Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 30: Con Muốn Bỏ Nhà Ra Đi



**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Đoàn Phi Phàm ban đầu từ nhỏ thì bị cha mẹ cho biết em trai nhỏ hơn hắn rất nhiều, hắn là anh trai phải nhường em trai, có chút đồ tốt đều là của em trai. Bản thân không biết em trai thông minh lên đến sơ trung liền vào xưởng kiếm tiền rồi.

Em trai bị cả nhà kỳ vọng mong đợi thi đại học, trước sau từ sau khi đi học lại ba năm đều không thi được liền từ bỏ thi học ở nhà đợi mấy năm, thời gian đó cũng không đi làm. Đến khi kết hôn cũng dựa vào Đoàn Phi Phàm và cha mẹ ra tiền ra sức, sau khi kết hôn còn sống chung với cha mẹ, vợ chồng hai người cũng không việc làm ăn ở đều dựa vào tiền lương của cha Đoàn.

Nhưng Đoàn Phi Phàm không phải nguyên chủ, không cách nào tán thành cách thức giáo dục của cha mẹ Đoàn gia, làm làm anh giang tay giúp em trai là chuyện không gì đáng trách cả, nhưng giúp đỡ không giới hạn đối với trưởng thành của hắn không có chỗ nào tốt, chỉ có thể hại Đoàn Gia Cường.

“Mẹ, tim người đều là thịt mà ra, mấy năm nay con đối với mẹ và ba như thế nào? Đối với Gia Cường như thế nào? Mấy người cũng đều nhìn trong mắt! Mẹ đau lòng Gia Cường ở trong xưởng chịu ủy khuất, con đi làm nhiều năm như vậy rồi, mẹ có đau lòng qua cho con?” Đoàn Phi Phàm ngẩn đầu nhìn lão thái thái ở cửa hỏi.

“Kia……” lão thái thái bị hỏi đến sững lại, đứa con lớn này của bà từ nhỏ đã thành thật không thích nói chuyện, quan tâm của bản thân với nó cũng ít, thật sự cũng không yêu thương qua nó.

“Mẹ xem đúng không! Chúng con đều là con của mẹ, trong mắt trong lòng mẹ đều chỉ có Gia Cường, mà khi cần tiền mới nhớ đến con. Con nên giúp gì đều giúp rồi, nên làm đều làm rồi, nhưng mấy năm nay Gia Cường đối với con sao? Nó cảm ơn qua người làm anh là con chưa? Nó báo đáp con cái gì? Con cũng là người, cũng sẽ đau lòng đó. Lần trước mẹ nói qua khi mà con bị đói chết mẹ cũng không quản thì con đã nghĩ thông rồi, nghĩa vụ nên làm con sẽ tận lực làm, nhưng Gia Cường không sẽ không quản nữa, nó bây giờ cũng là người sắp làm cha người ta rồi, tốt xấu hoàn toàn dựa vào nó lăn lộn ra.” Đoàn Phi Phàm nói một phen câu này, giả vờ dùng tay xoa xoa góc mắt.

Hứa Linh: Còn khóc thiệt luôn?

Người thật thà bình thường không nói chuyện, nếu muốn so đo thật thì nói ra hiệu quả rất là kinh người đó, lão thái thái bị lời nói từ đáy lòng này của Đoàn Phi Phàm này chấn động, một thời gian cũng cảm thấy bản thân thật sự khá quá đáng với thằng lớn, bản thân làm mẹ thật sự thiên vị.

Nhất thời không mở được miệng nói lại kêu thằng lớn miễn phí đưa bánh bao cho thằng hai nữa, “Được rồi, các con đều lớn rồi, mẹ cũng không quản được nữa, sau này anh em các con tự xem mà làm đi!” mơ hồ để lại lời này rồi vội vã trở về.

Nhìn lão thái thái đi rồi, Đoàn Phi Phàm ngẩn đầu cười với Hứa Linh giành công: “Thế nào? Một đoạn vừa rồi có phải biểu đạt sâu sắc oán trách và ủy khuất của một người thật thà chịu ủy khuất nhiều năm không?”

Vốn dĩ Hứa Linh còn muốn quan tâm anh một chút nữa? Thì ra là diễn đó!

Đoàn Phi Phàm nhìn Hứa Linh có chút tức giận liền mở miệng nói: “Lần trước tôi cứng rắn cãi vã với lão thái thái rồi, lần này thì không thể lại cãi vã với bà nữa, cho nên tôi liền thay đổi sách lược, kể kể khổ, tôi nói bà ấy thiên vị vốn là sự thật, nhưng phàm bà ấy còn muốn đứa con này thì không cách nào mở miệng như kiểu đương nhiên muốn tôi giúp Đoàn Gia Cường.”

