Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 29



Nghĩ đến tình huống của chính mình lúc này, Diệp Nhược Sơ ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Không phải tôi cố ý ngủ ở đây, mà là do anh ôm tôi không chịu buông."Đem cảm xúc trong đôi mắt toàn bộ thu lại, hắn nhàn nhạt cong môi; "Cô Diệp không định ngủ ở đây, vậy cô định ngủ ở nơi nào?"

"..." Diệp Nhược Sơ nghẹn lời.

"Là vợ chồng không phải nên ngủ chung giường sao?" Hắn tiếp tục ép hỏi.

Nàng liếm môi, tỏ vẻ không biết gì; "Tôi nghĩ như vậy anh sẽ không tiện."

Nhíu mày, hắn hỏi ngược lại, "Sợ tôi không tiện, hay là cô không tiện?"

Cái người này, quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén, nàng không vui tiếp tục nói: "Tư thế ngủ của tôi không tốt, thường xuyên lăn lộn, mà tôi lại sợ người lạ, trên giường đột nhiên có thêm một người đàn ông tôi sẽ không ngủ được."

Hắn hào phóng nói: "Cô lăn lộn trên người tôi cũng không vấn đề gì, hơn nữa ngủ nhiều tự nhiên sẽ thành quen..."

"Miệng lưỡi anh tốt như vậy không làm luật sư thì thật lãng phí!" Diệp Nhược Sơ nhíu mày, hừ nhẹ.

"Cảm ơn đã khen." Thẩm Mặc Hàn vừa nói, vừa chống hai tay ngồi dậy, lộ ra bộ ngực cường tráng trơn bóng.

Hai má nóng bừng, nàng quay sang chỗ khác, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Quách Yến Đình gọi đến.

Nhấc máy, gọi một tiếng mẹ, sau đó nàng đi đến cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại.

Gọi điện thoại xong, nàng quay lại thì thấy Thẩm Mặc Hàn đang nhìn nàng chằm chằm; "Bố vợ và mẹ vợ đã trở về rồi?"

Bố vợ mẹ vợ?

Sững sờ trong chốc lát nàng mới nhận ra hắn đang nói bố mẹ nàng, Diệp Nhược Sơ có chút không tự nhiên gật đầu.

"Đã trở về rồi, thu thập đồ đạc một chút, chúng ta lập tức đến nhà cô..."

Trong lòng hấn động, Diệp Nhược Sơ vội vàng nói: "Đột nhiên như vậy?"

"Cô còn muốn tiếp tục giấu giếm?" Hắn bước ra khỏi giường, trực tiếp cởϊ áσ sơ mi và quần âu trước mặt nàng, thân thể tráng kiện cùng với những đường nét rắn chắc.

"Không phải, tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý." Nàng không mở mắt, dù trong lòng biết giấy không gói được lửa, nhưng nàng sợ người nhà sẽ bị doạ sợ.

"Cô có chuẩn bị tâm lý tốt hay không không quan trọng, sớm muộn họ cũng sẽ biết chuyện này, chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát..."

Lời nói tràm thấp quả quyết rơi xuống, hắn liền đi vào phòng tắm...

Giất đích thật là không thể gói được lửa, nói càng sớm sẽ càng tốt, trong lòng nàng cũng hoàn toàn hiểu rõ!

Nhưng chuyện này cùng những chuyện khác căn bản không giống nhau! Không thể đánh đồng!

Nếu bố mẹ biết nàng chưa có bạn trai mà đã kết hôn, thậm chí còn có em bé khẳng định sẽ bị doạ không nhẹ. Nghĩ đến tình cảnh nàng sắp phải đối mặt, nàng liền không khỏi đau đầu...

Nhưng lúc này, dù nói gì đi nữa thì cũng đã muộn, bởi vì xe đã đậu sẵn ở dưới lầu.

Hít sâu một hơi, Diệp Nhược Sơ vô cùng căng thẳng, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng mở cửa, xuống xe.

Nhưng sau lưng nàng lại không có động tĩnh gì, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Mặc Hàn vẫn ngồi ở đó, ngón tay mảnh khảnh gõ vào vô lăng, ánh mắt ngưng tụ.

"Anh không đi sao?" Nàng mở miệng hỏi, chính anh ta nói muốn đi, bây giờ đã xuống lầu, sao anh ta còn không di chuyển?

"Chờ một chút nữa..." Hắn nói.

Chờ cái gì nữa? Nàng có chút không hiểu?

Hai mươi phút sau, thư ký Trần người nàng đã gặp ngày hôm qua bước ra từ chiếc ô tô màu đen, trên tay cầm hai hộp quà lớn.

Bước tới, thư ký Trần đưa hộp quà, "Chủ tịch, đây là đồ ngài yêu cầu chuẩn bị."
Chương trước Chương tiếp
Loading...