Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Chương 50: Đồ Của Anh Là Giả



"Lâm, Lâm Dật ..."

Kỷ Khuynh Nhan vẻ mặt lo lắng, tại sao anh ấy lại nói ra sự thật!

"A a, Khuynh Nhan, em cần gì phải làm như vậy chứ? bạn trai của em dường như không đánh giá cao tình cảm của em." Dương Thiên Tâm nói.

"Lâm Dật chỉ là quá bận rộn, tôi giúp anh ấy chuẩn bị một phần lễ vật, như vậy không được sao?"

Dương Thiên Tâm nhún vai một cái, "Đương nhiên là có thể, chị chỉ muốn nói là cậu ta cũng không hề đem em đặt ở trong lòng, cẩn thận lại bị người ta đùa giỡn tình cảm đó. Chị thấy nhiều người trên mạng, cuối cùng bị mấy người con nhà giàu làm lớn bụng, chỉ có thể tự mình nuôi con. Chị chỉ là sợ em lầm đường lạc lối, cho nên mới nhắc nhở em thôi."

"Chị!"

Lâm Dật ôm eo Kỷ Khuynh Nhan, cười nói: "Tranh luận nhiều như vậy làm gì, hoàn toàn không cần thiết, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị lễ vật, cũng không phải tay không mà tới."

"Anh, anh đã chuẩn bị quà tặng?"

Kỷ Khuynh Nhan vô cùng kinh ngạc không thôi.

Qũy đạo cuộc sống của Lâm Dật mấy ngày qua cô nắm rất rõ ràng.

Ban ngày buổi tối đều tới đưa mình tan tầm, hơn nữa còn có hai buổi tối cô ở nhà anh, cũng không thấy anh ấy chuẩn bị quà tặng gì!

"Tới đây chúc thọ Kỷ lão tiên sinh, nếu như ngay cả lễ vật cũng không mang, anh cũng quá không lễ phép rồi."

"Nhưng mà ..."

"Không có nhưng nhị gì gì hết." Lâm Dật nói:

"Chờ anh ở đây, lễ vật anh để ở trong xe, hiện tại liền lấy tới."

Nói xong, Lâm Dật quay lại xe, lấy ra bức hoạ《 Đào Viên Đồ 》, đưa đến trước mặt Kỷ Viễn Thanh.

"Kỷ lão tiên sinh, đây là quà do con chuẩn bị cho ông, hi vọng là ông sẽ thích."

Sau khi nhận được quà tặng, Kỷ Viễn Thanh tò mò mở ra liếc nhìn.

Theo cuộn giấy mở ra, đôi mắt già mờ của Kỷ Viễn Thanh nhìn chằm chằm.

"Đây là《 Đào Viên Đồ 》của Trương Đại Thiên!"

"Cái gì! hóa ra là 《 Đào Viên Đồ 》!"

Ông lão họ Lưu vội vàng chạy tới, định thần nhìn lại, tái mặt vì kinh ngạc.

"Thật đúng là bức 《 Đào Viên Đồ 》 của Trương Đại Thiên! Theo tôi được biết, giá của bức tranh này ít nhất cũng hơn 200 triệu nhân dân tệ, Lâm tiên sinh tặng món quà giá cao ngất trời như vậy, cũng quá là hào phóng rồi!"

Biết được giá của 《 Đào Viên Đồ 》, đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan nhìn chằm chằm.

Lâm Dật thật sự tặng một món quà quý trọng như thế!

Mình và anh ấy chỉ là tình nhân giả thôi mà!

"Lưu lão tiên sinh, ông xác định không nhìn lầm chứ? Bức tranh này thực sự trị giá hơn 200 triệu? Tôi cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, cảm giác rất bình thường."

"Đây là nguyên tác của Trương Đại Thiên tiên sinh, và ý nghĩa ẩn chứa trong nó đương nhiên không phải thứ mà người bình thường có thể nhìn ra được." Ông lão họ Lưu nói.

"Hơn nữa tôi nói hơn 200 triệu, đã là ước tính dè dặt rồi, nếu như mà đem đi đấu giá, rất có thể sẽ bán ra với giá cao hơn khoản 300 triệu đi, giá trị sưu tầm không thể đo đếm!"

Nghe những lời nhận xét như vậy, những người đến đây chúc thọ, đều âm thầm thán phục.

Kỷ gia Đại tiểu thư, rốt cuộc là tìm bạn trai ở đâu?

Tùy tiện tặng một món quà hơn đã 200 triệu.

Cái này cũng ra tay quá lớn rồi!

Sắc mặt Dương Thiên Tâm, lúc đỏ lúc trắng.

Vì tiệc mừng thọ lần này, chính mình đã chuẩn bị trước hơn một tháng.

Chỉ để áp đảo Kỷ Khuynh Nhan vào lúc này!

Nhưng bây giờ, tất cả đều bị phá hủy bởi người đàn ông đáng chết này!

"Ha ha, Lưu lão tiên sinh, cháu biết ông là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới cổ vật, nhưng lần này, ông có thể là nhìn lầm rồi không?" Phó Chính Bình cười ha hả nói.

"Nhìn lầm?" Ông lão họ Lưu nói: "Chỗ nào nhìn lầm?"

"Có một số điều, mọi người còn chưa biết. Kỳ thực bức tranh này đã được chủ tịch của chúng tôi, ông Trình Song, mua lại hai năm trước với mức giá 180 triệu nhân dân tệ. Khi tôi đến thăm nhà ông ấy, ông Trình đã đích thân nói với tôi rằng đây là báu vật quý giá nhất của ông ấy. Có người từng trả giá 230 triệu nhân dân tệ mà ông ấy cũng không bán. Nhưng bây giờ, bức tranh này đã xuất hiện ở đây. Tôi không cần nói thêm điều gì nữa chắc mọi người cũng hiểu."

Phó Chính Bình đã nói rõ ràng đến như vậy. Nếu như ông ta lại nghe không hiểu nữa, thì chính là đầu óc có vấn đề!

Rất rõ ràng, đây là một bức tranh hàng giả!

"Ha ha ..."

Dương Thiên tâm cười lớn.

"Khuynh Nhan, với tư cách cháu gái lớn nhất của Kỷ gia, chúng tôi đều cho rằng bạn trai của cô có thể tặng một món quà kinh thế hãi tục, nhưng không ngờ lại mang đồ giả tới đánh lừa mọi người, thật là khiến người ta cười đến rụng răng."

"Khuynh Nhan, không phải dì lớn nói con, bạn trai của con có phải hay không có hơi quá đáng không? Nhân dịp quan trọng như vậy, rõ ràng là bạn trai con mang đồ giả đến lừa gạt ông nội, mặt mũi của Kỷ gia đều mất vì con rồi!"

Kỷ An Thái nhíu mày.

Thật là hổ thẹn khi chuyện như thế này lại xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của bố!

Sau một hồi im lặng, Kỷ Khuynh Nhan mở miệng nói:

"Bất kể như thế nào, con đều tin tưởng Lâm Dật sẽ không lấy tranh giả đi lừa gạt mọi người, anh ấy không phải người như vậy!"

Lâm Dật mỉm cười, Kỷ Khuynh Nhan, cái cô bé này vẫn rất trọng nghĩa khí, vẫn luôn đứng về phía mình.

Quả thật không tệ.

"Khuynh Nhan, anh rể của em đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, lẽ nào em còn chưa tin sao?" Dương Thiên Tâm nói:

"Chị thấy em là bị cậu ta bỏ thuốc rồi!"

Phó Chính Bình đứng dậy, cười mỉm nói:

"Khuynh Nhan, bức họa này, anh từng thấy tận mắt ở trong nhà Trình tổng. Anh có thể vỗ ngực cam đoan với em, bức tranh này là hàng giả. Bởi vì chính phẩm vẫn luôn được cất giữ ở trong nhà Trình tổng. "

Phó Chính Bình là người phụ trách đại lý cho tập đoàn Didi ở khu vực Yến Kinh, hơn nửa hiện tại, anh còn muốn chỉnh đốn nghiệp vụ Trung Hải bên này.

Chắc hẳn anh ở tại trụ sở chính của Didi ở bên kia cũng có tiếng nói nhất định.

Cho nên lời anh nói ra, không có khả năng là sai sự thật.

Và càng không thể nói dối trong một dịp trọng đại như vậy.

"Haizz..."

Ông lão họ Lưu lắc đầu, "Việc này là tôi nhìn lầm, tại giới cổ vật lăn lộn nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả bức tranh giả cũng không nhìn ra, thật quá hổ thẹn."

"Lưu lão tiên sinh, con người có lúc mắc sai lầm, con ngựa có lúc mắc cương, ai cũng có thời điểm nhìn nhầm, chuyện này là chuyện bình thường ."

"Phó tiên sinh nói không sai." Có người phụ họa nói:

"Ai có thể nghĩ tới cậu ta lại gan to như vậy, lại trong một dịp trọng đại như vậy, lấy một bức tranh giả ra đi lừa người."

"Nếu như không phải Phó tiên sinh nhìn thấu thủ đoạn của cậu ta, đoán chừng tất cả chúng ta ở đây cũng đều bị lừa."

"Ôi, đã theo đuổi được Kỷ đại tiểu thư rồi, vậy mà quà tặng cũng không nỡ bỏ ra, đây là người như thế nào vậy?"

"Được rồi, mọi người trước tiên bớt nói vài câu đi."

Phó Chính Bình nói:

"Lưu lão tiên sinh, dựa theo quy tắc giới cổ vật, nếu như phát hiện hàng giả, nên xử lý như thế nào?"

"Khi gặp phải hàng giả và hàng nhái, chúng tôi bình thường tiêu hủy chúng ngay tại chỗ."

"Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ làm được một chuyện tốt, đem bức tranh giả này tiêu hủy! Đúng lúc khiến cậu ta nhớ kỹ!"

"Anh nhất định phải làm như vậy sao?" Lâm Dật cười híp mắt nói.

"Đương nhiên, đừng cho là mình có mấy cái tiền dơ bẩn thì ngon!"

Phó Chính Bình bước lên trước, cầm lấy《 Đào Viên Đồ 》 trong tay Kỷ Viễn Thanh, "roẹt roẹt" một tiếng, tại chỗ xé bỏ!

"Haha, thực sự là hả lòng hả dạ mà!"

Lâm Dật híp mắt, khóe miệng mang theo ý cười, thản nhiên nói:

"Chuyện này thật là thú vị."

------

Dịch: MBMH Translate
Chương trước
Loading...