Một Chuyện Tình Buồn Của 1 Chàng Trai Miền Trung
Chương 5 - End
“ Lộp bộp…lộp bộp…” Tháng 7, Sài Gòn đang là mùa mưa,chiều nào những đám mây đen cũng vần vũ giăng kín bầu trời tựa như tấm bạc đã hoen màu cũ kĩ.Tiếng sấm gầm trải dài khắp các hướng ,thỉnh thoảng lại có vài tia chớp lóe lên.Mưa bắt đầu rơi,người đi đường vội vã tìm nơi trú mưa.Phố xá trở nên ồn ào và nhốn nháo.Mưa rơi trắng trời,mặt đường tung tóe hàng ngàn giọt nước trắng xóa,vỡ òa lan chảy.Từ đâu đó 1 chiếc xe wave phóng như bay về hướng bến xe miền Tây... Mưa càng lúc càng nặng hạt,nước táp vào người đau như ngàn vạn mũi kim đâm.Mắt Huy vừa mờ vừa đau,nước mưa từ chiếc mũ bảo hiểm cứ chảy xuống mãi không dứt.Toàn thân run lên vì lạnh,nhưng cái lạnh của mưa của gió không thể làm Huy chùn bước.Ở trong lồng ngực Huy,trái tim đang rất nóng,nó cứ như là 1 lò phản ứng hạt nhân đang lan truyền cảm xúc cho khắp cơ thể Huy,tiếp sức cho Huy trong cơn mưa ,… Bến xe miền Tây,14h45p, mưa vẫn chưa dứt,mây đen vẫn không ngừng kéo tới bao phủ lấy bầu trời TP,trước mắt Huy khung cảnh không khác gì trên núi lúc 5 giờ sáng,bị bao phủ bởi sương mù dày đặc mờ mờ ảo ảo.Huy đứng đó đối diện nơi Cang sắp đi xa,lặng yên.Một chiếc xe buýt với tiếng còi chát chúa chạy qua,nước bắn cả lên 2 bên vệ đường,bắn cả lên người Huy…Nhưng mặc kệ,mặt Huy lạnh băng như không có cảm xúc,mắt vẫn hướng về bến xe… “Thình…thịch…. thình…thịch…” Như 1 cuốn phim được tua lại,trước mắt Huy là 1 đôi trai gái đang ôm nhau dưới trời mưa,người con gái vai run run, đầu dựa vào ngực chàng trai,…Cảnh tượng đó cứ mãi ám ảnh trong lòng Huy. “jigeum oraeyae chut noon ggoseul barabomyuh…”(Snow flower- Park Hyo Shin)-Nhạc chuông mà Huy đã đặt riêng cho Thủy vang lên… Không còn thời gian để suy nghĩ ,Huy chạy nhanh vào trong,đảo mắt tìm Cang, cô bé có dáng người cao cao ấy.Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn Huy,cả người Huy ướt sũng những nước,mắt đỏ ngầu,miệng thở dốc,đầu không ngừng quay qua quay,dáng vẻ thật vội vã,… Sắp tới giờ xuất bến,bến xe đông những người,thời gian càng lúc càng ít lại,không thể kiên nhẫn tìm Cang trong biển người,Huy quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Cang. “Tút út út út…. Tút út út út….”- Từng tràng từng tràng tút dài như thử thách sự kiên nhẫn của Huy.Dù chỉ là 1-2 phút chờ đợi đối với Huy lúc này cũng không khác nào là sự tra tấn vào con tim của Huy. “Alo…”-Tiếng của Cang ở bên đầu kia điện thoại. “Cộp…”-Bỗng dưng Huy khựng lại,chiệc điện thoại từ trên tay Huy chầm chậm rơi xuống đất.Trước mắt Huy là 1 người,là Cang?Không, không phải Cang.Là em,cô bé có nụ cười đẹp như trăng tháng 8,ngây thơ và trong sáng.Đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ tinh nghịch,lại vừa như có mê lực khiến người khác không thể rời mắt.Thủy đứng đó mỉm cười với Huy.Nhưng rồi chợt như 1 giấc mơ,Thủy tan biến như làn khói khi Huy đưa tay đến…Trong khoảnh khắc Huy đã thấy Thủy…và mỉm cười… Chụp vội điện thoại,Cang vẫn còn đang giữ máy: “Alo anh muốn gặp em?Anh đang ở bến xe…” … Từ xa Huy đã trông thấy Cang,không do dự,Huy bước nhanh tới,cười to và nói: “Em làm gì vậy sao lại không báo cho anh biết là hôm nay em đi,anh còn tính mở tiệc chia tay cho em nek,tiếc là giờ em lên xe mất rồi” Thoáng trong đôi mắt Cang có 1 chút bối rối: “Sao anh biết hôm nay em đi?Mà sao anh lại đến đây” Huy gõ đầu Cang 1 cái thật kêu: “Anh là anh giận em lắm đấy,nếu không hỏi thì anh đã không biết.Anh ở đây để tiễn cô em gái của anh trên đường trở thành người lớn.Hì tháng lương đầu tiên nhớ để dành khao anh 1 phần đấy nhé” Đôi mắt Cang thoáng buốn,nhưng rất nhanh nó lại biến mất đi,nhanh như 1 ngôi sao băng xuất hiện trên bầu trời vậy.Có lẽ Cang đã quá quen với việc che giấu cảm xúc của mình: Đôi mắt Cang thoáng buốn,nhưng rất nhanh nó lại biến mất đi,nhanh như 1 ngôi sao băng xuất hiện trên bầu trời vậy.Có lẽ Cang đã quá quen với việc che giấu cảm xúc của mình: “Cảm ơn anh.Có lẽ 1 trong những điều hạnh phúc nhất của em trong cuộc đời này là được gặp anh.Anh là người con trai đầu tiên lắng nghe em và lại tốt với em đến vậy.Em sẽ nhớ mãi về anh” “Cô bé ngốc ak.Có gì mà cảm ơn chứ.Anh có quà cho em nek”-Trên tay Huy là 1 bịch bánh mì và 1 chai trà xanh. “Anh mua làm gì vậy em đi có mấy tiếng thôi mà” Bỗng tiếng còi xe chát chúa cùng tiếng của người phụ xe vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của 2 người “Lên xe đi em xe sắp chạy rồi đó” Huy gãi đầu,cười gượng. “Thôi em lên xe đi.Chúc em may mắn” “Dạ em đi nha anh” Cang cuối đầu,quay lưng bước nhanh như sợ cảm xúc lúc này bung ra,Cang sợ Huy thấy được cảm xúc của mình lúc này.Nhưng vừa bước lên thềm cửa xe Cang bỗng quay lại nói lớn: “Anh trai ak.Em cảm ơn anh rất nhìu” … Cang ngồi đó,trên xe.Đầu gục vào kính xe,nước mắt lăn dài trên má,trên tay Cang là con hạc mà Huy đã gấp vội và cho vào bịch bánh… … Xe đi rồi,Huy vẫn đứng đó,mãi đến khi chiếc xe khuất nơi góc đường,Huy mới quay đi,miệng khẽ mỉm cười.Huy là người cười rất nhìu,có lúc Huy cười vì vui,nhưng cũng có lúc Huy cười vì cảm thấy đánh mất 1 cái gì đó,cũng là lúc Huy đau khổ nhất… Vết thương từ chân Huy lại chảy máu,từng giọt máu đỏ tươi chảy ra hòa vào với nước mưa… ... Sài Gòn,1 buổi chiều tháng 7,trời vẫn cứ mưa…như để tiếc thương 1 cuộc tình sinh ra dưới mưa và cũng kết thúc ở trong mưa... Dương thê 7 năm suýt thất bại. Chương I: Đã từng, chỉ vì một cây kẹo mút, nàng tức giận đến nỗi lớn gan mà lưu lại dấu răng trên cánh tay hắn. Lần đầu tiên cố tình gặp lại, tuy là xuất phát từ thiện ý, hắn lại không cẩn thận sờ soạng mông của nàng. Lần đầu tiên cố tình gặp lại, tuy là xuất phát từ thiện ý, hắn lại không cẩn thận sờ soạng mông của nàng. Thù mới cùng hận cũ, thế cho nên cuộc sống kế tiếp.. Nàng là cháu gái của người làm vườn hoàn toàn đem hắn đại thiếu gia của Nguỵ gia trở thành kẻ lưu manh cao cấp. Thấy nàng ngủ quên ở trên xe, hắn ngoại lệ cho nàng đi nhờ xe; nàng lại nghĩ đến hắn muốn bắt cóc; Tấm lòng tốt dạy nàng học toán học, lại thiếu chút nữa bị phương pháp luyện tập đặc thù của nàng đả bại, Bắt đầu từ như thế, tiểu nha đầu người quá thẳng thắn quả thật làm hắn có nụ cười thoải mái. Vì thế, nàng là cô gái duy nhất có thể mở rộng trái tim hắn, làm hắn quyết định ____ Nàng là người duy nhất hắn chọn cho “kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” Muốn nàng học ỷ lại hắn, hắn lần đầu tiên đi xe đạp chở nàng về nhà. Hào phòng cho nàng quyền sử dụng thư phòng, kết quả nàng lại nằm ở ghế thư phòng ngủ?! Ách, như vậy cũng không sai, làm cho nàng không tự giác trở thành thói quen của hắn, biến thành hắn con