Mối Lương Duyên Trời Đánh

Chương 8: Biến thân



Hôm sau là ngày cuối tuần, lúc Viên Nhuận Chi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa. Cô lười biếng vươn người ưỡn ngực, đang định thức dậy thì nghe thấy tiếng di động vang lên. Cô đưa tay lên dụi mắt, nhìn lên màn hình thì thấy ba chữ Tằng Tử Kiều.

Cô nhấc máy, yểu điệu đáp lời: “Tiểu Kiều…”

“Đã giữa trưa rồi, cậu vẫn còn ngủ sao? Tối qua mình gọi di động cho cậu sao lại không nhấc máy? Làm phí công người ta, khó khăn lắm mới xin được đôi vé ăn buffet miễn phí ở nhà hàng Kim X”. Đầu kia di động vang lên lời cằn nhằn của Tằng Tử Kiều. Cô nói do biết rằng Viên Nhuận Chi thích ăn buffet tại nhà hàng Kim X, cô đành phải sử dụng sắc đẹp, xin hai vé ăn buffet miễn phí từ bên Bộ phận Phát hành của Tạp chí. Thế nhưng điều đau lòng nhất chính là, hạn cuối cùng chính là tối qua.

“Tối qua mình ngủ sớm…”

Viên Nhuận Chi bỗng nhiên mất hết hứng thú với vé ăn buffet miễn phí, điều này khiến Tằng Tử Kiều vô cùng ngạc nhiên: “Này, có phải cậu bị ốm không? Có cần phải đến bệnh viện khám không?”

“Mình làm sao có thể bị ốm chứ?” Vừa nhắc tới bệnh viện, Viên Nhuận Chi đột nhiên như bừng tỉnh lại, hoàn toàn không còn chút hiện tượng ngái ngủ nào như trước đó nữa.

Tằng Tử Kiều cứ hễ nhắc tới hai chữ “bệnh viện” thì cho dù Viên Nhuận Chi bị ốm thật cũng sẽ lành lặn ngay tức thì. Trong nhận thức của Viên Nhuận Chi thì những nơi ăn thịt người không chừa lại xương như bệnh viện, chỉ có kẻ ngốc mới bước vào. Tằng Tử Kiều mỉm cười hỏi: “Chiều nay cậu có việc gì không? Ra ngoài đi dạo phố đi!”

Viên Nhuận Chi lắc lắc chiếc đầu của mình rồi nói: “Con người đơn côi, cô độc như mình thì làm gì có việc gì chứ? Trưa nay mình mời cậu đi ăn buffet, ngay ở nhà hàng Kim X nhé!”

“Ha ha, mình cảm thấy vinh dự quá, không ngờ con người ki bo như cậu cũng có ngày tình nguyện khao bạn cơ đấy!”

“Thế thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Mười một rưỡi trưa nay nhé!”

“Ok”.

Viên Nhuận Chi ra khỏi giường, đi thẳng về phía nhà vệ sinh lấy kem đánh răng rồi bắt đầu đánh.

“Hưm…” Cô hoàn toàn quên mất khóe miệng mình đang bị thương, lại đánh răng quá mãnh liệt khiến cho vết thương lại toạc ra. Vết thương bị dính kém đánh răng vị bạc hà nên đau nhói vô cùng.

Cô khẽ cau mày, bất giác nghĩ tới một câu nói đang thịnh hành trên mạng: Đánh răng là một chuyện vui buồn lẫn lộn, bởi vì một tay bạn cầm chiếc cốc (Đồng nghĩa với từ bi kịch), một tay cầm chiếc bàn chải (Đồng nghĩa với từ hỷ kịch). Thế mà bảo là hỷ kịch, tại sao giờ mình toàn thấy bi kịch thôi?

Viên Nhuận Chi càng nghĩ càng thấy bản thân xui xẻo. Đã đập phải chiếc miệng độc địa, ghê gớm của Kỷ Ngôn Tắc nên cô phải thanh tẩy cho thật kĩ càng, tiêu trừ độc tố. Nghĩ vậy, cô liền mạnh tay chải răng hơn trước đó.

“Phì”. Cô nhổ mạnh đám bọt kem đánh răng ra, rồi vội vàng rửa mặt.

Đứng trước tấm gương, cô nhìn thấy khóe miệng không ngừng tuôn máu, trong lòng cảm thấy nỗi thê lương khó diễn tả bằng lời. Vốn dĩ bản thân cô trông đã rất bình thường rồi, bây giờ lại càng thêm xấu hơn, đoán chắc bọn đàn ông vừa nhìn thấy cô là chạy mất dép. Phơi chiếc khăn mặt lên dây, cô đưa tay vuốt mái tóc tổ quạ được các nhà thiết kế tóc gọi là mẫu tóc dành cho người lười. Hầy, cũng chỉ có mái tóc dài này là còn có đủ tư cách để ra đường gặp người khác thôi.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô thay một chiếc áo phông cùng chiếc quần soóc bò ngắn, đeo chiếc ba lô rồi rời khỏi nhà.

Tằng Tử Kiều vừa nhìn thấy Viên Nhuận Chi liền kinh ngạc nói: “y da, mình thắc mắc tại sao giọng cậu nghe lại kì quái như vậy, thì ra khóe miệng bị rách. Sao lại ra nông nỗi này?”

“Hầy, giẫm vào bãi phân chó sau đó trượt chân ngã ra mặt đất”. Viên Nhuận Chi trả lời một cách bình thản, tự nhiên, chứ thật ra vì chuyện này cô đã lăn lộn, trằn trọc trong chăn một thời gian khá lâu.

“Ừm, đoán chắc cậu cũng chỉ có thể giẫm phải phân chó rồi ngã lăn ra đường mà thôi”. Tằng Tử Kiều bất giác lên tiếng.

Viên Nhuận Chi chán nản lườm cô bạn thân.

Khi đến nhà hàng buffet Kim X, hai người tìm chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Vừa mới ăn được một lát cá hồi, Viên Nhuận Chi đã ngước đầu lên hỏi Tằng Tử Kiều: “Tiểu Kiều, giả dụ một người đàn ông không có việc gì cũng thích mỉa mai, khinh thi cậu, còn ngược đãi cậu cả ngày không khác gì lao động chân tay, cậu cảm thấy tên đàn ông đó có khả năng thích mình không?”

“Trừ phi mình bại não rồi mới cảm thấy người đàn ông đó thích mình!” Tằng Tử Kiều chẳng suy nghĩ nhiều đưa ngay ra câu trả lời.

“Cũng đúng…”.Viên Nhuận Chi nghe thấy được đáp án, thở phào nhẹ nhõm, địch thực là cô đã bại não rồi, tại sao lại có thể tưởng rằng tên khốn đó thích cô chứ?

Tằng Tử Kiều nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, sau đó dùng chiếc dĩa chỉ vào mũi cô nói: “Viên Nhuận Chi, hình như cậu đang giấu mình việc gì đó. Theo kinh nghiệm bản thân, trừ phi sếp lớn Tang Du của cậu đột nhiên biến đổi giới tính, còn không người đàn ông mà cậu nói khi nãy chỉ có khả năng duy nhất chính là Kỷ sư huynh. Nói mau, rốt cuộc giữa cậu với sư huynh đã xảy ra gian tình gì? Tại sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ đó?”

“Kỷ sư huynh? Cậu nhất thiết phải gọi tên đàn ông biến thái đó là sư huynh trước mặt mình hay sao?” Viên Nhuận Chi lấy son môi ra đánh, sau đó đem câu chuyện ngày hôm qua bất cẩn vấp vào đá rồi đè lên người Kỷ Ngôn Tắc trên núi Hậu Sơn cho Tằng Tử Kiều nghe.

Tằng Tử Kiều nghe xong, đặt dao dĩa xuống, ôm lấy miệng rồi bật cười thành tiếng: “Viên Nhuận Chi, bãi phân chó cậu đạp phải cũng thơm quá đấy, không những thơm lừng mà còn không thiệt thòi chút nào. Kỷ sư huynh chính là một trong ba người đứng đầu bảng xếp hạng nam sinh đẹp nhất Đại học H của chúng ta trước đây đấy. Có biết bao thiếu nữ khao khát được hôn lên bờ môi quyến rũ của sư huynh. Cậu đừng có chiếm được món hời rồi giả vờ nết na nữa. Thế nào rồi? Mùi vị chiếc hôn của Kỷ sư huynh có động hồn thất kinh hay không?”

Viên Nhuận Chi trợn to mắt lên, liên hồi biện giải: “Cậu đừng có như vậy được không? Mình đang than khổ cùng cậu đấy. Cậu đã không an ủi người ta thì thôi lại còn xát muối lên vết thương nữa. Ai thèm khát chiếc hôn của hắn chứ, con người hắn ta, mồm miệng độc địa là thế, sau khi hôn xong không khéo mình trúng độc hỏng miệng thì có khóc cũng chẳng còn nước mắt nữa đâu. Vì chiếc hôn xui xẻo đó, cậu có biết mình đã ảo não mất bao lâu không? Thứ hai tuần sau đến công ty còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào đây”. Cô vừa than thở, vừa xiên mạnh chiếc nĩa lên miếng cá hồi, sau đó cho vào miệng.

Tằng Tử Kiều ngừng cười, đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi nói: “Thật ra, việc Kỷ sư huynh thích cậu cũng không phải không có khả năng đâu. Hồi còn học đại học, cậu cũng biết đấy, nữ sinh hẹn hò cùng sư huynh thì nhiều nhưng lại không lâu. Hồi đó, bọn mình còn đoán mò phải chăng là do vụ chiếc quần sịp đó, cho nên sư huynh không thể nào quên cậu được, dần dần mất hết hứng thú với những người con gái khác. Hơn nữa cậu cũng đừng quên, sau đó cậu đã làm biết bao chuyện khuất tất gây khốn khổ cho sư huynh cả một thời đại học, có muốn quên đi cũng rất khó”.

“Cái gì mà biết bao chuyện khuất tất gây khốn khổ cho hắn? Làm hỏng van lốp xe đạp của hắn thì khuất tất sao? Ai bảo hắn suốt ngày lượn chiếc xe đạp cũ nát đó đi khắp nơi rao bán phong tình chứ?”

“Này, trường đại học rộng như vậy, kí túc xá, giảng đường, nhà ăn đều không phải nằm trên cùng một con đường, mà ở những nơi khác biệt. Dùng xe đạp đi lại giữa những nơi đấy mà bị gọi là rao bán phong tình sao? Hơn nữa, sau khi cậu vào làm việc tại Tập đoàn Tang thị, mình nghe nói, sư huynh bỏ công việc lương cao trước đó để gia nhập vào nghành marketing nội thất, chỉ có điều đầu quân cho tập đoàn cạnh tranh ác liệt nhất với Tang thị mà thôi. Còn nữa…”

Viên Nhuận Chi đưa tay lên ra hiệu cho Tằng Tử Kiều đừng nói nữa: “Im lặng, im lặng, cầu xin cậu đừng có nói mãi như thế, mình không chịu nổi nữa đâu. Hắn ta từ bỏ công việc lương cao để gia nhập nghành marketing nội thất chỉ có thể cho thấy rõ đầu óc hắn ta có vấn đề. Trừ phi Tây Hồ cạn nước, tháp Lôi Phong sụp đổ, nếu không những gì cậu nói đều không thể xảy ra được”.

“Tháp Lôi Phong vốn đã sụp một lần rồi!” Tằng Tử Kiều nhún vai đầy hứng khởi. “Nếu như đã không thể nào, tại sao ban đầu cậu còn hỏi mình câu đó?”

“Là mình bị bại não được chưa?” Viên Nhuận Chi chán nản chống tay lên trán. “Này, Tiểu Kiều, thôi bỏ đi, cậu cũng đừng an ủi mình nữa, cậu hãy cố gắng ăn thật nhiều vào, nếu không là lỗ to đấy, lại còn mất thêm 15 % phí dịch vụ cho nhân viên nữa”.

“Rõ ràng là mình đã ăn nhiều hơn cậu. Kể từ khi vào đây đến giờ, cậu chỉ toàn uống rượu vang, rồi ăn được vài miếng cá hồi”.

“Mình sang bên kia xem còn thứ gì ngon không”. Viên Nhuận Chi vội vã cầm theo thìa dĩa tiến về chỗ đặt cá hồi.

Vừa mới nhấc người dậy, cô đang định rời khỏi chỗ ngồi thì liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở chỗ không xa, thấy anh đang mỉm cười, lịch sự kéo ghế cho cô gái mặc đồ tây bên cạnh.

Là Kỷ Vũ Ngang.

Hôm nay, anh mặc chiếc áo sơ mi màu tím nhạt cùng chiếc quần âu màu nâu, tạo nên cảm giác nho nhã, tuấn tú khó diễn tả bằng lời. Chỉ cần nhìn ánh mắt, thần thái khi nói chuyện của người phụ nữ cạnh bên là biết quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.

Hầy, chẳng qua chỉ là 11 con số đơn giản, vậy mà cô lại còn chờ trông, mong mỏi. Đàn ông tốt trên thế gian này vốn dĩ đã tuyệt chủng hết rồi, đã bao lần chịu tổn thương, cô nên sớm đoạn tuyệt cùng tình yêu.

“Hả? Sao cậu vẫn còn đứng thừ người ra đấy thế?” Tằng Tử Kiều cảm thấy kì lạ, lại nhìn thấy Viên Nhuận Chi đang đưa mắt về phía trung tâm nhà hàng. Theo ánh mắt của Viên Nhuận Chi, Tằng Tử Kiều cũng quay người lại nhìn theo, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang của Tập đoàn Thiên Vũ. Cùng lúc đó, Kỷ Vũ Ngang cũng nhìn về phía họ, thấy Viên Nhuận Chi. Trước tiên, anh ngây người trong giây lát, sau đó mỉm cười, đưa cao ly rượu vang về phía cô.

Viên Nhuận Chi cũng khẽ gật đầu tạ lễ, mím chặt môi cầm theo chiếc đĩa đi theo vị trí từng bàn tiến về chỗ để thức ăn, sau đó lấy một số món ăn rồi quay người về chỗ ngồi. Tiếp đó, Viên Nhuận Chi bắt đầu vùi mặt vào ăn điên cuồng.

Tằng Tử Kiều bất giác gặng hỏi: “Cậu quen Kỷ Vũ Ngang sao?”

Nghe thấy ba từ “Kỷ Vũ Ngang” từ miệng của Tằng Tử Kiều, Viên Nhuận Chi ngước đầu lên đầy kinh ngạc rồi hỏi: “Cậu cũng quen anh ấy sao?”

“Tạp chí chỗ mình vì muốn thu hút nhiều độc giả nữ giới, nên có một kì đã mời anh ấy làm nhân vật trang bìa đấy!” Tằng Tử Kiều châm một điếu thuốc.

Viên Nhuận Chi liền nói: “Anh ấy là một khách hàng của công ty mình. Hôm qua khi mang sản phẩm mẫu sang, mình đã làm quen”.

“Anh ấy chính là cháu đích tôn của Kỷ đại lão gia, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Thiên Vũ. Nói theo cách khác, anh ấy chính là người tiếp nhận Tập đoàn Thiên Vũ sau này. Người ngồi bên cạnh anh ấy lúc này chính là vị hôn thê, tên là Tạ gì đó, mình quên mất rồi”.

“Vị hôn thê?” Viên Nhuận Chi vất vả nuốt hết số thức ăn trong miệng, chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại cảm thấy thức ăn của nhà hàng hôm nay sao khó nuốt đến vậy.

Tằng Tử Kiều hít một hơi thuốc, vẩy tàn thuốc rồi nói: “Ừm, nghe nói không lâu nữa sẽ kết hôn”.

“Ừm, hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa thật”.

“Cũng bình thường thôi”.

Sau một hồi nói chuyện, Viên Nhuận Chi liều mạng ăn hết số thức ăn trong đĩa.

Tằng Tử Kiều nhìn thấy bộ dạng chỉ hận không thể nuốt hết được số thức ăn trong nhà hàng này, chán nản trợn trừng mắt lên. Không biết bao lâu sau, Viên Nhuận Chi mới kêu là ăn no, hai người liền đứng dậy ra quầy thu ngân thanh toán. Viên Nhuận Chi lại đưa mắt nhìn về phía trung tâm nhà hàng, Kỷ Vũ Ngang cùng vị hôn thê không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào?

Cô bĩu bĩu môi, đi về phía quầy thu tiền.

Đến quầy thu tiền, nhân viên thu ngân liền nói: “Có vị tiên sinh đã trả tiền thay cho cô rồi!”

Viên Nhuận Chi khó lòng tin vào tai mình: “Làm gì có chuyện ấy? Có phải cô đã nhận nhầm người không?”

Nhân viên thu ngân mỉm cười nói: “Hai vị lúc nãy ngồi ở bàn năm cạnh cửa sổ đúng không?”

Viên Nhuận Chi gật gật đầu.

Nhân viên thu ngân liền khẳng định thêm lần nữa: “Vậy thì không thể nào nhầm được”.

“Có phải là vị tiên sinh ngồi ở khu vực cho phép hút thuốc ở trung tâm nhà hàng đã thanh toán thay cho chúng tôi?” Tằng Tử Kiều chỉ về vị trí trung tâm nhà hàng mà khi nãy Kỷ Vũ Ngang ngồi.

“Đúng vậy, chính là một vị tiên sinh đã ngồi ở khu vực đấy!”

“Cảm ơn cô nhiều!” Tằng Tử Kiều nhìn nhân viên thu ngân mỉm cười, sau đó kéo Viên Nhuận Chi mặt mày ngờ nghệch, ngu ngơ rời khỏi nhà hàng. Khi bước ra khỏi nhà hàng, Tằng Tử Kiều đưa mắt nhìn vẻ mặt ngây ngô, thẫn thờ của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Kỷ Vũ Ngang không phải là một đối tượng hẹn hò lí tưởng đâu. Có rất nhiều tin đồn về anh ta, cậu đừng có choáng ngợp trước vẻ ngoài đó, mau chóng bỏ ngay suy nghĩ đó đi!”

“Tiểu Kiều, cậu đang nói gì thế?” Viên Nhuận Chi định thần lại.

“Cậu ấy à, chỉ cần có tâm tư gì là hiện rõ cả trên mặt rồi!”

“Mình mới chỉ gặp anh ấy có một lần, hơn nữa, còn là khách hàng của công ty, mình sao có thể có ý gì với anh ấy được…” Viên Nhuận Chi khẽ khàng phản bác.

***

Những ngày cuối tuần, cô tiếp tục nghỉ ngơi, Viên Nhuận Chi lại bị Tằng Tử Kiều lôi ra khỏi nhà, tiếp tục dạo phố mua sắm. Mỗi một lần Tằng Tử Kiều kéo cô ra ngoài “đốt tiền”, Viên Nhuận Chi liền biết ngay Tằng Tử Kiều lại bị ông chồng “ca ca” kia làm tổn thương gì đó.

Tằng Tử Kiều trước kia được nhà họ Tằng nhận nuôi, trên danh nghĩa là anh em cùng Tằng Tử Ngao. Từ nhỏ Tằng Tử Kiều đã hâm mộ Tằng sư huynh, sau đó lại kết hôn theo mệnh lệnh của mẫu thân. Thế nhưng Tằng sư huynh vẫn đối xử với cô chẳng khác nào em gái bởi vì mối quan hệ anh em trước kia. Cho nên Viên Nhuận Chi rất ít khi nhắc tới cuộc hôn nhân của Tằng Tử Kiều để tránh khiến cho cô bạn càng thêm đau lòng.

Tằng Tử Kiều trông rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ, cho dù mặc trên người trang phục gì trông cũng rất xinh xắn. Viên Nhuận Chi đi theo Tằng Tử Kiều dạo phố mua sắm, nhìn thấy cô bạn mặc y phục không ngừng tạo dáng, nên bất giác cũng động lòng. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy bảng giá xuất hiện từ bốn đến năm chữ số, là cả người cô lại co giật liên tục.

Bà nhà nó, chẳng phải có vài mảnh vải ghép vào là thành bộ quần áo sao? Tại sao lại có thể đắt thế được? Lần trước, sau khi bị Tằng Tử Kiều thúc giục, xúi bẩy, Viên Nhuận Chi đã bỏ ra gần một ngàn đồng để mua chiếc áo phông, chưa mặc được bao lâu đã phải vứt đi. Nếu như là chiếc áo phông có mười mấy đồng đang mặc trên người thì cho dù bỏ đi, ít nhất cô cũng không đau lòng đến mức mất ngủ mấy đêm liền.

Tằng Tử Kiều đưa mắt nhìn Viên Nhuận Chi, biết ngay tính keo kiệt của cô lại bắt đầu phát tác, thế là liền nhét chiếc váy tây màu xanh lam nhạt in hoa vào tay cô nói: “Lúc nào mình cũng thấy cậu mặc áo phông, quần bò, giày thể thao, mất khẩu vị vô cùng. Cậu mà cứ như thế này mãi, đừng nói là đàn ông, ngay đến con thú nuôi được người ta dắt trên đường phố cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần”.

Viên Nhuận Chi kêu gào: “Cậu đừng có trù ẻo mình như thế?” Tằng Tử Kiều lần nào cũng một câu chọc thẳng vào nỗi đau của cô, không chỉ đau ngoài da mà còn nhói trong tim.

Viên Nhuận Chi cầm chiếc váy tây lên xem, cảm thấy thật sự rất đẹp nhưng khi lật ra xem giá tiền, khuôn mặt cô nhanh chóng sầm lại: “Mẹ kiếp, hai ngàn tám! Cậu có nhầm không đấy?”

“Hai ngàn tám đối với cậu là cái quái gì, đem số tiền xu cậu tích lũy ra mà đếm, chắc chắn đủ mua hai chiếc thế này. Mau cút vào trong thay đồ đi!” Tằng Tử Kiều không hề do dự đẩy cô vào trong buồng thay đồ bằng được.

Cách một tấm rèm, Viên Nhuận Chi vừa thay y phục vừa nói chuyện cùng Tằng Tử Kiều: “Đừng có sỉ nhục số tiền xu của mình, tất cả bọn chúng đều quan trọng như tính mạng của mình đấy!”

“Tính mạng cái đầu cậu! Nếu như không phải cậu biến thái tới mức độ tích lũy tiền xu đó thì cũng chẳng biến thành bộ dạng như bây giờ. Đàn ông tốt hay xấu có thể dùng đồng xu để đo lường được không?”

Viên Nhuận Chi chu miệng ra, không nói thêm gì.

Cô có thói quen tiết kiệm tiền xu, bởi vì trước kia dì đã từng nói với cô rằng, nếu như một người đàn ông có thể cho cô tích lũy không ngừng một ngàn đồng xu thì đó chính là người đàn ông có thế kết hôn được. Thế nhưng kể từ kì thứ nhất khi vào đại học, chưa từng có người đàn ông nào có thể chờ cô tiết kiệm đủ một ngàn đồng xu. Cũng có vài người gần đạt được thành tích một ngàn đồng nhưng vào giây phút cuối cùng tất cả lại về mức không, tất cả đều vì phản bội…

Cô ngắm nghía một hồi rồi mới bước ra khỏi phòng thay đồ.

Tằng Tử Kiều trực tiếp ra lệnh cho cô: “Mua đi!”

“Nhưng mà đắt quá! Mình không nỡ bỏ số tiền này ra”.

“Mình không muốn sói, mình chỉ muốn cừu thôi…”

“Cậu câm miệng lại.Thẻ ngân hàng đâu, đưa ra đây, mình sẽ quẹt thẻ giúp cậu!”

“Cậu đừng có như thế! Tại sao không dùng thẻ của cậu ấy!”

“Phí lời, nếu như dùng thẻ của mình thì có cần thiết phải nói nhiều với cậu như vậy không? Đưa đây!” Tằng Tử Kiều không muốn nói nhiều với cô nữa, trực tiếp tóm lấy chiếc túi của cô, lấy ví tiền ra, tìm một hồi, chỉ thấy một chiếc debit card xấu xấu bẩn bẩn. Tằng Tử Kiều nhìn Viên Nhuận Chi bằng ánh mắt khinh bỉ, đã bao năm trôi qua rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả, ngay cả thẻ tín dụng cũng là chiếc debit card đã dùng từ hồi còn học đại học. “Cậu đúng là tự tạo nghiệt mà, làm một thẻ tín dụng mới thì sẽ chết sao?”

“Làm thẻ tín dụng làm gì chứ? Đến lúc tiêu tiền lại thuận lợi như nước chảy mây trôi, nếu như không nhớ hồi khoản, lại còn bị phát tiền nữa, tiền bạc quý giá lắm ai ơi!”

“Đúng là bó cánh với cậu”

Cuối cùng dưới sự ép buộc của Tằng Tử Kiều, Viên Nhuận Chi đành nuốt máu và nước mắt mua chiếc váy tây trị giá hai ngàn tám kia. Sau khi dùng Thẻ hội viên của Tằng Tử Kiều được giảm 10 % vẫn phải mất đi hai ngàn năm trăm hai mươi đồng. Sau đó, cô còn bị lôi đi mua đôi giày cao gót lấp lánh, lại “bay” mất mấy trăm đồng nữa.

Cứ nghĩ tới việc vừa mới đây đã tiêu hết gần ba ngàn đồng, nỗi đau này chẳng khác nào dùng dao cắt từng miếng thịt trên người cô xuống. Cô đứng trong thang máy của Trung tâm thương mại, nhìn vào mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm lòe loẹt, khoa trương nhưng bên cạnh, ai nấy cũng có một người đàn ông trông rất thành đạt. Bà nhà nó! Cô cũng đâu phải dạng sứt môi lồi rốn, tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ?

Cô quay đầu sang nói với Tằng Tử Kiều một cách kiên định lạ thường: “Tiểu Kiều, không phải cậu có một lô quần áo cao cấp không mặc đến sao? Tặng tất cả cho mình đi. Ngoại trừ phần ngực có chút khác biệt ra, tất cả các điểm khác mình thấy đều OK hết. Mình không ngại mặc lại quần áo hay giày cao gót cậu đã dùng đâu. Ngược lại, mình còn cảm thấy những trang phục ấy được cậu mặc qua nên đã tăng thêm một phần giá trị đấy. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà! Cho nên mình quyết định phải thay đổi lại cách ăn mặc của bản thân”.

Cô đưa tay lên làm một dáng vẻ đáng yêu, dễ thương. Nếu như không phải nhìn thấy mấy người phụ nữ trước mặt, cô thật sự chẳng nghĩ thoáng được thế này.

Tằng Tử Kiều đi ra khỏi thang máy, cho dù có đi đôi giày cao gót đến hai mươi phân cô cũng chưa bao giờ vấp ngã. Có điều vì một đoạn hội thoại dài bày tỏ thành ý “lãnh ngộ cách mạng triệt để” của Viên Nhuận Chi, mà dù chỉ đang đi đôi giày cao có năm phân, cô cũng bất cẩn trẹo chân.

