Mối Lương Duyên Trời Đánh

Chương 16: Động lòng



Bước vào đại sảnh, Kỷ Ngôn Tắc liền dặn dò lễ tân mang theo một ít đá lạnh lên tầng trên, sau đó kéo Viên Nhuận Chi đi thẳng lên phòng khách tầng ba.

Cửa vừa đóng lại, Kỷ Ngôn Tắc đanh mặt lại nhìn Viên Nhuận Chi chằm chằm.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy anh đột nhiên giơ tay lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi, ôm lấy bên má vừa bị ăn tát khi nãy bất giác lùi về phía sau vài bước. Cô bắt đầu nức nở, giơ bàn tay còn lại lên, nắm chặt lại rồi nói với anh: “Anh… anh mà dám đánh tôi, tôi… tôi sẽ đánh trả đấy!”.

Kỷ Ngôn Tắc không đáp lại, im lặng bước lại gần cô rồi nhanh chóng đưa tay đặt dưới cằm, nhìn vết bàn tay năm ngón in trên má cô, bất giác cau chặt đôi mày. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phần má cô, cô đau đớn run người lên, hít một hơi thật sâu.

Anh nói một cách mỉa mai: “Sưng lên trông như đầu heo, em tự soi gương đi!”.

Cô quay người lại, nhìn mình trong chiếc gương treo trên tường, nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng, vết bàn tay năm ngón hiện rõ, thật chẳng khác nào đầu heo. Cô mím chặt môi, trong lòng thầm nguyền rủa Tạ Tĩnh Nghi, tại sao lại ra tay nặng thế! Cô thật sự cảm thấy uất ức, tức giận vô cùng, rõ ràng chẳng hề xảy ra chuyện gì, vậy mà vô duyên vô cớ ăn tát, quả nhiên là không nên dính vào mấy anh chàng đẹp trai vẫn hơn.

Thông qua tấm gương, cô lén liếc qua chỗ Kỷ Ngôn Tắc đang đứng phía sau lưng mình, khuôn mặt tuyệt vời, hoàn mỹ đó lạnh lùng khiến người ta hoảng sợ, khiến người cô rụt sang một bên.

Đàn ông đẹp trai, đúng là một loại động vật đáng sợ…

Kỷ Ngôn Tắc ngước mắt lên nhìn nét mặt ngớ ngẩn của cô, lập tức lườm cho một cái.

Lúc này, tiếng chuông vang lên, anh bước ra mở cửa. Đó là nhân viên phục vụ mang một khay đá lạnh lên.

Anh tiện thể lấy chiếc khăn mặt trong buồng tắm, bọc số đá lạnh rồi bước tới trước mặt Viên Nhuận Chi, khẽ chườm lên mặt cô. Viên Nhuận Chi đau quá thét lớn lên: “Á, đau quá! Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi!”.

“Bây giờ mới biết kêu đau sao? Tại sao trước đó em không nói cho tôi biết? Đã dặn trước em đừng có dây vào anh ấy, tất cả đều chẳng khác gì đàn gảy tai trâu”. Ngữ khí của anh nghe ra có phần bực bội, có điều bàn tay đã nhẹ nhàng hơn trước.

Viên Nhuận Chi bĩu môi, uất ức trả lời lại: “Anh ấy uống rượu say, nôn mửa bên cạnh chiếc cây. Tôi đâu thể coi như không nhìn thấy được chứ? Ai mà biết được sau đó anh ấy vô duyên vô cớ ôm chầm lấy tôi?”.

Anh lại càng tức giận hơn: “Uống rượu say? Tại sao em lại thích dính chặt vào mấy người đàn ông uống rượu say thế hả? Người ta ôm em là em cho người ta ôm thỏa sức sao? Em còn có đầu óc, trí tuệ gì không thế?”.

“Anh nói lăng nhăng gì thế? Anh tưởng ai cũng cầm thú giống như anh sao? Không cần anh phải chườm đá giúp tôi nữa!”. Cô tức giận giật lấy chiếc khăn bọc đá, vẫn chưa thấy hả giận, lại quay sang hét vào mặt anh: “Anh ấy uống say là bởi vì trước khi buổi tiệc này diễn ra, anh ấy đã nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa anh và ông ngoại”.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô đầy nghi hoặc, nét mặt hơi biến đổi, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, màu sắc đôi mắt cũng theo đó mà đậm hơn.

Im lặng một hồi lâu, anh đoạt lại chiếc khăn mặt kia, dịu dàng chườm lên bờ má sưng đỏ của cô rồi lên tiếng: “Anh ấy… đã nói gì với em?”.

Cô mím chặt môi, đem tất cả nội dung đoạn nói chuyện ở trên tầng ba cùng với những lời thổ lộ tâm sự của Kỷ Vũ Ngang cùng với cả câu chuyện về bố mẹ của anh nói ra toàn bộ.

“Vốn dĩ mọi chuyện vẫn bình thường, đột nhiên anh ấy nói muốn ôm tôi một cái, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ấy đã ôm tôi vào lòng, còn nói tôi rất giống người bạn cũ của mình. Bởi vì câu chuyện trước đó, tôi cũng đành tốt bụng, an ủi, vỗ về anh ấy. Ai mà ngờ được đúng lúc ấy thì Tạ Tĩnh Nghi lại xuất hiện”. Cô lại tiếp tục than thở, thật sự là xui tận mạng, đen tới số.

Nghe được lời giải thích của cô, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên cảm thấy mọi tức giận đã tan biến hết. Anh vẫn dịu dàng chườm đá cho cô, rồi hỏi thêm: “Anh ấy nói với em nhiều thế cơ à?”.

“Ừm”. Cô gật đầu, đột nhiên nghĩ tới câu Kỷ Vũ Ngang nói ngưỡng mộ Kỷ Ngôn Tắc, thế là lại nói thêm: “Anh ấy còn nói, anh ấy rất ngưỡng mộ anh”.

“Ngưỡng mộ tôi?”. Anh bật cười thành tiếng. “Tôi thì có cái gì đáng để ngưỡng mộ chứ?”.

“Đúng thế! Có quỷ mới biết anh có cái gì đáng để người khác ngưỡng mộ!”. Cô liền bĩu môi khinh rẻ, sau đó nói thêm: “Buổi tối hôm nay, khi Vũ Ngang chống tay lên thân cây nôn mửa, thật sự khiến cho người khác đau lòng, thương xót. Bị ông nội mình nói những lời như vậy, làm sao có thể dễ chịu được chứ? Không sầu muộn mới lạ ấy! Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc anh ấy có phải người nhà họ Kỷ các anh không?”.

“Ừm, đúng vậy. Chỉ có điều vì chuyện bác tôi nên ông ngoại vẫn luôn đau đáu trong lòng, lúc nào cũng thích gây khó dễ cho anh ấy mà thôi”. Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt bé xinh của cô, đưa tay sờ nhẹ chiếc cằm của cô, bất giác lên tiếng: “Anh ấy… chỉ nói chuyện của bố mẹ anh ấy, với bảo em trông giống người bạn cũ của mình thôi sao?”.

“Ừm”. Cô gật đầu khẳng định.

“Vậy thì… anh ấy có nói với em rằng trông em giống với người bạn thế nào của anh ấy không?”.

Cô ngước mắt nhìn anh đầy tò mò: “Như vậy có nghĩa là gì?”.

Anh khẽ cau mày lại, ánh mắt hiện rõ ý mỉa mai: “Em có biết hay không? Kiểu phụ nữ ngốc nghếch, ngờ nghệch như em rất giống với người bạn gái trước kia của anh ấy đấy”.

Bộ dạng ngốc nghếch, ngờ nghệch của cô rất giống với người bạn gái trước kia của Kỷ Vũ Ngang? Không ngờ cô lại đoán trúng phóc, anh chàng đẹp trai kia thật sự nhớ lại mối tình năm xưa mỗi khi nhìn thấy cô.

Đột nhiên lúc này cô mới nhận ra rằng anh đang ngầm mắng cô là kẻ ngốc nghếch, ngờ nghệch. Cô nhìn anh bằng đôi mắt tức giận: “Này, anh lại công kích nhân thân người khác rồi đấy. Anh thử nói lại lần nữa xem sao, người tìm bạn gái ngốc nghếch càng đần độn hơn!”.

Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tay chạm mạnh hơn vào bên má đang sưng đỏ của cô.

“Này, anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi!”. Cô nắm tay lại định đánh anh.

Kỷ Ngôn Tắc nhanh chân tránh được, liền thách thức nói với cô: “Lại đây này, em mà đuổi được, tôi đứng im cho em đánh!”.

“Hãy đợi đấy, tôi nhất định đánh cho cái đầu heo của anh nở hoa!”.

“Ha ha, ha ha, cuối cùng em cũng tỉnh ngộ rồi sao, giờ mới biết mình là đầu heo hả?”.

Quả nhiên cô quên hết mọi đau đớn, nhức nhối. Lời nói chọc ghẹo của Kỷ Ngôn Tắc khiến cô gạt bỏ hết mọi đau đớn do đại tiểu thư nhà họ Tạ gây ra.

Cứ như vậy, hai người giống như hai đứa trẻ nhỏ, đuổi nhau kịch liệt trong căn phòng lớn.

Viên Nhuận Chi không hề biết rằng bản thân lúc này, đôi mày nhếch cao, hai mắt hớn hở, thấm đượm tình cảm, đây chính là mùi vị ngọt ngào của tình yêu.

Đùa nghịch một lúc, cả hai đều thở hổn hển.

Kỷ Ngôn Tắc cố tình nhường cô, nên dừng chân lại, quay người đứng đó.

Theo đúng quán tính, Viên Nhuận Chi không kịp dừng chân lại, xông mạnh vào lòng anh.

Anh tiện thể ôm chặt lấy cô, khuôn mặt cô nóng bừng lên, mím chặt môi, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Khóe miệng Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhoẻn cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của cô lên, một tay vuốt lên má phải của cô, lấy ngón tay trỏ ấn nhẹ vào đó rồi hỏi: “Em còn đau không?”.

Cô liền đáp: “Ừm, chỉ còn hơi nóng rát mà thôi”.

Lời nói vừa dứt, cô chỉ hận không thể cắn đứt luôn chiếc lưỡi của mình. Thật ra, bản thân cô không hề hiểu được khuôn mặt cô đỏ bừng lên rốt cuộc là bị đánh hay là vì anh đang ôm cô trong lòng, thẹn thùng nên mới vậy nữa.

Cảm giác ngọt ngào, vui vẻ của tình yêu thật sự giống như một bông hoa anh túc nở rộ!

Hầy! Anh có thể đừng hơi một tí là lại cư xử tình tứ, ám muội với cô như vậy được không, hại cô chẳng khác nào hít phải hương thơm của hoa anh túc, dần dần chìm trong cơn nghiện càng ngày càng tham lam, ỷ lại.

Hơi thở của anh rõ ràng càng trở nên gấp gáp. Luồng khí ấm nóng phả trên mặt cô càng ngày càng sát lại gần, càng ngày càng thêm vội vã, mang theo mùi rượu dịu nhẹ, mê hoặc cô ngước mắt lên. Tất cả những gì cô nhận được chính là đôi mắt màu hổ phách, vừa quen thuộc lại vừa mê li.

Khuôn mặt anh tiến sát lại gần, trái tim cô cũng theo đó mà xốn xang loạn nhịp.

Anh muốn làm điều gì, không phải là muốn hôn cô đấy chứ? Cô đã từng cảnh cáo anh rằng không cho phép ôm, hôn và nắm tay cô, bây giờ chắc lại muốn phạm quy. Nếu như anh thật sự định hôn thì cô phải làm thế nào…

Hai tay cô níu chặt lấy áo anh, muốn đẩy ra mà cũng lại không muốn.

Mâu thuẫn, dằn vặt, không muốn lún sâu mà cũng lưu luyến không rời…

“Này, em lại đang suy nghĩ lệch lạc đi đâu thế? Hôm nay tôi không hề uống say, cho dù em có vò nát, vò hỏng chiếc áo này, tôi cũng quyết không phục tùng theo ý định của em đâu”.

Giọng nói trêu chọc này của anh khiến cho Viên Nhuận Chi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một lỗ hổng nào chui xuống chúng khỏi mất mặt.

Tên đàn ông đáng chết này, tại sao lại có thể ăn nói như vậy được chứ?

Không ngờ khi nãy cô lại đang mong chờ anh hôn cô.

“Cút đi! Ai cho phép anh được ôm tôi!”. Cô giơ chân lên, gót giày vừa nhọn vừa sắc, phẫn nộ giẫm mạnh lên chân anh, sau đó lại đẩy mạnh anh ra, đi sang một bên, cầm chiếc khăn bọc đá lạnh chườm vào má mình.

Nhìn thấy cô như vậy, Kỷ Ngôn Tắc bất giác mỉm cười.

Sau thời gian dài chờ đợi, bỏ ra mọi tâm sức, cuối cùng anh cũng đã khiến cho cô hơi hơi xiêu lòng.

Anh bước lại phía sau cô, thì thầm bên tai cô: “Này, mau lại soi gương đi, lớp trang điểm nhoe nhoét rồi, trông khủng bố chẳng khác nào Hắc Sơn lão yêu[1]. Viên Nhuận Chi quay đầu sang, nhìn vào chiếc gương treo tường.

[1] Nhân vật ma quái trong bộ phim Thiện nữ u hồn.

Trong gương, khuôn mặt cô loang lổ khoảng trắng, khoảng đen, vòng quanh mắt đen nhòe đen nhoẹt, lại còn bên má sưng vù lên nữa.

Đau lòng nhất là lúc này khuôn mặt cô lại được đặt bên cạnh một khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ, đang mỉm cười đầy sức quyến rũ.

Cô không thể nào nhẫn nhịn được mà hét lên: “Kỷ Ngôn Tắc, anh là đồ đầu heo đáng chết, tôi hận anh!”.

Cô vừa mắng anh vừa đứng cách xa khỏi người anh, tránh anh như tránh tà rồi xông thẳng vào buồng tắm.

Kỷ Ngôn Tắc đút hai tay vào túi áo vest, chậm rãi, bình thản bước tới trước cửa buồng tắm, khóe miệng nhoẻn lên, ngắm nhìn dáng vẻ vốc nước lên rửa mặt điên cuồng của cô.

Viên Nhuận Chi ra sức rửa sạch khuôn mặt, nghiến răng ken két vì tức giận.

Người đàn ông đáng ghét này rõ ràng đã nhận ra lớp trang điểm của cô nhòe nhoẹt từ trước đó, vậy mà lại bình thản như không có chuyện gì, đuổi bắt, đùa giỡn suốt khoảng thời gian dài. Điều quá đáng hơn là, anh tiến lại gần như vậy, khiến người ta say đắm, đôi mắt thì mơ màng, ám muội, không rõ ràng. Thì ra, thì ra… không phải muốn hôn cô mà là muốn “thưởng thức” khuôn mặt loang lổ như mèo của cô…

Rõ ràng đã dặn lòng rằng, đừng có động lòng trước anh, đừng có huyễn hoặc bản thân, tại sao vẫn cứ suy tưởng những điều thế chứ?

Cứ nghĩ đến chuyện anh đã nhìn thấy khuôn mặt vừa xong của mình, hớn hở, cười đểu một hồi lâu, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu vào cái bồn rửa mặt này mà chết cho xong.

“Này, em đừng nghĩ rằng nơi này là của nhà họ Kỷ chúng tôi mà không phải trả tiền nước nhé. Là người văn minh, có kiến thức, em phải biết tiết kiệm nước, có ý thức bảo vệ môi trường chứ?”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản tựa lưng bên cửa buồng tắm rồi đưa ra lời bình giá.

Viên Nhuận Chi ngước mắt nhìn vào gương, khuôn mặt mèo của cô đã được rửa sạch sẽ. Cô chú tâm vào khuôn mặt đáng ghét mang theo nụ cười mỉa mai đang hiện lên trong gương, nghiến răng nghiến lợi thét với mặt gương: “Cứ cười đi, cười cho thỏa thuê vào, tốt nhất là cười cho răng rụng lả tả trên mặt đất luôn đi”.

Kỷ Ngôn Tắc lại bước tới phía sau cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt cô hiện lên trong gương, ghé tai thì thầm với cô: “Đi thôi, để tôi đưa em đi ngắm sao trời trên đỉnh núi!”.

Đi ngắm sao trời?

Viên Nhuận Chi lại cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, đắn đo.

Từ nhỏ đến lớn, việc cô thích làm nhất chính là lặng lẽ ngồi trong sân nhà, ngẩng mặt lên ngắm bầu trời đầy sao.

Cô lại nhìn vào khuôn mặt hớn hở của anh trong gương, nhớ lại lời trêu chọc lúc trước của anh, tức giận vô cùng, liền trả lời trái với mong muốn: “Không đi!”.

