Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 30: Phương tây huyền huyễn văn [8]



Sau đó? Sau đó chính là cuộc chiến của các vị Thần rồi. Hóa ra nam chính là phân, thân của Thần Quang Minh. Đúng thế, chính là thân phận hủ tục như thế đó. Phân, thân của Thần Quang Minh. Cuối cùng còn thành công giết chết bản thể, quang vinh bước lên thần vị.

Kỳ thực, những thứ này có liên quan đéo gì đến hắn đâu... Cho nên, xin ông Pain một quả trái tim thụ nhân sau đó tặng cho nam chính, rồi đá người đi.

Gì cơ? Bạn bảo là trái tim thụ nhân rất hiếm có? Đó là chỉ là với ngoại giới mà thôi. Còn với các thụ nhân mà nói thì trái tim thụ nhân cứ mỗi trăm năm họ đều sẽ ngưng tụ một quả tinh luyện. Bởi vì hình đang hơi giống trái tim, cho nên được gọi là trái tim thụ nhân.

Biết được chân tướng Thiệu Khiêm quả thực cười ha hả luôn, trái tim thụ nhân mà mấy người cho rằng là bảo bối ấy, được các thụ nhân treo trên đầu cành của mình đều cảm thấy hơi mệt, cho nên một quả trong đó bị Thiệu Khiêm dùng làm quà đền đáp tặng cho Vinson rồi.

Về phần tại sao Thiệu Khiêm không hoài nghi Vinson có phải Tống Đạo hay? Hắn hoài nghi chứ, thậm chí còn vào lúc Vinson đã ngủ say dò xét linh hồn của anh một lần, nhưng cũng không dò xét ra lực linh hồn của mình trên linh hồn của anh. Lúc đó hắn còn tự giễu cười cười, cười mình suy nghĩ viễn vông. Tống Đạo sao cùng đến thế giới này với hắn được chứ?

Vinson trở về giáo hội, mọi người đối với chuyện anh có thể trở về rất là khiếp sợ. Anh chỉ là ma pháp sư thôi mà sao có thể rừng Huyễn Vụ từ tràn đầy nguy cơ trở về?

Còn có Thánh tử Thánh nữ dự bị cùng đi với anh, thậm chí vị kia Đại ma đạo sư cùng với võ sư đại nhân lại đi đâu rồi?

Đối diện với mấy chất vấn này Vinson lập tức đau lòng phẫn nộ nói những người này xúc phạm thần. Chỉ ra hành vi không thích đáng của bọn họ, không tuân theo Thần Quang Minh, không xem trọng cầu nguyện. Thậm chí trắng trợn phô trương hoàn toàn vi phạm pháp chỉ ái dân thân dân hộ dân kinh dân mà Thần Quang Minh giáng xuống.

Người tại đó có thể tin? Đương nhiên không thể. Ai lại không rõ ràng vì sao những người đó lại cách xa nghìn dặm mà tìm đến rừng Huyễn Vụ được chứ? Đơn giản chính là gán tội danh xúc phạm Thần lên người Vinson mà thôi. Ai biết người ban đầu bị bọn họ hãm hại không chết, ngược lại bảy tám người đi cùng không ai trở về... Điều... Điều này thật sự...

"Sao cậu lại giữ được mạng?" Giáo hoàng sống hơn 270 tuổi còn không thể hiểu rõ đạo lý trong đó? Nhưng nếu không cho những quý tộc này một công đạo, chỉ sợ hôm nay khó thể làm tốt được. Khi tất yếu có thể đá Vinson ra làm kẻ thế tội. Dù sao Thánh tử còn không phải là muốn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?

Vinson sao lại không hiểu ý Giáo hoàng? Tuy anh tuổi nhỏ, nhưng tâm tư cũng không thiếu. Anh nghe Giáo hoàng nói vậy thì không chút hoang mang từ trong túi tùy thân lấy ra một cái hộp. Sau khi mở hộp thì lấy một vật từ bên trong ra.

Giáo hoàng nhìn vật thể óng ánh trong suốt tựa như trái tim thì thốt ra: "Trái tim thụ nhân."

Giáo hoàng vừa dứt lời thì người trong đại điện đều là lộ ra vẻ tham lam. Trái tim thụ nhân đã hơn hai trăm năm chưa từng xuất hiện rồi... Nếu như có được nó...

Vinson thoáng đảo mắt quan sát biểu tình của mọi người, khi nhìn tới Giáo hoàng tự nhận là che giấu tốt, nhưng trên thực tế cũng mặt đầy tham lam thì bất chợt đánh trái tim thụ nhân vào lồng ngực của mình. Sau đó quỳ xuống đất vái lạy: "Lòng Vinson đối với Thần vô cùng chân thành không dám đổi thay. Nếu như có hai lòng, thì để trái tim thụ nhân này đi vào cơ thể rồi chọc thủng trái tim bẩn thỉu này của tín đồ đi."

