Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 5: Tiên Sinh, Người Cứu Anh Là Bác Sĩ



Lam Hân vốn muốn rời đi, cô còn có việc nữa, nhưng y tá lại muốn cô chú ý đến tình hình của anh, cô cũng đành cứu người thì cứu đến cùng vậy, đợi người nhà của anh đến, cô có thể rời đi rồi.

Trong lúc đợi, Lam Hân mơ mơ hồ hồ ngủ gục xuống mép giường.

Lục Hạo Thành ở trên giường từ từ mở mắt, ánh mắt nhìn ra xung quanh, anh như này là đang ở bệnh viện.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo, nhưng âm thanh lặp đi lặp lại môt lời hát.

Lục Hạo Thành nghe thấy âm thanh inh ỏi này, lông mày khẽ nhướng lên.

Lam Hân nghe thấy âm thanh quen thuộc này, liền rút từ trong túi ra nghe điện thoại, cũng không thèm ngẩng đầu lên.

” Alo, Nhiên Nhiên” Giọng của cô mang chút vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ, nghe có chút rầu rĩ.

” Mẹ, con là Kì Kì” điện thoại truyền đến giọng nói của một cô bé.

Lam Hân tỉnh vài phần, ” Kì Kì, sao thế ?”

” Đến rồi, Kì Kì không cần lo lắng “Lam Hân nghe thấy lời dặn dò của con gái, nhẹ nhành ừ vài tiếng.

Tắt điện thoại, Lam Hân cử động cánh tay, cô vặn thắt lưng một cái, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trên giường đã tỉnh rồi, cô nhíu mày, lười biếng xoay xoay eo, mới từ từ đứng dậy.

Ngữ khứ của cô lãnh đạm mà hơi lạnh lùng: ” Tiên sinh, anh tỉnh rồi, vậy thì tôi cũng nên đi rồi, anh gọi điện thoại bảo người nhà đến chăm sóc đi.”

” Là cô đã cứu tôi?”Lục Hạo Thành trầm mặc nói, không giận giữ mà uy nghiêm.

Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhìn mái tóc xoăn sóng, ngũ quan ôn nhu tinh sảo, đôi mắt to trong suốt, như hoa lan trong cốc, mang hương thơm của riêng mình, váy trắng của cô bị dính máu.

Lục Hạo Thành anh đã từng gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng gặp người con gái nào đẹp như thế này, những đôi mắt đó, sao có vẻ quen thuộc đến thế.

” Tiên sinh, người cứu anh là bác sĩ, tôi chỉ là người gọi cứu thương đến thôi, tiện đường nhờ xe đưa vào thành phố, tạm biệt ?

Lam Hân nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ rồi, thôi xong, không kịp tới buổi tấu dương cầm của Nhiên Nhiên rồi, cũng không có để ý đến thái độ của Lục Hạo Thành.

Cô vội vàng quay người đi

Ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành, nhìn một cách lưu luyến người con gái vừa mới rời đi.

Miệng hắn hơi cười, từ trước đến nay chưa từng có người con gái nào không nhìn hắn.

Câu trả lời của cô gái này cũng có chút thú vị đấy.

Lúc Lam Hân đi thang máy xuống, một người đàn ông vội vàng ra khỏi thang máy chạy lên.

Lam Hân cúi đầu nhìn điện thoại, hơn sáu giờ rồi, cô liền gửi vị trí của mình cho con trai, cười mỉm, buổi biểu diễn của con trai sắp bắt đầu rồi, cô phải đi nhanh lên một chút.

“Hạo Thành, hóa ra anh ở đây à, tôi tìm hết nửa cái bệnh viện ở thành phố Giang này rồi đấy” Mộc Tử Hành thở hổn hển nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lục Hạo Thành.

” Phanh xe bị người ta làm hỏng, trở về thì điều tra giúp tôi”.Lục Hạo Thành lạnh lùng nói một câu, ánh mắt hiện lên một tia sắc khí, căn phòng trở nên lạnh hơn.

Mộc Tử Hành gật đầu

” Xin lỗi, tiên sinh, tôi có làm rơi đồ ở đây”. Lam Hân chạy quay lại căn phòng.

Khóe miệng Lục Hạo Thành cưới lên vẻ châm chọc, cái cô gái này có phải muốn chơi trò câu dẫn lạt mềm buộc chặt ư.

Lam Hân ra khỏi viện, mới phát hiện khăn tay của mình không có ở đây.

Cô cúi đầu tìm xung quanh, đây là đồ mà con gái tặng cho cô, đối với cô rất quan trọng.

“Không có” Lam Hân sốt ruột tìm kiếm. Cô nhớ cô vẫn luôn cầm nó trong tay.

Cô nhanh chóng tìm kiếm dưới sàn, dưới giường bệnh, cũng không tìm thấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...