Mộng Tường Vy
Chương 27
-- Tôi không nghĩ ... một người đẹp trai, học thức cũng không quá tệ như anh lại có sở thích quay phim và chụp lén người khác như vậy! Hồng Anh vì quá tức giận nên buột miệng nói với Nam Phong. Người đàn ông này, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được là sao? -- Tôi không chụp lén... Chẳng qua lúc ấy em ngủ say nên không biết tôi chụp thôi! Nam Phong bình thản đáp lời, gương mặt giương giương đắc ý. Gió đêm đưa lại hương nước hoa thoang thoảng, Hồng Anh chợt nghĩ lại đêm đó cô vì quá mệt nên đã ngủ say bên cạnh người đàn ông này... Ở phía đối diện, ánh mắt của Huy đã tối sầm từ khi nào, nỗi ghen tuông và tức giận đang sục sôi và chạy dọc khắp huyết quản, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào. -- Mình đi về thôi! Nắm tay Hồng Anh, Huy nhẹ nhàng nói. -- Chúng ta đi! - Hồng Anh tán thành. -- Bỏ tay cô ấy ra!! - Nam Phong bực tức hét lớn. Hồng Anh kinh sợ trước thái độ đó của Nam Phong, cô thực sự không dám quay người bước đi tiếp, vì người đàn ông trước mặt... anh ta có quá nhiều thứ để uy hiếp cô. -- Anh còn muốn gì ở tôi nữa? Hồng Anh bất lực thốt lên, khóe mi rưng rưng những giọt lệ trong veo. Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Nam Phong bỗng thấy tim mình đau nhói. Trước nay anh vốn không để tâm tới cảm xúc của người khác, nhưng cảm giác lúc này thật lạ, nhìn Hồng Anh xúc động, Nam Phong cảm thấy bối rối tới khó xử, nhất thời đứng đơ người ra và không biết nên đáp trả cô nàng như thế nào. Thấy Nam Phong thẫn thờ, Hồng Anh quay người và dứt khoát kéo Huy ngồi lên xe, hai người họ nhanh chóng rời đi, để mặc Nam Phong đứng đó với gương mặt ngây ngốc. Cả đoạn đường về nhà, bao nhiêu tâm trạng vui vẻ của ngày hôm nay đều tan biến sau khi người đàn ông tên Nam Phong ấy xuất hiện. Huy im lặng không nói, cậu thực sự đang ghen tuông và khó chịu quá lắm, thực sự không thể gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi não bộ của mình vào lúc này được. Hồng Anh cũng im lặng, ngồi phía sau, ánh mắt cô vô hồn nhìn vào dòng người đi trên đường, cảm giác hận Nam Phong và xấu hổ trước Huy cứ thế đan xen và tra tấn não bộ của cô... -- Khuya rồi, Huy nghỉ sớm đi nhé. Hồng Anh cũng đi ngủ đây. Hồng Anh quay người định bước lên cầu thang dãy nhà trọ thì Huy cầm tay cô níu lại: -- Đừng nghĩ nhiều quá, anh tin em! Huy nói vậy là để an ủi Hồng Anh, và cũng là cách để tự an ủi chính mình, vì tình cảm cậu dành cho cô ấy ngày một lớn. Dẫu biết Hồng Anh có nhiều vệ tinh vây quanh, nhưng Huy vẫn ấp ủ hy vọng có được một chút quan tâm gì đó từ phía cô nàng. -- Ngày mai gặp lại! Hồng Anh đưa tay lên vẫy vẫy, gương mặt cố mỉm cười giả tạo để Huy an lòng nhưng đâu ai hiểu rằng, trái tim trong ngực cô đang đau đớn như có ngàn vết dao đâm phải. Huy mở cửa bước vào nhà, thấy phòng khách tối thui, cậu đi từng bước mệt mỏi lên tầng 3, vừa mở cửa phòng và bật đèn sáng Huy đã giật mình bởi bóng dáng ủ rũ của mẹ đang nằm trên giường. Nghe tiếng động, bà Nga vội bật dậy, ánh nhìn con trai đầy dò xét: -- Huy, con vừa đi hẹn hò với ai? Dẫu đã biết kết quả nhưng bà Nga vẫn vờ hỏi một câu khách quan, chỉ hy vọng đứa con trai duy nhất thành thật với mẹ. Nhưng trái với mong đợi của bà Nga, Huy kiệm lời đáp: -- Con đang mệt. Mẹ xuống phòng nghỉ ngơi đi! -- Thái độ này của con là sao? Bà Huy nói như