Mộng Ngã

Chương 3: Thành Nam



Cũng phải mất gần năm ngày mới tới Thành Nam. Xe ngựa dừng trước quán trọ ngay ngoại thành cũng tầm mờ tối, giờ là cuối thu, cũng là dịp buôn cuối kết thúc một năm và phải đợi tới cuối xuân năm sau mới có nhiều chuyến buôn mới bởi vì đông hết sức khắc nghiệt, nên thành có chút náo nhiệt hơn thường ngày. Trong thành trọ quán không phải thiếu nhưng mang theo là hai thiếu nữ nên nhất phu nhân có chút không muốn vào thành.

-Vũ, đây là danh sách những thứ lão gia cần, người cầm lấy ngày mai mua nhớ đủ, cả ngân lượng nữa.

-Vâng, phu nhân

-À mà cấm thêm ít ngân lượng ngày mai cùng tỷ ngươi mua ít phục trang cũng như chăm sóc bản thân. Ta cùng tiểu thư đi nghỉ sớm, cũng muộn rồi.

Vũ nhận việc rồi cùng phu và một nam tử tên Trương gọi là có võ sức để bảo vệ mọi người, tỷ Vũ cùng với Lâm và phu nhân ở cùng một phòng.

.....

Đêm qua nhanh, ánh mặt trời cũng đã rộ, giờ tầm cũng phải gần trưa..... Thành Nam hiện ra chân thực hơn lúc nào hết, những tiếng rao hàng xôn xao lại lần nữa đánh thức vùng biên buồn bã này, những bức tường đá cũ kỹ và rong rêu, chắc dựng thành cũng đã lâu. Nhưng đó chỉ là vòng tường ngoại thành. Kiến trúc bên trong lại khác, đặc biệt là phủ thành chủ, đúng là nơi ở của bậc quân vương mặc là vua xứ mù. Thành Nam gần đây phồn hoa qua từng năm, nguyên do là con đường Vũ Vực nghe đâu được Vương Vũ Quốc với Vương Thảo Quốc nhờ tiên nhân trợ giúp, rộng hơn và an toàn hơn, bởi vậy giao thương cũng tấp nập hẳn.

-Phu nhân đã chuẩn bị xong

-Tên Vũ đâu rồi, vẫn còn chưa chịu thức sao? - Lâm thắc mắc hỏi

-Hắn đã dậy từ sớm mua đồ mang về rồi, à mà còn có quà cho tiểu thư cũng như tỷ của hắn, hắn nói có việc tới cuối ngày mới về.

-Cái gì? Tặng quà ta? Quái lạ...

Hai người đàn ông cùng nhất phu nhân đều mỉm cười đầy ẩn ý

-Chắc là tiểu đệ ngại thôi, dù sao thì cũng là lần đầu.

Lần đầu cái gì chứ?..... sao ta cảm giác mọi người giấu ta điều gì hả? Thôi mặc đi, chúng ta đi sắm đồ đi mẫu thân, à mà còn cả món sườn cừu nướng của Thảo quốc nữa,còn cả.... ta không đợi được nữa, mẫu thân nhanh lên!

............................

-Phí vào thành là 5 lượng,......... được rồi vào đi..., à mà khoan đã, ta nhớ ngươi vừa mới ra khỏi thành cơ mà.

-Thưa đại nhân, tiểu nhân mới mua đồ xong cho lão gia nhưng bị quên mất mấy món, giờ quay lại, lại tốn mất 5 lượng còn bị ăn chửi nữa ạ. Đúng là....

-Thôi thôi được rồi người đi đi.... trông mặt mũi cũng anh tú mà làm nô tài, haizz giống ta đây, đáng ra phải làm thành chủ mới đúng,,,,... lạnh như vầy mà phải đứng gác cửa thế này.!

-Thưa đoàn trưởng tiểu đệ này muốn gặp ngài.

- Cho vào đi......................... có việc gì?

-Đội này của ngài có phải là đội buôn đi sẽ về kinh thành không?

-Không, mà thực ra cũng phải, bọn ta từ Thảo Quốc dự là sẽ về luôn nhưng không ngờ nửa đường gặp cướp, nếu về giờ sẽ lỗ, chắc phải làm chuyến từ đây về kinh thành Vũ Quốc kiếm chút đỉnh nhưng thế thì phải đợi tới năm sau mới về được, ta cũng còn đang suy tính? Ngươi muốn tới kinh thành sao?

-Thưa phải, chỉ cần ngài nhận ta, ta có thể làm rất nhiều việc, ta từ nhỏ đã làm nông cùng cha, coi có hơi yếu nhưng ta rất khỏe... chỉ cần đến kinh thành ta sẽ tự lo, ta còn có tiền nữa, quyết không làm gánh nặng cho mọi người....

