Một Đêm Bảy Năm

Chương 7: Công Khai



Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

____________________

Buổi sáng, Song Thư Vân chuẩn bị đưa Lan Ninh đi làm, còn dặn dò nói: “Buổi tối anh đi đón em, em phải quay về hoa viên Tân Địa dọn đồ đạc qua đây?”

Hoa viên Tân Địa chính là nhà Lan Ninh, mà nơi này gọi là nghệ cảnh sơn thủy, nhìn tên đoán nghĩa, nơi này cách sông cách núi đều rất gần, môi trường rất tốt, thuộc về khu xã hội cao cấp.

Lan Ninh không nói, cô cũng không muốn dọn qua cùng Song Thư Vân ở chung. Nhưng Song Thư Vân lại nói: “Em vừa rồi đã đồng ý với anh. Cũng không thể vừa xuống giường liền không tính. Nếu không, anh sẽ đến công ty em nói với mọi người, em vừa xuống giường liền trở mặt.”

Lan Ninh quả thực sắp bị cái khẩu khí này của anh chọc cười, hỏi ngược lại: “Em đồng ý anh cái gì?”

Song Thư Vân chớp chớp mắt, cười xấu xa nói: “Em có phải muốn nhớ lại một chút tư vị đêm qua phải không.” Nói người đã bị ức hiếp, Lan Ninh kinh hãi, sợ chọc đến thú tính quá độ của anh, vội vàng lùi về sau.

Song Thư Vân một phen kéo cô lại, trên tay có chút không thành thật nói: “Đã đồng ý chưa?”

“Đồng ý, đồng ý.” Lan Ninh vội vàng chặn bàn tay móng heo kia lại, hét lớn.

Song Thư Vân cười khổ hai tiếng, ôm lấy cô hít một hơi thật sâu, nói: “Đừng nhúc nhích, để anh bình tĩnh một chút.”

Lan Ninh nín thở, ước gì chính mình có thể biến mất ngay lập tức. Nơi nào còn dám khiêu khích anh.

Cũng may Song Thư Vân quả nhiên là người đàn ông có thể nhịn được, nếu không bảy năm này anh vượt qua như thế nào. Không đợi lâu chỉ một lát, anh liền buông Lan Ninh ra.

Lần này Lan Ninh không dám lại lắm miệng, thành thành thật thật bị anh đưa đến công ty, còn tiện đường ở cửa hàng thức ăn nhanh nào đó mua hai phần ăn sáng.

Đến cổng công ty Lan Ninh, Lan Ninh liền cầm bữa sáng chính mình chạy đi, Song Thư Vân lại không quên nhắc nhở cô: “Buổi trưa sẽ đưa cơm đến cho em.”

Lan Ninh làm như không nghe thấy, không thèm để ý tới liền trực tiếp chạy.

Song Thư Vân lại nhịn không được cười rộ lên, bản thân như một người bị bệnh tâm thần ghé vào tay lái cười một lúc lâu, trước tâm trạng cực tốt mà bắt đầu ăn bữa sáng của chính mình. Phở nạm bò bình thường nhất, lúc này cũng thành cao lương mỹ vị, anh một hơi ăn sạch sẽ, lại một hơi uống sạch ly sữa đậu nành, sau khi no bụng, tâm trạng càng thêm tốt, thậm chí nhìn bầu trời cũng cảm thấy đặc biệt xanh biếc.

Sau đó, anh đi đến công ty, sắp xếp công việc một chút, liền trực tiếp đi khu thương mại, dựa theo số đo của Lan Ninh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mua cho cô hai bộ quần áo thay đổi. Anh không dám mua nhiều, sợ cô không chịu mặc. Sau đó, anh lại vui vẻ trở về nhà, đem mấy bộ quần áo này giặt sạch sẽ. Lúc này thời gian cũng sắp 11 giờ, hắn lại vội vàng chạy đến nhà hàng nào đó, gọi đồ ăn, trực tiếp đóng gói lại đưa đến công ty cho Lan Ninh.

Song Thư Vân áo mũ chỉnh tề, khôi ngô tuấn tú xách theo mấy hộp cơm lớn lớn nhỏ nhỏ chờ ở cửa công ty, thản nhiên tiếp nhận lễ rửa tội trước ánh mắt dò xét của các đồng nghiệp trong công ty Lan Ninh, đại đa số mọi người đều không biết, lúc này có tốp năm tốp ba đoán xem gia hỏa này là ai? Lại là đến tìm ai?

Lan Ninh luôn luôn tan sở muộn nhất, Khương San San theo thói quen cùng cô cùng nhau ăn trưa, cho nên, cả hai đều không nhìn thấy cảnh này. Kết quả, hai người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Song Thư Vân đứng ở cửa chính của công ty. Ngay cả quầy lễ tân buổi trưa cũng tan tầm đi ăn trưa, tuy Song Thư Vân rất là phong cách, nhưng mọi người vẫn phải lót đầy bụng mình trước đã, suy cho cùng buổi trưa cũng chỉ có một tiếng để ăn uống và nghỉ ngơi mà thôi.

“Ay ya, cuối cùng cũng xuống rồi, hai người sao lại coi công ty như là nhà vậy, mỗi lần luôn là tan sở cuối cùng, anh nói ông chủ hai người phải tăng lương cho hai người mới đúng.” Song Thư Vân cười tủm tỉm chào đón.

Lan Ninh mặt không biểu cảm tiếp nhận đồ ăn, miễn cưỡng cùng anh chào hỏi, Khương San San ngược lại hài hước nói: “Anh nếu là ông chủ của chúng tôi thì tốt rồi.”

Bản thân cô ấy chính là giám đốc bộ phận hành chính, bất quá cô ấy tuy rằng cấp bậc so Lan Ninh cao hơn, nhưng thực tế tiền lương và đãi ngộ lại không bằng so với loại nòng cốt kỹ thuật thực quyền của Lan Ninh. Tiền lương tiền thưởng của Lan Ninh, cô ấy đương nhiên biết rõ, tuy rằng trong công ty được đánh giá cao, nhưng so với các đồng nghiệp khác mà nói, năng lực kỹ thuật và thái độ làm việc của Lan Ninh, cầm khoản tiền lương này, quả thực có chút thấp.

Nhưng, Lan Ninh và ông chủ lớn của bộ phận kỹ thuật có quan hệ cá nhân khá tốt, có thể coi như người được ông chủ lớn một tay bồi dưỡng nên, mặt bằng lương chung của toàn thể công ty bọn họ cũng là như vậy. Cho nên, Lan Ninh muốn tăng tiền lương là chuyện không có khả năng, cũng may cô còn được trợ cấp một chút khoản tiền đi lại, và một chút tiền từ nhà cung ứng cấp cho, cuộc sống trải qua cũng khá tốt.

Không giống cô ấy ở bộ phận dịch vụ, nói ra thì chính là bộ phận quyền lực lớn nhất, quản nhân sự, tài chính, hậu cần,... của công ty, nhưng trên thực tế chính là một mớ hỗn độn. Tiền lương càng không thể có chiều hướng tăng lên. Cũng chính bởi vì điều này, mẹ chồng cô ấy luôn cho rằng cô ấy đã tiếp cận cho trai của bà ta. Tuy mấy năm trước, tiền hai người kiếm được không chênh lệch nhau lắm, nhưng hai năm nay, tiền chồng cô ấy kiếm được cao hơn một phần ba so với cô ấy mà còn không ngừng tăng lên. Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của mẹ chồng, Khương San San lập tức ngưng ngay dòng suy nghĩ đang lan rộng trong đầu.

Song Thư Vân hôm nay rõ ràng là muốn cùng Lan Ninh cùng nhau ăn trưa, Khương San San lại bị Lan Ninh kéo đến, đành phải mặt dày ngồi xuống. Ăn bữa trưa đầy món ngon dinh dưỡng.

Ba người vãn giống như ngày hôm qua, ở trong một phòng nhỏ ăn cơm.

Song Thư Vân chính thức cùng Khương San San chào hỏi: “Xin chào. Tôi tên Song Thư Vân, là người đàn ông của Lan Ninh, hiện đang cùng cô ấy sống chung.”

Khương San San bị tin tức này làm trợn mắt há hốc miệng, hơn nửa ngày, mới chỉ vào Lan Ninh mắng: “Được lắm, ngươi phụ nữ này……” Nói được một nữa, cô ấy đã tự động im miệng.

“Sao vậy?” Song Thư Vân lại không buông tha cho cô ấy, hỏi cô sao không nói hết.

“Không có gì, tôi không muốn làm bóng đèn, hai ngươi tự mình ăn đi.” Nói xong, Khương San San liền đứng lên.

Lan Ninh vội vàng kéo cô ấy lại, nói: “Cùng nhau ăn đi, hai chúng ta mỗi ngày đều ăn trưa cùng nhau mà.”

“Cùng nhau ăn đi, về sau chúng tôi còn nhiều cơ hội ăn cùng nhau mà.” Song Thư Vân cũng nhiệt tình giữ khách lại.

Khương San San không còn cách nào đành phải ngồi xuống, cũng may da mặt cô ấy cũng rất dày, tính cách cũng sang sảng. Hơn nữa đã sớm tôi luyện được thành đồng da sắt trong đấu trí đấu dũng với mẹ chồng cô ấy. Lại bởi vì làm loại công việc chuyên giao tiếp với người khác, cho nên vừa ngồi xuống, cô ấy liền lập tức tươi cười đầy mặt, một chút cũng không có biểu cảm ngại ngùng, nhưng miệng lại nói: “Vậy thì tôi không khách khí nha.”

Song Thư Vân cười cười, “Tùy ý, tùy ý.” Vừa nói, anh vừa đưa đũa cho Khương San San và Lan Ninh, còn chính mình thì cầm cái thìa, bởi vì chỉ chuẩn bị có hai phần dụng cụ ăn.

Lúc này, cũng ngại đi chỗ nào mượn đôi đũa. Cũng may, lượng đồ ăn anh mang rất đủ, hai phần cơm lớn, hai phần canh, ba món ăn, còn có một phần bánh gạo kê. Hoàn toàn đủ cho bọn họ ba người ăn. Thậm chí nếu ăn không đủ, anh cũng có thể ăn ít một chút.

Lan Ninh đem phần cơm chính mình chia một nữa cho Khương San San, Song Thư Vân thấy thế cũng đem phần cơm chính mình chia ra một chút, nói: “Hai ngươi ăn một phần không đủ no, một mình tôi cũng ăn không hết, hai ngươi lấy thêm một ít đi.”

Lan Ninh và Khương San San đồng thanh mở miệng: “Không cần đâu, tôi nhiêu đây đủ rồi.”

“Bữa trưa, phải ăn nhiều một chút, đừng giảm cân.” Song Thư Vân cười, vẫn kiên trì đem hơn phân nữa cơm chia ra.

“Anh, một đại nam nhân, ăn ít như vậy no sao?” Khương San San nhịn không được hỏi.

“Còn có bánh gạo kê, nhiều như vậy mà.” Song Thư Vân cười gắp một miếng bánh gạo kê, Lan Ninh cũng gắp theo một miếng, còn nhìn Khương San San nói: “Lần trước không phải cậu nói bánh gạo kê rất ngon sao? Nếm thử cái này đi.”

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng khá hài hòa vui vẻ. Sau bữa ăn, tâm tình Song Thư Vân rất tốt.

Ấn tượng của anh đối với Khương San San rất tốt. Thậm chí còn nói trong lòng: “Người phụ nữ này cùng với Lan Ninh rất giống nhau, là người phụ nữ khôn ngoan, lôi cuốn và có tri thức, quả nhiên là người cùng loại.” Thực tế anh đã hỏi thăm chi tiết về Khương San San, mất thời gian hai ngày, anh đã đem những chuyện của Lan Ninh trong bảy năm này, đều hỏi thăm rõ ràng.

Anh biết Lan Ninh vẫn luôn làm việc ở công ty này, cùng Khương San San rất sớm đã là bạn tốt. Anh cũng vui cùng bạn của Lan Ninh làm bạn bè, suy cho cùng sau này cơ hội ở với nhau thật sự rất nhiều, nếu người đó không đáng kết bạn, còn không bằng sớm tách ra.

Ăn cơm xong, Khương San San lập tức rời đi, muốn cho Lan Ninh và Song Thư Vân nói chuyện riêng.

Lan Ninh nhìn thời gian, còn có nửa tiếng nữa là bắt đầu làm, cô là muốn nhân cơ hội này cùng Song Thư Vân nói chuyện, nhưng Song Thư Vân lại nói: “Còn có nửa giờ, đi chợp mắt một chút đi, nếu không buổi chiều sẽ không tinh thần làm việc đâu.”

Thời gian buổi trưa ngắn ngủi, mọi người đều ở trong văn phòng chợp mắt một chút, đây cũng là thói quen của Lan Ninh. Nghe anh nói xong, cô không khỏi liền ngáp một cái.

Song Thư Vân cười cười, duỗi tay sờ lên mặt cô, xách theo hộp cơm rời đi, Lan Ninh đành phải ngáp một cái quay về văn phòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...