tức giận. -- Con lớn rồi chứ có phải đứa trẻ lên 3 đâu mà mẹ tra khảo giờ giấc của con tỉ mỉ như vậy? -- Con đang qua lại với con bé trong khu trọ nhà mình, phải không? Gặng hỏi không được, bà Nga đành lật bài ngửa. Huy chột dạ nhìn mẹ. -- Mẹ đang suy diễn linh tinh cái gì thế? Qua lại là qua lại thế nào?? -- Có phải con bé đấy nó tán tỉnh mày không? Nói đi! -- Không có chuyện như mẹ nghĩ đâu, mẹ đừng suy diễn nữa. Con đang nhức đầu đây này. -- Rất nhiều lần mẹ thấy mày đi xuống phòng nó, thậm chí là cả lúc đêm khuya. Mẹ lo lắm! -- Con với cô ấy chỉ là bạn bè... mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Sẵn tâm trạng bực bội, giờ thêm thái độ tra khảo của mẹ, Huy cảm thấy mình sắp phát điên. -- Con bé đó không biết công việc cụ thể là gì... Nhìn cũng cao ráo, xinh xắn và dễ thương,... nhưng mà... Bà Nga ngập ngừng, Huy lại thêm tò mò khi nghe mẹ nhận xét. -- Nhưng mà sao, mẹ nói tiếp đi? -- Mẹ thấy nó hôm nào cũng đi cả đêm, son phấn lòe loẹt, váy áo thì ngắn được một mẩu, da thịt lộ hết ra như vậy... Có khi nào nó làm cái công việc không đứng đắn không? Quả nhiên không có gì qua mắt được người lớn tuổi, Huy vụng về bao che cho Hồng Anh: -- Ăn mặc sexy một chút đó là thói quen, cũng là cá tính của từng người. Mẹ đánh đồng như vậy là không nên đâu. Mà tốt nhất mẹ cũng nên bỏ cái suy nghĩ này đi, đến tai cô ấy... không hay! -- Mày bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi phải không? Mở miệng ra là bênh vực cho nó. Nhìn con trai, bà Nga không ngừng đay nghiến, im lặng một lát, như chợt nhớ ra điều gì, bà Nga đi vòng xung quanh và quan sát Huy. -- Mẹ bị sao thế? Gì mà nhìn con như tội phạm thế? -- Có phải... mày ngủ với nó rồi phải không? Bà Nga hỏi xong câu ấy Huy liền giãy nảy: -- Mẹ đang nói cái gì thế? Sao mẹ có thể tùy tiện nói ra mấy câu vô nghĩa như vậy? -- Đêm ngày mày lén lút xuống phòng nó... còn không phải à? -- Con xin mẹ đấy, mẹ xuống đi nghỉ giúp con đi. Con đang mệt mỏi lắm! -- Mệt... mày làm gì mà mệt? Ôi trời ơi, có phải mày và nó... vừa đi... ôi trời ơi, Huy ơi mày đừng có dại dột như thế... mẹ nhìn qua là biết con bé đấy không phải người đứng đắn, đoan trang rồi. Từ bỏ ngay đi! Nói đoạn bà Nga cúi mặt vào người Huy và cố tìm ra mùi hương lạ, Huy phát điên trước sự vô lý của mẹ, cậu dứt khoát đẩy bà Nga ra rồi cáu ầm lên: -- Đủ rồi đó mẹ! Con không ngờ mẹ lại quá đáng như vậy luôn! Bà Nga giật mình sợ hãi khi thấy Huy nổi khùng. Đây là lần đầu tiên sau 23 năm trời bà thấy Huy vì một người con gái mà quay ra nặng lời với mẹ. Nước mắt lăn dài, bà Nga tủi thân nói: -- Nó cho mày ăn cái gì để bây giờ mày đối xử với mẹ như thế?? -- Con phải nói gì để mẹ hiểu đây? Con với cô ấy không có gì cả. Chúng con chỉ là bạn bè thôi, mẹ đừng suy diễn cũng đừng áp đặt mấy cái tư duy vô lý như vậy lên con, và cả cô ấy nữa. Người ta không có như vậy... mà mẹ cứ bịa đặt ra... là vu khống đó! -- Anh thì giỏi rồi!! Bà Nga đùng đùng tức giận mở cửa phòng và bỏ đi xuống dưới, lần đầu tiên thấy con trai bài xích kịch liệt như vậy bà càng thêm khẳng định, chắc chắn giữa Huy và Hồng Anh có chút quan hệ gì đó thân thiết hơn tình bạn. *** Rời khỏi nhà hàng ăn, Nam Phong vì tức giận nên lái xe về thẳng nhà, không khác gì Huy, gương mặt của anh lúc này cau có hơn bao giờ hết. Bước vào thang máy, Nam Phong đi thẳng lên tầng 5 để về phòng riêng, tâm trạng của anh lúc này thật tệ, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen, Nam Phong thả hồn mình dưới làn nước ấm, anh muốn tâm tư mình thoải mái hơn nhưng khỉ thật, hình ảnh Hồng Anh cùng gã trai đó cứ đeo bám tâm trí anh... không có cách nào gạt bỏ đi được. Tắm xong, Nam Phong quấn ngang hông chiếc khăn màu trắng, lặng lẽ bỏ ra ngoài, vừa bước đến cửa phòng anh liền giật mình bởi bóng dáng của bà Mai Phương đang ngồi bên sofa. -- Mẹ, mẹ vào đây từ khi nào thế? Nam Phong ngạc nhiên nhưng rồi vẫn lễ phép cất lời. -- Con vừa đi đâu về? Bà Mai Phương bình thản ngồi trên ghế, tùy ý ngả lưng vào salon, chiếc váy màu trắng càng làm tôn lên vẻ sang trọng và quý phái của người phụ nữ quyền lực ấy. Nhìn Nam Phong một lượt, Mai Phương chậm rãi hỏi lại. -- Con vừa đi gặp đối tác, có chuyện gì sao mẹ? Nam Phong đáp lời với thái độ bất mãn. -- Bàn chuyện làm ăn thất bại à? -- Sao mẹ lại hỏi thế? -- Sắc mặt con khó coi như vậy... còn không phải sao? -- Không có. Chuyện công việc vẫn rất tốt. Mà sao tự nhiên hôm nay mẹ có hứng lên phòng con thế? -- Không phải chuyện làm ăn... vậy chắc là chuyện tình cảm yêu đương nam nữ? -- Rốt cuộc là mẹ đang muốn nói điều gì? Nam Phong thực sự không kiên nhẫn được trước thái độ lấp lửng của bà Mai Phương. -- Cô gái tên Hồng Anh đó... con thích cô ta? Nam Phong nghe vậy liền giật mình, chuyện này vì sao bà ấy lại biết? Nhưng rồi anh chợt hiểu ra, lần trước anh đưa Hồng Anh về và vô tình chạm mặt mẹ ngay trước đại sảnh. -- Mẹ quan tâm chuyện đó làm gì? -- Nếu con chỉ vui chơi qua đường... thì mẹ không quan tâm. Nhưng nếu con có tình cảm với con bé đó... mẹ nghĩ mẹ sẽ không làm ngơ được đâu! -- Công việc của mẹ bận như thế... mẹ quan tâm đến chuyện riêng của con làm gì? -- Thế nào gọi là chuyện riêng? Chuyện của con trai mẹ là chuyện cả đời người. Không những vậy, con đường đường là CEO của NAM KINH GROUP, có lý nào lại không quan trọng? -- Mẹ cho người theo dõi con? Nam Phong dùng ánh mắt nghi hoặc để chất vấn mẹ. Anh không thích nhất chính là cảm giác bị người khác kiểm soát. -- Mẹ không bao giờ làm thế. Chỉ là mẹ thấy tò mò nên tìm hiểu một chút thôi? -- Một chút? Cái gọi là một chút của mẹ... có khi mẹ biết được gia phả nhà cô ấy có bao nhiêu người rồi cũng nên!! -- Con kích động như vậy... nghĩa là chuyện mẹ đang lo lắng... là sự thật? -- Mẹ lo lắng điều gì chứ? -- Nếu như con bé đó cố tình đeo bám con... mẹ sẽ ngăn cản!! -- Con nói rồi, chuyện của cá nhân con mẹ đừng can thiệp vào. Ngay khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, mẹ đừng làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn! -- Vẫn một quan điểm cũ, nàng dâu đặt chân vào nhà này phải thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, không thể có chuyện một tập đoàn lớn như nhà mình đi kết thân với một đứa con gái nghèo xác xơ, chưa kể quá khứ còn làm trong sàn nhảy như vậy nữa! -- Mẹ không được xúc phạm cô ấy! Nam Phong giận dữ hét lên. -- Sao nào? Con tức giận như vậy là đang chứng minh cho mẹ thấy những gì mẹ suy luận là đúng phải không? -- Đó không phải là việc của mẹ. Mẹ không hiểu gì về cô ấy cả, không được tùy ý đánh giá người khác như vậy!! -- Ồhh. Mẹ rất tò mò muốn biết... rốt cuộc cô ta có gì đặc biệt mà con lại hết lời bao che như vậy? -- Nếu mẹ đã không thích cô ấy thì con có nói gì vào lúc này cũng đâu khiến mẹ tin? -- Chỉ vì một đứa con gái mạt hạng như vậy mà con sẵn sàng lớn tiếng với mẹ? -- Hồng Anh không phải là người như mẹ nghĩ. Con không cho phép mẹ dùng những lời lẽ thiếu tôn trọng như vậy để nói về cô ấy! -- Bước chân ra từ quán bar, vũ trường... con nghĩ mẹ là kẻ ngốc à? -- Hoàn cảnh của cô ấy là... bất đắc dĩ! -- Con hiểu cô ta đến vậy sao? -- Ngày xưa bố yêu mẹ... Ông bà nội có tìm hiểu cặn kẽ như mẹ bây giờ không? Đường đường là một vị phu nhân quyền quý, con thật thất vọng khi nghe những lời lẽ kém sang ấy từ cái miệng xinh đẹp của mẹ!! -- Phonggg!!! Bà Mai Phương tức giận hét lên. Nam Phong đi vào phòng trong để thay đồ, tâm trạng vốn đã không vui, nếu như tiếp tục ở nhà, anh nghĩ mình sẽ phát điên vì những lời tra tấn tinh thần của mẹ mất. -- Con định đi đâu? Thấy Nam Phong ăn vận chỉnh tề, Mai Phương tò mò hỏi. -- Mẹ nghỉ sớm đi. Con ra ngoài một lát. -- Lại đi tìm con nhỏ đó phải không? Chấm dứt ngay cho mẹ. -- Con nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện riêng tư của con... tốt nhất mẹ đừng can thiệp. Cũng đừng có suy nghĩ cho người theo dõi con. Con không thích nhất là cảm giác bị kiểm soát. Bằng không, mẹ đừng trách con!! -- Con đang uy hiếp mẹ? Đáy mắt bà Mai Phương rưng rưng như muốn khóc, lần đầu tiên bà thấy Nam Phong phản ứng gay gắt với mẹ như vậy... chỉ vì một cô gái trong sàn nhảy. Thật tức chết đi được!! -- Con không uy hiếp, những gì con nói đều là sự thật. Mẹ hiểu tính con rồi đó! Nói đoạn Nam Phong quay người bước vào thang máy, bỏ mặc bà Mai Phương đứng giữa phòng với tâm trạng không thể tồi tệ hơn. *** Đêm dần khuya, Hồng Anh thao thức mãi nhưng không thể ngủ được, phần vì tức giận Nam Phong, người đàn ông ngang ngược, bá đạo đó thật sự khiến người ta thấy ghét, phần vì... ngại với Huy. Cô biết Huy có tình cảm với mình, tình cảm hết sức trong sáng và gần gũi... Huy rất tốt, đẹp trai, có học thức, ấm áp và biết quan tâm, ... chỉ tiếc là, người như cô mãi mãi không xứng đáng có được tình cảm của Huy. Cuộc đời cô là những vết nhơ không thể xóa bỏ, cô có tư cách gì đòi bước chân vào cuộc sống của chàng trai ấy được chứ? Trăn trở với những suy nghĩ không tên, Hồng Anh không ngủ được nên ngồi dậy và tựa lưng vào cửa sổ. Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh tới mức lắng nghe được những âm thanh râm ran, lúc gần lúc xa của những côn trùng dưới tán cây cổ thụ. Mở toang cửa sổ, không khí se lạnh của buổi đêm ùa vào phòng, Hồng Anh mơ màng đón nhận, cảm giác thật khoan khoái, dễ chịu... đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng có tiếng gõ cốc cốc. Hồng Anh tò mò nói vọng ra: -- Ai đó? -- Là anh. Anh Huy, em ngủ chưa? Nghe giọng Huy, Hồng Anh giật mình hỏi lại: -- Huy... khuya rồi, sao Huy còn chưa ngủ? -- Anh không ngủ được... vì nghĩ đến em rất nhiều. Em có thể mở cửa cho anh được không? Giọng Huy trầm ấm vọng lại, giữa đêm vắng, Hồng Anh bỗng thấy xao xuyến tới khó hiểu. -- Có chuyện gì... để ngày mai nói. Bây giờ khuya rồi, Huy về nghỉ ngơi đi. -- Nếu như không được nói chuyện với em... anh không có cách nào để ngủ được. Mở cửa cho anh nhé. -- Hồng Anh ngủ rồi. Ngày mai mình nói chuyện nhé. -- Anh không tin. Em chưa ngủ... Nói chuyện một lát thôi, anh hứa đấy. Hồng Anh cũng không ngủ được, đắn đo thế nào, cô bật đèn ngủ cạnh giường lên và ra mở chốt cửa cho Huy. Cánh cửa vừa bật mở, lấy hết can đảm, Huy quay người bước vào trong và nhanh chóng vặn chốt cửa lại. Hồng Anh giật mình vì hành động đó, cô quay người lại chưa kịp thắc mắc thì Huy đã chủ động ôm chầm lấy cô, lực cánh tay siết mạnh khiến Hồng Anh không thể vùng vẫy được. Đêm vắng, sát vách là phòng trọ của nam nhân, dẫu bất ngờ nhưng Hồng Anh cố gắng nói thật khẽ: -- Huy, buông Hồng Anh ra... Huy đang làm gì vậy? Huy, có bao nhiêu tâm tư dồn nén, thêm cả sự ghen tuông chứng kiến được lúc tối nay, tất cả cứ như ngọn lửa đang bùng cháy âm ỉ trong cơ thể cậu lúc này. Cánh tay ôm lấy Hồng Anh đầy khao khát, Huy tham lam cúi xuống và hôn lên má cô. -- Huy, cậu điên rồi... Buông Hồng Anh ra đi. -- Anh không điên. Anh thích em. Hồng Anh, anh thích em ngay từ lần đầu tiên chạm phải ánh mắt em trong phòng bar đó... Anh không có cách nào quên được em... Nếu như đó chỉ là một sự tình cờ... thì anh đã không đau khổ như lúc này.. Hơi ấm từ bờ môi Huy nồng nàn, Hồng Anh co giãy né tránh. -- Hồng Anh không tốt, không xứng đáng để Huy làm như vậy đâu! -- Không đúng. Anh tin em. Anh tin cảm nhận của con tim mình, anh biết em không phải là người như vậy.Nghe anh, em từ bỏ công việc ở đó đi, anh sẽ tìm công việc khác tốt hơn cho em... Nụ hôn của Huy mơn man từ trán xuống mặt rồi dừng lại trước cánh môi mềm của Hồng Anh. Đây là lần đầu tiên sau 23 năm cuộc đời Huy biết nếm trải cảm giác ôm một nữ nhân trong vòng tay. Cảm xúc thật sự rất khó tả. -- Đừng, Huy. Hồng Anh chỉ coi Huy là bạn thôi, Huy cứ như thế này... ngày sau chúng mình rất khó để nhìn mặt nhau đấy! Biết Huy đang bị cảm xúc chi phối nên Hồng Anh ra sức nói lý lẽ. -- Anh không muốn làm bạn với em. Anh thích em, Hồng Anh. Làm bạn gái anh được không? Bản năng đàn ông bị đánh thức một cách dữ dội, Huy thấy thân dưới của mình không ngừng động đậy, vòng tay ôm Hồng Anh chặt hơn, vô thức, hai bàn tay cũng tham lam mà mơn trớn tấm lưng mềm mại. -- Hồng Anh không thích Huy. Thật đấy, làm ơn hãy dừng lại được không? -- Không được... anh không thể! -- Huy à... Hồng Anh không xứng đáng đâu... Nói rồi Hồng Anh bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. -- Anh không quan tâm trước kia em làm gì, ở đâu, em qua lại với ai... chỉ biết hiện tại anh rất yêu em, anh không có cách nào ngăn cản được cảm xúc của con tim mình.Cho anh được quan tâm em, được che chở và bảo vệ cho em được không?Hồng Anh, đừng ruồng rẫy anh như vậy... em có biết, em như vậy... anh rất đau lòng không? -- Hồng Anh không xứng đáng đâu... Thực sự không xứng... Khi ham muốn bị đẩy lên cao, Huy như được tiếp thêm sức mạnh, lúc này cậu chỉ muốn làm theo cảm xúc của con tim mình, khẽ xoay người, Huy ghì sát Hồng Anh vào bức vách, cuồng nhiệt chiếm hữu bờ môi của cô, đôi bàn tay không ngừng động chạm ở đáy eo nhỏ gọn. Hồng Anh co giãy phản đối, cô quý Huy, trân trọng tình cảm và sự quan tâm chân thành của cậu ấy. Bởi giữa chốn thành đô đầy cạm bẫy này, lần đầu tiên cô gặp được người đối xử với mình tử tế và chân thành đến như vậy. Cô không muốn vấy bẩn tình cảm trong sáng ấy. Chỉ là không hiểu vì sao hôm nay Huy lại trở nên khó hiểu như vậy, có khi nào sự xuất hiện vô lý của Nam Phong đã trở thành nguyên nhân khiến Huy trở nên nóng vội như hiện tại không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương