Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 42: Thế Giới Thứ 3 Ở Mạt Thế Dựa Mặt Ăn Cơm



Tạ Thúc Vân hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài, khuôn mặt tinh xảo.

“Bé đang yêu.” Nguy Dã cười tủm tỉm ôm ôm y: “Làm ngươi oan ức rồi.”

001 nhìn một màn này, khó hiểu: “Y oan ức chỗ nào?”

“Ta tát y một cái, lúc ấy liền rất đau lòng.” Nguy Dã sờ sờ sườn mặt Tạ Thúc Vân, cảm thấy xúc cảm thật tốt, lại véo véo.

001 nhíu mày: “Do y cưỡng hôn ngươi, bị tát một cái không oan.”

Nguy Dã quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Tu, trên dưới đánh giá một chút, biểu tình có chút kinh ngạc.

001 cứng đờ, nghĩ thầm có phải chính mình khoác da của nhân loại biểu hiện rất kỳ quái hay không: “Làm sao vậy?”

“Ta suy nghĩ, ngươi thế nhưng đứng về phía ta.” Nguy Dã chậm rì rì nói: “Hấp thụ xong các mảnh nhỏ, những ký ức đó không phải đều là của ngươi sao?”

“Ta là……” 001 dừng một chút: “Ta là việc nào ra việc đó.”

Thanh âm Tạ Văn Tu ôn nhuận trong sáng, khi nó sử dụng thì lại cảm thấy lãnh ngạnh, nhưng nội dung trong lời nói làm Nguy Dã nở nụ cười.

“Không uổng phí công sức ta cố gắng a, 001.”

Lần đầu tiên lấy thị giác nhân loại nhìn hắn cười, 001 cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng loại thể nghiệm mới lạ này làm nó tạm thời không muốn rời khỏi thân thể này.

Không gian hệ thống một mảnh yên lặng, phảng phất là thế giới bị thần bỏ quên, chỉ có Nguy Dã tươi cười sinh động đi tới đi lui, tựa như ánh sáng duy nhất.

001 nhìn đến hắn lại sờ sờ bả vai Tạ Quân Nhai, đó là chỗ bị Tạ Văn Tu đánh trúng, nhưng sau khi phục chế đưa đến không gian thân thể đã hoàn hảo không hao tổn gì.

“Thật là nguy hiểm.” Nguy Dã không khỏi nhớ lại thế giới trước thực sự mạo hiểm.

“Hệ thống, ngươi không có cung cấp *bàn tay vàng sao?” Hắn đột phát ý tưởng: “Ta nghe nói có loại đạo cụ công lược kêu hào quang vạn người mê? Nếu ta có một cái, làm cho bọn họ đều tự xanh lá thì tốt rồi.”

*bàn tay vàng = buff kỹ năng.

“Đối với người có tinh thần lực mạnh mẽ sức ảnh hưởng của đạo cụ sẽ không lớn, mục tiêu một khi nhận thấy được sẽ cảnh giác, thậm chí kích phát cảm xúc ngược lại.”

001 cự tuyệt: “Mong ký chủ không cần đi đường tắt.”

Nguy Dã thở dài một hơi: “Hệ thống ca ca, ngươi thật vô tình a.”

Lại kêu ca ca.

001 nghĩ thầm làm nũng cũng vô dụng.

“Mở thương thành sẽ bị Chủ Thần phát hiện, cho nên không thể làm ngươi đổi đạo cụ.” Nó duỗi tay mở ra giao diện hệ thống: “Bất quá sau khi thu về mảnh nhỏ số liệu, hai cái đạo cụ trước kia dư lại cũng tìm về, ngươi có thể sử dụng tại thế nhiệm vụ tiếp theo.”

Trước kia Nguy Dã đóng vai pháo hôi tích phân kiếm được rất ít, căn bản không nỡ dùng, chưa từng đổi đồ vật ở thương thành.

Hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch.

“Cho ta xem có cái gì?” Hưng phấn chạy tới xem.

Chỗ đạo cụ nhiều ra hai cái ô vuông, Nguy Dã mở một cái.

【 tên đạo cụ: Ho khan phun sương.

Công năng: Người bị phun sẽ không khống chế được mà ho khan ra tiếng, phun một lần hiệu quả liên tục 30 phút, có thể chồng lên.

Ân…… Công năng này thực tươi mát thoát tục.

Mở một cái khác.

【 tên đạo cụ: Gạch.

Công năng: Một cục gạch cứng rắn.

“Ngươi cảm thấy thứ này hữu dụng?!” Nguy Dã khóe môi trừu trừu.

001 giải thích nói: “Là đồ dư lại của người làm nhiệm vụ trước.

Trước khi giải trừ trói buộc cùng hệ thống, đa số người đều sẽ lựa chọn đem đạo cụ quý trọng mang đi.”

Quả nhiên, thứ tốt cũng không có khả năng dư lại.

Nguy Dã biểu tình uể oải, 001 an ủi: “Lại hấp thụ mấy cái mảnh nhỏ, có lẽ còn có thể tìm về đạo cụ khác.”

Được rồi, có còn hơn không, ít nhất đánh nhau hắn có thể dùng gạch chọi người.

Thế giới trước tuy rằng có tiền, nhưng thiếu thốn vật tư.

Nguy Dã chắp tay trước ngực, cầu nguyện: “Ta là người đơn giản, chỉ mong có thể ăn nhậu chơi bời là tốt nhất.”

Mang theo nguyện vọng tốt đẹp đến thế giới tiếp theo.

Mở mắt ra, hắn đang trong siêu thị, trước mắt là kệ để hàng, đồ vật hữu dụng cũng không dư lại, hiển nhiên đã bị càn quét rất nhiều lần.

Nguy Dã: “Như thế nào là mạt thế!!!”

001:【…… Ký chủ đừng khóc.

001 an ủi rồi lại cổ vũ, nói hắn có năng lực, nhất định có thể sống tốt.

Nghe nó nói vậy, Nguy Dã lấy lại tinh thần.

Thế giới này đang trải qua thời kỳ tận thế.

Cách đây không lâu, thiên thạch rơi xuống trái đất, mang đến một loại virus chưa bao giờ xuất hiện, dân cư toàn cầu có 60% bị cảm nhiễm virus biến thành tang thi.

Cùng với đó là động thực vật biến dị, nguồn nước ô nhiễm, nhân loại đứng trước nguy cơ tuyệt chủng.

Thế giới đại loạn, hy vọng duy nhất chính là có một phần mười nhân loại sống sót thức tỉnh dị năng.

Nguyên chủ là cái sinh viên phú nhị đại, được nuông chiều từ bé.

Mạt thế đến cha mẹ đều chết, hắn giãy giụa mà sống, chịu không ít khổ.

Hắn thực may mắn, thức tỉnh dị năng hệ nước, nước là tài nguyên vô cùng quan trọng ở mạt thế, nên rất được hoan nghênh.

Nhưng hắn cũng thực bất hạnh, bị một đám kẻ ác chuyên đi khắp nơi cướp bóc bắt được, bức bách hắn cung cấp nguồn nước, năng lực của nguyên chủ không mạnh, lại thường xuyên tiêu hao dị năng quá mức, cuối cùng kiệt sức chết ở khi mạt thế mới bắt đầu.

Trong siêu thị tụ tập hai mươi mấy người, đều mặt xám mày tro, sắc mặt khẩn trương.

Cửa kính bị gắt gao đóng lại, ngẫu nhiên có tang thi chậm rì rì đi ngang qua, mỗi lần như vậy đều làm người người run lên.

Đối diện là một đám người trẻ tuổi, trong đó một cái nữ sinh gương mặt trẻ con ngực ôm ba lô, thỉnh thoảng trộm đánh giá Nguy Dã.

Nguy Dã nhận thấy được, ngước mắt hướng về phía cô cười một cái.

Thần sắc hắn có chút mệt mỏi, lại không ảnh hưởng đến gương mặt xinh đẹp, tóc đen mềm mại hơi xoăn, sắc mặt tái nhợt.

Cô gái nhìn hắn cười, nhịn không được đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: “Em thấy anh thực quen mắt.”

Nam sinh bên cạnh hừ một tiếng: “Hà Thiên Thiên, lời như vậy cậu cũng nói được?”

“Không phải!” Hà Thiên Thiên vội vàng xua tay: “Hắn hình như là *giáo thảo của B đại!”

*Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.

Bạn cô nói: “Có chút giống.

Anh có phải tên là Nguy Dã, học B đại?”

Nguy Dã hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Ta là Nguy Dã.

Bất quá giáo thảo gì đó…… Đều là mọi người nói giỡn.”

Trước mạt thế có đoàn phim đến B đại đóng phim, ngoài ý muốn chụp được Nguy Dã.

Hắn cúi đầu đọc sách, sườn mặt tinh xảo, bên môi mang ý cười, so với minh tinh đang nổi tiếng còn hấp dẫn hơn.

