Một Đêm Ân Sủng

Chương 24: Giằng co



Một lần? Nhưng là, nàng luôn có ý niệm lần đầu tiên cho dù không thể cho trượng phu vào đêm tân hôn thì cũng muốn cho người yêu. Nữ nhân sống thiên về tình yêu, mà bản thân đối với hắn đừng nói là yêu, mà đến thiện cảm còn không có, làm sao có thể làm cái việc thần thánh vĩ đại này với hắn chứ?

Nếu đồng ý thì thật là oan uổng cho mình, còn không đồng ý thì tính mạng Cốc Thu khó mà bảo toàn. Lam sao bây giờ? Cần phải làm sao bây giờ?

“Ngươi bồi trẫm một buổi tối, trẫm lập tức thả Lương quý nhân.” Vi phong thanh âm khàn khàn, tại nàng bên tai mãnh liệt thổi nhiệt khí, bàn tay to vẫn còn không ngừng bận rộn.

Cuối cùng thì cũng hiểu! Nguyên lai, tên hoàng thượng chết tiệt này đã sớm dự mưu tính kế, Cốc Thu chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi, bản thân mới là mục tiêu cuối cùng của hắn. Hàn Lăng vừa thẹn vừa giận, đẩy vội hai tay hắn, từ trong lòng hắn chui ra, thối lui vài bước, cả giận nói: “Ngươi… đồ tiểu nhân hèn hạ, hóa ra sớm có dự mưu, giương bẫy chờ chúng ta sa vào!”

Vi Phong nhất thời ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hứng thú nhìn nàng, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt đã đủ để đại biểu cho câu trả lời của hắn.

“Suy nhân, ngươi hậu cung giai nhân nhiều như vậy, ai cũng đều như hoa như ngọc, quốc sắc thiên hương, tại sao còn muốn trêu chọc ta?”

Vì sao trêu chọc ngươi? Vi Phong nhất thời sững sờ, đầu óc trống rỗng, kỳ thật chính hắn cũng không rõ nguyên nhân tại sao.

Lửa giận trong lòng Hàn Lăng càng lúc càng ngùn ngụt, “Mặc kệ ngươi vì sao, cũng không thể làm hại tới người vô tội, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế thì có thể chưởng quản tính mạng người khác.”

Nữ nhân chết tiệt, đây là thái độ gì chứ! Tuần nhan Vi Phong bắt đầu hiện vẻ không vui, “Tế thiên là việc vô cùng long trọng, Lương quý nhân đã xúc phạm đến lịch pháp hoàng triều, phải bị trừng phạt!”

“Hừ, ta không khỏi hoài nghi, Cốc thu đánh nghiêng tế phẩm, cũng là kiệt tác của ngươi!”

Vi phong không lên tiếng, lại lần nữa xoay người đi hướng long sàng.

“Uy, ngươi đứng lại!” Hàn Lăng đang phiền lòng, nhất thời quên rằng đây là cổ đại, quên rằng hắn là hoàng đế bất khả xâm phạm, túm trụ tay hắn, “Chuyện Cốc Thu còn chưa xử lý thỏa đáng, ngươi đừng hòng ngủ yên.”

“Bằng vào hành động hiện tại của ngươi, trẫm có thể lập tức sai người bắt giam ngươi, cùng Lương quý nhân xuống hoàng tuyền!”

“Ngươi…” ý thức được sắc mặt hắn ngày càng âm u, lý trí Hàn Lăng trở về, tâm khí bình hòa nói: “Nghe nói ngươi có ba nguyện vọng, chỉ cần dùng một cái nguyện vọng đổi lấy là có thể cứu Cốc Thu. Ta cầu xin ngươi, ngươi thả nàng ra, có được không?”

“Chuyện cười! Ngươi có hiểu rằng ba nguyện vọng đó trọng yếu thế nào không? Huống hồ, đế vương cũng không thể dễ dàng thi ân. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ơn trạch thiên địa vạn vật, ban ơn cho lê dân bá tánh. Chỉ vì một quý nhân nho nhỏ mà muốn trẫm dâng ra một nguyện vọng quý giá, quả thực si tâm vọng tưởng!” Nói tới đây, Vi Phong ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Vi phong mập mờ tạm thời quỷ dị cười một tiếng: “Trẫm mới vừa rồi nói qua !”

Vừa mới nói rồi? Là muốn mình cấp hắn thị tẩm? Hừ, còn nói chuyện trọng yếu, căn bản là không phải trọng yếu, mà là hắn không chịu cho! Hàn Lăng trừng mắt nhìn hắn.

“Liền một lần có phải tốt không? Ngươi nghĩ lại đi, bồi trẫm một buổi tối, trẫm sẽ thương ngươi; đồng thời ngươi lại có thể cứu được Lương quý nhân, thật là nhất cử lưỡng tiện, cho tới giờ chưa có ai được hưởng thụ qua ân điển này. Việc này… có thể nói là vinh hạnh của ngươi!”

Vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm! Hàn Lăng nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền, nội tâm phẫn hận không thôi!

“Thế nào?” Ngược lại với một Hàn Lăng kích động, Vi Phong lại thập phần bình tĩnh.

“Ngươi làm nhiều việc như vậy chỉ là vì cùng ta làm một lần?”

Không ngờ tới Hàn Lăng lại hỏi như thế, Vi Phong trong nháy mắt cứng họng. Kỳ thật chính hắn cũng không hiểu, hậu cung giai lệ còn nhiều, mà so với nàng còn xinh đẹp, ôn nhu, khêu gợi hơn, mà hắn lại hết lần này đến lần khác nhìn trúng nàng. Để đạt được nàng, hắn không ngại vi phản tổ huấn.

“Tại sao?” Hàn lăng tiếp tục nghi vấn.

Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ là vì không chiếm được nàng nên trong lòng cứ bùng lên cái cảm giác khao khát mãnh liệt ấy? Chỉ cần có được nàng thì cái cảm giác tò mò này sẽ biến mất chăng?

“Cái đẹp chính là khi thể xác và tinh thần hợp nhất! Linh nhục hợp nhất! Hai người đang cùng nhau mà có tình cảm chân thành, bất luận là tâm linh hay thân thể đều có thể cởi mở, như vậy mới là cảnh giới chí cao của tình yêu nam nữ! Hoàng thượng mà làm được như thế mới gọi là có tình yêu.” Thấy hắn lo lắng không nói, Hàn Lăng liền đưa đạo lý ra bàn.

Vi Phong mặc kệ, hắn đã sớm quyết định tất cả, chỉ cần ân sủng nàng, khi gạo đã nấu thành cơm, tương lai chắc chắn sẽ làm nàng cả thể xác và tinh thần đều quy thuận bản thân. Nữ tử đều chú trọng trinh tiết, một khi nàng đã là người của mình thì cả đời cũng không chạy thoát.

“Chỉ có thổ lộ tình cảm trọn vẹn, chỉ khi thể xác và tâm hồn hòa hợp, mới là cực lạc nhân gian. Bởi vậy, nếu chỉ kết hợp thể xác, chỉ làm bẩn đi tình yêu thánh khiết mà thôi.”

Nghe nàng tuôn ra một tràng, Vi Phong cảm thấy thất bại và buồn bực, lại cũng thấy sốt ruột cùng hoảng hốt. Trăm phương ngàn kế tạo ra kết cục này, chính là để có được nàng, nhưng nàng lại kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Chẳng lẽ lại để một phen tâm huyết lãng phí như thế? Không, không được, hắn không cho phép chuyện đó xảy ra. Hắn là quân vương, là chủ nhân của vạn vật, dù là nàng cũng không thoát được!

“Trẫm không rảnh rỗi để nghe ngươi bậy bạ. Cho ngươi hai ngày, Lương quý nhân sống hay chết là do lựa chọn của ngươi! Đi ra ngoài!” Nói xong, Vi Phong phiền muộn trở lại giường.

Nhìn vẻ mặt đầy giận giữ của hắn, Hàn Lăng biết dù có nói thêm gì cũng vô ích, vì vậy dự định trước hết phải rời khỏi đây, về phòng nghĩ cách sau.

“Còn nói cái gì là tỷ muội tốt, cái gì có nạn cùng chịu, chỉ có Lương quý nhân là đứa ngốc mới tin tưởng ngươi, thay ngươi chịu đòn, vì cứu ngươi từ tay Lam phi mà cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của trẫm. Mà ngươi thì sao? Hôm nay nàng tính mạng khó bảo toàn, ngươi lại chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ. Đúng là dối trá, hư tình giả ý, tên lừa gạt.” Phát hiện ra Hàn Lăng thực sự rời đi, nội tâm Vi Phong vừa vội vừa giận, không khỏi cất giọng trào phúng, mặt lộ vẻ căm giận bất bình khác hẳn với vẻ thâm trầm ổn trọng xưa nay.

Trong lòng Hàn Lăng chấn động, cước bộ cũng ngừng lại, một hồi lâu sau, lại tiếp tục bước ra khỏi cửa phòng.

Vi Phong vẫn tức giận không giải thích được, nặng nề nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chăm chú vào đỉnh màn, trong đầu lại dội lại những lời nói của Hàn Lăng về “linh nhục hợp nhất”! Trong cuộc đời đã hai mươi sáu tuổi của hắn, căn bản chưa từng nghe qua những lời này, còn cái loại cực lạc kết hợp nàng nói hắn cũng chưa từng hưởng thụ qua.
Chương trước Chương tiếp
Loading...