Cảnh đêm rực rỡ trong thành phố tạo ra vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời.

Với lời đề nghị của Tằng Tử Kiều, hai người liền tới một Trung tâm vui chơi gần đó, ngồi một vòng ngựa gỗ. Trong các bộ phim Hàn Quốc, đu quay ngựa gỗ vĩnh viễn là nơi thăng hoa tình cảm của những đôi nam nữ yêu nhau, thế nhưng bây giờ chỉ có hai người phụ nữ ngốc nghếch, hâm đơ ngồi đó mà thôi.

Viên Nhuận Chi vô duyên vô cơ cảm thấy bức bối, đã 25 tuổi rồi, cũng hẹn hò cùng mấy người đàn ông, sau cùng đều bị phản bội, cho nên đến tận bây giờ cô vẫn còn đơn độc, cô liêu. Đúng là bi kịch thê thảm!

Cô uống một ngụm bia, quay đầu sang hỏi Tằng Tử Kiều: “À, Tiểu Kiều, cậu nói mình có nên đến Trung tâm môi giới hôn nhân tìm ông xã không? Dù gì tìm người đàn ông thế nào cũng sẽ phản bội, chi bằng chọn đại một người, sau đó đám cưới chớp nhoáng, chẳng cần phải yêu đương hẹn hò nhiều làm gì cho mệt. Chỉ cần là người đàn ông có thể cho mình cuộc sống vật chất mà mình mong muốn, thoải mái được nhu cầu tinh thần của mình là đủ”.

Có lẽ đây là do men rượu, khuôn mặt của Tằng Tử Kiều đỏ ửng lên, ngồi trên ngựa gỗ ngẩn ngơ nói: “Hầy, chuyện riêng của mình còn loạn cào cào lên, chẳng thể nào góp ý với cậu được. Nếu như cậu muốn thử thì có sao đâu?”

Câu nói của Tằng Tử Kiều đã châm lên ngọn lửa hi vọng trong Viên Nhuận Chi.

Hai người không ngừng ngồi chơi trên ngựa gỗ, mãi cho tới khi Trung tâm vui chơi vắng tanh mới chịu rời đi. Khi trở về căn nhà của mình, Viên Nhuận Chi vừa đặt người lên giường là ngủ ngay.

Sáng sớm ngày thứ Hai, tiếng chuông di động vang lên rất lâu, cô mới rút đầu ra khỏi chăn, lại tiếp tục lăn lộn trên giường một hồi lâu. Khi chuông di động reo đến lần thứ n, cô mới vứt chăn sang một bên nhảy bật ra khỏi giường, nhìn thời gian trên di động, đã tám rưỡi. Khóe miệng cô co giật liên hồi.

Không ngờ cô lại ngủ nướng chẳng khác gì một con heo, chuông báo thức của di động cũng không thể nào gọi cô tỉnh dậy nổi. Cô vội vã rời khỏi giường, xông vào buồng tắm, quyết định tắm nhanh vài phút, rồi đánh răng rửa mặt. Nếu như đi làm muộn, tiền thưởng chuyên cần tháng này sẽ “bay” mất ngay. Một nhân viên tốt vì tiền thưởng mà không bao giờ đi muộn về sớm, làm sao có thể để vết nhơ trong lí lịch được?

Sau khi tắm xong, cô liền nhìn hai chiếc túi được đặt cạnh giường, hít một hơi thật sâu. Vì đàn ông, cô quyết định liều mình xông tới. Cô lấy chiếc váy hai ngàn tám trăm tệ cùng với đôi giày cao gót lấp la lấp lánh ra khỏi túi, mặc lên người, sau đó vơ lấy chiếc túi, vội vã ra khỏi cửa. Đáng tiếc là ông trời không chiều lòng người, vào lúc Viên Nhuận Chi vội đến công ty thì đã là chín giờ năm phút, ghi lại lần đi muộn đầu tiên trong hai năm trở lại đây của cô.

Thật đúng là tự tạo nghiệt mà! Lớn đến tuổi này, cô mới chỉ đi giày cao gót có hai lần, nếu như không phải hôm nay đi đôi giày lấp la lấp lánh kia thì cô đã không đi làm muộn rồi. Thôi bỏ đi, vì mục tiêu đạt tiêu chuẩn của phụ nữ, vì câu được anh chồng vàng, một tháng tiền thưởng chuyên cần cũng chẳng là gì hết!

Cô lệt quệt đôi giày cao gót, khó khăn lết khỏi thang máy. Hai cô lễ tân nhìn thấy liền trợn tròn mắt lên, kinh ngạc tới mức không nói được lời nào.

Cô bước vào Bộ phận Thị trường liền nhận được tiếng xì xào bàn tán của đồng nghiệp. Lưu Tiến Tiền nói: “Ồ, tiểu bá vương chuyên cần của công ty ta hôm nay lại đi muộn, trời sắp sửa đổ mưa lớn rồi. Trời ơi, nhìn xem đây là ai này? Có phải là tiểu thư Chi Chi của chúng ta đây không?”

Những người khác cũng nhanh chóng tham gia vào trận “buôn bán” này.

“Viên Nhuận Chi, không ngờ em lại mặc váy đi giày cao gót sao? Mặt trời chắc mọc từ hướng Tây rồi”.

“Trông cũng có mùi vị của phụ nữ ra phết”.

“y da, Chi Chi à, em ăn mặc thế này làm sao mà chạy ra công trường được? Kỷ tổng muốn em làm công tác chuyển đồ thì phải làm sao?”

Viên Nhuận Chi đỏ ửng đôi má, ấp a ấp úng nói: “Ai nói là em phải bê đồ đạc nào? Đừng có trù ẻo em! Em mặc như thế nào thì đã sao chứ? Thân phận của em hiện nay là Trợ lí Giám đốc Bộ phận Thị trường chứ không phải cửu vạn”.

Mấy người đàn ông ở Bộ phận Thị trường này đúng là thô tục quá! Chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả!

“Mấy người này đúng là thô kệch, ngớ ngẩn! Bộ phận Thị trường của chúng ta hiếm khi có một mỹ nữ thế này, lẽ nào cứ để các bộ phận khác vượt trội mãi hay sao?” Hạ Nguyệt Cúc bước tới bên cạnh Viên Nhuận Chi, vuốt lại mái tóc dài hơi xoăn, hơi loạn của cô, rồi cười nói: “Đừng nghe mấy lời nói ngơ ngẩn của bọn họ, em mặc thế này trông rất đẹp!” Đột nhiên, chị nhìn vào vết thương bên cạnh miệng của Viên Nhuận Chi, kinh ngạc nói: “Hả? Chi Chi à, miệng em sao thế hả? Bị nóng trong người sao? Trông nghiêm trọng quá, phải uống nhiều trà hoa cúc hoặc trà hoa kim ngân vào!”

Viên Nhuận Chi chán nản, khóe miệng co giật liên hồi, trong lòng không ngừng kêu than: “Chị Hạ à chị Hạ, mấy người khác đều không chú ý tới, sao mắt chị lại tinh đến vậy chứ?”

Không biết ai đột nhiên nhảy ra, thét lớn tiếng, sau đó lại khẽ khàng nói: “Mọi người có để ý hay không? Khóe miệng của Kỷ tổng cũng có vết tương tự đấy…”. Từ “đấy” sau cùng được kéo rất dài, ý nghĩa đa dạng vô cùng. Lần này, cả Bộ phận Thị trường chẳng khác nào cái chợ vỡ, ai nấy đều thét: “Có gian tình rồi!”

Viên Nhuận Chi đỏ bừng cả mặt, cầm chiếc ba lô trên tay, rồi ném thẳng về phía tên lắm mồm kia. Ai ngờ người ta vừa tránh ra, chiếc túi đó đã đập thẳng vào người Kỷ Ngôn Tắc vừa mới bước vào.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong Bộ phận Thị trường đều im bặt, ai nấy đều cúi đầu đi về chỗ ngồi của mình, làm việc chăm chú.

Viên Nhuận Chi đứng im ở giữa trung tâm căn phòng, không tiến lên cũng không lùi xuống, Kỷ Ngôn Tắc thì mặt mày sầm đen lại. Cô mím chặt môi, mặt mày ủ rũ, nhẹ nhàng bước vài bước lại gần chỗ anh, cúi người xuống nhặt chiếc túi của mình lên.

Kỷ Ngôn Tắc khẽ ho một tiếng, vòng qua chỗ Viên Nhuận Chi rồi đi thẳng vào trong phòng làm việc của mình.

Sắc mặt lạnh lùng của Kỷ Ngôn Tắc khiến cho Viên Nhuận Chi bất giác cầu nguyện trong lòng: Hôm nay xin anh đừng bắt cô phải đi bê vác đồ đạc, nếu không cô nhất định chết ngay trước mặt.

Cô quay đầu lại lườm tên tội phạm gây nên tội ác kia, sau đó ôm chiếc ba lô, chậm rãi bước vào phòng làm việc.

“Tôi xin lỗi, Kỷ tổng, tôi không hề cố ý đâm vào người anh đâu!” Viên Nhuận Chi vừa bước vào cửa đã cười gượng mấy tiếng.

Tục ngữ có câu rất hay: Không ai đánh người tươi tắn!

Cô không những mỉm cười mà còn biết sai hối cải.

Kỷ Ngôn Tắc ngước lên nhìn cô lạnh nhạt, đầu tóc cô không còn cuộn thành một cục trên đầu mà buông xõa hai bên vai. Thân hình cô cũng rất đẹp, thanh thanh cao ráo, chiếc váy màu xanh nhạt in hoa mặc lên người cô vừa như in, bớt chút cảm giác “bất nam bất nữ”, giới tính không rõ trước kia, thay vào đó là nét quyến rũ của người phụ nữ đã trưởng thành, đặc biệt là động tác vén tóc của cô, vô cùng quyến rũ.

Đầu óc cô cuối cùng cũng đã tiến hóa rồi, biết được phải mặc trang phục như thế nào mới đẹp.

“Không có gì cả!” Thu ánh mắt lại, anh tiếp tục lật giở đống tài liệu trong tay.

Trước thái độ lạnh nhạt của Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi vui mừng thè lưỡi, may mà, anh ta không hề mắng mỏ cô.

Cô quay người, đang định nhẹ nhàng bước về chiếc bàn máy tính cũ kĩ của mình, không ngờ sau lưng lại vang lên giọng nói dõng dạc của anh: “Khi đi giày cao gót, chú ý phải giữ thăng bằng cho cơ thể, cô đi đứng như thế này rất dễ bị trẹo chân đấy!”

Cô vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc vẫn giữ nguyên dáng vẻ vùi đầu xem tài liệu khi nãy.

Anh ta là Nhị Lang Thần sao? Trên trán có mọc thêm con mắt nữa? Tại sao có thể nhìn thấy cô đi lại như thế nào?

Có điều cô rất cảm kích trước lời nhắc nhở của anh ta, thế là dựng thẳng người lên, khẽ cất tiếng nói: “Cảm ơn anh!”

Kỷ Ngôn Tắc ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng mảnh, quyến rũ của anh khẽ nhoẻn lên nói: “Cô không cần phải cảm ơn tôi, Tang tổng đã trả lại bản đề án kế hoạch dã ngoại tập huấn ba ngày được phê chuẩn cho tôi rồi. Thành tích lần tập huấn này sẽ được cộng vào thành tích doanh thu chia trung bình. Nếu như cô bất cẩn để trẹo chân, đến thứ Sáu này phải đi tập huấn, không vượt được yêu cầu, thì sẽ nhận được sự cảnh cáo thích đáng đấy. Chắc hẳn cô hiểu rõ được hàm ý của cụm từ “sự cảnh cáo thích đáng” đúng không?”

Cái được gọi là “sự cảnh cáo thích đáng” chính là sự giảm trừ tiền thưởng.

Hình như bây giờ tất cả mọi người đều nắm được điểm chí mạng của cô rồi thì phải?

Viên Nhuận Chi nhìn Kỷ Ngôn Tắc, mỉm cười tít mắt, sau đó lại nhếch mày lên! Không ngờ tên biến thái này lại lấy tiền thưởng ra hù dọa cô! Khóe miệng đã rách rồi mà vẫn chết không chịu thay đổi, nói năng ác độc thế không biết!

Cô khoanh hai tay trước ngực, hất chiếc cằm nhọn của mình lên cao rồi nói: “Ừm, tôi biết thừa là đến lúc đó có người chờ xem tôi gây trò cười. Đáng tiếc là, người đó dường như đã đi sai một bước, bởi vì biệt hiệu của tôi chính là tam nương liều mạng! Cho nên, cái khốn kiếp được gọi là “sự trừng phạt thích đáng” kia hoàn toàn chẳng thể nào gây ảnh hưởng gì đến tôi hết!”

“Được, tôi đại diện cho Tang tổng chờ đợi biểu hiện xuất sắc của cô vào đợt tập huấn sắp tới.” Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc không kìm lại được mà nhếch lên, khẽ gõ vào con chuột, rồi đứng dậy bước lại gần Viên Nhuận Chi, đưa tay phải lên, đưa vòng qua chiếc eo mảnh dẻ, thon thả của cô.

“Anh định làm cái gì thế?” Viên Nhuận Chi trợn tròn hai mắt, lùi về sau một bước, mông vừa hay chạm vào mép bàn phía sau.

“Giải quyết” sư muội, tôi muốn lấy văn kiện in ra, cô đang đứng chặn trước máy in đó”. Kỷ Ngôn Tắc cố tình nhấn mạnh vào chữ “giải quyết”.

Lời nói vừa dứt, chiếc máy in liền phát ra tiếng động chạy máy.

Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng mỉm cười, tiến lên một bước, đưa tay lấy văn kiện vừa được in ra.

“Giải quyết” sư muội…

Cách xưng hô đã lâu rồi không nghe thấy khiến cho cả người Viên Nhuận Chi bất giác run rẩy. Nhớ lại năm xưa bản thân không suy nghĩ kĩ nói mấy lời nói đáng ghét kia, bây giờ mới ý thức được, qua mấy năm rồi, không ngờ bản thân lại hỏi anh ta một câu tương tự. Hiển nhiên, phản ứng đầu tiên của anh chính là nhớ lại chuyện năm xưa, nếu như anh thật sự khiến cho lịch sử tái diễn thì cô thật sự muốn chết ngay tức khắc. Chuyện mất mặt nhất cả cuộc đời cô chính là nhận được biệt danh “giải quyết” sư muội…

Cô kéo lại chiếc váy tây trên người, ưỡn thẳng lưng, ho vài tiếng rồi cố tỏ ra mình đang vô cùng trấn tĩnh…

“Lịch tập huấn đã được sắp xếp cả rồi, cô giữ lấy một bản đi, còn lại đem phát cho tất cả mọi người trong phòng.” Ánh mắt của Kỷ Ngôn Tắc sáng lấp lánh như sao, giọng nói thì tràn đầy niềm hứng khởi: “Đi đường nhớ cẩn thận đấy!”

Viên Nhuận Chi mím chặt môi, trợn trừng mắt lên nhìn bản lịch trình, đi ra phòng bên ngoài, thế nhưng cô lại quên rằng mình đang đứng trên một đôi “giày cao gót”. Vừa mới bước được một bước, liền bị trẹo chân, mất trọng tâm, ngã người về phía trước.

Theo phản xạ tự nhiên, Kỷ Ngôn Tắc đưa tay ra đỡ chắc lấy Viên Nhuận Chi để cô khỏi ngã xuống đất.

Một giây sau, anh liền phát cáu lên tiếng: “Cô không đi được giày cao gót thì đừng có đi! Muốn thay đổi phong cách thì cũng phải nhắm xem liệu mình có đủ khả năng hay không! Có một bộ não giống hệt như não heo, đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Rõ ràng là vô cùng quan tâm và lo lắng, thế nhưng lời xuất ra khỏi miệng anh lúc nào cũng biến đổi mấy ý vị tốt lành ban đầu.

Lời nói của Kỷ Ngôn Tắc đã đâm sâu vào trái tim bé nhỏ của Viên Nhuận Chi.

Viên Nhuận Chi vừa đứng vững người cái, liền gạt mạnh hai tay của anh ra rồi bực tức nói: “Này! Anh vin vào chức vụ Tổng quản đại thái giám trù dập tôi cũng không sao, nhưng xin anh đừng có xỉ nhục nhân cách cao đẹp của tôi. Tôi đi giày dép kiều gì thì liên quan quái gì đến anh! Anh mới là đồ đầu heo ấy!”

Cô lườm anh một cái dữ dằn, vứt tập bản lịch trình khi nãy lên mặt bàn, sau đó cởi giày cao gót cầm lên, sau đó đi đất trên sàn nhà, tiến về phía trước chiếc bàn máy tính cũ kĩ. Cô mở ra một ngăn kéo lấy ra một đôi dép lê giữ ấm dùng cho mùa đông rồi đi vào chân mình.

Phủi hai tay vào nhau, hai chân đứng thật vững, cất đôi giày cao gót lấp la lấp lánh kia gọn lại, cô liền quay ra chỗ đặt máy in, lấy tập lịch trình ban nãy, xông thẳng ra trước mặt Kỷ Ngôn Tắc đang vô cùng tức giận, hất cao chiếc cằm rồi rời khỏi phòng một cách kiêu hãnh.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo Viên Nhuận Chi mãi cho tới khi chiếc bóng của cô dần khuất sau bức ngăn bằng kính, anh mới thu lại ánh mắt của mình, lặng lẽ quay về trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình vi tính ngây người một lúc lâu.

Lúc này, anh càng ngày càng không hiểu rốt cuộc bản thân đang muốn làm cái gì. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, anh lại chẳng kiềm chế được mà muốn mắng mỏ, giáo huấn cô. Tại sao trên thế giới này lại có một sinh vật như cô tồn tại? Tướng mạo không có gì xuất chúng, thân hình trước không tấn công, sau không phòng thủ, chẳng khác nào một cái ống nước thẳng đuột, lúc nào cũng nghĩ rằng mình rất khôn lanh, trong khi đại đa số thời gian lại chẳng khác nào kẻ ngốc nghếch, ngớ ngẩn, hơn thế, còn yêu tiền hơn cả mạng sống. Mỗi khi nhìn thấy đàn ông đẹp trai là lại nuốt nước miếng liên tục chẳng khác nào mấy cô gái hám giai. Ai có thể nói cho anh biết, tại sao Thượng đế lại có thể cho phép một người phụ nữ như thế này tồn tại trên thế giới chứ?

Cùng lúc anh đang âm thầm chê bai cô thì cũng có một tiếng lòng khác lặng lẽ mỉa mai, chế giễu chính bản thân anh.

“Bị cậu nói đến mức độ đó rồi, thế nhưng không phải cậu vẫn thích cô ấy hay sao? Điều này chỉ có thể chứng minh một điều mắt nhìn người của cậu có vấn đề, cậu là đồ ngốc!”

“…Ai nói mình thích cô ta chứ? Cậu mới ngốc ấy!”

“…Mình không phải là cậu hay sao? Mình ngốc không phải cũng là cậu ngốc? Hầy, rõ ràng thì thích người ta mà không chịu thừa nhận, không biết đang kiêu ngạo cái cóc khô gì? Không biết ai nói với mẹ rằng cô ấy là bạn gái của mình? Lại là ai nói cùng mẹ rằng ngày rằm tháng sau sẽ đưa cô về nhà? Là ai vừa nãy khi nhìn thấy cô ấy mặc váy đi giày cao gót, đôi mắt đê tiện dán chặt vào người ta như bị dán keo, rồi trái tim của ai lại không an phận đập loạn xạ trong lồng ngực? Nếu như không phải mình đủ bình tĩnh, cậu còn trụ được đến lúc này sao? Được thôi, tất cả những điều này đều không phải do cậu làm. Đợi người phụ nữ ngốc nghếch đó hiểu cậu như mình, có mà trái đất này tận thế. Cậu cứ ở đó mà từ từ kiêu ngạo đi, kiêu ngạo đến lúc vị vương đại nhân uy quyền nghiêng trời, khó lòng phản kháng kia lôi cậu về rồi nhét vào lòng một người phụ nữ nào đó, thì cậu sẽ được hài lòng.”

“…Cậu có thể im miệng được rồi đấy!”

Kỷ Ngôn Tắc thầm thét lên với tiếng lòng sắc bén kia.

Anh thích người phụ nữ ngu ngốc như heo kia…

Anh nhắm nghiền mắt lại, đưa tay lên ấn vào huyệt thái dương, không muốn tin vào sự thật đáng sợ này…

Anh run run đưa tay xuống, nhấc ly nước trước mặt lên, uống hết sạch.

***

Thời tiết giữa mùa hè, chiếc váy công sở hai ngàn tám trăm đồng cùng một đôi dép giữ ấm mùa đông, kiểu kết hợp quái dị này khiến cho tất cả mọi người trong công ty đều hiểu rõ một điều: Không biết Viên Nhuận Chi đã bị ai chọc tức và bắt đầu giở trò khác người.

Buổi trưa khi dùng cơm, ba tiểu mỹ nữ ở phòng Trợ lí Tổng Giám đốc cùng rất nhiều các mỹ nữ ở các bộ phận khác đều bao vây xung quanh cô.

Vương Viện Viện nói: “Chị Viên, nghe nói Bộ phận Thị trường của chị thứ Sáu này sẽ lên núi Tướng Quân tập huấn?”

“Ừm.”Viên Nhuận Chi buồn chán đáp lại.

Chu Tiểu Hiền lại hỏi: “Em ngưỡng mộ chị quá, không cần phải đi làm, lại còn có thể đi cùng anh chàng đẹp trai đi thăm thú rừng núi, du sơn ngoạn thủy, bồi đắp gian tình… À, không xây đắp tình cảm!”

Mã Hồng Diễm liền làm dáng vẻ Đông Thi hồi xuân rồi nói: “Hầy, cứ nghĩ đến việc chị Viên không cần phải đi làm lại còn được đi núi Tướng Quân tập huấn là trái tim em lại đắm chìm, mê say. Tại sao ông trời ban cho con sắc đẹp và trí tuệ lại để con họ Mã tên Hồng Diễm chứ không phải là Viên Nhuận Chi?”

Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên rồi nói: “Này, đầu óc của các em bị thiếu dưỡng khí à? Lần này chị phải đi tập huấn đấy, lại còn phải lấy thành tích. Nếu như thành tích không tốt thì sẽ mất luôn tiền thưởng. Các em cho rằng Tang tổng hào phóng để cho cả Bộ phận Thị trường đi du sơn ngoạn thủy sao? Chỉ có mấy đứa các em cho rằng hắn ta đẹp trai thôi, bà nhà nó, còn chị nhìn từ góc độ nào cũng thấy hắn như quỷ La Sát đầu trâu mặt ngựa.”

Ngồi cạnh Viên Nhuận Chi, tiểu thư Mạnh Lê Hoa ôm chặt lấy bờ vai cô, ưỡn bầu ngực đẫy đà của mình ra, đôi môi đỏ thắm bỗng mấp máy lên tiếng: “Chị tán thành câu đánh giá của Chi Chi, bất cứ người đàn ông nào không coi trọng Mạnh Lê Hoa này thì khẳng định không phải là đàn ông!”

Tất cả đám nhân viên nữ nghe thấy, đều kiềm chế mong muốn phun cơm ra ngoài.

Viên Nhuận Chi tuy rằng rất muốn phun cơm, nhưng vẫn thấy cảm động trước cái ôm thân tình và sự tán thành của cô bạn: “Suy nghĩ của mình chỉ có mỗi cậu hiểu thấu!”

Đoạn đối thoại kinh khủng giữa hai người nhận lại được vô số những ánh mắt khinh bỉ.

Chu Tiểu Hiền lại sáp lại gần nói: “Này, chị Viên, chị có thể nói cho tụi này biết, lịch trình tập huấn của bộ phận chị được sắp xếp thế nào? Thứ Bảy này bọn em đi cổ vũ cho chị có được không? Có bọn này động viên, chị nhất định sẽ giành được giải toàn năng.”

Khóe miệng Viên Nhuận Chi khẽ co giật: “Đi cổ vũ cho chị? Các em đều là vì mục đích khác đúng không?”

Mấy người kia quay sang nhìn nhau, bật cười ha ha đầy ngốc nghếch, với ngầm ý, mọi người đều hiểu rồi.

“Mấy người các cô đều là kẻ háo sắc hết, lại còn muốn giấu chị đây sao?” Viên Nhuận Chi cắn một miếng vào chiếc đùi gà trong tay, nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, đột nhiên cô nghiêng người xuống, rút một tờ giấy dày đặc chữ trong dép lê giữ ấm. Cầm lên, đưa cho bọn họ rồi cô nói: “Này, không phải mấy đứa muốn có lịch trình tập huấn sao?”

Tất cả đám nhân viên nữ đều bịt mũi lại, nghiêng người về phía sau, bọn họ hoàn toàn không biết nói gì thêm trước hành vi đạp lên tờ giấy lịch trình tập huấn của cô. Hơn thế nữa, lại còn lấy tờ giấy ra từ đôi dép để giữ ấm vào đúng giờ ăn trưa lại càng khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi khiếp đảm.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy ánh mắt chê bai của bọn họ liền hạ cằm xuống rồi nói: “Mọi người không cần thì thôi, đợi chốc nữa quay về phòng làm việc, chị sẽ dùng máy nghiền giấy cán nát nó ra.”

Ném tờ giấy lịch trình xuống dưới chân, có thể hiểu rõ cô cảm thấy hận cuộc tập huấn này đến mức nào rồi, không dùng nó làm giấy vệ sinh, coi như cô đã quá nhân từ rồi. Nghĩ đến đây cô liền nắm chặt bàn tay lại, vo tờ giấy kia thành một đống.

“Ai nói là không cần chứ?” Vương Viên Viên nắm chắc được một góc của tờ lịch trình.

“Thế mà không chịu nói sớm, đứa nào đứa nấy lai còn giả vở giả vịt.” Viên Nhuận Chi mỉm cười tít cả mắt lại, thả bàn tay ra, sau đó bê đĩa cơm trống trơn trước mặt lên, học theo điệu bộ của Mạnh Hoa Lê bên cạnh, yểu điệu thục nữ từ từ đứng dậy, giọng nói dịu dàng: “Mọi người cứ ăn đi nhé, chị phải quay về phòng làm việc trước đây.”

Mấy vị mỹ nữ ngồi đó nhìn theo bóng dáng điệu đàng của Viên Nhuận Chi từ từ rời khỏi nhà ăn công ty, suýt nữa trả lại hết tất cả những gì vừa ăn cho cuộc đời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...