Mộng Tường Vy

Chương 50



Một năm sau...

Từ phòng khám của bác sỹ đi ra, trên tay là những giấy tờ kết quả chụp chiếu - xét nghiệm, gương mặt bà Mai Phương không che giấu được nỗi buồn.

-- Thưa phu nhân, cậu chủ hôm nay đã có mặt tại sân bay Nội Bài, kết thúc chuyến công tác 2 tháng ở Nhật Bản.

Trung - vệ sỹ thân cận của bà Mai Phương đứng chờ bên ngoài cửa, thấy chủ bước ra liền chạy đến dìu đỡ và thông báo.

-- Ừ. Được rồi.

-- Bác sỹ kết luận thế nào rồi, phu nhân?

Trung hỏi theo phép lịch sự, không ngăn được nỗi tò mò, nhân lúc thấy thái độ của bà Mai Phương thẫn thờ khác hẳn ngày thường, anh hướng ánh mắt nhìn xuống dưới và lén đọc nội dung trong đó.

-- Trong tử cung có một khối u 1cm đang hình thành...

Kết luận: Ung thư tử cung giai đoạn 2.

Những gì Trung đọc được thật sự giống như một tin động trời. Dẫu không phải bản thân mang trọng bệnh, nhưng đọc được kết luận của bác sỹ về bệnh tình của chủ, Trung không giấu được niềm thương cảm. Người phụ nữ ấy, trong tay có tất cả mọi thứ, cuộc sống xa hoa hưởng thụ...vậy mà...

-- Cho tôi về nhà!

Bà Mai Phương thì thầm ra lệnh.

-- Vâng.

~~~

Biệt thự Nam Kinh.

Trong khuôn viên rộng lớn, dưới gốc cây cổ thụ, bà Mai Phương thư giãn ngồi tựa lưng vào ghế, đổi lại là mọi ngày, có lẽ bà sẽ yêu cầu gia nhân chuẩn bị trà và một vài tờ báo... Nhưng hôm nay tâm trạng của người phụ nữ ấy đặc biệt tồi tệ, dẫu biết sinh - tử là quy luật tự nhiên không thể tránh được, nhưng sao khi nhận tin dữ... bà bỗng thấy suy sụp tới mức không muốn chia sẻ nỗi đau ấy cho người khác biết. Đôi mắt nhắm hờ, từ khóe mi, những giọt lệ nóng hổi vô thức lăn dài xuống gương mặt tiều tụy.

-- Thưa phu nhân, trà chiều cháu đã chuẩn bị xong... phu nhân có muốn dùng ngay không ạ?

Giọng nói của Nhã cất lên, bà Mai Phương bối rối đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt.

-- Có. Trà chiều chuẩn bị xong rồi thì đem ra đây.

Dẫu không có tâm trạng gì để thưởng trà nhưng bà Mai Phương vẫn gật đầu, tránh để Nhã chú ý đến biểu cảm lạ trên khuôn mặt của mình.

-- Vâng.

Nhã quay người bước về hướng nhà bếp, lát sau cô xuất hiện, trên tay là một khay nhỏ hình vuông, một bình trà nóng, một ly sứ màu trắng cao cấp và một dĩa bánh ngọt được trang trí tỉ mỉ.

-- Mời phu nhân dùng trà ạ!

Đang định quay người bước đi thì bà Mai Phương cất lời hỏi Nhã:

-- Hôm nay cậu chủ đi công tác về, chuẩn bị món lẩu cá lăng măng chua nhé. Nam Phong sẽ rất thích.

-- Vâng ạ.

***

Tulip Hotel.

Chiếc xe sang trọng dừng trước đại sảnh, mở cửa xe bước xuống là một thân hình gợi cảm, chiếc váy 2 dây màu bạc đính đá lấp lánh kiêu sa, bước đi trên đôi guốc 20 cm, Như Ngọc uyển chuyển đi vào bên trong. Thang máy đi lên tầng 14, tiến đến căn phòng đã đặt lịch từ trước, Như Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa.

Nghe tiếng gõ, bên trong không có tiếng người đáp lại, Như Ngọc nôn nóng định đẩy cửa bước vào thì bất ngờ cánh cửa mở ra. Một người đàn ông ngoài 30 tuổi, mái tóc vuốt gel gọn gàng, ánh mắt sáng, gương mặt điển trai cực kỳ thu hút ánh nhìn của người đối diện. Mới chỉ giao tiếp bằng ánh mắt nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho tâm tư của Như Ngọc bị chấn động. Cô bối rối cất lời:

-- Xin lỗi anh, kẹt xe quá. Để anh phải chờ lâu rồi!

-- Anh cũng vừa mới đến thôi. Em là Như Ngọc phải không?

-- Vâng.

-- Mời em ngồi!

Như Ngọc e thẹn ngồi xuống ghế, ánh mắt lúng liếng thỉnh thoảng nhìn trộm người đàn ông đối diện.

-- Anh là Tuấn, chắc em cũng biết rồi!

-- Vâng. Trước khi đến đây em có tìm hiểu một chút về công ty bên anh.

-- Uống cùng anh một ly nhé?

Tuấn đưa ly rượu lên trước mặt Như Ngọc, nhìn thứ chất lỏng màu hồng nhạt sóng sánh trong đáy ly thủy tinh, cô nàng bối rối nhận lấy và không quên nói lời cảm ơn.

-- Lần đầu tiên được hợp tác với người đẹp như em... anh thấy tâm trạng phấn khích quá.

Ánh mắt Tuấn chăm chú quan sát gương mặt make up tỉ mỉ của Như Ngọc, nhìn ngắm hồi lâu, đôi mắt phượng chứa đựng tà ý dần di chuyển xuống thềm ngực sâu hút của cô nàng. Cổ họng khô khốc, Tuấn nuốt nước miếng trong vô thức và chủ động đưa ly rượu của mình cụng vào ly của Như Ngọc, âm thanh "keng" kêu lên, đôi bên không nói mà lặng lẽ thưởng rượu.

Những vấn đề liên quan đến hợp đồng, Tuấn nhanh chóng liệt kê và giới thiệu, Như Ngọc dường như không để tâm đến lời nói của người đàn ông đối diện. Cũng không hiểu vì lý do gì, ngồi thêm một lát, Như Ngọc thấy đầu óc quay cuồng, trong người bứt rứt, hồi hộp đến khó tả...

-- Những gì cần nói anh đều đã nói cả rồi. Em có ý kiến gì không?

Thấy ánh mắt Như Ngọc đỏ ngầu, không tập trung, Tuấn vờ đặt câu hỏi thăm dò.

-- Em... nhức đầu quá...

Nói xong câu đó Như Ngọc gục đầu xuống bàn, chỉ chờ có thế, nhanh như cắt, Tuấn đứng dậy và bế người đẹp rời khỏi phòng tiệc. Đặt Như Ngọc vào ghế sau, Tuấn điều khiển cho xe chạy về hướng nam thành phố, xe dừng trước đại sảnh của Royal Hotel, một lần nữa Tuấn bế cô nàng bước vào bên trong. Dường như mọi thứ đã được anh chàng sắp đặt từ trước, nhân viên lễ tân vừa thấy Tuấn đã lễ phép cúi đầu.

Phòng nghỉ mở ra, Tuấn háo hức đặt cô nàng nằm xuống giường nệm trắng tinh, không gian đưa lại hương thơm man mát dễ chịu, ngọn lửa dục vọng trong cơ thể đã âm ỉ cháy từ lâu, nhìn ngắm body nuột nà của Như Ngọc đang nằm ưỡn ẹo trên giường, Tuấn không kìm được mà nằm phủ lên người cô.

-- Tại sao em lại đẹp như vậy?

Tuấn thì thầm vào tai Như Ngọc, nụ hôn ấm nóng nhanh chóng di chuyển xuống gáy, xuống cổ, nhẹ nhàng nâng niu và cắn nhẹ lên xương quai xanh. Tuấn tham lam muốn được thưởng thức hai trái đào cỡ lớn, bàn tay ma mãnh nhanh chóng cởi bỏ lớp váy áo rườm rà, dội vào ánh nhìn khát khao của Tuấn là cảnh xuân đầy đặn, hai dãy núi cao đầy kiêu hãnh, trên đỉnh núi là hai nụ hoa xinh đang vươn cao theo động tác mơn trớn cưng chiều.

-- Ưm...

Như Ngọc co giãy một cách vô thức và bật ra tiếng rên đầy kích thích.

-- Người đẹp... ngay cả tiếng rên cũng hay...

Tuấn thì thầm và rồi anh tham lam ngậm lấy nụ hoa nhỏ xinh mà đùa ghẹo. Nơi thân dưới, vật đàn ông sau lớp quần chật trội đang căng tức đến mức không kiểm soát được. Tuấn háo hức tháo bỏ quần áo trên người mình xuống, trong chốc lát, cơ thể vạm vỡ không mảnh vải của Tuấn vô tư nằm phủ lên người Như Ngọc cũng không che chắn gì.

Đôi mắt nhắm nghiền, Như Ngọc hoàn toàn không cảm nhận được cơ thể mình đang bị Tuấn giày vò và chiếm hữu. Mái tóc bung xõa, bờ môi thỉnh thoảng bật lên tiếng ưm ưm, thân dưới không ngừng bị tác động bởi sự thâm nhập của Tuấn. Ga giường xáo trộn, cơ thể Như Ngọc bị đẩy tới đẩy lui, bầu ngực bị anh ta nhào nặn tới biến dạng, Tuấn ra vào không ngừng nghỉ, gã si mê cơ thể của cô gái này, dẫu biết hiện tại Như Ngọc đã là thiếu phu nhân của tập đoàn Nam Kinh... Phải mất khá nhiều thời gian anh mới lên kế hoạch và tiếp cận được với cô nàng, nếu không tận hưởng thì thật là có lỗi với sự khao khát của nhiều năm chờ đợi trước đây.

***

Ngày lễ Valentine!!

Cả buổi chiều đi lại trong trung tâm thương mại, nhìn ngắm, đắn đo hồi lâu, cuối cùng Hạnh cũng mua được hai món đồ ưng ý. Một con gấu bông và một hộp socola. Ánh nắng dần tắt, bóng tối bắt đầu bao trùm bốn phía Hạnh mới rời khỏi trung tâm thương mại và trở về phòng trọ. Thấy cửa phòng vẫn đóng kín, đoán Thảo Nhi đi dạy thêm chưa về, Hạnh vào phòng thay bộ đồ đẹp, nhìn trước nhìn sau, lấy hết can đảm, Hạnh đi sang phòng Huy và gõ cửa.

-- Ai vậy?

Giọng nói trầm ấm của Huy từ bên trong vọng ra.

-- Anh Huy, em là Hạnh đây ạ. Anh mở cửa... em có chuyện muốn nói với anh.

Cánh cửa bật mở liền sau đó, Huy đứng giữa phòng, anh tò mò hỏi:

-- Tìm anh có việc gì không em?

-- Em có món quà tặng anh ạ!

Hạnh đặt con gấu và hộp socola vào tay Huy, cô đỏ mặt chạy về phòng liền sau đó. Huy nhất thời đứng đơ người tại chỗ, hôm nay là ngày lễ tình yêu, cô bé ấy tặng mấy đồ này cho anh... là có ý gì nhỉ?

Suy nghĩ một lát, lát sau Huy đem gấu bông và socola sang phòng Hạnh, anh nhẹ nhàng gõ cửa. Hạnh tưởng là Thảo Nhi đi dạy về nên mở cửa ngay, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì hành động vừa xong.

-- Anhh...

Nhìn thấy Huy cầm gấu bông và socola, Hạnh sững người lại.

-- Anh gửi trả lại em mấy đồ này. Hôm nay không phải sinh nhật của anh, cũng không phải dịp gì đặc biệt... Em tặng quà thế, anh không dám nhận.

-- Hôm nay là ngày lễ tình yêu... là dịp đặc biệt, em muốn tặng quà cho anh!

Hạnh run run đáp lời.

-- Nhưng chúng ta đâu phải là người yêu?

-- Em thích anh!!

Hạnh lấy hết can đảm và nói tâm tư trong lòng mình cho Huy nghe.

-- Anh xin lỗi, anh chỉ coi em như em gái. Em nhận lại mấy đồ này giúp anh nhé.

Huy cảm thấy khó xử, anh ngượng ngùng đặt quà xuống bàn học của Hạnh rồi quay người bước ra.

-- Anh Huy...

-- Em còn muốn nói gì với anh nữa à?

-- Tại sao anh không đón nhận tình cảm của em?

-- Tình cảm em dành cho anh... anh trân trọng, nhưng với anh, tình cảm anh dành cho em chỉ duy trì ở mức bạn bè. Mong em hiểu cho anh.

-- Em thích anh từ lâu rồi...

-- Tình cảm từ một phía... sẽ không có kết quả gì đâu em. Anh xin lỗi...