“Có thật là không đi không?”. Giọng nói đầy mê hoặc của anh lại thì thầm bên tai.

“Tránh ra! Có quỷ mới theo anh lên đỉnh núi ngắm sao?”. Cô ảo não đẩy anh ra rồi nói thêm: “Trời cũng muộn rồi, tôi muốn về nhà ngay lập tức!”.

“Được thôi, vậy tôi sẽ dắt theo con quỷ nhỏ mọn này lên núi ngắm sao!”. Anh liền quay người, nắm chặt lấy cổ tay cô rồi kéo ra khỏi buồng tắm.

Con quỷ nhỏ mọn…

Cô thật sự bó tay với anh, dù cô nói gì, anh cũng có thể đối đáp được hết.

Thế nhưng, cứ để anh kéo đi như vậy, cô thực không cam tâm chút nào, thế là liền yếu ớt phản kháng lại: “Này, tôi muốn về nhà…”

“Em mà còn nói thêm nữa, tôi không ngại bế em ra khỏi đây đâu”.

Lời uy hiếp này quả nhiên hữu hiệu.

Kỷ Ngôn Tắc nắm chặt lấy bàn tay của Viên Nhuận Chi, đi thẳng xuống đại sảnh của nơi đây.

Suốt quãng đường từ căn phòng tầng ba ra đến bãi đỗ xe, Viên Nhuận Chi nhìn thấy rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía mình. Cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc này lạ bắt đầu dâng trào trong lòng, cô bất giác ưỡn thẳng ngực ra hãnh diện.

“Chuyện gì khiến cho em đột nhiên vui vẻ thế?”. Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của cô, cảm thấy vô cùng hiếu kì. Lúc nãy rõ ràng vẫn còn tỏ vẻ đòi sống đòi chết quyết không khuất phục, mới có vài phút mà đã thay đổi thái độ nhanh thế. Người phụ nữ này đúng là thay đổi cảm xúc thất thường như thời tiết.

Viên Nhuận Chi khẽ “hưm” một tiếng rồi nói: “Người khác nhìn tôi chẳng khác gì công chúa, đương nhiên là tôi cảm thấy vui vẻ rồi”.

Kỷ Ngôn Tắc bất giác bật cười nói: “Tôi thấy mọi người mỉm cười vì nhìn cái mặt em trông chẳng khác gì đầu heo thì đúng hơn”.

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi”.

“Em thử chìa chiếc ngà voi của mình ra tôi xem xem nào”.

“Hưm! Người lớn không chấp nhặt cùng trẻ con!”.

“Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi!”.

Viên Nhuận Chi chán nản lườm anh một cái, xem ra muốn đánh bại tên đại yêu nghiệt Kỷ Ngôn Tắc này bằng lời nói, cô còn phải khổ luyện một thời gian dài nữa mới thành công được.

Đi ra khỏi cửa lớn của sơn trang, rẽ sang phải, có một con đường nhỏ dẫn thẳng lên đỉnh núi. Kỷ Ngôn Tắc thận trọng lái xe, đi lên đến đỉnh phải mất khoảng 10 phút đi đường nữa.

Viên Nhuận Chi đột nhiên sực nhớ đến mấy người đàn ông ngoại quốc mặt áo trắng xuất hiện ở buổi tiệc ban nãy liền quay sang hỏi anh: “Ba người đàn ông ngoại quốc xuất hiện ở buổi tiệc hôm nay là ai thế?”.

Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày, suy ngẫm vài giây rồi bình thản nói: “Khách hàng của Tập đoàn Thiên Vũ”.

“Ổ…” Viên Nhuận Chi kéo dài giọng, gật đầu, sau đó lại hỏi thêm: “Khách hàng của Tập đoàn Thiên Vũ tại sao lại do anh đón tiếp mà không phải Kỷ Vũ Ngang hay chú Bách chứ? Phải chăng anh đã kết bè kết đảng gì ám muội sau lưng Tang tổng?”.

Kỷ Ngôn Tắc liếc xéo cô một cái ánh mắt hiện rõ vẻ bất cần: “Tôi vào Tang thị tuyệt đối một lòng một dạ, còn tại sao tiếp đón ba vị khách kia, đó là vì tôi biết ngôn ngữ của quốc gia họ”.

Thì ra là như vậy!

Viên Nhuận Chi nhìn vào bàn tay, mím chặt môi, nghĩ một hồi lâu rồi lại nói thêm: “Có chuyện này tôi không biết liệu có nên hỏi anh hay không…”

Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhíu đôi mày: “Tại sao hôm nay em có nhiều câu hỏi thế? Có điều, tôi nghĩ nếu như hôm nay em không hỏi ra rõ ràng nhất định buổi tối sẽ không ngủ ngon được. Vậy nên cứ hỏi thỏa thích đi!”.

Viên Nhuận Chi lườm anh, ngụ ý: Tại sao anh lại nghĩ cô lắm chuyện như vậy chứ?

“Sau khi ba người đàn ông ngoại quốc giống người Trung Đông kia xuất hiện, Đổng Xuân Thu liền chạy đến bàn chúng tôi rồi nói phải chăng bố anh đã quay về? Thật ra trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, bố anh hoặc là đã qua đời, hoặc là đã cùng mẹ anh…” Viên Nhuận Chi mới nói được phân nửa, đã thẹn thùng ngần ngại, đưa dấu hiệu “chia xa” rồi lại cúi rụp đầu xuống nhìn tay mình.

Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình thản nói: “Đều sai cả, bố tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, chỉ thiếu nước biến thành yêu quái mà thôi. Ông cũng không hề li hôn với mẹ tôi, bởi vì hai người căn bản chưa hề kết hôn”.