mèo nhỏ Lại ở bên cạnh hắn, trong lòng nàng, cảm thụ hắn là người tốt, cũng học được cách làm nũng đối với hắn, Sau đó, chờ nàng lớn lên, đương nhiên chờ hắn ăn sạch sẽ đi… Tiết Tử Ánh sáng chiếu vào khắp bể bơi, thân hình gầy gò xuyên qua xuyên lại, theo mỗi động tác của cánh tay, bọt nước hình thành ngắn ngủi trong không trung, độ cong vừa xinh đẹp, thanh xuân lại chói mắt. Trên thành bể bơi, một cô gái miệng ngặm cây kẹo mút vị hoa quả, tuỳ ý ngồi, hai cặp đùi dài trắng nõn ngâm mình trong nước, tuỳ ý mà đá loạn, ánh mắt khi thì nhìn về phía chân trời xanh thẳm, khi thì nhìn về phía chân bên kia mà đá bọt nước. A, nhàn nhã nói không nên lời… Nước trong hồ nhanh chóng dao động, đột nhiên, thân hình nhanh nhẹn từ dưới nước trồi lên — “Mấy giây?” Ngụy Tuyển Triệt mồm to hô hấp, hỏi. “Cái gì?” Cô gái đem ánh mắt nhìn bầu trời xanh lam thu lại. Hai tròng mắt hiếp lại thành một đường hẹp nhỏ “Ngươi không phải giúp ta đo giờ?” Hai tròng mắt hiếp lại thành một đường hẹp nhỏ “Ngươi không phải giúp ta đo giờ?” Nha, quên rồi. Di, đồng hồ bấm giờ đâu rồi? Cô gái nhẹ thở đầu lưỡi, hoảng hốt nhìn xung quanh… Hắn chỉ biết nàng ở đây ngồi không! Trong đầu xuất hiện ý muốn trừng phạt, hắn nhảy vào trong nước, xoay quanh giây lát lại từ trong nước đi ra. Lúc này đây, khí thế mạnh mẽ cùng với cường đại bọt nước… “A, chán ghét, ngươi làm nước văng trúng ta!” cô gái hoa dung thất sắc kêu to. Ngươi khởi xướng đưa tay lau đi nước trên mặt, hồn nhiên như không có làm tội ác gì, khuôn mặt tuấn dật đắc ý tươi cười. Đưa hai tay chống đỡ vào thành, đem thân thể hướng lên trên, rời khỏi nước ngồi xuống bên người cô gái, tiếp nhận khăn tấm cô gái đưa, tuỳ ở lau trên người. “Mấy tuổi rồi mà còn ăn kẹo mút!” Hắn không hề nói gì mà đoạt lấy kẹo mút trong miệng nàng, đưa vào trong miệng mình, hết thảy đều là đương nhiên. Cô gái u oán nhìn hắn, hắn còn vươn tay ra làm càn như muốn trấn an nàng. Thấy trấn an không được, hắn đành lấy kẹo mút từ trong miệng ra, đưa đến miệng nàng, gây xích mích bằng đôi mắt đẹp vô cùng, không tiếng động hỏi: Muốn sao? Mới không cần ăn nước miếng của ngươi đâu! Cô gái làm bộ dạng mặt quỷ, mặt mày nhăn nhó chải tóc. “Không ăn? Ta ăn.” kẹo lại vào trong miệng hắn. “Ngụy Tuyển Triệt, ngươi là đại phôi đản!” Cô gái bị chọc giận đến mặt đỏ lên. Hắn cười, nhếch miệng lên phục phịch hề hề cười, vẻ mặt đắc ý phảng phất khi câu nói của cô gái không phải là “Đại phôi đản” mà là “Ta yêu ngươi.” Hắn đưa tay vuốt tóc lên, lộ ra khuôn mặt cân đối trắng nộn, quan sát một lát, mang theo ý cười cúi xuống khẽ hôn lên phía bên mặt của cô gái. Khuôn mặt phấn hồng không đến nơi đến chốn tiếp đón hắn, cơn tức giận của cô gái trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại biểu tình khó chịu không thôi. Hắn vui vẻ cười, thần thái thanh thản nắm lấy tay nàng, cùng nàng đem ánh mắt hướng về phương xa… Vài giây sau, bên tai truyền đến kháng nghị hô nhỏ của cô gái “Ngươi nắm thật chặt!” Hắn hướng nàng liếc mắt một cái, vô lại mà kiêu ngạo, tiếp tục cùng nàng mười ngón tay nắm lấy nhau. Nàng, là của hắn, đời này nhất định sẽ chỉ là người của một mình hắn, quan trọng không chỉ nhanh tay bắt lấy nàng, nhưng là vĩnh viễn không buông ra. Nàng gọi là Lương Tử Bái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương