Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 56: Chương 54-2



Edit: KienHuyetPhongHau

Trúc sư huynh dẫn nàng tiến vào: “Đây là Ôn Bách Nham, đệ tử Đạp Vân Phong, quản sự Ký Sự Đường.”

Nam Nhứ tới đây lâu như vậy, ít nhiều cũng quen thuộc một chút địa hình.

Lê Vân kế thừa là Đạp Tuyết Phong của sư phụ hắn, kiếm tu Thái Huyền Tông còn có hai phong khác, phong chủ là Lê Vân, Mạch sư bá cùng với sư thúc, phân biệt là Đạp Vân Phong và Đạp Lãng Phong.

Đệ tử Đạp Vân Phong…… Bốn bỏ năm lên, bọn họ cũng là ra cùng một mạch.

Nam Nhứ hướng đối phương hành lễ: “Ôn sư huynh, ta là Nam Nhứ của Đạp Tuyết Phong.”

Ôn Bách Nham nói: “Tiểu sư muội khách khí rồi. Tiểu sư muội, hôm nay tới Ký Sự Đường, cần phải làm chuyện gì?”

Nam Nhứ nói: “Ta mới từ Luyện Khí kỳ tấn chức lên Trúc Cơ…… Trúc sư huynh nói ta cần tới Ký Sự Đường một chuyến, muốn làm chuyện gì, ta cũng không hiểu được, làm phiền sư huynh rồi.”

Ôn Bách Nham cười nói: “Không phiền, đơn giản là thay muội đổi ngọc phù mới mà thôi. Tiểu sư muội tuổi trẻ như thế đã bước vào Trúc Cơ, tiền đồ vô lượng.”

Ôn Bách Nham hiển nhiên là một người giao tiếp cực tốt, ngoài miệng nói chuyện thì không nói, làm việc cũng tương đương nhanh nhẹn.

Không chờ bao lâu, việc của Nam Nhứ cũng đã làm xong, một ngọc phù nho nhỏ đã được đổi thành một khối ngọc bài, còn phải đi lãnh một nửa tiền tiêu tháng này, cùng với ba bộ y phục của đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Xong xuôi mọi chuyện, Ôn Bách Nham còn nói với nàng: “Sau khi đệ tử Trúc Cơ kỳ thông qua tiểu khảo là có thể xuống núi tiếp nhận một ít nhiệm vụ. Nhưng thật không khéo là, tiểu khảo năm nay đã kết thúc, nếu sư muội muốn xuống núi thì cần phải chờ đến sang năm.”

Nam Nhứ ngoài mặt cũng tỏ vẻ tiếc nuối: “Đúng thật không khéo.”

Trên thực tế, trong lòng nàng vui như hoa nở.

Không cần xuống núi?

Thật tốt quá.

Nàng chỉ muốn yên phận trong nhà ở Tu chân giới thôi, ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến nàng ra ngoài.

Bên ngoài còn có tên cẩu đồ vật Ma Tôn Phong Dị kia, nàng mới không cần đưa tới cửa.

Nàng rất nhanh làm xong xuôi mọi chuyện cùng Trúc sư huynh, Ôn Bách Nham tiễn bọn họ ra ngoài, trong tay còn cầm đồ gì đó nhét vào tay Trúc sư huynh nhưng lại bị Trúc sư huynh đẩy trở về.

Hừm…… Có phần giống như đến ngày tết, đi thăm sau đó tặng bao lì xì cho nhau.

Nam Nhứ rất trung thực mà đứng tại chỗ nhìn Trúc sư huynh, cuối cùng vẫn phải là nhận lấy món kia, gương mặt đầy tươi cười mà đi tới hướng nàng.

Hai người ngồi trên tiên hạc, Trúc sư huynh nói: “Hài tử Ôn Bách Nham kia, cho ta một trăm linh thạch thượng phẩm.”

Hắn nói: “Hắn trực ban ở Ký Sự Đường, một tháng cũng chỉ có hai mươi linh thạch thượng phẩm mà thôi, lần này hắn lại lấy phần tiết kiệm hơn nửa năm đều cho ta.”

Trúc sư huynh lại ghét bỏ, lại kiêu ngạo nói: “Ta chỉ là một phàm nhân, nhiều linh thạch như vậy, có sử dụng được gì đâu?”

Nam Nhứ nói: “Trúc sư huynh cùng Ôn sư huynh có tình cảm thật tốt.”

Trúc sư huynh thở dài: “Năm đó ta ở ngoài sơn môn nhặt được hắn, hắn vẫn là một hài tử choai choai, đến bây giờ cũng đã Trúc Cơ lâu rồi.”

Nam Nhứ mở to hai mắt: “Ôn sư huynh là huynh nhặt về?”

Trúc sư huynh gật đầu nói: “Ta không có tu vi, lúc kiếm quân ra ngoài, chỉ ở trong tông môn, thường xuyên sẽ xung quanh tông môn một chút. Thái Huyền Tông là đại tông môn, cũng thường xuyên sẽ có nhà đưa hài tử tới tham gia tuyển chọn, có hài tử không được chọn, nhẫn tâm ném chúng ở bên ngoài tông môn, trông cậy vào việc tông môn có thể nhặt chúng về, thu lưu chúng.”

“Trời ——”

Nam Nhứ hít hà một hơi.

Nàng nói: “Còn có loại chuyện như thế này? Vậy vạn nhất…… Tông môn không đưa vào thì sao?”

Trúc sư huynh nói: “Tông môn sẽ cung cấp cho bọn họ một ít gạo thóc của thế gian, bọn họ sẽ không bị đói chết. Đợi cho đến khi bọn họ lớn lên một ít, đa số sẽ tự tìm đường rời khỏi tông môn. Nhưng mà giữa các hài tử choai choai, cũng sẽ kết thành đủ loại bang phái, lúc ta thấy Ôn Bách Nham là khi hắn bị tiểu hài nhi dẫn đầu đánh đến cả người toàn thương tích, làm tâm ta mềm nhũn nên quyết định mang hắn theo.”

“Hài tử như vậy, mấy năm nay, ta lục tục mang về cũng tới mười mấy,” Trúc sư huynh nhẹ nhàng bâng quơ, “Nhiều năm qua đi, cũng chỉ có mỗi Bách Nham là còn nhớ rõ ta.”

“Cái gì?” Nam Nhứ lòng đầy căm phẫn, “Đúng là vong ân bội nghĩa!”

Trúc sư huynh ngăn lại nàng: “Đừng nói như vậy.”

Hắn lại nói: “Kỳ thật là bọn họ đúng. Bước vào con đường tu tiên, coi như từng bước cách biệt với người thân là phàm nhân, càng xa càng tốt.”

Hắn nói lời này, thần sắc cũng không đau thương, cũng không có oán giận, giống như chỉ là tùy ý nói ra một sự thật có thể thấy được.

“Tuy ta chán ghét nào đó người sát thê chứng đạo,” Trúc sư huynh thở dài nói, “Lại không thể không thừa nhận, bọn họ có thể đi được dài lâu. A Nhứ tiểu hữu, ngươi phải nhớ kỹ, đây là pháp tắc cuta Tu chân giới. Duyên cầu đại đạo giả, chặt đứt hồng trần.”

Tâm tình của Nam Nhứ trở nên có chút không xong rồi.

Nếu cắt đứt với người thân, người xung quanh đều trở nên già đi, rồi chết đi, chỉ có mình vĩnh viễn tuổi trẻ ——

Trên trình độ nào đó mà nói, có phải đây chính là một loại nguyền rủa của trường sinh hay không?

Nam Nhứ bỗng nhiên có chút không rét mà run.

Nàng là thần thú……

Nàng giống như là, sớm hay muộn cũng sẽ phải nghênh đón cái ngày này.

Nàng nhấp môi, rầu rĩ không vui: “Vậy sau này thành tiên rồi, còn ý nghĩa gì nữa đâu?”

Trúc sư huynh biểu tình phức tạp mà nhìn nàng.

Hắn nói: “Kiếm quân cũng đã từng nói qua lời này.”

“…… Á?”

Nam Nhứ như là nắm giữ được chuyện gì đó rồi, lại như là chuyện gì cũng chưa rõ.

Trúc sư huynh lại nói: “Từ sau khi, kiếm quân nói đạo tâm có tổn hại.”

Nam Nhứ theo bản năng mà ngừng hô hấp.

Đạo tâm có tổn hại ——

Cho nên, đây chính là nguyên nhân khiến cho Lê Vân biến thành một nam nhân chán đời như hiện tại?

Cũng không phải là sau khi trúng hàn độc, cũng không phải là vì tu vi của hắn mất, mà là bởi vì đạo tâm của hắn…… Bị tổn hại?

Trúc sư huynh nói tới đây, tới điểm đến thì dừng, cũng không nhiều lời thêm.

Nam Nhứ cũng rất hiểu chuyện mà không có hỏi nhiều.

Trúc sư huynh đưa nàng đến Xích Đan Phong, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến chuyện đạo tâm có tổn hại, đi đường đều có chút thất thần, bất thình lình mà đụng phải một người…… Ách, cũng không phải người.