“Không ngờ anh còn khá có kinh nghiệm đối phó với lão thái thái nha?” Hứa Linh trêu Đoàn Phi Phàm.

“Đều là mẹ tôi dạy tôi đó. Được rồi, bột nở rồi, chuẩn bị gói đi.” Đoàn Phi Phàm giơ tay ấn ấn bột trong chậu nói.

Hứa Linh cũng không truy hỏi nứa, tiếp đó bận rộn lên.

Buổi trưa Đoàn Gia Cường lại đến lấy bánh bao.

“Bánh bao đều gói hết rồi đúng không, nhanh chút đưa cho tôi đi.” một mặt đương nhiên.

“Muốn ăn bánh bao thì lấy tiền ra, không có tiền làm gì thì làm đó đi, đừng cản đường người khác mua bánh bao.” Đoàn Phi Phàm lấy lồng bánh bao mới ra nói với Đoàn Gia Cường.

“Không phải, mẹ không đến tìm anh sao?” Mẹ làm sao vậy? Không phải nói rõ rồi nói chuyện này lới anh sao?

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Mẹ tới tồi, nói bà không quản chuyện anh em chúng ta, liền đi rồi!” Đoàn Phi Phàm đương nhiên hiểu ý nghĩ Đoàn Gia Cường.

“Vậy tôi muốn lấy hai mươi cái bánh bao phải làm sao?” sao mà kết quả không như mình nghĩ vậy?

“Tiêu tiền đi! Anh em tính rõ ràng!” Đoàn Phi Phàm rất nhanh trả lời.

Đoàn Gia Cường thấy không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể oán hận mà đi.

Đồng nghiệp thấy Đoàn Gia Cường lại tay không trở về, mà lần này đến cái lí do cũng không có, chỉ nói một câu không có bánh bao.

Tình cảm là lấy mọi người ra chơi đùa à?

Mọi người cũng vì lần này hiểu rõ làm người của Đoàn Gia Cường, đều tự giá xa cách hắn. Vốn hắn cũng không có nhân duyên gì càng không người để ý đến.

Đoàn Gia Cường về nhà vì chuyện này cũng tranh luận một trận với lão thái thái, mà là chuyện sau này.

Rất nhanh đã cuối tháng, hai người tính toán, trừ mua nồi hấp lồng hấp mới hai mươi đồng tiền ra, bọn họ còn dư lại một ngàn hơn chút, trừ đi vốn ban đầu cũng thu vào năm trăm đồng tiền, còn kiếm nhiều hơn so với đi làm nhiều.

Lời tiền rồi, đáp ứng mua máy trò chơi cho Đoàn Binh cũng mua cho nó luôn.

Trước khi mua Hứa Linh còn đặc biệt hỏi nó sẽ làm chậm trễ học tập không, Đoàn Binh bảo đảm lời thề son sắt tuyệt đối không ảnh hưởng học tập.

Nào biết mua về liền không phải nó nữa, ở nhà còn đỡ, ai biết nó thế mà trốn đem đến trường học chơi.

Hứa Linh bị thầy mời phụ huynh lên mới biết, Đoàn Binh không chỉ đem máy chơi game đến trường, còn cho các bạn học thuê kiếm tiền, trước sau đã cho sáu bạn học thuê, mỗi người một hào, làm nó được sáu hào tiền.

“Thật ra bạn học Đoàn Binh dạo này tiến bộ không ít, nhưng mà chuyện nó tự mình cho các bạn học thuê máy chơi game vẫn mong phụ huynh xem trọng, kịp thời uốn nắn thói quen xấu của đứa nhỏ, để có thể đạt được tiến bộ tốt hơn.” thầy giáo nói chuyện vẫn tương đối khách khí.

Hứa Linh chỉ có thể gật đầu phối hợp đáp vâng, về nhà nhất định phê bình dạy dỗ.

Trở về nói chuyện này với Đoàn Phi Phàm, “Chao ôi! Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có đầu óc kinh doanh nha!” Đoàn Phi Phàm nghe rồi câu trước tiên nói như vậy, nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Linh, lại sửa lời: “Tiểu tử thối, về nhà nhất định phải dạy dỗ dạy dỗ nó.”

Hứa Linh sớm cùng Đoàn Binh đi trường học, nói chuyện với thầy giáo liền trở về. Đợi đến buổi trưa Đoàn Binh tan học trở về, Hứa Linh kiêng nể còn có không ít bạn học ở đó, muốn giữ chút mặt mũi cho cậu, đợi buổi tối không người rồi lại tìm cậu.

“Nói đi, con nghĩ như thế nào hả? Thế mà đem máy chơi game cho các bạn học thuê?” buổi tối đợi người đi hết rồi, Hứa Linh tập hợp người một nhà mở một cuộc hội nghị gia đình, dò hỏi Đoàn Binh tình hình cụ thể.

“Kia……chính là bọn họ đều muốn chơi, con cho người này thì người kia không đồng ý, vì vậy con liền nghĩ ai đưa tiền thì để người đó chơi, bớt cho bọn họ nói con không công bằng.” Đoàn Binh ngồi trên ghế không tự do lắc trái lắc phải.

Tiểu Phi nhìn anh trai đang lắc lư trên ghê bản thân cũng lắc theo, không cẩn thận liền nghiêng qua một bên, Đoàn Phi Phàm nhanh tay nhanh mắt đỡ được bé, trừng Đoàn Binh, “Thành thật chút, nói chuyện thì nói chuyện, con lắc lung tung cái gì.”

Đoàn Binh bị trùng ủy khuất nhìn Hứa Linh, “Con còn là con trai ruột của hai người không? Bây giờ hai người đều thích em gái, cũng không thích con nữa?”

Hứa Linh xoa xoa đầu tiểu mập mạp nói: “Hai đứa con đều là bảo bối của ba mẹ, hai đứa ba mẹ đều thường. Con lớn hơn em, thông minh hơn cho nên con nên làm tấm gương tốt cho em, bảo vệ em gái không bị ức hiếp, đương nhiên con càng không thể ăn hiếp em gái.” Hứa Linh nhìn tiểu mập mạp như biện luận lại quay đầu vỗ vỗ đầu Tiểu Phi, “Nhưng làm em gái thì phải tôn trọng anh trai, nghe lời anh trai, con nói đúng không?”

Tiểu Phi gật gật đầu: “Ừm, nghe lời anh trai.”

Đoàn Binh nhìn Tiểu Phi sùng bái mình, rất đắc ý nói : “Yên tâm, anh sẽ che chở cho em, sau này ai dám ăn hiếp em, anh đánh nó!”

“Được rồi, nói vấn đề của con đi, con biết con sai chỗ nào không?” Hứa Linh kéo chủ đề lại.

Đoàn Phi Phàm nghe chủ đề lại quay lại, cũng biết là trốn không được, cũng gật đầu thừa nhận: “Ừm, không nên đem máy chơi game đi trường học, cũng không nên lén cho bạn học thuê chơi.” hảo hán không chiến đấu khi bất lợi đang chống lại mình, trước tiên trốn qua lần này rồi nói.

“Một mình con chơi game không nói còn dẫn bạn bè chơi game, chuyện không lợi cho mình con mưu cầu cái gì? Mưu cầu các bạn học vì mượn máy chơi game của con lấy lòng nịnh bợ con? Nhưng đó chỉ là nhất thời thôi, chỉ có bản thân con có thể có năng lực để người khác tin phục mới có thể giành được thừa nhận của mọi người. Con trai, hảo hảo học tập đi, làm một học bá còn lo không ai phục con?” Đoàn Phi Phàm hiểu được con trai tương đương đại ca dẫn đầu, để mọi người đều nghe cách nhìn của bản thân.

“Thật sao? Con học tập giỏi rồi, bọn học đều nghe con sao?” Đoàn Binh rõ ràng mắc câu rồi.

“Đó là đương nhiên! Con nghĩ xem, đề bài mà mọi người không biết chỉ có mình con làm ra được, các bạn học trong lớp con khâm phục con bao nhiêu nha! Bắt đầu ngày mai máy chơi game ba không thu lại, con với Vương Tiểu Minh và Lí Tiểu Cường mấy đứa mỗi ngày tan học sau khi làm xong bài tập, ba lại ra một số đề cho các con làm, bảo đảm trước kỳ thi có thể thi một trăm điểm!” Đoàn Phi Phàm tiếp tục lừa gạt.

“Vậy con không cách nào chơi máy chơi game rồi sao?” Đoàn Binh còn nhớ đến máy chơi game nữa.

“Thi được một trăm điểm còn sợ không có máy chơi game chơi sao? Sắp thi cuối kì rồi, chúng ta tăng thêm sức lực thi được cái thành tích tốt đến lúc đó làm cho thầy và bạn học giật mình!” Hứa Linh cũng nói theo.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Tiểu mập mạp bị nói lay động rồi, thật sự rất muốn thầy cáo trạng xem xem, Hừ! Mình cũng rất lợi hại đó được không?

Máy chơi game cứ như vậy không bị thu lại, mỗi ngày sau khi tan học cùng Vương Tiểu Minh, Lí Tiểu Cường hai người sau khi cùng ngồi làm bài tập xong, còn phải làm một tờ đề thi ngữ văn Hứa Linh tự mình ra và đề thi toán Đoàn Phi Phàm ra.

Làm hai ngày đề thi Đoàn Phi Phàm hối hận rồi, quá khó đi! Ba mẹ từ đâu tìm ra được đề mục kì quái như vậy a? Có thể nuốt lời không?

Xoay đầu nhìn nhìn hai người giống y chang mình đều là chữ gạch đỏ, trong lòng cậu cân đối lại không ít, hơ hơ, thì ra mọi người đều như nhau không biết nha!

Hứa Linh sợ công kích tính hăng hái của bọn nhỏ, ngày thứ ba cố ý ra đề mục đơn giản để mọi người làm.

Nhìn đề thi, Đoàn Binh được 95 điểm, ngoài ra hai người kia cũng thi được trên 90 điểm, Hứa Linh khen thương mỗi người một miếng kẹo mút, rất là khen ngợi bọn họ có tiến bộ!

Cứ như vậy học được nửa tháng thi cuối kì rồi, quản nhiên ba người thi được thành tích không tệ, tuy nhiên không có một trăm điểm, cũng đều là trên 95 điểm, so sánh thành tích mấy cái tên cuối lớp thì ra, trực tiếp một cái trên trời một cái dưới đất.

Thầy giáo trước bạn học cả lớp phát giấy khen cho ba người, để các bạn học học tập theo bọn họ.

Đoàn Binh vui sướng về nhà cho Hứa Linh xem giấy khen của cậu, “Mẹ, mẹ xem đây là giấy khen của con, tuy là lần này con không thi được một trăm điểm, nhưng con thi được thứ hạng hai đó!”

“Lợi hại như vậy a! Tiểu Phi! Nhìn tiến bộ của anh trai không? Con cũng học tập theo anh trai nha!” Hứa Linh kéo Tiểu Phi nói.

“Đúng vậy, không xem là ai học đấy? Sau này em có đề gì không biết chỉ cần hỏi anh là được!” Đoàn Binh vỗ ngực đảm bảo đảm đương nhiều việc.

“Mẹ cũng có quà tặng con, con xem Tống lão về kinh đô mẹ bảo ông ấy chuyên môn đem về cho con sách ngoại khoa đó, có các loại tiểu thuyết kiệt tác, còn có sách làm văn, truyện cổ tích, nhanh đến xem có thích không?” Hứa Linh đem một chồng sách xếp trước mặt Đoàn Binh.

Đoàn Binh nhìn chồng sách độ cao sắp cao bằng mình dọa sợ, nhiều sách như vậy đến khi nào mới có thể xem xong đây?

“Mẹ, con không cần sách, con muốn ăn ngon, máy chơi game vui cơ!” Đoàn Binh kháng nghị. Bản thân học tập chính là vì lấy máy chơi game về, không phải là nhiều sách như vậy.

“Máy chơi game à, mẹ làm phế phẩm bán rồi, làm sao đây?” Hứa Linh cố ý nhỏ.

Đoàn Binh nghe xong mặt cũng xanh luôn, những ngày này không cách nào qua rồi! Người lớn nói chuyện đều là lừa người! Hứ! Con muốn bỏ nhà đi, để mấy người nếm thử mùi vị mất con!

Tiểu mập mạp không nói một lời liền chạy ra ngoài, Hứa Linh còn hoang mang đây. Đây là làm sao?

Tiểu mập mạp chạy đến ngoài của, nhất thời có chút sầu muộn, quẹo hướng nào đi đây?

Đi nhà bà nội? Không được! Đi nhà Vương Tiểu Minh? Quá gần rồi!

Chính ngay lúc cậu do dự rời nhà hướng nào, nghe thấy có người gọi mình, ngẩn đầu vừa nhìn nhìn khuôn mặt bà cụ rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra là ai?
Chương trước Chương tiếp
Loading...