Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 46: Bài thơ vụng về
Sau đó, Băng Tâm nhờ Thiện Ngôn dạy mình tập đứng nước, Thiện Ngôn kéo Băng Tâm ra chỗ hồ sâu, Băng Tâm chưa biết bơi nên rất sợ: “ Được rồi… đừng đi xa nữa tôi sẽ không đứng được đâu”.“Phải ra chỗ sâu chân không chạm đáy hồ thì mới tập được chứ”.“Nhưng làm sao mà thở được tôi đâu có biết bơi”.“Có tôi mà lo gì”.Tập được hai ba lần là Băng Tâm đi vào chỗ cạn ngay, chắc tại không có duyên với mấy môn thể thao bởi vậy không học được, với lại cũng toàn rớt học sinh giỏi vì môn thể dục thôi. Đi chơi với mọi người rất là vui nhưng lúc ngồi một mình thì Băng Tâm lại nghĩ đến Tuấn Phong “ Không vừa lòng chuyện gì thì cũng phải nói ra người ta mới biết mà sửa chứ…cứ im lặng rồi làm ngơ đúng là cái đồ khó ưa mà".Thụy Du nói Băng Tâm thích Tuấn Phong cũng đúng một phần Băng Tâm thích làm bạn với Tuấn Phong, thích cái tính cách trẻ con của Tuấn Phong và có chút ngưỡng mộ vì Tuấn Phong học cái gì cũng giỏi mà không kiêu ca cũng không dính vào mấy vụ bê bối giống như Mạc Đông Quân.Băng Tâm thích Tuấn Phong theo kiểu tình bạn hoặc có lẽ trên tình bạn một chút là cảm mến thôi chứ chưa thể gọi là tình yêu như Thụy Du đã nói nhưng mà cô biết cô rất thích…rất thích Tuấn Phong!!!Thời điểm này chắc đã 70% rồi.Thấy những người xung quanh mình vướng vào tình trường đều đau khổ như nhau nên Băng Tâm không muốn khổ sớm như người ta với lại tính cách của Băng Tâm còn trẻ con chưa hiểu hết chữ “yêu “ là gì đâu. Linh Đan là bài thu hoạch sau khi học xong lớp đối tượng đoàn, Linh Đan nhờ Băng Tâm và Quỳnh Dao góp ý, hai đứa cũng giúp Linh Đan làm bài được một đoạn thì Băng Tâm chợt nhớ chưa làm bài tập toán nên nói Quỳnh Dao giúp Linh Đan còn mình thì làm toán, nhưng không biết Quỳnh Dao có chuyện gì mà lại ra khỏi lớp không giúp Linh Đan làm bài thu hoạch luôn, sau bữa đó Linh Đan giận cả Quỳnh Dao lẫn Băng Tâm luôn thế mà hai đứa vẫn vô tư không hề hay biết cho đến khi hỏi Uyển Uyển thì mới hiểu rõ sự tình. Băng Tâm cố xin lỗi mà không được, cô lại tự trách mình vì đã không thể giúp cho Linh Đan làm bài tốt…Nói chuyện thì Linh Đan làm ngơ, nhắn tin thì không trả lời, nên Băng Tâm về nhà suy nghĩ nguyên bài thơ rồi đưa cho Linh Đan lúc tan học: “ Nếu đọc xong mà Linh Đan vẫn không muốn làm bạn với tôi thì tôi… chịu vậy”.Nếu một mai tình bạn tan vỡCho tôi xin gửi vào thơ nỗi lòngNói về tình bạn mênh môngĐâu thể một phút như không có gìGió đưa nước mắt sầu biBởi vì tôi để mất đi bạn mìnhQuen nhau vì duyên vì tìnhThế nên phải có niềm tin vững bềnChúng ta cùng cố gắng lênRút ngắn khoảng cách để bên nhau hoàiGiận nhau chỉ thấy đắng cayMấy ai hờn giận mà hay bao giờSống vậy chỉ có thờ ơMỗi ngày chỉ có làm ngơ lạnh lùngĐâu rồi ánh lửa bập bùngSáng lên tình bạn khắp vùng mọi nơiGiận nhau có đến suốt đờiLàm vậy cũng chỉ buồn người đau taChúng mình cùng bước đi màVượt qua nắng gió giờ xa sao đànhChữ tình thật quá mỏng manhĐể cho tất cả tan tành thế sao?Đâu rồi nụ cười ngọt ngàoĐâu rồi hạnh phúc bên nhau từng ngàyĐể giờ như một áng mâyQuay đi quay lại mây bay mất rồiXin bạn đừng mãi giận tôiĐể tình bạn như mây trôi lỡ làngXa nhau đau xót vô vànVài ngày nước mắt hai hàng lại tuônXa nhau chỉ thấy nỗi buồnMột giây xa cách mà buồn thật lâuMưa đến mang theo nỗi sầuTự hỏi giờ bạn nơi đâu chốn nàoGiờ đây bạn sống ra saoVui vẻ hay là lòng đau một mìnhXin bạn đừng mất niềm tinVì một chuyện nhỏ mà tình hết saoXin bạn đừng giữ nỗi đauBởi bạn buồn thế tôi sao mỉm cườiLà bạn cũng do duyên trờiNếu duyên đã hết người đời tính sao?Giận nhau chỉ để hiểu nhauGiận nhau để hiểu xa nhau thật buồnTôi khóc vào lúc chiều buôngMột câu xin lỗi nói suôn nực cườiThà rằng tôi mặc kệ ngườiBạn bè hờn giận chuyện thường xưa nayVài hôm lại khăn khít ngayBạn thân là thế cứ hay giận hờnTình bạn như đóa lay-ơnTình bạn như đóa mẫu đơn chung tìnhXin bạn đừng giận tụi mìnhTrong tim ngàn lời cầu xin thật màBạn bè đâu phải người xaThiếu xót xin bạn nói ra thật lòngĐể rồi chuyện có hóa khôngTình bạn ấm áp trong vòng tay nhauCứ thế này ai cũng đauTrãi lòng mình nói cho nhau chuyện gìĐể rồi khỏi phải chia lyNgập tràn hạnh phúc bước đi trên đườngĐừng để mỗi đứa một phươngRồi ai cũng thấy đau thương trong lòngChúng mình chỉ biết chờ mongMong bạn tha thứ cho lòng nhẹ điRồi lại cùng nhau bước điVượt qua sóng gió mỗi khi bão bùngBạn ơi đừng có não nùngMở lòng một chút ta cùng bên nhauVài ngày cảm nhận nỗi đauTôi đã hiểu rõ cớ sao giận hờnĐể biết bạn quan trọng hơnNếu như mất bạn tôi còn vui saoThôi thì mỗi đứa một câuMột lời xin lỗi cho nhau hòa đồng.Bài thơ vụng về của Băng Tâm đã cứu rỗi lại một tình bạn đáng giá với Linh Đan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương