Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 44



Biên tập: Mộ Vũ

Lúc Đinh Nãi Xuyên tắm rửa xong, Quan Tử Sơn còn đang chơi đùa với mấy con mèo, chỉ là vẻ mặt nhìn thế nào tựa như cũng không mấy tập trung.

Anh thấy cậu đi ra liền ngẩng đầu liếc một cái, sau đó không được tự nhiên chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Đinh Nãi Xuyên đi đến trước mặt anh ngồi xếp bằng xuống, con mèo tam thể mới rồi còn chơi đùa vui vẻ với anh lập tức bỏ rơi anh, uốn éo mông đến giữa chân Đinh Nãi Xuyên, meo meo hai tiếng. Cậu cười khẽ, lắc lắc đầu, bọt nước trên tóc cậu liền văng tung tóe làm con mèo tam thể lập tức meo một tiếng nhảy ra.

Quan Tử Sơn bị hành động ngây thơ này của cậu chọc cười, anh nhìn cậu tiếp tục vung tóc trêu đùa mấy con mèo, mèo rất sợ nước, lập tức meo meo chạy ra khắp phòng. Anh ngồi nhìn một lúc, mỉm cười cầm lấy khăn tắm của Đinh Nãi Xuyên ở một bên, ấn cậu ngồi yên để lau tóc cho cậu.

Đinh Nãi Xuyên hơi cúi đầu, lộ ra cái cổ thon dài, ngoan ngoãn tùy tiện để Quan Tử Sơn lau tóc cho mình. Anh phủ khăn lên đầu cậu chà lau rất mạnh, đến khi anh bỏ khăn xuống, một đầu tóc đen của Đinh Nãi Xuyên đã rối tung lên, giống như con mèo nhỏ xù lông, Quan Tử Sơn không nhịn được, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Sau khi lau tóc xong cho Đinh Nãi Xuyên, anh lại dùng máy sấy giúp cậu hong tóc. Từ đầu đến cuối cậu vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi xếp bằng ở trên sàn, để Quan Tử Sơn sấy tóc cho mình, tóc cậu không dài lắm, rất nhanh đã khô.

Sấy tóc xong, Quan Tử Sơn lấy từ trong ví ra một túi dây thun mà Tiểu Kiều nhét vào, lặng lẽ tết cho Đinh Nãi Xuyên một chỏm tóc cao ngất. Sau khi hoàn thành anh nhìn lại kiệt tác của mình, suýt chút nữa cười ngã lăn xuống đất.

Sau khi vui vẻ chụp lại một tấm, Quan Tử Sơn cũng ngồi xếp bằng xuống.

Lúc này cơn mưa ngoài kia đã dần dần nhỏ đi, con mèo tam thể kia sán lại, bò lên đầu gối Quan Tử Sơn nằm giữa hai chân anh. Cơ thể của nó mềm mại nhất trong mấy con mèo, vô cùng mập mạp, cuộn tròn dựa vào đùi Quan Tử Sơn hệt như một quả bóng thịt nhỏ.

Tim anh nháy mắt đã bị vẻ đáng yêu kia làm cho tan chảy.

Sau khi nó cuộn thành quả bóng liền dựa vào đầu gối Quan Tử Sơn ngủ, chỉ một lúc sau đã phát ra tiếng khò khè, đáng yêu đến nỗi trái tim nhỏ của anh run cả lên, ngay lúc anh muốn vươn tay sờ vào cái mông nhỏ mềm mềm kia, một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên duỗi đến, nhéo mạnh một cái lên cái cổ đầy thịt của mèo béo, túm nó vứt qua một bên.

Quan Tử Sơn: “…..”

Sau khi mèo tam thể bị xách đi, nó bèn dựng thẳng đuôi lên trừng Đinh Nãi Xuyên kêu hai tiếng, rồi lắc mông bỏ đi.

