.”

Nam Nhứ gian nan nói: “…… Không cần.”

Giảng như vậy, tám đời nhà nàng cũng không nghe hiểu.

Nàng vẫn là tự mình xem đi.

Ngôn Thiên Tễ rất là tiếc nuối mà thở dài: “Sư phụ thu ít đệ tử, lúc trước đều không có cơ hội giảng giải cho người ta.”

Ngôn Thiên Tễ chờ đợi mà nhìn nàng: “Sư muội nếu còn có chỗ nào không hiểu, có thể tiếp tục hỏi ta!”

Nam Nhứ lừa gật gật đầu: “Ừm ừm, được.”

Rất mau, Nam Nhứ đã biết nàng ra một quyết định sai lầm.

Sau khi nàng đáp ứng Ngôn Thiên Tễ, cứ mười lăm phút Ngôn Thiên Tễ lại bưng một mâm linh quả lại đây.

Một đường hắn đi đều có một làn gió mát mang theo cánh hoa thơm: “Sư muội, ăn lê.”

Sau đó là đôi mắt khát vọng mà nhìn nàng.

.......Nam Nhứ làm bộ không thấy.

Lại qua mười lăm phút, Ngôn Thiên Tễ nói: “Sư muội, ăn quả táo.”

Hắn chớp chớp mắt, hàng mi dài quét động như cánh quạt nhỏ, nhìn về hướng nàng vứt......Mị nhãn?

Thật ra cũng không phải mê hoặc.

Mà là loại ánh mắt mong đợi mãnh liệt như “Ngươi mau hỏi ta vấn đề gì đó đi”.

......Nam Nhứ vẫn ngoan cố làm bộ không nhìn thấy.

Lại qua mười lăm phút, Ngôn Thiên Tễ nói: “Sư muội, ăn đào.”

Hắn lại ám chỉ mà vứt mị nhãn về hướng nàng, lại vứt thêm vài cái, rốt cuộc nhịn không được nói: “Sư muội, vừa rồi ta tiến vào lúc muội đang xem một trang này, hiện tại vẫn còn đang xem, nhất định là muội không hiểu đi? Để ta giải thích cho muội một chút!”

Mắt thấy hắn chuẩn bị bắt đầu giảng bài, Nam Nhứ nhanh chóng cầm quả táo nhét vào trong miệng hắn, ngăn chặn lại mồm hắn.

“Sư huynh!”

Nam Nhứ phát hiện chỉ có thể nói thẳng lời cự tuyệt mới có thể để vị tiểu sư huynh này rời đi.

Nàng nói: “Sư huynh, ta không cần huỳnh giảng giải cho ta nữa, huynh tự đi làm chuyện của mình đi.”

Tiểu mị nhãn của Ngôn Thiên Tễ trong thoáng chốc biến thành ủy khuất, giống như nàng là tra nữ vứt bỏ hắn.

Nam Nhứ hít sâu một hơi, quyết tâm đem hắn đẩy ra ngoài cửa: “Sư huynh đừng tới quấy rầy ta!”

Ngôn Thiên Tễ thu cây quạt lại, cánh hoa cũng đều không xong, mưa sầu gió thảm nói: “Vậy được, sư muội cố gắng học tốt.”

Hắn ai oán mà liếc mắt nàng một cái.

Tấm lưng kia, nói như thế nào nhỉ, không bị tra nữ tổn thương trăm lần cũng tuyệt đối không ra được cái khổ tình bi thương như thế kia.

Trong nháy mắt Nam Nhứ gần như cảm giác mình có phải là đã làm ra tội ác tày trời gì không.

Quả nhiên là sau đó Ngôn Thiên Tễ cũng không có tới quấy rầy nàng.

Có lễ là bởi vì có chút áy náy, thời điểm Ngôn Thiên Tễ bảo muốn đưa nàng về Đạp Tuyết Phong, nhất thời Nam Nhứ mềm lòng đồng ý.

Nàng cưỡi linh sủng của Ngôn Thiên Tễ ——

Vị tiểu sư huynh hoa hòe lộng lẫy như Khổng Tước, linh sủng của hắn vậy mà thật sự lại là Khổng Tước!

Cũng không biết nên nói, sủng vật theo chủ nhân hay là chủ nhân theo sủng vật.

Nam Nhứ cùng Ngôn Thiên Tễ ngồi trên lưng Khổng Tước, quả nhiên Ngôn Thiên Tễ lại nhịn không được vứt mị nhãn về phía nàng: “Sư muội……”

Nam Nhứ bị hắn vứt mị nhãn một ngày như vậy, đã sớm miễn dịch đối với mị nhãn của hắn.

Tuy nhiên ngồi ở trên lưng Khổng Tước quá nhàn rỗi, Nam Nhứ liền thuận miệng hỏi một vấn đề cực kỳ đơn giản.

Quả nhiên, lấy công lực của vị sư huynh này, một vấn đề đơn giản như thế cũng có thể bị hắn giải thích như lọt vào sương mù, làm người ta không sờ được đến dầu óc.

Trả lời xong, hắn giống như nghiện lại vứt mị nhãn về phía nàng, muốn nàng hỏi thêm.

Nam nhứ nghĩ nghĩ, một ngày này sư huynh cũng tặng nàng không ít trái cây ngọn, nên cũng sảng khoái mà thỏa mãn hắn.

Cứ như vậy một hỏi một đạp, Khổng Tước cũng đi tới Đạp Tuyết Phong.

Rốt cuộc Nam Nhứ cũng không cần bị ép hỏi chuyện nữa, từ trên lưng Khổng Tước nhảy xuống, gấp không chờ nổi mà chào tạm biệt: “Sư huynh, gặp lại sau!”

Ngôn Thiên Tễ lưu luyến không rời mà lại vứt thêm một cái mị nhãn về hướng nàng.

Nam Nhứ nói: “Sư huynh, hôm nay đã đủ nhiều rồi!”

Ngôn Thiên Tễ u oán nhìn nàng: “…… Vậy được.”

Tiễn Ngôn Thiên Tễ rời đi rồi, Nam Nhứ mới thở phào một hơi.

Nàng đang định về phòng, vừa xoay người lại, phát hiện có hai người không biết đã từ khi nào đứng sau lưng nàng.

Một người nhìn nàng, hòa ái hiền từ; một người khác nhìn nàng, thần sắc nhàn nhạt.

Sau lưng Nam Nhứ cứng đờ: “Chào Trúc sư huynh.”

Nàng hít vào một hơi, nơm nớp lo sợ mà chào hỏi người trước mắt: “Chào…… Sư phụ.”

Ách.

Rõ ràng là cái gì nàng cũng chưa làm.

Không hiểu sao lại có loại cảm giác chột dạ???
Chương trước Chương tiếp
Loading...