Đúng thế, thế giới này có một thiết lập hố cha... Chính là trái tim thụ nhân chỉ có thể dung hợp với người tâm tư tinh thuần. Nếu như tâm tư dơ bẩn thì trái tim thụ nhân tất nhiên sẽ chọc thủng trái tim người này, khiến người đó nổ tim mà chết.

Nhìn thấy Vinson đánh trái tim thụ nhân vào ngực thì người tại đây đều có một cảm giác nghẹn lòng không nói nên lời. Nếu như biết được Vinson chiếm được trái tim thụ nhân, nói cái gì bọn họ cũng sẽ không làm khó hắn. Dù sao người chết ở bên ngoài cộng lại cũng không trân quý bằng một trái tim thụ nhân.

Những quý tộc còn chưa từng nhìn thấy trái tim thụ nhân này bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, ngay sau đó lại nhìn tháy Vinson đánh trái tim thụ nhân vào ngực. Cái loại cảm giác nghẹn một hơi này rất là khó chịu. Chí ít những người ở tại đây sắc mặt rất là xấu xí.

Giáo hoàng cũng không phải không thể ngăn cản Vinson hấp thu trái tim thụ nhân, nhưng ông không ngăn cản. Ông thấy Vinson chiếm ưu thế, hay là quý tộc chiếm ưu thế cũng không đáng kể. Chỉ cần không tổn hại lợi ích của ông thì cái gì đều dễ nói.

"Thần Quang Minh thích tín đồ trung thực." Giáo hoàng tự mình đi xuống bảo tọa vỗ vỗ vai Vinson: "Chỉ là, lần này tổng cộng có mười người đến rừng Huyễn Vụ, chỉ có mình cậu trở về cũng là sự thật. Nếu không phạt cậu thì khó thể khiến nhiều người nguôi giận. Cậu phải đến điện Chuộc Tội sám hối tội thất trách với Thần đi."

"Vâng." Vinson cúi chào Giáo hoàng một cái, sau đó liền rời khỏi chủ điện.

Trong mắt các vị quý tộc thì Giáo hoàng đang che chở cho Vinson. Vinson dung hợp trái tim thụ nhân mà không có dấu hiệu bạo thể, tín ngưỡng của hắn đối với Thần Quang Minh khẳng định là thật, nhưng bọn họ mất đi Thánh tử dự bị rồi thì phải nói sao đây?

"Giáo hoàng bệ hạ, Baron lại là con thứ trong gia tộc tôi, còn là võ sư, chuyện này mong rằng Giáo hoàng bệ hạ cho chúng tôi một công đạo." Một người trong đó giận dữ nói. Giáo hoàng để Vinson đến điện Chuộc Tội nhìn như là nghiêm phạt, kỳ thực cũng là đang che chở Vinson. Dù sao điện Chuộc Tội cấm đám người còn lại tiến vào.

"Rừng Huyễn Vụ nguy hiểm thế nào mọi người cũng biết, Vinson có thể sống trở ra là do Thần Quang Minh phù hộ." Giáo hoàng ngẩng đầu nhìn bức tranh của Thần Quang Minh trên trần nhà mà cầu nguyện: "Cảm ơn Phụ thần đã phù hộ cho đứa con ngây thơ của ngài."

"Ông..." Quý tộc đó thấy Giáo hoàng như thế thì xác thực tức giận không nhẹ. Nhưng hắn vẫn không thể biểu hiện ra ngoài nhiều thêm. Giáo hoàng đã lấy Thần Quang Minh, nếu hắn còn truy cứu nữa thì chính là nghi vấn Phụ thần...

"Các vị, hôm nay còn chưa kính dâng hoa tươi cho Phụ thần, xin lỗi ta phải đi trước rồi." Giáo hoàng nói câu khách khí này, kỳ thực chỉ là một câu thông báo mà thôi.

Bây giờ ông đã rõ ràng muốn che chở Vinson, những quý tộc này cũng không thể làm gì ông. Nếu Vinson không dung hợp trái tim thụ nhân thì hắn cũng không có giá trị gì lớn, nhưng bây giờ hắn đã dung hợp trái tim thụ nhân rồi, về sau độ hòa hợp với quang nguyên tố sẽ thân mật hơn, nếu không có gì ngoài ý muốn hắn chính là Giáo hoàng kế nhiệm.

Sau khi Vinson đi vào điện Chuộc Tội rồi khóa kín cửa điện, khi đã xác nhận trong điện không ai thì đầu đầy mồ hôi ngã ra đất, dung nhập trái tim thụ nhân cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng. Chí ít ở trên đại điện anh đã cố nén cảm giác đau đớn ray rức trong cơ thể.

Trái tim thụ nhân được gọi là thần vật thuần khiết nhất, cái gọi là thuần khiết cũng không phải chỉ đến người sử dụng nó, mà là trái tim thụ nhân ẩn chứa năng lượng tinh lọc tinh khiết.