Ngay lúc Quan Tử Sơn cau mày muốn hỏi Đinh Nãi Xuyên có chuyện gì, cậu đột nhiên dịch về phía trước, sau đó tựa đầu chôn vào đầu gối của anh, dùng mặt cọ cọ, rồi nhắm hai mắt lại.

Quan Tử Sơn hơi sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười, anh vươn tay ra chọc chọc vào chỏm tóc kết cao ngất của cậu: “Đừng ngủ ở chỗ này, sàn nhà lạnh lắm, lên giường ngủ đi.”

Đinh Nãi Xuyên ủ rũ hừ một tiếng, lại chôn mặt thêm một lúc mới đứng dậy.

“Cậu đi ngủ đi.” Quan Tử Sơn biết Đinh Nãi Xuyên có thói quen ngủ trưa, lúc này chắc cậu mệt lắm rồi.

Tuy cậu đã mang bộ dáng không mở mắt ra được, lại cố gắng mở to mắt nhìn anh: “Cậu sẽ không nhân lúc tôi ngủ mà chạy đi chứ?”

Quan Tử Sơn cười: “Sao có thể, chúng ta đã hòa hợp lại, tôi sẽ không chạy mất.”

Sau khi anh nói xong liền nhìn thấy Đinh Nãi Xuyên hơi trầm mặc nhìn mình một cái: “Thế nhưng năm đó chúng ta đã hứa cùng nhau thi đại học, cuối cùng không phải cậu bỏ lại tôi một mình sao.”

Quan Tử Sơn ngây người ra, ánh mắt Đinh Nãi Xuyên thoáng u ám: “Tôi trước kia lúc nào cũng nằm mơ, mơ thấy cậu tìm tôi, quay lại với tôi… Mơ nhiều giấc mơ như vậy, tôi dần dần không phân rõ bây giờ là nằm mơ hay là thật nữa. Nói không chừng một lát nữa tôi liền tỉnh lại, nhận ra đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc tất cả vẫn như trước.”

Giây phút đó Quan Tử Sơn không nói nên lời, anh trầm mặc rất lâu mới cười nói với cậu: “Được rồi, tôi và cậu cùng nhau đi ngủ, tôi sẽ không đi đâu.”

Sau khi tạnh mưa, ánh nắng mặt trời dần hé lộ.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua ban công hắt vào, chiếu lên sàn nhà, mấy con mèo uể oải nằm trên sàn cuộn lại thành vài viên thịt tròn tròn, hăng hái say giấc.

Quan Tử Sơn theo Đinh Nãi Xuyên lên giường, kiểu giường này rất chật, một người ngủ thì còn thoải mái, hai người ngủ liền hơi bé, may là vóc người của bọn họ đều không béo, chen chúc một chút thì cũng có thể sóng vai nằm xuống.

Lúc Quan Tử Sơn bò lên giường, Đinh Nãi Xuyên đã nhanh chóng xử lí hết đống đồ ở đầu giường, cuộn khăn lại, cất ảnh đi. Anh giả bộ không nhìn thấy góc ảnh lộ ra dưới gối của cậu, bình tĩnh nằm phía ngoài.

Đồng hồ sinh học của Đinh Nãi Xuyên rất đúng giờ, cậu vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ mất, hô hấp kéo dài ổn định, lông mi thật dài rũ xuống phủ lên đôi mắt.

Nhưng mà Quan Tử Sơn không hề buồn ngủ, nằm ở trên giường mắt mở trừng trừng nhìn đỉnh màn, anh chưa bao giờ ngủ trưa, từ lúc còn là học sinh đã thế, sau khi tốt nghiệp đại học càng bận đến xoay vòng, căn bản không có thời gian mà ngủ.