Nam Nhứ vừa ngẩng đầu liền thấy, trước mắt chính là dây đằng đang xách theo một xô nước vào bên trong phòng; sau đó lại dùng một cái dây đằng quấn quanh bó chày giã dược kêu lên “Đốc đốc đốc”.

Có dây đằng đang kiểm kê dược liệu, có ở chỗ sách, còn có một cây dây đằng vậy mà nắm bút viết viết chữ!

Nam Nhứ ở xa nhìn một màn này, không thể không thừa nhận: Chữ dây đằng viết ra còn đẹp hơn so với nàng!

…… Cảm giác như bị đánh một cái thật đau lòng.

Ô ô ô.

Ai bảo từ nhỏ nàng cùng ông học viết chữ bằng bút lông đều phế.

Nàng nhìn người đứng ở chính giữa điều khiển tất cả dây đằng, ngoan ngoãn hành lễ: “Đại sư tỷ, một ngày tốt lành.”

Lục Thiên Chỉ có chút sợ người lạ mà liếc nhìn nàng một cái, gật đầu: “Tiểu sư muội cũng vậy.”

Một cái dây đằng đưa tới nàng trước mặt: “Đây……Quà gặp mặt cho muội.”

Đại sư tỷ quả thực tử trạch bổn trạch, chuyện như đưa quà gặp mặt này đều có thể làm cho nàng có chút khẩn trương, giống như một người không bao giờ ra khỏi cửa.

Nam Nhứ vươn tay, nhận lấy quà gặp mặt, tươi cười: “Cảm ơn Đại sư tỷ.”

“…… Ừm.”

Lục Thiên Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, lại nói: “Muội đi đọc sách đi, tiểu sư đệ sẽ không tới quấy rầy muội.”

Nam Nhứ sửng sốt một chút mới phản ứng lại tiểu sư đệ mà nàng nói là ai ——

Còn không phải là Ngôn Thiên Tễ hoa hòe lộng lẫy sao.

Nam Nhứ hỏi nhiều thêm một câu: “Tiểu sư huynh hắn đang làm gì ạ?”

Lục Thiên Chỉ nói: “Hắn quấy rầy muội đọc sách, tự tiện để muội mở đan lô luyện đan, đã bị sư phụ phạt đi trông coi vườn dược rồi, đủ một tháng mới có thể ra ngoài, mỗi ngày còn phải luyện ba lò đan.”

Nam Nhứ: “……”

Sư huynh, thật xin lỗi a!

Không nghĩ tới lại làm cho Ngôn Thiên Tễ bị phạt, Nam Nhứ quyết định, chờ nàng đọc xong sách sẽ đi đến vườn dược xem hắn.

Nàng vào thư phòng, trong đầu óc vẫn là năm chữ “Đạo tâm có tổn hại”, không biết vì sao, bỗng nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên xông vào động phủ của Lê Vân, ánh mắt hắn vô bi vô hỉ.

Sau đó lại nhớ đến lần đi thả Vân đèn.

Vân đèn là đại biểu cho lời chúc phúc của người đã mất đối với người thân của họ……

Là sau khi người thân hắn mất đi, trở thành khúc mắc, cho nên khó mà có thể hóa giải sao?

…… Hắn có thể đi đến hiện tại, cũng không phải là người đặt nặng việc sinh tử.

Đạo tâm có tổn hại, hẳn là đã xảy ra chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Nam Nhứ ngồi yên trong chốc lát, cũng không nghĩ ra được kết quả gì, trong lòng lại trống rỗng, dường như vẫn luôn muốn nghĩ đến.

Thôi, đừng nghĩ nữa.

Chuyện về đạo tâm này là như thế nào nàng cũng chưa hiểu được, chỉ dựa nàng cũng không có cách chữa khỏi đạo tâm của Lê Vân.

Nàng hít sâu một hơi, mở trang sách trước mắt, cưỡng ép bản thân đi đọc sách.

Dần dà nàng cũng đi vào được quyển sách trước mắt.

Đợi cho đến ánh buổi chiều buông xuống, nàng khép lại trang sách, đi ra khỏi cửa phòng.

Vừa ra, nàng liền nhìn thấy Lê Vân đứng ở dưới ánh nắng trời chiều tới xem nàng.

Ánh nắng chiều màu cam hồng, rực rỡ chói lọi, hắn một thân bạch y, tóc dài trắng như tuyết, không dính chút nửa ấm áp.

“…… Sư phụ, người tới rồi.”

Nam Nhứ đi đến bên cạnh hắn, Lê Vân vẫn chưa nói thêm gì, chỉ ý bảo nàng ngồi lên hạc giấy.

Nam Nhứ yên lặng mà bò tới trên hạc giấy Lê Vân ngồi ở sau lưng nàng ——

Lại gần giống như một loại tư thế ôm nàng vào trong ngực.

Nam Nhứ cứng đờ cả người, chậm rãi thích ứng hơi thở của hắn.

Tính ra cũng không cần thích ứng, mỗi ngày đều ngủ chung cùng Lê Vân, nàng đã sớm quen thuộc nhiều với hơi thở của hắn.

Nhưng mà quen thuộc thì quen thuộc……

Lúc hóa thành người cùng với lúc hóa thành mèo, hiển nhiên không phải là cùng một chuyện a!

Làm mèo có thể có da mặt dày, còn làm người…… Vẫn là nên có liêm sỉ một chút.

Nam Nhứ bị hơi thở của hắn bao lấy, một đường đi đều miên man suy nghĩ.

Cho đến lúc trở lại Đạp Tuyết Phong, nàng mới nhớ, hình như nàng quên gặp Ngôn Thiên Tễ rồi.

…… Thôi kệ, ngày mai đi.

Nam Nhứ yên lặng đem kế hoạch thăm sư huynh lùi chậm lại một ngày.

Rồi sau đó nàng đi theo tiểu tỷ muội đến nhà ăn ăn cơm ——

Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam kỳ quái mà nhìn về phía nàng: “A Nhứ, muội đã Trúc Cơ rồi.”

“Hả, cái gì?”

Nam Nhứ phản ứng chậm nửa nhịp.

Du Duyệt nói: “Người Trúc Cơ đã rồi tích cốc nha.”

Nam Nhứ: “……”

Tốt, tu vi tiến bộ tật xấu xuất hiện.

Vì sao lại không cho nàng ăn cơm!!!

Nam Nhứ cắn khăn tay nhỏ, nhìn các nàng ăn cơm, mùi thơm ngào ngạt nhức mũi, thèm muốn chết.

Chu Thắng Nam đẩy nàng lại, không cho nàng ăn những thứ đồ ăn này. Chu Thắng Nam nói: “A Nhứ, sau khi lên Trúc Cơ ăn những đồ ăn của thế gian, sẽ hình thành tạp chất trong cơ thể của muội, gây bất lợi khi kết thành Kim Đan.”

…… Cuốn vương đúng là cuốn vương, nàng vừa mới Trúc Cơ, đã giúp nàng mở triển vọng chuyện Kim Đan.

Trúc sư huynh ngồi ở cạnh bàn các nàng, thấy nàng thèm không chịu được, từ trong túi trữ vật của mình cầm một túi linh quả tươi mới cho nàng.

Hắn nói: “Đây là linh quả hôm nay ta mua, tiểu hữu thật sự thèm, vậy thì ăn nó đi. Ăn linh quả sẽ không gây tổn hại đối với tu vi, ngược lại sẽ càng lợi hơn.”

Nam Nhứ chỉ lấy một quả từ trong, vui vẻ nói: “Đa tạ Trúc sư huynh!”

Nàng gặm quả đào, bỗng nhiên linh cơ vừa động: “Ta không thể ăn đồ ăn của thế gian, vậy nếu ta dùng linh gạo cùng với thịt yêu thú nấu cơm thì sao?”

Du Duyệt nói: “A Nhứ, muội tính.”

Nam Nhứ: “?”

Du Duyệt: “Một cân linh gạo cần một khối linh thạch trung phẩm, tiền tiêu hàng tháng của chúng ta mới có 50 khối linh thạch hạ phẩm, tính tương đương cũng phải mất năm khối linh thạch trung phẩm.”

Nam Nhứ: “……”

Quấy rầy rồi.

Là nàng quá nghèo.

Nam Nhứ ngoại trừ việc kiếm tiền nuỗi dưỡng sư tôn, ở ngoài lại nhiều một phần ý chí chiến đấu: Muốn kiếm thêm nhiều tiền để ăn cơm a!!!

Trở lại trong phòng, Nam Nhứ bắt đầu tăng ca đọc sách.

Chăm chỉ như thế, đương nhiên là chỉ có một cái nguyện vọng rất mộc mạc mà thôi ——

Đọc xong sách sớm một chút, là nàng có thể sớm tự tay luyện đan kiếm tiền!

Nàng mới vừa mới đọc được vài tờ, Chu Thắng Nam bỗng nhiên tới tìm nàng.

“A Nhứ,” Chu Thắng Nam cầm một xấp giấy, nói, “Muội nhìn hộ ta một chút, ta ghi nhớ những thứ này có sai sót gì không?”

Nam Nhứ cầm lấy giấy trong tay nàng, trong đây đều là viết về yêu thú cùng thảo dược lúc trước ở trong bí cảnh của Diệu Dương Cốc, có thể nhận ra được nàng giảng giải qua cho các nàng ấy.

Trong một xấp giấy nầy, gần như là đã nhớ kỹ 80% những đồ vật trái phải ở trong Diệu Dương Cốc.

“Ừm, không có gì vấn đề gì cả.” Nam Nhứ nói, “Chỉ là thiếu một ít.”

Nam Nhứ nói mấy cái tên, Chu Thắng Nam đặt bút đem vài thứ ghi nhớ xuống dưới.

Nam Nhứ hỏi: “Tỷ ghi nhớ những thứ này, là vì tiểu khảo lần sau sao?”

Chu Thắng Nam gật đầu nói: “Trí nhớ ta không tốt, Diệu Dương Cốc một năm chỉ có thể vào đi một lần, nhân lúc còn sớm làm quen với mấy thứ này, sau này cũng nhẹ nhàng đi chút. Huống chi, tông môn thiết lạp khảo hạch, vốn chính là vì để cho đệ tử ở bên ngoài có cầu sinh chi đạo hơn, ta học những thứ này, cũng không hại.”

Trong lòng Nam Nhứ bội phục Chu Thắng Nam làm đâu chắc đấy, vừa muốn nói cái gì đó, trong đầu lại lóe lên một tia sáng.

Nàng nói: “Liệu lúc trước trong tông môn có sách dạy kèm về tiểu khảo hay không?”

Đây còn không phải là vừa lúc cần tư liệu dạy kèm sao!

Chu Thắng Nam nói: “Sách…… Dạy kèm? Cũng không có. Khó khăn của tiểu khảo ở Thái Huyền Tông không tính là rất cao, đại đa số mọi người đều có thể một lần thông qua.”

Nam Nhứ tự động thay đổi: “Đại đa số mọi người đều có thể một lần thông qua, vậy điều đó chứng ming rằng còn có một số người không thông qua được a! Những người, chính mục tiêu khách hàng của chúng ta!”

Chu Thắng Nam đại khái nghe hiểu.

Nàng hỏi: “Muội muốn đem những cái này in ấn thành sách, bán cho bọn họ?”

“Đúng rồi!” Nam Nhứ nói, “Dù sao cũng chỉ là chuyện thuận tay, mặc kệ sách bán hay không, tỷ đều đến sửa sang lại mấy thứ này, vì sao lại không thử xem?”

Chu Thắng Nam nghe Nam Nhứ nói có vài phần động tâm.

Bất quá nàng chần chừ trong chớp mắt, nhanh chóng quyết định đáp ứng: “Được, vậy ngày mai ta liền đi hỏi thăm giá thị trường.”

Hành động quyết đoán, tuyệt!

Nam Nhứ vô cùng thích những người chị em nhanh nhẹn như thế này, còn tưởng căn cứ vào kinh nghiệm của mình phải nói thêm mấy việc cần chú ý với nàng. Lúc này, Trúc sư huynh lại đốt đèn lồng tới tìm các nàng.

“Thắng Nam tiểu hữu,” Trúc sư huynh nói, “Bên ngoài có một thiếu niên muốn gặp ngươi.”

Khóe miệng Chu Thắng Nam chậm rãi nhếch lên tươi cười.

Nam Nhứ trực giác có chút không đúng, nói: “Ta cùng tỷ cùng đi.”

Chu Thắng Nam không có cự tuyệt.

Hai người đi theo Trúc sư huynh ra ngoài Phi Hoa Trai, vừa ra, liền thấy được một bóng người đứng thẳng dưới ánh trăng.

Chỉ là bóng người kia cùng người thường có chút khác ——

Trên đầu của hắn, còn có một đôi tai thú.

Nháy mắt Nam Nhứ đã hiểu rõ: Đây là nửa yêu mà lúc trước Chu Thắng Nam cứu đi!

Nàng ngẩng đầu, muốn cẩn thận mà nhìn thiéu niên nửa yêu kia, một cảm giác về một cỗ hơi thở.

Một……

Cỗ hơi thở của huyết mạch tương liên đối với nàng.

Nam Nhứ: Ôi.

Chu Thắng Nam nhặt nửa yêu, vậy mà lại là thân thích của nàng!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...