Một Nửa Anh Em

Chương 26



Mọi âm thanh xung quanh gần như bị nuốt chửng, có lẽ đó chỉ là cảm giác của riêng Xuyên. Nhưng lúc này đây, âm thanh duy nhất cậu nghe được và không ngừng vang vọng trong đầu chỉ có ba tiếng “Tôi thích em” của Hiệp.

Anh chàng vẫn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Xuyên, như để chờ đợi một điều gì đó, hoặc chỉ đơn thuần là chứng minh sự quyết đoán của mình. Xuyên không biết phải giải quyết sự tình như thế nào, đành dùng kế thoái lui:

- Trời trưa nắng nóng, chắc anh không được khỏe rồi. Về phòng nghỉ ngơi đi! – Cậu chàng từ từ lùi ra sau một tí, nhưng chỉ chưa đầy 3 bước chân đã chạm vách tường. Lúc này Hiệp lại bước tới, chống hai tay lên tường, giam cầm Xuyên trong vòng tay rộng lớn của anh.

- Đừng trốn tránh nữa, tôi biết em cũng có cảm giác khác lạ với tôi. Nhưng vì lý trí điều khiển cảm xúc của em tốt hơn nên mới giả vờ ngây thơ vô số tội đến bây giờ!

- Em… em không có!

Xuyên không biết phải lý giải thế nào, thật sự đúng là trong lòng cậu có một cảm giác không được bình thường đối với Hiệp. Nhưng từ trong tiềm thức, cậu chỉ mong sao Hiệp chấp nhận mình như một người em trai, có thể quan tâm lo lắng thật lòng mà không phải gượng ép. Xuyên chưa từng nghĩ, cũng chẳng dám ước mong Hiệp lại có thể phát triển tới mức độ mà bản thân cậu còn không ngờ tới thế này.

- Có thể em cũng chưa hề nghĩ, một người anh trai cùng cha khác mẹ với mình lại có thể nảy sinh loại tình cảm cấm kỵ này. Chúng ta cùng một nửa huyết thống, lại còn cùng giới tính nữa – chỉ hai điều đó thôi cũng đã đủ để tôi và em không thể đến với nhau được rồi!

- Vậy sao anh còn…? – Xuyên thực sự không hiểu rốt cục Hiệp đang nghĩ gì.

- Suốt quãng thời gian tôi tự dưng ít về nhà, đó là khi tôi cố tìm quên vào những mối quan hệ bên ngoài hòng nhấn chìm đi mớ cảm xúc lệch lạc sai trái đó. Khi tôi cặp kè với hết cô này đến cô khác, tôi đã cố huyễn hoặc mình rằng mình cuốn hút phụ nữ đến vậy, vẻ ngoài của mình hào nhoáng đến như vậy, tiền không thiếu tình bao la, vậy có gì phải lo lắng đến cảm giáckhác thường đối với em chứ. Chỉ cần tìm được một cô nàng chân dài lý tưởng, nóng bỏng xinh đẹp thì hình ảnh của em sẽ bị phai mờ ngay! Nhưng…

Hiệp đột ngột ngừng lại, lúc này gương mặt anh chàng chếch sang một bên, như để né tránh nét biểu cảm phức tạp của chính mình, không cho đối phương nhìn thấy.

- Nhưng… tôi đã lầm! Khi ở gần bên những cô gái đó, trong đầu tôi lại không ngừng ẩn hiện hình ảnh của em. Dù là những biểu cảm tôi chưa từng thấy qua nhưng vẫn hiện ra rõ mồn một, từ nụ cười, sự nũng nịu, những lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai, cả những cử chỉ âu yếm mời gọi. Tôi đều chỉ nghĩ đó là của em…

- Vậy còn quãng thời gian trước đó, khi anh quan tâm lo lắng cho em như một người anh trai. Đi cùng em đến trường, bảo vệ em khỏi bọn xấu, chủ động lấy xe chở em… tất cả những điều đó là sao? – Xuyên đang cố gắng sắp xếp lại mọi dữ liệu mà cậu chưa tìm ra được mật mã.

- Đó cũng là quãng thời gian tôi cố gắng bình thường hóa mối quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi đã nghĩ, chỉ cần xem em như một đứa em trai, không tỏ ra lạnh nhạt né tránh nữa thì có thể tìm được đáp án cho câu đố “Chưa từng xem em là người thân của mình”. Có lẽ thái độ cộc cằn kia chỉ là do tôi ganh tị với em mà thôi! Nhưng tôi biết, tính cách tôi không phải như thế, tôicũng chưa từng như thế… Ngày còn bé khi tôi đẩy ngã em, chửi mắng em đó chỉ là do phút nóng nảy bốc đồng của một thằng nhóc bị người khác phá hỏng đồ của mình, chứ không hề ghét bỏ hay thù hằn tích trữ gì cả. Tôi đã nghĩ, chỉ cần tiếp nhận em theo cách bình thường, mọi chuyện sẽ quay về điểm xuất phát mà nó cần có. Cho đến khi tên bạn thân của em xuất hiện, tôi không biết nó đối với em thế nào, là tình bạn đơn thuần hay hơn thế. Nhưng cứ mỗi lần thấy hai người gần gũi nói cười vui vẻ với nhau, lòng tôi lại thấy rất khó chịu!

- Vì thế anh mới tránh né không nhìn mặt em suốt thời gian dài?

- Đúng vậy, tôi đã từng sợ hãi khi phải đối mặt với loại tình cảm đó. Nhưng rốt cục, tôi cũng đã tìm ra lời giải đáp cho chính mình rồi. Tôi thích em… “thích” chính là “thích”, chỉ đơn thuần là loại tình cảm được nảy sinh theo cách bình thường giữa người với người, không có lý do cụ thể. Như việc tôi thích học môn toán và ghét môn văn vậy, tôi chỉ có thể thích em mà không hề có cảm giác với bất kỳ đứa con trai hay con gái nào khác!

- Từ khi nào mà anh lại...?

- Có thể là khi em bị đám côn đồ chặn đường đánh. Tôi bất giác lại thấy lo lắng cho em.
Chương trước Chương tiếp
Loading...