Viên Nhuận Chi nhìn anh đầy kinh ngạc: “Vậy anh là con rơi sao?”.

“Theo cách nói của người Trung Quốc thì đúng là vậy”. Nếu như theo cách nói của đảo Barents thì thân phận của anh tương đối hợp pháp.

Cùng là những đứa con rơi, tại sao cách biệt giữa hai người lại lớn đến vậy? Viên Nhuận Chi bất giác cảm thán nhân sinh, tại sao mẹ hoặc dì cô lại không phải là một thiên kim đại tiểu thư nhà giàu có chứ! Đúng là bi phẫn vô song! Những điều tốt đẹp may mắn, đều bị tên đàn ông này chiếm hết rồi.

“Thế bây giờ bố anh đang ở đâu?”.

“Ông ấy đang ở nước ngoài, cũng quen biết với ba vị khách kia, cho nên vào đại tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông ngoại tôi, bố đã nhờ ba vị khách hàng này mang lễ vật chúc mừng đến. Tất cả chỉ có vậy!”. Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày lại. Anh đang nói dối, bởi vì anh không muốn Viên Nhuận Chi biết được chuyện liên quan đến đảo Barents. Không phải anh không yêu thương bố mình mà vì không thể chịu đựng được việc mất đi tự do của bản thân. Nơi biến thái mà khó khăn lắm anh mới rời bỏ được, đang dần dần bị chôn vùi bởi thời gian.

“Ồ, thì ra là như vậy!”. Thảo nào mà Sara lại vội vã ngắt đoạn lời nói của Đổng Xuân Thu, thảo nào mà Kỷ Niên Tường vừa nhìn thấy ba vị khách hàng đó liền tức giận xanh mặt. Mẹ của Kỷ Ngôn Tắc chưa kết hôn đã sinh ra anh, điều này có thể nói là một đả kích lớn đối với Kỷ Niên Tường.

“Đứa trẻ hiếu kỳ này, em còn thắc mắc điều gì nữa thì hỏi hết trong một lần đi, đợi chút nữa lên đến đỉnh núi rồi, tôi không rảnh trả lời đâu”.

Đứa trẻ hiếu kì? Tại sao lại gọi cô “chuối củ” như vậy?

Cô nghĩ một hồi, nhớ tới Kỷ Vũ Ngang, hình như anh không thể nào quên được người bạn gái trước kia. Anh chàng đẹp trai đó lần nào cũng nhiệt tình, chân thành giúp đỡ cô, nhưng không hề thấy anh đối xử tốt với những người phụ nữ khác, có lẽ chính bởi vì bộ dạng ngốc nghếch của cô giống với người bạn gái trước kia của anh? Thế nhưng nghi vấn mới lại phát sinh, nếu như đã khó quên tình cũ, tại sao lại phải chia tay? Rốt cuộc là Kỷ đẹp trai bị người đẹp bỏ rơi hay là Kỷ Niên Tường đã phá hoại đôi uyên ương? Hay là chính Tạ Tĩnh Nghi kia đã bày ra mưu kế gì đó giăng bẫy?

Khi cô mở miệng hỏi thì Kỷ Ngôn Tắc đã bình thản đáp lại: “Tất cả đều không phải”.

Tất cả đều không phải? Cô kinh ngạc hỏi thêm một câu nữa: “Lẽ nào là anh ấy đã… làm chuyện có lỗi?”.

Phản ứng của Kỷ Ngôn Tắc chính là không khẳng định cũng không phủ nhận, để mặc cho cô đắn đo, suy ngẫm, tại sao người đàn ông nho nhã, dịu dàng đến vậy lại có thể là một người phụ bạc được chứ? Cô ảo não mở đài lên nghe.

Vừa hay đài đang phát một bài hát có phần lời êm dịu, ngọt ngào:

Tell me am I mistaken

Cause I don’t have another heart for breakin’

Please don’t let me go

I just wanna stay

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away

I just want to know

If you too feel afraid

I can feel you hearbeats

Giving you away

Giving us away

I can’t understand

How it’s making sense

That we put up such defense

When all you need to know

No matter what you do

I’m just as scared as you

Ban đầu, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy giọng hát của nữ ca sĩ trong bài hát này trong trẻo, động lòng người. Vào giữa màn đêm mùa hạ, nghe một ca khúc như vậy, tâm trạng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thế nên, cô bất giác chìm đắm trong giai điệu du dương, cố gắng nghe kĩ xem lời bài hát này đang nói về cái gì.

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away….

Can’t you feel my heartbeats

Giving me away

Giving us away…

Cô âm thầm chìm đắm trong mấy câu hát này, bất giác cảm thấy hoảng loạn, lời bài hát này…

Nhiều khi mọi chuyện thật kì lạ. Khi một chuyện nào đó vô duyên vô cớ khiến ta phiền não, những sự việc có liên quan lại có tiếp nối xảy ra. Rõ ràng là một bài hát nước ngoài, nhưng lại chẳng khác nào tiếng lòng của mình, càng lúc càng như muốn thúc ép bản thân. Tôi đã nghe thấy tiếng lòng của cô, nó bán đứng cô…

“Làm sao thế? Má em vẫn còn đau sao?”. Kỷ Ngôn Tắc đỗ xe lại, nghi hoặc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đột nhiên tựa vào sau ghế, mặt mày căng thẳng.

Viên Nhuận Chi nhanh chóng định thần lại, đáp lời: “À, bài hát này rất hay, giai điệu lôi cuốn”.

“Tôi không hề hỏi em bài hát này có hay hay không”. Kỷ Ngôn Tắc nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, khóe miệng ẩn thoắt hiện nụ cười.

