Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 5: Cookie bé nhỏ được Kẻ Được Chọn đề cử



“Đúng vậy,” Dumbledore thừa nhận vô cùng thản nhiên, “Mọi người ở nơi này đều biết chuyện của Severus, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy người đã hy sinh rất nhiều vì Hogwarts này sau khi chết vẫn buồn bực không vui, cho nên luôn thay đổi biện pháp muốn khiến Snape thể hiện cảm xúc của mình ra — Đừng nhìn thầy như vậy, Harry, con phải biết rằng, phẫn nộ cũng là một loại cảm xúc.”

“Cho nên…?” Harry kỳ quái nhìn Dumbledore, y cảm thấy Dumbledore nói nhiều với y như vậy tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là muốn cho y biết chân tướng.

“Cho nên,” Dumbledore đặt một tay lên vai Harry, trịnh trọng nói, “Mặc kệ nguyên nhân gì, con cũng là người có thể khiến Severus thể hiện ra cảm xúc của bản thân, như vậy, người có thể giúp Severus cởi bỏ khúc mắc chỉ có con là thích hợp nhất!”

“……” Harry đã dự cảm trước lời Dumbledore muốn nói, nhưng y một chút cũng không muốn tiếp nhận việc này.

“Harry, Severus bảo vệ con suốt mười bảy năm,” Dumbledore tung đòn sát thủ, “Con thật sự muốn nhìn người bảo vệ con nửa đời người sau khi chết vẫn buồn bực không vui sao?”

Harry: “……” Lúc này ngoại trừ nói con bằng lòng hỗ trợ ra còn có thể nói cái gì đây?!

Hiển nhiên Dumbledore cũng nhìn ra suy nghĩ của Harry từ trong ánh mắt y, bởi vậy vừa lòng nói: “Harry, thầy tin con nhất định có thể giúp Severus cởi bỏ khúc mắc! Hơn nữa muốn kiểm chứng Severus rốt cuộc có cởi bỏ khúc mắc hay không cũng rất đơn giản…… Chỉ cần thầy ấy có thể đến chỗ của thầy ăn cookie là được, như vậy đã thể hiện rõ thầy ấy thật sự đã cởi bỏ khúc mắc rồi!”

Harry: “……” Tại sao…… Đột nhiên cảm thấy, mục đích chân chính của Dumbledore…… Thật khiến người ta hoài nghi?

……

Mặc kệ mục đích của bức họa Albus Dumbledore rốt cuộc là cái gì, tóm lại Harry thật sự bị đả động, hơn nữa quyết định dựa theo phương pháp của Dumbledore, đi…… Khuyên giải Snape.

Đương nhiên, mục đích của Harry cũng không phải vì cookie được giáo sư Dumbledore cực lực đề cử kia, mà là cảm thấy bản thân mình thiếu nợ Snape rất nhiều, vì vậy muốn dùng hết toàn lực để bù đắp lại.

Nhưng mà……

Harry vô cùng ai oán nhìn bức họa Snape bên cạnh, y cảm thấy bản thân mình chạy đến trước mặt Snape, để Snape ra sức đánh một trận, cũng đáng tin cậy và đơn giản hơn rất nhiều so với việc đi khuyên nhủ Snape, sau đó dẫn Snape…… Tới chỗ Dumbledore ăn cookie!

……

Bất quá nếu đã đồng ý yêu cầu của Dumbledore, Harry cũng không thể không tranh thủ thời gian để hoàn thành chuyện này.

Nga, trên thực tế, bất kể là Harry hay là Snape, hiện tại đều đã trở thành bức họa, bọn họ có thời gian vô tận, cho nên kỳ thật Harry căn bản không cần phải “Tranh thủ thời gian” khuyên nhủ Snape, thế nhưng……

Harry vừa viết một bản kế hoạch tên là “Khuyên nhủ rắn độc Snape”, vừa âm thầm rơi nước mắt ăn cookie được Dumbledore đưa tới.

…… Loại cảm giác không dẫn Snape đến ăn cookie, thì chỉ có một mình Harry chịu đựng mùi vị cookie này không dễ chịu chút nào! Cho dù là vì tự cứu, Harry cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp S tên gọi Snape này!

……

Vì cố hết sức giảm tỷ lệ thương vong xuống, Harry bắt đầu quan sát tâm trạng của Snape mỗi ngày, để trong quá trình y “Khuyên nhủ”, chỉ cần vừa nhận thấy Snape có chút xíu dấu hiệu tức giận, Harry sẽ ngay lập tức tìm một lý do chạy trốn, để tránh giống như lần trước, bị Snape đuổi đánh chạy tới chạy lui khắp bức họa.

Đối với việc này, Harry cảm thấy cũng không quá khó khăn, bởi vì trong cuộc đời lúc trước của mình, Harry dùng thời gian bảy năm — còn có mấy tháng làm hiệu trưởng – để nhìn Snape tức giận, cho nên hiện tại căn bản không cần dùng thời gian quá dài đã có thể nhận ra chính xác dáng vẻ sắp tức giận của Snape.

Có năng lực như vậy để bảo đảm rồi, nhưng Harry vẫn do dự — hoặc có thể nói là đang cố gắng thuyết phục chính mình — Ba ngày sau, rốt cục đứng ở sát mép bức họa của mình, hít sâu một hơi, sau đó biểu hiện ra vẻ mặt tươi cười, đi vào trong bức họa Snape, cười chào hỏi:

“Chào, Severus, thầy…… Ách……”

Harry lập tức dừng lại. Bởi vì y phát hiện, ngay lúc y vừa mới nói từ đầu tiên với Snape, trên mặt Snape liền hiện ra vẻ tức giận, giống hệt như lúc gần đây Harry quan sát được!

Harry: “……” Cuối cùng thì y đã biết, thật ra trong cái kế hoạch tên là “Khuyên nhủ độc miệng Snape” này, Snape tức giận căn bản không phải thứ đáng sợ nhất!

……

Đáng sợ nhất là Harry rõ ràng chưa kịp nói cũng chưa kịp làm cái gì, Snape đã tức giận rồi!

……

“Ách…… Chào, Severus, chào thầy, thầy…… Khỏe chứ? Ách……” Harry chán nản ngậm miệng lại, hiển nhiên, chính y cũng nhận ra được bản thân mình vừa nói một câu hết sức nhảm nhí vô nghĩa.

Snape không trả lời, mà là mang sắc mặt khó coi liếc y, hai tay ôm trước ngực, một ngón tay có tiết tấu vỗ vỗ vào cánh tay của chính mình, như đang suy xét khi nào thì rút đũa phép mới tốt.

“……”

Snape không nói lời nào, Harry đương nhiên cũng tìm không thấy bất cứ đề tài gì để nói, chỉ có thể chớp chóp mắt, chờ mong nhìn Snape, giống như là đang chờ Snape có thể nói một câu — cho dù là một câu mắng chửi cũng tốt!

Nhưng Snape vẫn không nói gì, không biết có phải sau khi trở thành bức họa thật sự trở nên có chút thích ngủ hay không, tóm lại Snape thấy Harry chỉ đứng ở chỗ đó, cũng không nói lời nào, liền nhếch môi không hứng vị, tiếp đó nhắm mắt lại, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Harry.

“……” Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị xem nhẹ, nhưng Harry vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Ách, giáo sư,” Harry hắng giọng một cái, “Thầy…… Tâm trạng hôm nay thế nào?”

“……”

Harry bắt đầu hối hận không có đem món quà sinh nhật năm mười bảy tuổi của mình, quyển sách ‘Mười hai phép màu mê đổ nữ phù thủy’ mà Ron tặng, vẽ vào trong bức họa.

…… Tuy rằng đối tượng sử dụng lần này là Snape mà không phải một nữ phù thủy, nhưng quỷ dị là, Harry không cảm thấy bất thường chút nào.

Bất quá cho dù hiện tại Harry hối hận muốn chết, cũng không có cách nào làm ra bất cứ hành động sửa sai gì, ai biết y ở trong bức họa còn cần phải dùng đến ‘Mười hai phép màu mê đổ nữ phù thủy’ cái gì?!

Harry âm thầm thở dài trong lòng, nếu không thể nghĩ ra được phương pháp nói chuyện với Snape, Harry cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi cơ hội.

Nghĩ như vậy, Harry dứt khoát ngồi xếp bằng bên cạnh ghế dựa của Snape, chờ mong nhìn Snape nhắm mắt lại (giả bộ ngủ)…… Biết rõ Snape chịu không nổi ánh mắt của Harry.

“Xin hỏi Kẻ Được Chọn vĩ đại ngài Harry Potter muốn ở trong bức họa của ta bao lâu?” Snape không thể nhịn được nữa mở mắt ra, trừng Harry đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh mình, “Hay là nói cái giường thoải mái, cách âm tốt, vô cùng bảo hộ riêng tư trong bức họa kia của ngài đã không thể thỏa mãn ngài? Cho nên ngài không thể không ở chỗ này làm ô nhiễm bức họa của ta?!”

“Ách, không phải, giáo sư,” Ở thời điểm đối mặt với Snape đang thịnh nộ, Harry lại theo bản năng gọi lại xưng hô “Giáo sư”, “Thật ra, tôi có chuyện muốn nói với thầy, mới có thể ngồi ở chỗ này.”

“…… Chuyện gì?” Hiện tại ánh mắt Snape nhìn Harry giống như hệt như ánh mắt nhìn thùng ốc sên Ron ói ra vào năm thứ hai.

“Chính là……” Đầu óc Harry chợt sáng lên, có chút hưng phấn nói, “Tôi muốn đến đây hỏi một chút, thầy có muốn đến chỗ giáo sư Dumbledore ăn chút cookie không?”

Snape: “……”

“Tôi thử rồi, ngoài việc hơi làm người ta nghẹn ra, mùi vị kỳ thật không tệ.” Dù sao sớm hay muộn cũng phải nhắc đến vấn đề này, vậy thì không bằng trực tiếp chọn lúc không có gì để nói mà lôi đề tài này ra, so với việc vẫn ngồi ở chỗ này chán đến chết nhìn Snape tốt hơn một trăm lần!
Chương trước Chương tiếp
Loading...