Ảnh chụp bị phát tán trên mạng, lấy nhan sắc của Nguy Dã cùng lý lịch học bá đã nhanh chóng nổi tiếng, bị cư dân mạng phong làm giáo thảo B đại.

Hà Thiên Thiên có loại cảm giác hưng phấn khi nhìn thấy minh tinh: “Em cảm thấy anh đẹp hơn so với trong ảnh chụp!”

Nguy Dã ôn hòa cười: “Cảm ơn.”

Hà Thiên Thiên khó nén kích động.

Nam sinh bên người cô nói: “Minh tinh thì có ích gì, đều mạt thế, lớn lên lại đẹp cũng không thể cơm ăn.”

Cũng đúng.

Nghĩ như vậy, Hà Thiên Thiên lại ảm đạm.

Có người lặng lẽ lấy đồ ra ăn, âm thanh làm người thèm đến nuốt nước bọt.

Trong túi của Nguy Dã chỉ có một cái bánh kem nhỏ, ăn xong cảm giác càng đói bụng.

Hà Thiên Thiên ăn xong nửa túi bánh quy, thấy hắn ôm bụng, không đành lòng hỏi: “Anh không ăn sao?”

Nguy Dã cười khổ một chút, vỗ vỗ ba lô: “Chỉ còn quần áo.”

Nguyên chủ có thói ở sạch, trong túi có vài bộ quần áo, cõng theo chạy trốn cũng không chê trói buộc.

Hà Thiên Thiên rối rắm trong chốc lát, đưa ra hộp bánh quy trong tay, người bạn bên cạnh kéo cô một cái, Hà Thiên Thiên nói: “Anh lấy hai cái bánh quy đi.”

Như vậy vừa thấy, lớn lên đẹp vẫn là có thể cơm ăn.

Nguy Dã lấy hai cái, mỉm cười nói cảm ơn cô gái ấy.

Giảm bớt chút đói khát, Nguy Dã mở ra bản đồ, kinh hỉ phát hiện một cái mục tiêu nhiệm vụ liền ở gần đây.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người, trong một góc có một người nam nhân tuổi trẻ đang dựa vào vách tường nghỉ ngơi, thấy không rõ mặt mũi như thế nào.

Nguy Dã ở trong lòng suy nghĩ nên nói gì, đang chuẩn bị qua đi tới nói câu “Ta cảm thấy ngươi rất quen mắt”, thì bên ngoài siêu thị bỗng nhiên vang lên tiếng súng.

Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là có quân đội tới cứu viện, sôi nổi đi xem, lại thấy một đám người đến gần, tổng cộng tám người, trên tay đều xách theo súng, có người trên mặt còn có sẹo.

Thoạt nhìn không dễ chọc.

Tên nam nhân cao lớn cầm đầu họng súng cách cửa kính chỉ chỉ, người ở trong nơm nớp lo sợ mở cửa ra.

“Nghe nói mạt thế có người tùy ý cướp bóc…… Chúng ta sẽ không xui xẻo mà gặp phải đi?” Có người hoảng sợ nói.

Đây là đám người ép chết nguyên chủ.

Hắn cần thiết che giấu dị năng của mình, để tránh bị bọn họ bắt đi.

Nam nhân cầm đầu đi vào cửa, tầm mắt quét một vòng, ánh mắt hờ hững dừng trên người mục tiêu nhiệm vụ.

【 không tốt, là thợ săn……】001 bỗng nhiên biến sắc.

“Cái gì?”

Nguy Dã còn chưa kịp phản ứng, liền thấy người nọ không nói lời nào nâng súng lên.

Phanh!

Nguy Dã trợn tròn mắt.

Thợ săn? Vì săn giết mảnh nhỏ hệ thống mà đến?!

Người chung quanh thét chói tai.

Nguy Dã thiếu chút nữa không diễn được, lập tức cúi đầu đem mặt vùi vào ba lô làm bộ sợ hãi.

【 Chủ Thần đã phát hiện ta đang thu về mảnh nhỏ.

】001 nhanh nói:【 bị thợ săn gi.ết chết mảnh nhỏ sẽ bị bắt đi, chúng ta phải giết thợ săn đem mảnh nhỏ đoạt lại.

【 thợ săn có thể dò xét được hệ thống, ta tạm thời rời đi một đoạn thời gian.

】tư tư hai tiếng, 001 thanh âm thực trầm:【 diễn cho tốt nhân vật hiện tại, đừng để thợ săn phát hiện ngươi là người làm nhiệm vụ……】

Có thứ gì đó rời khỏi Nguy Dã, tiến vào thi thể kia..
Chương trước Chương tiếp
Loading...