Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá

Chương 20:



Nguyễn Khê luôn biết rằng khi nói chuyện với người khác, nội dung không nên xoay quanh bản thân mình, mà tốt hơn hết là phải để đối phương trở thành nhân vật chính của cuộc trò chuyện. Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu thì sao?”

Chu Trừng ngẩn ra, cúi đầu: “Bố tớ muốn cho tớ đi du học nước ngoài.”

Quả nhiên Nhiệt độ trong mắt Nguyễn Khê bất giác lạnh đi.

Tay cô nắm lấy những miếng dán mà người khác dán ở trên bàn tranh dán tường bên cạnh.

Bề ngoài cô có vẻ hơi sững sờ, nhưng trong lòng vẫn như một cỗ máy chính xác, bình tĩnh lạnh lùng phân tích lợi và hại của tình huống trước mắt.

Du học nước ngoài ít nhất cũng phải mất vài năm. Nếu cậu ấy phủi mông đi du học, cô thật sự phải đánh cược mối quan hệ này vào mấy năm ở nước ngoài sao?

Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, ngoài mặt đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Nếu Chu Trừng thật sự toàn tâm toàn ý với cô thì tốt.

Nhưng trên thế giới này có tồn tại một người đàn ông xa cách người yêu lâu ngày mà không thay lòng sao?

Nguyễn Khê hoàn toàn không có hứng thú với chuyện một chân đạp hai thuyền, dù có khôn ngoan đến đâu thì cũng khó đảm bảo ngày nào đó sẽ không bị rơi xuống nước. Tốt nhất vẫn nên chung thủy ở trên một chiếc thuyền. Bởi vì có suy nghĩ như vậy nên cho dù tình cảm của cô với Chu Trừng nhiều hay ít, thì cô cũng tuyệt đối không sáng ba chiều bốn, trái ôm phải ấp. Cô hy vọng đối phương cũng như vậy.

Nghe Nguyễn Khê nói vậy, nhìn động tác nhỏ của cô, Chu Trừng không hề nghĩ ngợi liền nói: “Bố tớ nói, nếu tớ có thể thi được chín trăm tám lăm thì sẽ được ở lại trong nước.”

À.

Nguyễn Khê cảm thấy Chu Trừng nói lời này chẳng thà đừng có nói.

Thành tích của Chu Trừng khá ổn, nằm trong top mười của lớp mỗi lần kiểm tra là không thành vấn đề, nhưng mà tổng kết thì lại chỉ trong khoảng top một trăm. Dựa theo thành tích này của cậu ấy, miễn là phát huy bình thường lúc thi đại học thì sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng chín tám lăm, hai một một thì khó nói lắm.

Vừa dứt lời, hai người đều im lặng.

Chu Trừng chắp hai tay đặt trên bàn, làn da cậu ấy không quá trắng, ngón tay thon dài, mu bàn tay có một vết sẹo mờ, trông giống như dấu vết để lại sau khi bị phỏng.

Nguyễn Khê cảm thấy Chu Trừng này từ trong xương cốt đã có sự chân thành.

Nhưng chàng trai nào suy nghĩ chín chắn một chút thì không nên nói những điều như vậy khi sắp bước sang giai đoạn yêu đương.

Ở kiếp trước, một người bạn cô quen biết có một người bạn trai. Đối phương rõ ràng là sẽ đính hôn với người do gia đình sắp đặt sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta biết nhưng lại làm như không biết, vẽ nên bình yên giả tạo, yêu đương với con gái nhà người ta hơn một năm. Hai người còn đi thuê một căn hộ ngoài trường, đến tận lúc cô gái phải phá thai vì anh ta thì anh ta mới nói về hoàn cảnh tương lai của mình.

Dùng cách nói của tên cặn bã kia thì chính là, chuyện còn chưa xảy ra thì việc gì tôi phải nói cho cô, nếu phát sinh lo lắng vì chuyện không đâu thì thế chẳng phải đang tự gây khó chịu à?

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Lúc này Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn Chu Trừng, lại cảm khái một lần nữa, ánh mắt của cô vẫn rất tốt.

“Chúng ta cùng nhau cố gắng nha.” Một tay Nguyễn Khê chống cằm, mỉm cười nhìn Chu Trừng. Khi đối mặt với cậu ấy, cô luôn theo thói quen thể hiện mặt tốt nhất của mình.

Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật thú vị.

Lời này của cô còn tùy thuộc vào việc Chu Trừng lý giải thế nào.

Bạn học cổ vũ nhau là chuyện bình thường, phải cùng nhau cố gắng đúng không?

Chu Trừng vốn đang có chút nản lòng, nghe được lời này Nguyễn Khê, lập tức như được tiêm máu gà: “Ừm, cùng nhau cố gắng.”

Nói chung buổi hẹn hò này đã thành công tốt đẹp.

Nguyễn Khê luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tuy nhà cô không có giờ cấm cửa nhưng mặt trời đã lặn, hai học sinh đã đi dạo trong công viên được mấy vòng, đâu thể nào đến khách sạn đối diện thuê phòng được đúng không. Hai người đều đã ăn tối, việc đi ăn đành phải gạch bỏ. Rạp chiếu phim gần đây nhất cũng phải cách mấy kilomet, hơn nữa hiện tại đang là kỳ nghỉ, cả thành phố chỉ mở từng ấy cái rạp chiếu phim. Bây giờ đến mua vé cũng không được, đến rồi chỉ có thể về tay không.

Còn phố thương mại có thể đi dạo được, nhưng dắt theo con chó săn lông vàng, lại đi xe đạp, thật sự rất bất tiện.

Đến tận lúc Nguyễn Khê lên xe buýt, Chu Trừng mới phát hiện, thành do lông vàng, bại cũng do lông vàng.

Nếu không dắt theo chú chó này, cậu ấy có thể lái xe đưa cô về.

Nguyễn Khê cảm thấy mình không hiểu quá rõ Chu Trừng.

Nhưng chỉ vì tương lai sẽ phải đối mặt với vấn đề yêu xa mà từ bỏ đối tượng để ý suốt hai năm thì qua loa quá rồi.

Vẫn nên tiếp tục quan sát, nếu Chu Trừng là một chàng trai tốt, chung tình hàng thật giá thật thì cô sẵn sàng chờ cậu ấy mấy năm cậu ấy ở nước ngoài.

Cô ngâm nga một bài hát, bước nhẹ nhàng lên lầu.

Khu vực này có an ninh khá tốt nhưng thiết bị không theo kịp, đèn cảm ứng ở cầu thang hỏng được nửa tháng rồi vẫn chưa có người đến sửa. Trong khu dân cư nhỏ này không có bất động sản chung, mấy ông bà lão có thể vui mừng vì không phải nộp phí dịch vụ quản lý nhà đất, nhưng không có bất động sản đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều thứ bất tiện.

Rác có thể xử lý riêng, nhưng đèn hỏng thì phải làm sao?

Thường thì không ai muốn tự đi sửa.

Bây giờ mới qua nửa tháng, hàng xóm vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm, dựa theo kinh nghiệm của Nguyễn Khê, khoảng một hai tháng nữa là cái đèn này không thể sửa được nữa.

Nguyễn Khê vừa đến lầu bốn, còn chưa kịp lấy chìa khóa trong túi ra, bỗng nghe thấy một giọng nam khàn khàn: “Cậu về rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Sửa một số giả thuyết không hợp lý.

Tuy tốt nghiệp chưa được mấy năm, ha ha ha nhưng cảm giác đọc bài cấp ba giống như chuyện của kiếp trước vậy 23333
Chương trước Chương tiếp
Loading...