Một Nửa Anh Em
Chương 29
Từ ngày xác định rõ ràng tình cảm của cả hai, Hiệp và Xuyên càng trở nên khắng khít với nhau. Ba mẹ tất nhiên nhận ra sự thay đổi kỳ lạ đó, nhưng thầm nghĩ có lẽ các con đều đã lớn, biết tự nhận thức được tình thân để gắn bó đùm bọc nhau hơn. Hai vợ chồng già lặng lẽ nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng ưu phiền nào đó đã cất giữ bấy lâu, họ nghĩ rằng như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.Ngày xuân dần qua, nắng hạ vàng rực rỡ chiếu soi qua từng tán lá vàng ươm làm chín rộ những trái cây thơm ngọt. Xuyên đã hoàn tất chương trình lớp 10, đang tận hưởng những ngày hè thoải mái sau bao vất vả bỡ ngỡ của năm đầu cấp 3. Mọi thứ vẫn thế, xoay vần theo vòng quay của cuộc sống lắm tấp nập, dù ngày qua ngày cũng chỉ có 24 giờ, một tuần 7 ngày, một năm nơi miền nam chỉ rõ rệt nhất với hai mùa mưa nắng. Những hạt nước long lanh dần trút xuống nhiều hơn, có khi báo trước bằng những áng mây vầng vũ, có lúc bất chợt vô tình khi nắng còn chưa phai, tưới vào mảnh đất cằn khô sau bao ngày nắng hạn.Xuyên đang thả hồn lãng du theo nhịp điệu nhẹ nhàng du dương tí tách của những hạt mưa rớt rơi trên mái hiên nhà, mơ mộng về một phương trời xa xôi dịu vợi, nơi có hoa bướm, cỏ thơm, cánh đồng bát ngát, đàn bò sữa cùng tòa lâu đài tráng lệ, rồi chàng hoàng tử cưỡi con ngựa trắng tung tăng đến đón đi ngao du khắp bốn phương trời (Thì ra “cậu bé” cũng có một ước ao, một khát khao được làmcông chúa ngủ trong rừng cơ đấy!>.- Đang mơ mộng tới anh nào mà thân thể ở đây mà hồn bay tứ tán thế hử???Dù có dùng máy thay đổi giọng nói của Conan thì Xuyên vẫn dễ dàng nhận ra được kẻ đang dùng một tay bịt mắt cậu, tay còn lại thì không yên phận sờ soạn mò mẫm khắp nơi bên trong áo kia là ai. Xuyên không còn là đứa em hiền lành, ngoan ngoãn chịu thiệt thòi như trước nữa, giờ đây đã “có danh có phận” hẳn hoi rồi, đâu có để cho ai kia oanh tạc thế nào cũng được chứ. Cậu chàng dùng một tay nắm lấy cánh tay đang giở trò kia, tay còn lại dùng lực chấn trỏ ra sau thúc vào bụng ai kia một phát. Bất ngờ bị phản công, lại không có chế độ phòng bị, tất nhiên một người dù võ nghệ cao cường vẫn bị bại dưới tay cậu bé thư sinh. Anh chàng lùi về sau, cúi rập người, ôm lấy bụng, vẻ mặt tỏ vẻ khổ sỡ ra chiều vô cùng đau đớn dù lực đạo của Xuyên chẳng thấm thía gì…- Sao em… lại có thể ra tay tàn độc với anh như vậy? – Lời lẽ đúng kiểu một anh hùng kiếm hiệp…dại gái bị bại dưới tay mỹ nhân.- Cho chừa cái tật rình mò người ta, vì em đang vui nên mới nương tình nhẹ tay cho đó! Lần sau thì không có may mắn như vậy đâu! – Lá gan của Xuyên đã theo thời gian tỉ lệ thuận với số tuổi, không chỉ phản kháng mà còn đe dọa nữa cơ.- Em đúng là cổ lỗ xỉ, rờ có chút xíu mà cũng không cho. Sau này còn “làm” nhiều thứ khác nữa thì tính sao đây?- Tới đó hẳn hay, bây giờ thì “nội bất xuất – ngoại bất nhập”!- Khổ quá, phải đợi tới chừng nào đây? Anh chịu hết nổi rồi!!!Tính đến nay cũng đã gần 1 năm, nhưng Xuyên và Hiệp chưa lần nào “vượt quá giới hạn cho phép”. Hiệp là người phóng khoáng, không suy nghĩ nhiều, thích gì là làm, không cần biết có nên hay không nên. Nhưng Xuyên hoàn toàn ngược lại, cậu còn nỗi mặc cảm lớn lao về mối quan hệ của hai người, giữa người yêu và anh em cùng cha khác mẹ, mối liên kết của họ quá gần, lại sống cùng một nhà từ nhỏ. Cậu không biết điều đó có nên hay không, có thể được hay không khi mà lý trí vẫn còn là hàng rào chắn ngăn cách tình cảm của họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương