Một Đời Một Kiếp Cười Hồng Trần

Chương 1: Quẹt thẻ hai lần



Trên trường đua ngựa Tây Ban Nha, một con ngựa màu nâu đang chạy trên đường đua, người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc trang phục cưỡi ngựa đắt tiền cầm roi bạc trong tay, quật mạnh vào mông ngựa.

Cao cao hai bên sườn dốc đều phủ kín người xem, khí thế không thua gì thế vận hội Olympic! Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của người đàn ông kia, rất nhiều người giơ cao tấm bảng trong tay hô to: “Go, ahead! Go! Go! Go!” (Tiến lên! Tiến lên!)

Bá tước Ames, quý tộc Tây Ban Nha, là quán quân giải đua ngựa của Tây Ban Nha năm năm liên tục!

Khi mọi người đều nghĩ chắc chắn Ames sẽ thắng, thì một con ngựa đen tuyền đuổi tới và vượt qua anh ta nhanh như chớp. Trên lưng ngựa là một người phụ nữ, đầu đội mũ sắt dành riêng cho những kiếm sĩ chỉ mang khi quyết đấu, trang phục cưỡi ngựa ôm sát người, làm tôn lên đường cong hoàn mỹ của cơ thể phụ nữ.

Chiếc mũ sắt đã che kín gương mặt của người phụ nữ đó, chỉ để lộ ra một đôi mắt nâu, loé sáng như ánh sao, đánh cắp trái tim của mọi người!

“Ai vậy?” Có người chỉ trỏ rồi hỏi người bên cạnh.

“Ai biết được! Oh My God! Look! Tốc độ càng nhanh rồi, sắp vượt qua bá tước rồi!” Trời ạ, suốt năm năm liên tục bá tước Ames đều là quán quân giải đua ngựa của Tây Ban Nha, chẳng lẽ hôm nay sẽ bị đánh bại dưới tay một người vô danh tiểu tốt, lại còn là phụ nữ sao?

Đôi mắt sắc bén của người phụ nữ trên lưng ngựa kia, nhìn chằm chằm vào cơ thể người đàn ông phía trước, ba mét, hai mét, một mét… Chính là lúc này!

Cây roi trong tay người phụ nữ nhanh chóng vung ra, cuốn một vòng trên không rồi quấn vào cổ người đàn ông kia! Theo quán tính, cây roi tung về phía trước, cơ thể người đàn ông đó cũng bay văng ra ngoài như một con diều đứt dây!

Còn người phụ nữ kia, nàng cưỡi ngựa phi vào đám người, trong tiếng hét hoảng hốt của quần chúng!

Không ai ngờ được sẽ có biến cố như vậy, nhìn thấy con ngựa lao thẳng về hướng mình, nhiều người sợ hãi nhắm tịt hai mắt lại! Người phụ nữ trên lưng ngựa khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh, xoay người, giấu mình dưới thân ngựa.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, người phụ trách bảo vệ đã bắt đầu có phản ứng.

Đám quý tộc cũng bị tiếng súng này làm cho kinh hồn bạt vía, không ít những vị phu nhân mặc trang phục đẹp đẽ ôm đầu hét chói tai.

Loa phát thanh vang lên: “Ladies and Gentlemen, please keep one’s head!” (Các quý ông, quý bà, xin hãy ôm lấy đầu mình!)

Đám người dần bình tĩnh lại, thì “Pằng!” một tiếng nữa, con ngựa đang lao trong đám người hí lên một tiếng, rồi ngã xuống!

Mà người trốn dưới thân ngựa, đã không thấy bóng dáng đâu!

“Oh! No!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, mọi người đều quay sang nhìn, vị bá tước vừa rồi còn rong ruổi trên đường đua, giờ phút này đã tắt thở hoàn toàn!

Chỉ vung roi lên, nhẹ nhàng ném đi đã khiến người ta tắt thở, lực sát thương này mạnh đến mức nào?!

Một đội lính tinh nhuệ xông ra ngoài, bước đều tăm tắp, nhanh mà không loạn, rất có quy củ! Trên các camera ghi hình cũng không thể nhìn thấy người phụ nữ kia biến mất ở chỗ nào.

Lẩn trong đám người hỗn loạn, có một cô gái mang nụ cười tà ác trên môi, mái tóc dài cuộn sóng buông xoã xuống bờ vai, một chiếc kính râm to che đi ánh mắt, lấp đi vẻ kiều diễm, rực rỡ nơi đáy mắt.

Ngay sau đó, một đám lính chạy vào bao vây trường đua ngựa. Bốn cánh cửa của trường đua cũng bị đóng lại, chỉ mở một cái. Trước cửa là hai hàng lính, còn có hai sĩ quan đứng ở cửa, cầm khẩu AK47 đời mới đen ngòm, có vẻ như họ muốn kiểm tra từng người một.

Cô gái kia thầm chửi thề một tiếng, rồi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách. Nàng vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông mặc trang phục cưỡi ngựa màu lam, viên đá quý trên mũ đã nói lên thân phận của hắn, hình như là con lai. Nàng nhoẻn miệng cười, đôi giày cao gót bước từng bước về phía hắn, đưa tay ra: “Nice to meet you!” (Rất vui khi được gặp anh!)

“Chào cô!” Người đàn ông kia cũng cười, đưa tay ra bắt tay cô: “Cô là người Trung Quốc à?”

“Vâng!” Nói xong, nàng nhìn trái nhìn phải, mặt lộ vẻ buồn rầu.

“Sao thế? Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Một cô nàng xinh đẹp thế này, bất cứ người đàn ông bình thường nào nhìn vào thì cũng sẽ cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.

“Tôi đi cùng bạn, nhưng lại lạc mất nhau.” Giọng nói mang đầy vẻ phiền muộn.

“Ồ! Có thể sau khi ra ngoài cô sẽ liên lạc được với họ. Dù sao ở trong này cũng không có tín hiệu.” Vì chuyện của bá tước Ames, mà toàn bộ trường đua đã bị chặn sóng.

Nàng bực bội vuốt tóc: “Có điều, tôi là người Trung Quốc, ở trong này không quen ai, nếu bọn họ nghi ngờ tôi thì làm sao bây giờ?”

“Ha ha!” Người đàn ông cười sang sảng: “Một tiểu thư xinh đẹp như cô làm sao có thể là hung thủ giết người được, đừng lo, tôi sẽ đưa cô ra ngoài!”

Mặt người phụ nữ đầy vẻ cảm kích: “Vậy thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!” Cô cúi thấp người tỏ vẻ cảm ơn, giấu đi tia sáng gian manh nơi đáy mắt.

“Đừng khách sáo!” Trong mắt hắn loé lên vẻ muốn chiếm giữ, cô nàng ngoại quốc này, thật xinh đẹp!

Vừa đến cửa, hai người đã bị ngăn lại. Tay kiểm sát trưởng mặt lạnh nghiêm trang hỏi: “What’s your name?” (Cô tên gì?)

“My name is…” (Tên tôi là...)

“She’s my friend!” (Cô ấy là bạn tôi!) Người đàn ông cắt lời.

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, tay kiểm sát trưởng kia có vẻ hơi kiêng dè, cúi người lễ độ, đưa tay: “Please!” (Xin mời!)

Cho qua rồi!

Cô gái đi theo người đàn ông kia ra đến cửa, nàng rút điện thoại di động: “Tôi phải chờ bạn, hy vọng lần sau sẽ được gặp lại anh!”

“Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?” Người đàn ông không muốn buông tha cho con mồi vừa tự dâng lên tận cửa này.

Nàng khẽ cười một tiếng, rồi đọc số điện thoại của mình. Dù sao thì nàng đến đây để thực hiện nhiệm vụ, ra khỏi lãnh thổ Tây Ban Nha thì số điện thoại này cũng bị ném đi, không sao cả!

Đến sân bay, đã có người tiếp ứng.

Hai người đàn ông đứng sẵn ở đó chờ nàng, ánh mắt hơi dè chừng.

Nàng, là đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21, có một biệt hiệu kỳ quái - “Yêu Nghiệt”! Khiến cho người ta sợ hãi kêu than không phải vì kỹ xảo giết người của nàng, mà là dù bất cứ nơi nào, nàng cũng có thể ra tay và đều có thể tìm được cách rút lui an toàn, lại còn có thể ung dung đi ra mà không hề bị tình nghi, đường đường chính chính về nước. Thậm chí, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ cần đến sự hỗ trợ của công nghệ cao, tất cả những thứ nàng dùng đều là vũ khí lạnh!

Chưa từng có ai dám khiêu chiến với nàng, nếu không thì nàng sẽ cho người đó biết khi sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định nào đó thì tốc độ phóng vũ khí lạnh còn nhanh hơn tốc độ bay của đạn! Sự tồn tại của nàng, giống như một sát thủ của thần giới! Tính cách quái đản, chỉ yêu tiền, chỉ cần ra giá cao, thì dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào nàng cũng nhận!

Đương nhiên, nàng còn có một đặc điểm khiến người ta câm nín, đó là… keo kiệt!

“Vé máy bay đâu?” Nàng lạnh lùng lên tiếng.

Một người đàn ông cung kính đưa vé máy bay tới trước mặt nàng, đây là quy củ của “Yêu Nghiệt” - khi xuất ngoại thực hiện nhiệm vụ, bên đối tác phải chi trả phí đi lại. Nói cách khác, là cô sẽ không bao giờ tự bỏ tiền ra mua vé máy bay!

Hai ngón tay trắng trẻo đưa ra nhận lấy tờ giấy mỏng như cánh chuồn chuồn, đôi giày cao gót tao nhã bước từng bước lên máy bay.

Máy bay hạ cánh, đôi giày cao gót lại bước từng bước đến bến xe công cộng, nhỏ giọng chửi thầm, sao lại quên mất không bắt bọn họ trả tiền taxi chứ, giờ phải khổ sở mà đi xe buýt thế này. FUCK!

Một chiếc xe buýt dừng trước mặt, nàng nhanh chóng rút thẻ ra, quẹt thẻ, “Tít!” một tiếng, chiếc máy vang lên báo hiệu đã quẹt thẻ xong, đang định rụt tay lại thì đám người đằng sau ùn ùn kéo lên xe. Bị người phía sau đẩy, chiếc máy quẹt thẻ lại vang lên âm thanh quen thuộc!

“Tít!”

Sau đó, trong đầu nàng toàn là âm thanh “tít”, “tít”, tâm tư rối bời, chỉ còn lại cảm giác muốn gào lên khóc thật to! Nàng lại quẹt thẻ thêm lần nữa!!! Một lần quẹt thẻ sáu tệ lận! Tiền ơi! Người đằng sau muốn lên xe, kêu ầm lên: “Còn đứng chắn ở đó làm gì?”

Lái xe cũng quay đầu, bực mình nói: “Quẹt thẻ xong rồi thì mời cô đi xuống phía sau đi!”

Nàng hét vào mặt lái xe: “Anh không thấy là ông đây vừa không cẩn thận bị quẹt thẻ hai lần à? Ông đây đau lòng một chút cũng không được hả?” Mẹ nó chứ, cô kiếm tiền dễ lắm hay sao? Sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này!

Nàng hét lên một câu khiến mọi người trong xe đều yên tĩnh xuống. Họ chỉ cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, không phải chỉ có sáu tệ thôi sao? Có cần thiết phải đau lòng đứng chặn cửa lâu như vậy không?

Thấy mọi người đều nhìn mình, nàng chẹp miệng, vốn định túm áo tay lái xe đòi hắn trả lại tiền cho mình, nhưng trên xe buýt có camera theo dõi, nếu để lộ thân thủ của mình thì hậu họa khôn lường. Nàng chỉ đành nhận mình đen đủi mà ủ rũ đi về phía sau.

Nhìn thấy một chiếc ghế trống, nàng đang định ngồi xuống thì một người khác cũng xông tới. Nàng nhanh nhẹn nắm cổ tay người đó, nghiến răng nói: “Bà đây quẹt thẻ hai lần, tức là trả tiền cho hai người. Chỗ này là chỗ của bà!”

Người kia đang định phản kháng, nhưng lại không thể nhúc nhích được, chỉ đành đứng trơ mắt nhìn nàng ngồi xuống, sau đó mới thả tay anh ta ra.

Những người xung quanh đều làm ra vẻ bàng quan, người nói chuyện thì vẫn nói chuyện, người nghịch di động thì vẫn cứ nghịch di động. Có điều, khoé mắt đều bất giác nhìn về phía bên này, đúng là một cô gái kỳ quái!

Cô gái nào đó thì sống chết dựa vào ghế, mũi không ngừng sụt sịt, càng lúc càng muốn khóc. Con mẹ nó, sao lại quẹt thẻ hai lần cơ chứ, thế này thì sống làm sao đây!!!

Tới bến xe buýt, nàng vác bộ mặt như cá chết, cực kỳ mệt mỏi kéo lê thân mình vào khu dân nghèo, đạp văng cánh cửa đi vào nhà. Vừa nhìn thấy cô gái trong nhà, nàng đã xông lại, ôm lấy cô ta, khóc ầm lên: “Hu hu hu… tiếc chết mất thôi, Yêu Vật, hôm nay tôi lên xe buýt mà quẹt thẻ những hai lần, quẹt hai lần đấy! Tôi không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa!”

“Yêu Vật” - là kẻ vô dụng nhất trong giới sát thủ. Chưa lần nào thực hiện nhiệm vụ thành công, nhưng cũng không có ai dám khinh thường cô, đơn giản là vì có “Yêu Nghiệt” bảo vệ! Vì sao hai người lại ở cùng với nhau? Là bởi vì “Yêu Vật” chưa từng thực hiện nhiệm vụ thành công, cho nên không có tiền chỉ có thể ở khu dân nghèo.

Còn “Yêu Nghiệt” nhiều tiền đến mức không đếm được nhưng lại tiếc không dám dùng, vì thế liền thuê nhà ở khu dân nghèo chung với “Yêu Vật”.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, không phải chỉ là quẹt thẻ hai lần thôi sao. Cũng đâu đáng bao nhiêu tiền!” Trên đầu Yêu Vật đầy vạch đen, an ủi cái đồ keo kiệt này. Mỗi lần làm nhiệm vụ ít nhất cũng nhận được số tiền dài đến tám con số, thế mà chỉ mất có sáu tệ thôi cô ấy cũng khóc như cha chết!

Đẩy Yêu Vật ra, nàng thả người xuống giường, nhìn lên trần nhà, hai mắt trống rỗng, mờ mịt, nói: “Làm sao cậu có thể thấu hiểu được tâm trạng của tôi chứ. Cậu không thể hiểu được! Làm sao cậu có thể hiểu được… Hu hu hu…” Nàng ôm lấy đầu của mình, úp mặt vào gối.

Khoé miệng Yêu Vật co rút, thông minh mà lựa chọn không để ý đến!

Đến nửa đêm, một giọng con gái ai oán vang lên: “Yêu Vật, Yêu Vật!”

“Ừ?!” Tiếng đáp lại mang theo giọng ngái ngủ.

“Hôm nay tôi quẹt thẻ hai lần, hu hu hu…”

“Biết rồi! Biết rồi!” Giọng nói bực bội, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nhảy ngay xuống giường, chém chết cô ta luôn!

Một tiếng sau…

“Yêu Vật! Tôi mà lại đi quẹt thẻ hai lần! Á a a a….” Nàng thực sự phát điên mất, đây là một sự thất bại mãi mãi không thể xoá nhoà trong đời của nàng!

Một chiếc gối đập thẳng xuống người nàng, tiếng hét giận dữ vang lên: “Ngủ ngay cho ông!”

“Yêu Vật, tôi có một linh cảm xấu. Tôi cứ cảm giác nếu tôi ngủ rồi thì sẽ không tỉnh dậy nữa.” Nàng cúi đầu than thở.

“Hả? Vì sao?” Lời nói này thực sự đã làm Yêu Vật sợ hãi, cô ngóc đầu dậy khó hiểu nhìn.

“Hu hu, vì hôm nay tôi quẹt thẻ hai lần!” Lại khóc ầm lên.

“Fuck! Ông nói cho mà biết, còn kêu nữa thì đi chết luôn đi cho ông!” Yêu Vật trở mình, không thèm để ý đến cái đồ thần kinh kia nữa.

“Yêu Vật, Yêu Vật…” Gọi mãi cũng không có ai trả lời, nàng đành quay người nằm ngủ, trong mơ vẫn còn nói thầm, sao mình lại đi quẹt thẻ hai lần cơ chứ…

***

Vừa tỉnh giấc, chợt có cảm giác toàn thân rất đau đớn. Nàng cắn chặt răng, đôi mắt phượng khẽ mở, mắt cũng lạnh đi, sao lại thế này? Chẳng lẽ Yêu Vật thừa lúc nửa đêm đánh lén mình sao?

Một cung nữ ngồi bên cạnh người nàng oà lên khóc: “Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, làm nô tỳ sợ chết mất! Vừa tiến cung ngày đầu tiên đã có chuyện này, nếu người có mệnh hệ gì thì nô tỳ biết ăn nói thế nào với phu nhân đã khuất đây!”

Gì thế này? Suy nghĩ của nàng hơi hỗn loạn. Nàng đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, bài trí theo phong cách cổ xưa, chiếc giường khung thép cũng biến thành giường gỗ, mép giường còn có tấm màn màu hồng nhạt. Cũng nữ bên cạnh còn đang ngoạc mồm khóc, ồn ào khiến đầu óc nàng càng loạn thêm!

“Im ngay!” Nàng quát to… Đây… lẽ nào là thứ mà người ta gọi là xuyên không trong truyền thuyết? Quẹt thẻ hai lần mà xuyên không được sao? Đùa à?! “Nói cho ta biết, đây là đâu? Ngươi là ai? Còn ta là ai? Nếu nói dối một câu, thì coi chừng mạng của ngươi!”

Giọng nói sắc bén như muốn đâm vào người cung nữ kia, khiến nàng ta bất giác run rẩy, cảm thấy tiểu thư có gì đó khác khác! Nhưng nàng ta cũng không kịp nghi ngờ vì sao tiểu thư lại quên chuyện lúc trước, vội vàng nói: “Nương nương, người là Lục tiểu thư nhà Thừa tướng, là con thiếp thất, hôm nay vừa tiến cung, nhưng lại không cẩn thận va chạm với Hoàng hậu, nên Hoàng hậu liền sai người đánh nương nương thành thế này!”

“Va chạm Hoàng hậu?” Nàng nhướng mày, đã xuyên không, lại còn ở hoàng cung? Đúng là xui tận mạng!

“Va chạm cái gì chứ, rõ ràng là tâm địa xấu xa, chỉ vì Hoàng thượng khen người một câu, nên ngài ấy mới ghen tị! Nương nương, người phải để ý, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho người đâu!” Nha hoàn có vẻ hơi lo lắng.

Nàng hừ lạnh một tiếng, không buông tha? Nàng mới là người không buông tha cho họ mới đúng!

Đột nhiên, trong đầu như có ánh chớp loé qua, nàng nhớ tới một chuyện vô cùng chua xót! Nàng xuyên không rồi, vậy thì… vậy thì… số tiền nàng để trong ngân hàng phải làm sao bây giờ?! Tiền… tiền… tiền… Nàng trợn trắng mắt, tiếp tục hôn mê!
Chương tiếp
Loading...