Mộng Nhu Tình

Chương 7: Thân mật



*

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Ban đêm, Mộ Dung Hằng nằm trên giường, đợi Khương Linh Lung gần nửa canh giờ, nhưng cả người nàng giống như đóng đinh vào ghế, vẫn luôn ngồi ở trước gương, chải tóc hết lần này tới lần khác, tóc đã sớm mượt, nàng vẫn không ngừng chải.

Mộ Dung Hằng nghiêng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thật lâu sau, không thể nhịn được nữa, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: "Khương Linh Lung, nàng tính chải đầu cho đến tận hừng đông à?"

Khương Linh Lung nghe thấy giọng Mộ Dung Hằng, trong lòng nhảy lên một cái, trở nên vô cùng khẩn trương.

"Ta đếm ba tiếng, lên giường, ta bảo đảm đêm nay không chạm vào nàng. Nhưng nếu nàng không nghe, chờ lát nữa đừng có khóc van xin ta." Mộ Dung Hằng đột nhiên nói, Khương Linh Lung sợ tới mức ngực run lên, đứng bật dậy khỏi ghế.

Nàng quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Dung Hằng.

Biết rõ chân hắn không tiện, cho dù nàng không nghe theo lời hắn thì hắn cũng không thể làm gì nàng. Nhưng cả người hắn khí khái bức người, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Khương Linh Lung nhìn hắn, trong lòng lo sợ, nhẹ nhàng cắn môi.

Ngón tay Mộ Dung Hằng gõ lên ván giường hai cái, giọng nói mê hoặc: "Ngoan, lại đây."

Khương Linh Lung nhìn đôi mắt hắn, cả người không tự giác mà chìm đắm trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy đó, không tự chủ được, nàng ngoan ngoãn đi về phía hắn từng bước một.

Mới vừa tới gần, tay đã bị Mộ Dung Hằng nắm lấy.

Đừng nhìn hắn đi đứng không tốt, nhưng sức lực rất lớn, chỉ hơi dùng sức, cả người Khương Linh Lung đã ngã vào lồng ngực hắn.

"Ôi..." Vào giây phút bị ngã, Khương Linh Lung hô lên theo bản năng, muốn bò dậy, nhưng thân thể đã bị Mộ Dung Hằng ôm lấy, "Đừng lộn xộn, đi ngủ."

Môi Mộ Dung Hằng dán vào tai Khương Linh Lung, hô hấp nóng ẩm, giọng nói ôn nhu.

Ngực Khương Linh Lung run lên, thân thể hơi căng thẳng.

Khuôn ngực Mộ Dung Hằng rộng lớn, Khương Linh Lung nhỏ bé bị hắn ôm vào trong ngực.

Mới đầu nàng có chút khẩn trương, không dám nhúc nhích, cho đến khi hô hấp của Mộ Dung Hằng dần dần trầm ổn, nàng mới biết được hắn đã ngủ rồi.

Khương Linh Lung trợn tròn mắt, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, dần dần cũng buồn ngủ. Trong chốc lát cũng nhắm hai mắt lại.

Đêm nay, Mộ Dung Hằng ngủ rất an ổn, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy. Nữ tử trong ngực còn đang ngủ. Nàng ngủ rất ngoan, từ tối hôm qua đến giờ không nhúc nhích mấy, vẫn duy trì tư thế cuộn tròn trong lồng ngực hắn mà ngủ.

Mộ Dung Hằng cúi đầu nhìn nàng, nhìn lông mi dài của nàng, nhìn cái mũi cao thẳng... Còn có đôi môi kiều diễm ướt át.

Lúc tầm mắt nhìn xuống môi nàng, yết hầu Mộ Dung Hằng hơi nghẹn lại, ý thức không chịu khống chế, chế trụ đầu nàng, hướng tới, dịu dàng hôn lên đôi môi nàng.

Khương Linh Lung là bị hôn tỉnh. Mới sáng sớm đã bị hôn đến mức suýt không thở nổi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở hồng hộc. Quần áo cũng bị cởi bỏ. Trong lúc ý loạn tình mê, Mộ Dung Hằng từ môi nàng một đường đi xuống, hôn đến cổ, xương quai xanh...

Khương Linh Lung bị hôn đến mức cả người nhũn ra, trong não trống rỗng, đôi tay theo bản năng mà bám lấy bả vai Mộ Dung Hằng. Khó chịu tới nỗi nói không nên lời, rồi lại không biết tại sao lại khó chịu.

Lúc Khương Linh Lung cảm thấy mình sắp bị Mộ Dung Hằng ăn sạch, ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa, "Vương gia, Thất vương gia tới."

Giọng nói đột nhiên vang lên đã kéo hai người ra khỏi nhục dục hỗn loạn, bao nhiêu dục vọng đều bị gián đoạn.

Khương Linh Lung hoàn hồn trước, không biết ngoại thường (áo ngoài) của nàng đã bị ném đi đâu, trên người chỉ còn duy nhất một chiếc yếm thêu hình hoa sen.

"A!" Nàng sợ tới mức hô lên một tiếng, đột nhiên đẩy Mộ Dung Hằng ra, nhanh chóng lăn qua bên cạnh, ôm chặt lấy chính mình.

Khương Linh Lung cắn chặt môi, cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Dung Hằng, giống như coi hắn là sói hoang ăn thịt người.

Mộ Dung Hằng nhìn vẻ mặt cảnh giác của Khương Linh Lung, bỗng dưng cười lớn, hắn cúi xuống sát lại gần, hôn Khương Linh Lung một cái, thấp giọng nói: "Sợ cái gì? Mới vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao?"

Khương Linh Lung trừng mắt, khuôn mặt đỏ như nhỏ ra máu.

Mộ Dung Hằng không làm gì nàng nữa, chỉ nhéo khuôn mặt nhỏ tròn tròn, nói: "Bổn vương có việc, hôm nay tạm thời buông tha nàng."

Khương Linh Lung: "..."

...

Trong viện.

Mộ Dung Thâm đang cảm thấy chán đến chết, hắn ngồi trên ghế đá, trong tay thưởng thức một cái quạt ngọc.

Đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng thấy Mộ Dung Hằng đang tự đẩy xe lăn ra.

Mộ Dung Thâm vội đứng lên, "Tứ ca!"

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, tại sao hắn lại cảm thấy tinh thần và khí sắc của Tứ ca tốt hơn trước rất nhiều.

Có khi nào là do hiệu quả từ việc xung hỉ?

Mộ Dung Hằng đẩy xe lăn qua, "Ngồi đi."

Mộ Dung Thâm lấy lại tinh thần, một lần nữa ngồi xuống, nói: "Tứ ca, không phải lần trước đệ kể cho huynh về Đoạn Chỉ thần y trong truyền thuyết sao? Mấy ngày nay đệ vẫn luôn phái người hỏi thăm, hôm qua rốt cuộc cũng có tin tức."

Mộ Dung Hằng nhìn về phía hắn, ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.

Mộ Dung Thâm lại nói: "Tứ ca, Đoạn Chỉ thần y đang ở trên núi Thanh Dương, chúng ta lập kế hoạch, đi tìm thầy thuốc chữa bệnh đi."

Mộ Dung Hằng rũ mắt, nói: "Đã như thế này rồi, tìm thầy trị bệnh sẽ hữu dụng sao?"

"Đương nhiên! Tứ ca, Đoạn Chỉ thần y được xưng là Hoa Đà [1] tái thế, chỉ có chuyện ông ta không muốn cứu người, không có chuyện ông ta không cứu được. Ca, chỉ cần có hy vọng, chúng ta không được từ bỏ."

Mộ Dung Thâm có chút nóng nảy. Hắn sợ nhất chính là việc Tứ ca đánh mất ý chí sinh tồn. Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Hằng luôn trong trạng thái không ổn định, Mộ Dung Thâm hắn rõ ràng nhất.

Tứ ca hắn trước kia khí phách hăng hái, uy phong lẫm liệt, mấy ngày qua lại như kẻ đần độn, ngày ngày uống say, chật vật không thể tả.

Hắn mong Tứ hắn có thể tốt lên, có thể đứng dậy, một lần nữa có được phong thái như xưa.

Mộ Dung Thâm khẩn trương nhìn Mộ Dung Hằng, sợ hắn cự tuyệt.

Mộ Dung Hằng im lặng rất lâu mới gật đầu, "Đệ mau an bày lộ trình, bao giờ ổn chúng ta lên đường."

Mộ Dung Thâm có chút giật mình. Hắn còn cho rằng phải phí một phen miệng lưỡi mới thuyết phục được Tứ ca, không ngờ Tứ ca lại sảng khoái đáp ứng!

Mộ Dung Thâm không kiềm chế được sự tò mò, hỏi: "Ca, sao tự dưng huynh lại nghĩ thông suốt vậy?"

Mộ Dung Hằng híp mắt nhìn hắn, "Như thế nào? Không phải vẫn luôn hy vọng huynh đồng ý trị liệu sao? Hiện tại huynh tiếp nhận rồi, đệ lại cảm thấy kỳ quái?"

"Không phải, chính là...tò mò."

Mộ Dung Hằng nhìn hắn một cái, nói: "Trước kia là do cảm thấy tồn tại rất mệt mỏi, hiện tại đột nhiên lại muốn được sống."

Có tiểu nương tử tốt như vậy, luyến tiếc rời xa.

Mộ Dung Thâm nghe được, hơi có chút cảm khái.

Đề tài này quá nặng nề, hắn liền thay đổi đề tài, hỏi: "Tứ ca, Tứ tẩu đâu? Sao đệ không thấy?"

Nhắc tới Khương Linh Lung, sắc mặt Mộ Dung Hằng trở nên ôn nhu không ít, nói: "Còn ở trong phòng nghỉ ngơi."

Mộ Dung Thâm nhìn ca ca của mình, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Hắn sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tứ ca lộ ra biểu tình ôn nhu.

Hay là, Tứ tẩu tử rất hợp khẩu vị của Tứ ca?

Quả là không dễ dàng, bông hoa ngàn năm không nở, nay lại có thể động tâm?

______________

[1] Hoa Đà: là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xưng tụng như một Thần y nổi tiếng không chỉ trong Trung Quốc mà trong các nước đồng văn hóa như, Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc, được xem là một trong những ông tổ của. Ông cùng Đổng Phụng và Trương Trọng Cảnh được xưng tụng làm Kiến An tam Thần y (建安三神醫); cùng với Biển Thước, Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân được xem là 4 vị đại danh y nổi tiếng bậc nhất trong lịch sử. (Nguồn: Wikipedia)

Chương trước Chương tiếp
Loading...