Phải chăng anh nên cảm ơn người đã sáng tác phần lời với nhạc bài hát này? Càng phải cảm ơn người dẫn chương trình đã cho phát thanh bài hát này. Bài hát này như thể được viết riêng cho anh với người phụ nữ ngốc nghếch ngồi kế bên vậy, lại vào đúng một buổi tối đầy sao trên bầu trời thế này, thật sự là vô cùng hợp cảnh, hợp tình.

Viên Nhuận Chi ngô nghê nhìn nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, trong đầu không ngừng vang lên giai điệu của bài hát vừa nghe.

Phải chăng anh cũng đang suy nghĩ về lời bài hát này…?

Cô đột nhiên lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết đã đọc mấy ngày trước, trong đó nêu ra hai định luật về tình yêu: Một là người nào yêu trước thì người đó thua trước. Hai là người nào yêu càng nhiều thì người đó thua càng nhiều.

Thế nhưng… nếu như đã thật sự phải lòng người ta, thắng rồi, trái tim không còn của mình nữa, thua rồi, trái tim cũng vẫn không còn ở lại bên mình. Vậy thì người ta đã thắng những gì và thua mất những gì?

Kỷ Ngôn Tắc nhìn bộ dạng ngốc nghếch, đần thộn của cô lúc này, trái tim bất giác lại quặn thắt lại. Anh vốn tưởng rằng bài hát này đã khiến cô bừng tỉnh, thì ra tất cả đều là anh tự mình huyễn tưởng. Anh đã biết từ trước là không nên kỳ vọng quá nhiều ở cô.

Anh thở dài một tiếng, tháo dây đai an toàn rồi bước ra khỏi xe trước.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa lại, Viên Nhuận Chi đang ngây thần người mới sực tỉnh ra, cô nhìn ngang nhìn dọc, mới nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Ngôn Tắc, cô hoảng hốt mở cửa rồi nhảy khỏi xe.

Tuy đêm đã khuya, thế nhưng cô vẫn cảm nhận luồng không khí nóng bức vây quanh thân mình.

Mới chỉ xuống xe có vài giây, toàn thân cô đã nhễ nhại mồ hôi. Cô đứng im một lúc, tĩnh lòng lại, mới dần dần cảm nhận được luồng không khí mát mẻ về đêm trên đỉnh núi.

Kỷ Ngôn Tắc lấy tấm bạt dã ngoại từ cốp sau ô tô ra, đứng ở chỗ cách cô khoảng hai mét, đưa tay vẫy vẫy cô. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, dựa theo trực giác vội vã tiến lại chỗ anh.

Cô còn chưa quen đi giày cao gót trên đất phẳng, huống hồ chi là đường núi nhấp nhô đầy đá sỏi thế này. Cô lại trẹo chân, thân người mất đi thăng bằng, ngã sang một bên.

Kỷ Ngôn Tắc đã luyện thành công phu “chụp gà” từ lâu, đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy rồi ôm chặt cô vào lòng.

Cô đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp: “Anh… anh… anh đừng nghĩ quá nhiều đấy. Tôi…tôi…tôi vừa mới luyện thành đi giày cao gót trên đất phẳng thôi, bây giờ là đường núi, cho…cho…cho nên…”

“Em có biết hai câu nói là “muốn bắt cố thả” và “đất này không có ba trăm lượng” hay không?”. Anh nhếch đôi mày lên, vô cùng tự tin.

Cô ôm trán không nói thêm gì. Vào giây phút này, trong đầu cô lại nghĩ đến một câu thành ngữ khác: “Nói dài nói dai thành nói dại”… Khi về đến nhà, cô nhất định phải viết ba trăm lần câu thành ngữ này để cảnh tỉnh bản thân mới được…

Anh cố gắng nhịn cười, khẽ ho vài tiếng, nắm lấy bàn tay cô rồi dắt lên phía đỉnh núi.

Lên đến đỉnh, Kỷ Ngôn Tắc đưa Viên Nhuận Chi một bình thuốc tránh muỗi: “Mau bôi vào đi, nếu không chút nữa muỗi đốt tay với chân em thành chân giò, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy”.

Khi nhìn thấy anh đưa lọ thuốc tránh muỗi cho mình, Viên Nhuận Chi cảm động đến mức suýt trào nước mắt, thế nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của anh, cô lại càng muốn khóc dữ dội hơn, dạt dào hơn trước. Cô thật sự muốn đánh cho anh một trận đã đời, tại sao cô lại thích một người đàn ông mồm miệng độc địa như hắn ta chứ?

“Kiếp trước anh có thâm thù huyết hải với loài heo hả?”. Cô nghiến răng nghiến lợi, nhận lấy lọ thuốc tránh muỗi.

“Không phải có thù với tôi, mà vì tôi sợ em sẽ làm xấu hình tượng của mấy chú heo, đến đêm chúng sẽ tính sổ với em trong giấc mơ đấy”. Kỷ Ngôn Tắc trải tấm bạt lên mặt đất, nhanh chóng ngả lưng nằm xuống rồi nhắm mắt lại.

“Anh biến đi!”. Viên Nhuận Chi giơ chân đá vào chân anh một phát, cúi đầu nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ. Rõ ràng chính anh là người đề nghị lên đỉnh núi ngắm sao đêm, bây giờ thì hay rồi, lại còn kê tay làm ngối nhắm mắt nằm ngủ, thế này mà gọi là đi ngắm sao trời chắc?

Sau khi bôi xong thuốc tránh muỗi, túm gọn tà váy, cô ngồi xuống cạnh anh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời giữa đêm chẳng khác nào một tấm lụa đen thượng hảo, còn những ngôi sao đính trên dải lụa đó chẳng khác nào những viên đá quý lấp lánh, tràn đầy sức quyến rũ. Nhìn ra xa hơn, những chòm sao lấp lánh quây lại thành từng chùm lớn bên chân trời, tạo cảm giác vừa gần gũi mà lại vừa xa xăm, giống như vừa đưa tay ra là có thể hái sao xuống vậy.

Nghĩ đến đây, cô liền đưa tay ra, làm điệu bộ như đang hái sao thật, cảm giác bản thân đang vơ được rất nhiều đá quý. Phát tài rồi, phát tài rồi! Cô cảm thấy vô cùng vui sướng, hứng khởi!

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng cười.

Cô nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn, lườm Kỷ Ngôn Tắc một cái rồi nói: “Này, có cái gì mà lại cười? Lẽ nào hồi nhỏ anh chưa từng chơi qua trò hái sao trời hay sao? Hơn nữa, chính miệng anh nói lên đây để ngắm sao đêm, tại sao bây giờ lại nằm đó ngủ quay hả?”.

Kỷ Ngôn Tắc bình thản nhoẻn miệng lên rồi đáp: “Nếu như ngồi ngắm sao không phải sẽ phải ngước lên xem, rất mỏi cổ sao? Nếu như nằm xuống thì tất cả bầu trời như đang thu gọn trước mắt mình vậy. Em có muốn thử không?”. Anh đang mê hoặc cô hãy mau nằm xuống cạnh anh.

Cô nghiêng đầu suy ngẫm, cũng đúng, cứ ngước đầu lên ngắm sao thật sự rất mỏi và mệt. Thế nhưng cho dù là phải lòng anh, nhưng nằm cạnh anh thế này, cảm giác cứ kì lạ kiểu gì ấy. thôi bỏ đi, cô cứ ngẩng đầu lên ngắm sao vẫn hơn.

“Mau nằm xuống đi, trước mặt tôi, em không cần thiết phải xấu hổ, thẹn thùng”. Không biết vì lí do gì mà anh luôn dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô. Cũng giống như bộ dạng ngốc nghếch của cô lúc này, ngồi đó nghịch ngón tay của bản thân, vậy là anh biết ngay cô đang phiền muộn điều gì.

Cô kiên định thầm nói trong lòng: “Không được, nhất quyết không thể nằm cùng với anh”.

Cô lại càng ngước cổ lên ngắm cao hơn, lưng càng thẳng hơn trước.

Anh mím chặt môi, trong lòng thầm nguyền rủa, chống tay nhổm dậy, đưa tay vòng qua người cô, kéo cô nằm xuống tấm bạt kia.

“Á…á…” Cô mới kêu có vài tiếng đã từ bỏ ngay ý định vùng vẫy, giãy giụa. Quả nhiên, nằm xuống ngắm bầu trời đêm lấp lánh ngàn sao cho ta cảm giác an toàn hoàn toàn khác biệt so với khi ngồi.

Cô mở to mắt, cố gắng tìm kiếm những chòm sao nổi tiếng trên bầu trời kia.

“Ha ha, hồi nhỏ anh có đọc qua cuốn Bí mật những chòm sao không? Anh có biết chòm sao Thiên Long không? Đó chính là chòm sao của Tử Long”. Cô dùng cánh tay huých nhẹ vào người Kỷ Ngôn Tắc, chỉ lên bầu trời đêm tuyệt đẹp rồi kích động nói thêm: “Là hướng chính Bắc, mấy ngôi sao kết thành hình chữ S ngược chính là chòm sao Thiên Long. Tử Long chính là người đẹp trai nhất trong số năm người. Hồi nhỏ, người tôi hâm mộ nhất chính là anh ấy”.

Biết được nhân vật truyện tranh mà cô mê mẩn kia, Kỷ Ngôn Tắc bất giác đanh mặt lại, nhìn theo hướng cô chỉ, cuối cùng có thể nhìn thấy chòm sao Thiên Long hiếm khi nhìn được kia.

Cô lại huých nhẹ vào người anh rồi nói: “Còn nữa, còn nữa, anh mau nhìn chòm sao gần đó, chính là ngôi sao sáng nhất kia, chính là ngôi sao Chức Nữ mọi người vẫn thường nói. Nhìn về hướng Đông, phía chệch Bắc đó, có một ngôi sao sáng cùng với hai ngôi sao ở gần đó kết hợp thành một đường kia, ngôi sao sáng nhất ở đó chính là sao Ngưu Lang. Ngưu Lang tinh ngàn dặm xa xôi, đến thăm Chức Nữ tinh dịu dàng. Anh đã đọc chưa? Theo cách nói của phương Tây thì sao Chức Nữ thuộc vào chòm Thiên Cầm, sao Ngưu Lang thuộc vào chòm Thiên Ưng. Thiên Cầm, Thiên Ưng với Bạch Hạc hợp thành tam giác lớn mùa hạ đấy!”.

Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng mỉm cười, im lặng không nói gì, lặng lẽ lắng nghe những lời cô nói.

Anh nhớ lại những năm tháng còn học đại học, mỗi lần gặp mặt cô đều cau mày nhăn mặt cãi lộn cùng anh, giọng nói hoặc là giống như sư tử Hà Đông đang gầm, hoặc là mỉa mai, xỉa xói. Sau khi đi làm, cô còn học thêm được một bản lĩnh khác – lườm nguýt, liếc xéo. Anh vẫn luôn mong chờ cô có thể nói chuyện với anh một cách hiền hòa, dịu dàng như khi nói chuyện cùng người khác. Cuối cùng, bây giờ anh đã nghe được tiếng nói dịu dàng, ngọt ngào chẳng khác nào tiếng đàn dương cầm réo rắt khiến cho con người ta say đắm. Đây là thứ cảm giác ngọt ngào, dịu mát trong lòng chẳng thể diễn tả bằng lời.