Chỉ có điều bên tai nghe tiếng hít thở yên ổn của Đinh Nãi Xuyên, anh chợt nhớ đến chuyện trước kia, bọn họ hồi trung học sau ca sáng và ca chiều sẽ có một khoảng thời gian nghỉ trưa khá dài, hầu hết học sinh sẽ chọn về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, cũng có người ở lại trường ăn cơm. Bởi vì Quan Tử Sơn là học sinh ngoại trú cho nên anh cũng về nhà ăn cơm, chỉ là anh không thích ở nhà nhiều, bình thường ăn cơm xong xuôi sẽ tới trường, vì vậy mỗi lần anh đều trở lại lớp học rất sớm, nhưng lần nào cũng có một người tới sớm hơn anh.

Người kia tất nhiên là Đinh Nãi Xuyên.

Mỗi lần Quan Tử Sơn quay lại phòng học, Đinh Nãi Xuyên đã ngồi ở chỗ của cậu, lúc đầu anh còn tưởng cậu đang học, sau đó anh mới phát hiện thật ra cậu đang ngẩn người. Mỗi lần qua mười hai rưỡi cậu sẽ đúng giờ mệt rã rời, sau đó ngả người dựa vào bàn học ngủ trưa, gần như gió mặc gió, mưa kệ mưa.

Lúc ấy, hai người còn chưa quen thân, chỉ là người ngủ trưa đúng mười hai rưỡi như Đinh Nãi Xuyên thì có hơi kỳ lạ, dù sao học sinh trung học tinh lực dồi dào, nhất là con trai, anh chưa từng thấy một người có thói quen tự giác ngủ trưa. Có điều Quan Tử Sơn càng thấy kỳ lạ chính là giữa trưa Đinh Nãi Xuyên không về nhà cũng không chọn ở lại trường, mỗi ngày cậu đều ngủ trong phòng học.

Sau đó lại từ từ trở thành bạn bè với cậu, Quan Tử Sơn mới dần phát hiện nguyên nhân sở dĩ cậu không muốn về nhà cũng không khác mình là bao, điều này làm cho bọn họ càng ngày càng có nhiều đề tài chung.

Đôi khi Đinh Nãi Xuyên sẽ cố gắng không ngủ mà tán gẫu với anh cả buổi trưa, đôi khi Quan Tử Sơn sẽ ngủ trưa cùng cậu, tuy rằng mỗi lần anh ngủ xong thì buổi chiều đi học đầu óc sẽ trở nên mơ mơ màng màng.

Nhưng sau khi lên đại học, Quan Tử Sơn không muốn ngủ trưa, không chỉ bởi vì giấc ngủ trưa sẽ làm anh không tỉnh táo cả buổi chiều, càng bởi vì bên cạnh anh đã không còn cái người ngủ cùng anh nữa.

Mà lúc này nằm bên cạnh Đinh Nãi Xuyên, nghe tiếng hít thở dài vững vàng của cậu, anh bỗng nghĩ tới lúc cùng cậu ngủ trưa hồi trung học. Ánh nắng mặt trời ban trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, lấp loáng chiếu lên bàn học và sàn nhà, hai thiếu niên cùng dựa vào bàn học, toàn bộ sân trường tựa như trở nên cực kỳ yên tĩnh vào giờ phút ấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Quan Tử Sơn dần dần buồn ngủ, anh chậm chạp nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng qua rồi ngủ say.

Trong khi ngủ trưa, anh có mơ một giấc mơ.

Cảnh tượng trong mơ là phòng học của bọn họ hồi trung học, anh và Đinh Nãi Xuyên thời niên thiếu đang ghé trên mặt bàn cùng nhau say giấc. Anh ngủ rất sâu, gương mặt ngủ đến đỏ bừng, nhưng vào lúc này Đinh Nãi Xuyên ở bên cạnh chợt mở mắt to tỉnh lại.

Cậu quay đầu nhìn Quan Tử Sơn ở bên, nhưng không đánh thức anh mà là yên lặng ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của anh.

Một lát sau, cậu bỗng nhiên chậm chạp cúi đầu, tiến đến gần gương mặt nằm nghiêng của Quan Tử Sơn.

