Một Đời Để Anh Yêu Em

Chương 5: Anh là vị cứu tinh



-Bác sĩ……………bác sĩ-cô yếu ớt gọi.

-Tiểu Hạ con gái của mẹ-mẹ cô buồn rầu.

-Mẹ…..mẹ con bị gì vậy, đầu con đau quá, sao con không nhớ nổi chuyện gì hết vậy?

-À, con không sao đâu,chỉ là con bị ngất, bác sĩ Ngụy đã cứu con.

Nghe mẹ nói vậy thì cô đã thấp thoáng nhớ ra, ngay cả lúc trong mơ hình bóng của anh ta cũng xuất hiện trong tâm trí cô nữa? anh ta thực sự đã đi vào tâm trí cô từ bao giờ?

Ba cô bước vào, cầm trên tay một hộp đồ ăn, hình như là cháo.

-Con gái, con đã khỏe chưa?

-Dạ ba, con khỏe rồi,ba ơi ba đỡ con ngồi dậy đi con có chuyện muốn nói.-cô mệt mỏi ngồi dậy.

-Dạ thưa ba mẹ, hôm trước bác sĩ đã đề nghị con sẽ sang Pháp chữa bệnh, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi con sẽ sang Pháp.

-Tất nhiên, con không muốn ta cũng bắt con đi-ông Du

-Dạ, nhưng chuyện quan trọng con muốn nói ở đây là con sẽ đi một mình, một mình con với bác sĩ, sẽ không có ai đi theo con cả.

-Sao có thể như thế,thân con gái một thân một mình, bệnh tật ………….không thể ở một nơi xa lạ mà không có ai thân quen được.-ông Du vô cùng lo lắng.

-Một mình thì sao chứ ba? con tin rằng bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho con, ba mẹ hãy ở lại lo cho công việc, và hai em của con, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân-cô hết sức nài nỉ ba.

-Không, ta không đồng ý

-Ba mẹ không đồng ý thì sẽ không có chuyến đi Pháp nào cả, con sẽ ở đây chờ ngày chết cho ba mẹ xem, không đi đâu cả, con chết ba mẹ cứ mặc con.

-CON………..-ba cô vô cùng tức giận.

Cánh cửa chợt mở ra, vóc dáng quen thuộc ấy hiện ra như một làn gió thổi đi tất cả lo lắng trong lòng Minh Hạ.

-Thưa ông bà Du, ông bà hãy tin tôi,tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Du khi ở Pháp, dù gì nơi ấy cũng là nơi tôi sống từ nhỏ, bệnh viện ở đó hầu hết các bác sĩ đều là những người có tay nghề cao, tôi sẽ chịu trách nhiệm quan sát, theo dõi bệnh tình của cô Du khi qua đó, xin ông bà cứ an tâm-anh nhẹ nhàng thuyết phục.

Nghe anh nói mà sao cô thấy an lòng quá, niềm tin thuyết phục ba mẹ cô càng tăng lên, lúc này cô thấy anh như một vị anh hùng, anh thật là đáng yêu,anh đi lại gần cô, đứng kế cô, lúc này cô vô tư ôm lấy cánh tay của anh lí nhí nói.

-Xin ba mẹ cứ yên tâm đi, chú ấy đã nói vậy thì chắc là ổn một trăm phần trăm rồi, không có gì đâu,con tin chú ấy, chú rất tốt, vậy ha chú bác sĩ?-cô nhõng nhẽo với anh.

Anh lúc này chỉ nhìn cô mà cười,đúng là thật trẻ con, ngày càng anh càng rung động trước cô gái ấy Du Minh Hạ, rồi một ngày không xa anh có thể cùng cô bay đi một nơi xa, lúc đó anh sẽ cố gắng tìm hiểu về tiểu Hạ này nhiều hơn.

-Ông bà tin tôi chứ?-anh nhìn thẳng vào ba cô mà nói.

-Thôi được rồi, con gái ta sẽ chấp thuận cho con, nhưng con nhớ qua đó sẽ liên lạc với ta và mẹ con mỗi ngày, và thiệt nghe lời bác sĩ đây, nhớ chưa?

-Dạ vâng, con yêu ba, yêu mẹ nhiều lắm!

Nói đến đây cô buông tay anh ra, nhảy xuống giường, nhưng nào ngờ vừa bước xuống cô đã ngã nhào xuống đất chân trái của cô sao ít sức thế này? không lẽ? vừa lúc này anh lại ngồi xuống đỡ cô dậy, đặt cô ngồi.

-Vậy chừng nào đi hả bác sĩ?-mẹ cô.

-Thứ tư.

-Cái gì? mau vậy sao?-mẹ cô bà rơm rớm nước mắt.

-Kìa bà, bệnh của con gái chúng ta để lâu sẽ nguy hiểm, đi càng sớm là càng tốt cho con chúng ta với lại ở bên đó thời tiết khác bên đây phải để con gái chúng ta thích nghi thì mới mau hết bệnh. Hôm nay là thứ hai rồi, vậy ngày mốt sẽ đi để gia đình chúng tôi chuẩn bị cảm ơn bác sĩ nhiều.

Ba mẹ cô bắt đầu chuẩn bị cho con gái, vậy là ngày mai cô sẽ được cho về nhà, bây giờ người cô muốn đi tìm nhất đó chính là ông chú bác sĩ xinh đẹp tốt bụng, cô đi trên hành lang ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, dù gì nơi đây cô cũng đã ở rất lâu nên cũng có lưu luyến vài phần. Đã tới phòng anh,cô gõ cửa.

-Vào đi-giọng nói lạnh lùng vang lên.

-Chào chú bác sĩ!

-Là cô Du đó à? đến tìm tôi có việc gì không?

-À! không có gì! con muốn cảm ơn chú bác sĩ đã giúp con, chú thật lợi hại, lại phiền chú giúp con nữa-cô nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

-Hình như cô quên cám ơn tôi một chuyện thì phải?-anh nhìn vào mắt cô

-Sao? còn chuyện gì nữa vậy chú?

-Cho cô mượn cánh tay để ôm-anh cười xảo trá.

-Ơ……….con………………..xin lỗi chú, tại con vui quá nên…..!-mặt cô đỏ lên

-Vui vì sắp đi với tôi hả?-anh tiếp tục cười trong khi cô càng ngượng.

-Ơ…..chú này chú kì quá à, chọc con hoài………con về đây hẹn gặp lại chú, bye chú!-nói xong cô vụt chay đi

-Thật dễ thương mà, bé con tiểu Hạ sao em cứ làm cho người ta đau tim thế?-anh tự ngồi nói một mình.

Cô đi chầm chậm, vừa đi vừa suy nghĩ.

-Ông chú đó thật kì lạ mà, sao có thể đùa như thế chứ? làm mình không dám nói câu nào luôn, nhưng nói chuyện với chú ấy thật dễ chịu, cảm giác rất khác so với Huy Khải, chú ấy hay cứu mình, hay giúp mình, chú ấy giống như spider-man(người nhện)cần là chú ấy xuất hiện……hihihi, nghĩ quá nhiều rồi Minh Hạ ơi-cô vừa đi vừa cười.

Trời đã tối có lẽ đêm nay lại khó ngủ đối với cô, không gian chìm vào trong sự im lặng, cô bước xuống giường đi dạo xung quanh, gió hiu hiu thật dễ chịu, mọi người đều đã ngủ say, chỉ có mấy hộ lý đang túc trực là còn thức,vòng quanh khắp nơi, cuối cùng cô lại đứng trước cửa phòng của ông chú bác sĩ, tò mò không biết giờ này trong đó có ai không cô liền hé cửa coi, nào ngờ vừa mới mở thì ở bên trong có ai đó kéo cánh cửa định đi ra thế là mất đà cô lao thẳng vào trong.

-Áá…………á á………………….-cô đang chờ giây phút mũi tiếp đất

Nhưng không, một cảm giác ấm áp, hương thơm hết sức quen thuộc len lỏi vào tâm trí cô,rất dễ chịu.

Lúc này anh đang ôm cô vào trong lòng,còn cô thì đang ngây người ra, khuôn mặt cô tựa vào cổ anh, tay cô ôm chặt eo anh,hai tay anh ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô.

-Bộ cô nhớ tôi hả?-anh cười

-LÀM GÌ CÓ-cô nói thật to.

-Nhỏ thôi, bộ cô muốn cả cái bệnh viện này thức hả?

-Dạ…..con xin lỗi.

-Không nhớ tôi, mà nửa đêm, nửa hôm qua kiếm tôi làm gì hả?

-Con ngủ không được, đi dạo thấy phòng làm việc sáng đèn nên con coi thử.

-À..vậy cô tính ôm tôi như thế này tới sáng đó hả?

Cô giật mình thì ra nãy giờ cô vẫn đang ôm anh, cái cảm giác ấy khiến cô quên đi mọi thứ, nói chuyện với anh mà trong lòng thấy vui làm sao.

-Hả?.....ơ con xin lỗi chú……con không cố ý-mặt cô đỏ như trái cà chua

Vừa buông anh ra cô lại ngã nhào xuống đất, chân trái của cô sao lại bị mất sức nữa rồi.

-Minh Hạ! cô làm sao thế, không khỏe nữa à?

-Con không biết, chân trái của con không có sức, lâu lâu là nó bị như vậy.

Vừa nói dứt lời, anh bế cô lên.

-Chú làm gì vậy?

-Đi về phòng ngủ, cô có thể tự đi sao?tôi đem cô về phòng, ngủ đi mai còn nhiều chuyện phải làm.

Nói xong anh đi một hơi về phòng, quả thật cảm giác này rất là hạnh phúc, anh đúng là một chỗ dựa thật ấm áp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...