Nói đoạn Huy dứt khoát bước về phòng mình và đóng cửa lại. Hạnh thẫn thờ, cô không ngờ màn tỏ tình của mình lại thất bại đến thế. Trước nay, những gì mà Huy quan tâm và đối xử... cô cảm thấy anh rất tốt bụng, dịu dàng và ấm áp, nhưng đó chỉ là cô ngộ nhận mà thôi, anh ấy không thích cô.

8h30, Thảo Nhi đi dạy về thấy phòng tối mịt, cô lo lắng hỏi:

-- Hạnh, hôm nay bị mệt hay gì mà ngủ sớm thế?

-- Đang thất tình đây!!

Hạnh cất giọng ồm ồm khiến Thảo Nhi bật cười.

-- Dở hơi à, sao mà thất tình được chứ?

-- Tỏ tình thất bại... chả thất tình thì là gì??

-- Tỏ tình với anh nào mà thất bại? Ăn uống gì chưa? Tôi đói quá, hôm nay mệt thật.

-- Chưa ăn gì cả. Làm gì còn tâm trạng để ăn.

-- Mọi chuyện là như nào, tỏ tình với ai mà thất bại? Lại còn bỏ ăn??

-- Tỏ tình với anh Huy đó!!

Hạnh thật thà đáp.

-- Ôi trời, thật không đấy??

-- Nói dối làm gì, mua gấu với socola tặng chàng mà bị từ chối. Quê mặt hết chỗ nói.

-- Thính chưa đủ thơm... nên anh ấy chưa thích bà đấy.

Vừa nói Thảo Nhi vừa đổ nước sôi vào bát mỳ, đi dạy từ chiều nên bây giờ cô thấy đói lả người.

-- Có ăn mỳ không tôi làm luôn cho?

-- Không ăn. Bây giờ mở socola ra ăn cho bõ tức. Gấu bông với socola và tiền tiêu vặt tháng này của tôi đấy. Thế mà nỡ lòng từ chối con bé, bực không thể chịu được!!

-- Như hâm ý. Anh ấy đẹp trai như vậy, chắc là có người yêu rồi. Bà nên từ bỏ ý định đó đi.

-- Tôi đang đau khổ lắm, bà đừng động vào nỗi đau của tôi được không?

-- Ừ thôi không nói chuyện nữa. Tôi ăn rồi đi tắm một lát đây, mệt quá.

Tắm giặt xong xuôi, Thảo Nhi ngồi trước bàn học và tranh thủ đọc sách, đang chăm chú thì điện thoại rung lên báo tin nhắn mới.

Anh Huy xóm trọ.

Nhìn tên người gửi, Thảo Nhi có chút ngạc nhiên, cô tò mò mở tin nhắn ra đọc.

-- Em ra ngoài gặp anh một lát được không?

-- Có chuyện gì không anh?

-- Anh có chuyện muốn nói với em.

Thảo Nhi đắn đo một lát, sau cùng cô mở cửa phòng bước ra ngoài để xem Huy định nói gì với mình. Vừa bước ra sân tập thể cô đã thấy Huy đứng đợi mình, Thảo Nhi tò mò hỏi:

-- Anh Huy gọi em có việc gì thế ạ?

-- Thảo Nhi, anh có món quà tặng em.

Huy đặt vào tay Thảo Nhi một chiếc hộp nhỏ được bọc gói xinh xắn.

-- Sao... sao... anh lại tặng quà cho em?

Nghĩ đến Hạnh, cô bạn thân đang đau khổ vì tỏ tình thất bại, mà người ấy chính là Huy đứng trước mặt cô... Anh ấy từ chối Hạnh, là vì thích cô sao.

-- Hôm nay là ngày lễ Valentine... Anh muốn tặng em món quà nhỏ này, hy vọng em sẽ thích.

-- Nhưng... nhưng...

Thảo Nhi chưa kịp từ chối thì Huy đã chủ động ôm cô vào lòng, cô tròn mắt ngạc nhiên, khoảnh khắc gương mặt áp sát vòm ngực rắn chắc của Huy, Thảo Nhi thấy trống ngực anh đang đập rất mạnh.

-- Anh thích em... Thảo Nhi, làm người yêu anh nhé!

Thảo Nhi thần mặt, cô không phủ nhận là bản thân quý Huy, anh ấy luôn ân cần, dịu dàng và tốt bụng. Nhưng thấy Hạnh - cô bạn thân luôn miệng nói thích anh nên cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ thích anh. Cơ mà vào khoảnh khắc này, Thảo Nhi thấy con tim mình xao xuyến lạ kỳ, một cảm giác rung động trước nay chưa từng xuất hiện.

-- Anh buông em ra đi... mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ không hay.

-- Em chưa trả lời câu hỏi của anh... Đồng ý làm người yêu anh được không?

-- Em... Em... em còn bài tập chưa làm xong. Em về phòng đây.

Thảo Nhi bối rối quay người bước đi, chiếc hộp trong tay vẫn nắm thật chặt. Đóng cửa phòng rồi nhưng trống ngực cô vẫn duy trì ở trạng thái đập nhanh hơn mức bình thường. Ngồi trước bàn học, Thảo Nhi không tập trung đọc sách được nữa, giọng nói dịu dàng cùng hành động thân mật vừa xong cứ thế đeo bám lấy tâm trí cô. Nhìn ngắm chiếc hộp nhỏ xinh, vì tò mò nên cô mở ra xem thử. Sau lớp giấy bạc lấp lánh là chiếc hộp màu đỏ, Thảo Nhi hồi hộp mở ra xem. Một sợi dây chuyền bằng vàng có khắc hai chữ Thảo Nhi... Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên báo tin nhắn mới.

-- Hy vọng em sẽ thích. Học bài rồi nghỉ sớm nhé.

-- Món quà giá trị như vậy... em không dám nhận đâu!

-- Quan trọng nhất vẫn là tình cảm anh dành cho em... Anh thích em.
Chương trước Chương tiếp
Loading...