Đoàn trưởng do dự trả lời..................-Haizz, thôi được rồi, thực ra thì ta không ngại vấn đề tiền bạc, việc đi tiếp này còn phải hỏi ý kiến mọi người, ngươi tạm thời ở với A Tam, nếu mọi người đồng ý thì ta cùng đi.

-A Tam, dẫn hắn.... à mà người tên gì?

-Ta tên Dạ Vũ

-Dẫn Dạ Vũ đi chuẩn bị chỗ ở đi.

-Đây là phòng ta, còn tên Tất Phong nữa hắn mất tích từ sáng sớm........Ngươi đến kinh thành làm gì thế, mà ngươi là người ở đây à, à mà ngươi tên gì nhỉ, Dạ Vũ, hahaa cái tên đúng là hợp với cái nơi này, gì mà mưa quanh năm, ở chỗ ta hiếm hoi nắm mới có một trận, nhưng mà may có mạch nước ngầm từ Trường Vân chảy qua, ở biên giới cũng cỏ cây xanh tốt như ở đây vậy, nhưng vào sâu thì hầu như là cát, nóng chết luôn, haha, nhưng còn tốt hơn ở cái nơi này, ẩm thấp làm ta thấy khó chịu..

Vũ đang đánh giá vị huynh trưởng này, giáng người thô kệch, với những lời vừa rồi thì đúng là kẻ ruột gan để ngoài da, hắn cũng bớt đề phòng mà mở lòng.

-Huynh ở nơi nào Thảo Quốc, cha ta cũng là người Thảo Quốc.

-Thật hả, hahaa, vậy coi như ta và ngươi cũng là đồng hương đi. Cha ngươi ở đâu trên Thảo Quốc, à mà ta ở Hốt Sa.

-Hốt Sa, à, ta nhớ cha ta nói Hốt Sa là phía Tây Nam gần Thất Sát Tông đúng không.

-Đúng! Đúng!, ta nghe nói nơi đó không quản luật pháp, là nơi toàn là tiên nhân, chém giết không điểm dừng, thật là đáng sợ.

-Tiên nhân! - giọng nọi Vũ lệch đi, đôi mắt dần đỏ.

-A Tam hơi giật mình hỏi, - ngươi sao thế? Sợ tới phát khóc à, hahaha, cũng phải, ai mà không sợ chết, nhưng mà không nhất thiết phải thế chứ, tiên nhân nào mà thèm tới giết tới ta với ngươi chứ.

-Vũ định thần lại - không có gì nhưng mà có chút hơi sợ, hì hì

-Hahaa, cũng phải, ngươi nhỏ con thế này, còn chưa ra khỏi đây bao giờ, sợ là phải, à mà không đúng, ngươi về Thảo Quốc bao giờ chưa.

-Chưa, ta sống với gia đình ở đây hồi bé, có lần ta cùng cha mẹ về Thảo Quốc bị lạc mất họ, được người ta nhận nuôi, ta thật muốn tìm được họ, cha ta cũng từng là thương buôn như mọi người đây đấy.

A Tam hơi giật mình rồi thở dài - thật không ngờ ngươi lại bi thương như thế, à mà cha người tên gì, có khi ta lại biết đấy.

-Cha ta tên Lâm Tài

-Lâm Tài? Không biết.. thật xin lỗi ngươi...

-Không sao đâu, nhiều người làm thương như thế không biết cũng phải, với lại chuyện cũng lâu rồi, có khi cha ta dừng việc rồi cũng nên?

-Cũng đúng, à mà vì sao ngươi tới kinh thành, sao ngươi không sang Thảo Quốc tìm cha mẹ?

- Ờ.. Ờ.. thực ra thì ta, à Lão gia nhà ta có việc cần làm trên đó nên kêu ta làm. Còn chuyện cha mẹ thì đợi ta trưởng thành hơn tí nữa, cũng đâu phải muốn là được, còn phải cơ may nữa, biển người rộng lớn... Vũ làm mặt âu sầu nói.

-Cũng phải, haizz...

- À mà Thảo Quốc có nhiều tiên nhân lắm hả?

-Ta cũng chẳng biết

-Ủa thế ai đứng đầu Quốc gia?

-Thì vẫn là Vương như Vũ Quốc thôi, chỉ là Vũ Quốc các ngươi không có tiên nhân, còn Thảo Quốc chắc là có nhiều, ta chỉ nghe nói họ sống trên mây, trên núi, thần thông lắm, chứ ta cũng chưa có gặp. Con đường qua đây cũng chẳng phải do họ mở hay sao.

-Ra thế......
Chương trước Chương tiếp
Loading...