Mà những người bị gọi là bạo thể, cũng không phải là vì tâm tư không tinh khiết. Chỉ là vì không thể chịu đựng năng lượng tinh lọc tinh thuần của trái tim thụ nhân. Công dụng lớn nhất của trái tim thụ nhân là tẩy rửa tạp chất trong cơ thể, đề cao độ hòa hợp giữa người cùng nguyên tố tinh linh.

Chỉ là, quá trình tẩy rửa tạp chất đề cao độ hòa hợp nguyên tố tinh linh tương đối thống khổ, người bạo thể mà chết thuần túy là không thể chịu đựng được đau đớn do tinh lọc mang tới mà thôi.

Vinson không biết loại đau khổ này giằng co bao lâu, anh chỉ biết mình giống như bị chiên nướng trong Thánh hỏa, cái loại đau đớn cứ như muốn thiêu đốt linh hồn này rất là khổ sở. Thậm chí người tâm tư kiên định như anh cũng có xung động muốn tự sát mà chết.

Cũng may mắn tâm tư của hắn tương đối kiên định, mỗi lần có loại suy nghĩ này liền theo bản năng nghĩ đến Jesse có tai thú đáng yêu, anh vẫn chưa có hoàn toàn nhìn thấy thú hình của Jesse, sao lại có thể bị chút đau đớn ấy đánh bại?

Có điều...

Hình như vẫn là Jesse ở trạng thái bán thú hình thì đáng yêu hơn, gương mặt tròn vo có tai thú hình tam giác, còn có cái đuôi màu đen mạnh mẽ từ trong quần vươn ra...

Bởi vì lăn lộn mặt đất có vẻ bẩn thỉu Vinson bò dài trên đất nở nụ cười bỉ ổi, sau đó cũng không biết nghĩ đến cái gì mà lại chảy cả máu mũi...

Trong lúc anh miên man suy nghĩ thì đau đớn trên cơ thể dần dần ngừng lại, anh chậm chạp đứng lên dùng tay áo lau máu mũi, sau đó sử dụng quyển trục thanh lý bẩn dơ trên người.

Sau khi chỉnh lý bản thân thỏa đáng rồi, đứng trong điện Chuộc Tội ngẩng đầu nhìn tượng Thần Quang Minh, một lát sau thần tượng đột nhiên giáng xuống một ánh hào quang bao phủ Vinson, tựa như trấn an mà bao phủ, sờ khắp toàn thân của anh, lại còn khôi phục ma lực vốn đã cạn kiệt của anh về trạng thái tột cùng.

Vinson vận chuyển ma lực toàn thân, sau đó tiêu trừ trên người rồi nheo mắt nhìn tượng Thần Quang Minh: "Thần ư?"

Thần ơi. Một ngày nào đó ta muốn thoát khỏi ngươi, vận mệnh của ta làm sao có thể để ngươi không chế? Nếu là trước đây, nói không chừng anh sẽ có hứng thú muốn biết cái gọi là thần tượng là gì. Nhưng bây giờ thì khác, anh có Jesse cần phải bảo vệ, không thể cho phép có bất kỳ điều gì có thể uy hiếp Jesse. Cho dù là Thần, cũng không được.

Thời gian như thoi đưa, bất giác Thiệu Khiêm đã từ một con báo con lớn thành báo đen cao một mét rồi, sức mạnh của ma thú cấp thánh cũng đã khống chế hoàn toàn, bây giờ cũng không cần lo khi sử dụng sức mạnh cấp thánh sẽ trở lại trạng thái bán thú thân các loại nữa rồi.

Ngây người trong rừng mười năm Thiệu Khiêm cảm thấy mình nên ra ngoài rồi. Cũng không phải muốn đi tìm nhân vật chính làm phiền này nọ, đó là một mặt hàng muốn lên trời, hắn vẫn không cần tự tìm phiền toái mà đi gây chuyện. Hắn muốn đi báo thù cho cha mẹ của Jesse, cùng với tìm nguyên nhân cái chết chân thực của cha Jesse.

Hắn không tin một ma thú cấp thánh sẽ bị vài Giáo phụ ngoài lề giết chết. Trong đây nhất định có bí mật gì mà hắn không biết, bây giờ cũng chỉ có thể quay về nhà cũ một chuyến, nói không chừng sẽ phát hiện cái gì.

Có điều, hắn muốn đi thì cũng có chút khó khăn, dù sao rất nhiều ma thú của rừng Huyễn Vụ không muốn ấu tể rời đi mà? Tuy bây giờ ấu tể đã nắm chắc năng lực của bản thân trong tay rồi, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy đây là một đứa bé cần bọn họ bảo vệ.

Cho nên, Thiệu Khiêm từ một năm trước bắt đầu thuyết phục, mãi cho đến một năm sau chính là hôm nay mới lén lén lút lút ra khỏi rừng Huyễn Vụ. Nói thật, ngay khi hắn ra khỏi rừng Huyễn Vụ thì xác thực cứ như trộm mà len lén ngoái nhìn ra sau. Rất sợ nhóm ma thú chạy theo này nọ. Dù sao trước đây Tiểu Thiên lại chết sống không chịu cho hắn đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...