Trong mơ anh hình như nhận ra hơi thở của cậu phả vào mặt mình, lông mi nhẹ run lên một cái.

Đinh Nãi Xuyên lập tức chột dạ lùi về phía sau, nhưng cậu đợi một lúc, Quan Tử Sơn vẫn không tỉnh lại. Cậu cắn cắn môi dưới, lại đánh bạo đưa mặt qua, thật cẩn thận cúi đầu đặt môi mình lên môi Quan Tử Sơn.

Vừa chạm đã rời.

Lúc Đinh Nãi Xuyên lùi lại, mặt của cậu đã đỏ rực toàn bộ thành một quả cà chua nhỏ, cậu vừa chột dạ vừa phấn chấn, im lặng tay nắm tay anh dưới bàn một lúc rồi lại úp sấp giả vờ ngủ.

Lúc Quan Tử Sơn mở mắt tỉnh lại, Đinh Nãi Xuyên đang nghiêng đầu tới hôn trộm anh, bị anh bắt gặp đúng lúc làm cậu hơi đỏ mặt. Chỉ có điều cậu bây giờ da mặt dày hơn trước kia nhiều lắm, sau khi bị anh bắt gặp tại trận, cậu dứt khoát vươn đầu lưỡi cạy mở miệng anh ra, quang minh chính đại mà hôn anh.

Sau nụ hôn sâu, Đinh Nãi Xuyên lúc này mới đứng lên, dáng vẻ mặt mày đều cực kỳ thỏa mãn.

Một lúc Quan Tử Sơn mới lấy lại tinh thần, khi anh thấy được tấm màn trên đỉnh đầu, lúc này mới kịp phản ứng đó cũng không phải phòng học hồi trung học của họ. Đây không phải mơ mà là hiện thực.

Nhìn Đinh Nãi Xuyên ở bên cạnh vành tai đỏ rực, Quan Tử Sơn bỗng nhiên cười ranh mãnh, chớp mi hỏi cậu: “Hồi chúng ta học trung học, có phải có một lần cậu nhân dịp tôi ngủ trưa mà hôn trộm tôi không?”

Đinh Nãi Xuyên hơi giật mình, vô thức hỏi: “Chỉ một lần?”

Quan Tử Sơn cũng hơi giật mình: “…Chẳng lẽ có rất nhiều lần sao?”

Đinh Nãi Xuyên lập tức nhẹ ho khan vài tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói gì hết.

Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười: “Thì ra cậu thật sự hôn trộm tôi rất nhiều lần à…. Cậu chiếm tiện nghi của tôi như vậy, tôi phải đòi lại như thế nào đây?”

Sắc mặt của Đinh Nãi Xuyên đỏ ửng lên, cậu im lặng liếc nhìn Quan Tử Sơn một cái, sau đó mất tự nhiên nói: “Tôi cho cậu hôn lại?”

Quan Tử Sơn hơi trầm mặc, sau đó anh bật cười thành tiếng.

Tạnh mưa, hai người lén lút ôm mấy con mèo ra khỏi ký túc, trước khi Quan Tử Sơn đi, con mèo tam thể còn hơi do dự rồi lộ ra cái bụng trắng bóng nhỏ hướng về phía anh.

Anh im lặng vuốt ve nó.

Sau đó Đinh Nãi Xuyên đưa anh về tiệm bánh, trên đường về, Quan Tử Sơn chợt nhớ tới hình như anh quên mất chuyện gì đó quan trọng?

Chỉ có điều anh suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được mình rốt cuộc quên mất chuyện gì, liền nhún vai không thèm nghĩ nữa.

Mà lúc này, Quan Tử Ngọ đáng thương bị lãng quên đang dán mặt vào cửa thủy tinh ở thư viện, nhìn ra bầu trời sáng sủa ngoài cửa, tội nghiệp mà nghĩ, anh trai của mình rốt cuộc khi nào mới tìm mình đây ~~~
Chương trước Chương tiếp
Loading...