Anh rất thích cảm giác này.

Viên Nhuận Chi nói một hồi lâu, không hề nghe thấy tiếng Kỷ Ngôn Tắc đáp lại nửa lời. Cô cảm thấy buồn chán, quay đầu sang liền nhìn thấy anh đang ngẩng đầu mỉm cười ngốc nghếch.

“Này, anh đang cười ngốc nghếch gì thế?”. Cô dùng cánh tay huých nhẹ vào người anh.

Anh định thần lại, không nhìn cô mà chỉ vào ba ngôi sao trên bầu trời rồi nói: “Nhìn xem, chòm sao Liệp Hộ kìa!”.

“Chòm sao Liệp Hộ? Đó không phải là chòm sao chỉ có thể nhìn thấy vào mùa đông sao?”. Viên Nhuận Chi hiếu kì nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhìn một hồi lâu mà chẳng hề nhìn thấy chòm sao Liệp Hộ, thế là lại hỏi: “Đâu? Ở đâu cơ?”.

“À, chính là ở chỗ mà tôi đang chỉ đó!”. Trêu chọc cô dường như đã trở thành thói quen khó lòng thay đổi trong cuộc sống của anh.

“Ở đâu cơ?”. Viên Nhuận Chi dịch chuyển thân người, bất giác tiến sát lại chỗ anh, ánh mắt dường như đã sát cạnh bên cánh tay anh, thế nhưng vẫn chẳng hề nhìn thấy chòm sao Liệp Hộ mà anh đang chỉ. Thế nên, cô lại nỗ lực dịch đầu lại gần cánh tay anh hơn nữa, nhất thời không cẩn thận, liền đụng trúng đầu anh. Anh đau quá khẽ kêu một tiếng.

“Xin lỗi nhé…” Cô vội vã nói lời xin lỗi, thế nhưng khi quay đầu sang bên cạnh, vừa hay lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kề sát ngay trước mặt mình.

Trái tim cô rung lên bần bật, vô cùng căng thẳng. Cô không dám cử động, cánh tay phải đang để dưới thân người, không tìm được chỗ nhích ra, cảm giác vô cùng khó chịu. Bởi vì… khuôn mặt của hai người đã quá sát nhau, ban nãy khi quay mặt sang, cô đã ngốc nghếch đến mức tự dâng đôi môi của mình đến sát bờ môi của anh. Khoảng cách giữa đôi môi của hai người chỉ còn vài centimet.

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, dần dần, cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh, bàn tay cô khẽ túm lấy chiếc váy, trong lòng trào dâng một niềm mong mỏi.

Mong mỏi điều gì?

Không ngờ cô lại có suy nghĩ đáng sợ này!

Cô nhắm mắt lại, cố gắng nín thở, bàn tay phải nắm chặt chiếc váy run run rồi từ từ buông ra, đặt cạnh bên người. Viên Nhuận Chi cố gắng chống người mình lên, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói trầm ồm mang theo một ma lực khó lòng chống đỡ. Kỷ Ngôn Tắc thì thầm bên tai cô: “Viên Nhuận Chi…”

“Hả?”. Cô hoảng hốt ngước mắt lên nhìn.

Mọi thứ trước mắt cô đột nhiên đen sầm lại, đôi môi ấm nóng tiếp đó chạm vào môi cô.

Anh đưa hai tay ôm chặt lấy cô vào lòng, trao cho cô chiếc hôn nóng bỏng, quyết không để cho cô một chút đường lui nào.

Cảm giác quen thuộc nơi đầu môi, chiếc lưỡi chẳng khác nào ngọn lửa rực rỡ, bừng cháy phừng phừng trong miệng của hai người.

Chẳng thể chạy thoát! Là thật sự chẳng thể chạy thoát được hay là vỗn dĩ không hề muốn chạy thoát?

Viên Nhuận Chi cảm thấy khí huyết toàn thân đều dâng trào dữ dội, cảm giác của đêm hôm đó bỗng trào về, cuồn cuộn trong trí óc.

Nếu như không phải trong lòng đã yêu thương nhau từ lâu, dù cho có uống nhiều rượu thêm nữa cô cũng chẳng thể nào chiếm lĩnh anh một cách hàm hồ như vậy được. Cô đâu phải là loài chó, loài mèo, cứ gặp giống đực là phát dục chứ? Chính là bởi vì tình yêu đã chi phối, điều khiển cô làm vậy…

Cô quyết định không trốn tránh nữa, yêu thì cứ thả sức mà yêu, cho dù nửa năm sau, trái tim tan thành trăm mảnh cô cũng không hối hận. Trái tim tan thành trăm mảnh, vẫn có thể nhặt về, gắn lại. Thế nhưng nếu như để lỡ mất, cuộc đời của cô sẽ có rất nhiều niềm tiếc nuối, còn cô lại không muốn mình phải hối tiếc…

Không hề do dự, cô nhanh chóng đưa hai cánh tay của mình lên, ôm chặt lấy chiếc cổ của anh, cuồng nhiệt đáp lại chiếc hôn đó. “Bây giờ anh chạy không thoát đâu”.

“Từ trước đến nay, anh chưa từng có ý định chạy trốn”. Cảm nhận được chiếc hôn đáp trả của cô, tế bào toàn thân anh đều như sống lại hết, cổ họng khẽ truyền ra tiếng cười vui sướng mà âm trầm, tiếp theo đó anh lại đắm đuối trao cô chiếc hôn nữa.

Từ trước đến giờ, cô cũng không hề biết rằng thì ra trong quan hệ nam nữ, chỉ cần một chiếc hôn thôi cũng có thể khiến cho cả thế giới xung quanh trời rung đất chuyển.

Vào khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...