Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Chương 6



Rốt cuộc vẫn không tránh được Lam Tố Hinh không thể lừa dối bản thân mình thêm nữa. Giữa đêm trăng sáng như gương này, cô đã nhìn thấu trái tim mình. Trong trái tim của cô, không biết từ lúc nào đã dần xuất hiện một bóng hình…Đó chính là Anh Hạo Đông.

1.

Sau khi tạm biệt bà Quảng, Lam Tố Hinh chậm rãi đi đến bến xe buýt gần đó, đợi xe để về nhà. Đứng ở bến xe buýt, cô ngẩng đầu, nhìn dòng xe cộ đi lại, bỗng nhiên nhìn thấy giữa làn xe đông như mắc cửi ấy xuất hiện một chiếc xe Mercedes màu đen, trái tim cô giật thót. Chăm chú quan sát chiếc xe tiến đến gần, sau khi nhìn rõ biển số không phải là chiếc xe của Anh gia, cô khẽ thở dài. Cô chợt nhớ đến Anh Hạo Đông. Không biết anh thế nào rồi? Cô rất muốn biết nhưng….không có ai nói cho cô biết.

Anh gia không còn liên lạc với cô nữa, cô cũng tuyệt đối không chủ động liên hệ với họ. Vì như vậy thì có vẻ hơi nịnh bợ. Thêm vào đó, nếu bà Diệp biết được cũng không hay. Nếu Anh gia cần cô, cô sẽ không khước từ. Nhưng nếu Anh gia không cần cô nữa, cô cũng sẽ không làm phiền họ. Nhưng cô lại thấy nhớ Anh Hạo Đông đến vậy.

Tối đó, Quảng Viễn lại đến Diệp gia ăn cơm. Khác với bình thường, sau bữa tối, Lam Tố Hinh chủ động nói với anh ta: “Ra ngoài đi dạo một chút đi?”

Bà Diệp rất ngạc nhiên và vui mừng, nói: “Quảng Viễn, cháu đưa Tố Hinh đi đi, tối nào con bé cũng học bài vất vả rồi.”

Quảng Viễn lại không vui mừng như bà Diệp, vừa bước ra khỏi cửa, anh ta liền nói: “Anh biết hôm nay mẹ anh đến tìm em. Nếu bà ấy nói gì không phải thì anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.”

“Bác Quảng rất tốt, bác ấy không nói gì quá đáng cả. Quảng Viễn, tôi muốn nói về chuyện của anh.”

“Anh thì có chuyện gì?”

“Anh đừng giám sát tôi như thể đó là nhiệm vụ của anh nữa được không?” Lam Tố Hinh nhìn anh ta, nói một cách rõ ràng. “Tôi biết, anh nói chuyện với dì và chú tôi đều là vòng vo nghe ngóng xem buổi tối, tôi có đi cùng ai, có nhận cuộc gọi nào lạ hay không. Tôi còn biết anh thường đến trường tôi, xem tôi có lên lớp không, có xin nghỉ không. Quảng Viễn, anh là như thế có phải là quá đáng rồi không? Đừng nói anh muốn tốt cho tôi, nếu bố mẹ anh cũng vì muốn tốt cho anh, giám sát anh, quản thúc anh khắp nơi thì anh có chịu được không?”

Quảng Viễn á khẩu trước những lời nói của cô, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Anh biết….anh làm như vậy…là không đúng, nhưng anh……anh không thể khống chế bản thân mình.”

“Quảng Viễn, tôi xin anh hãy cố gắng khống chế bản thân mình. Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa, tôi thực sự không muốn gặp lại anh nữa đâu. Đến lúc đó, e rằng chúng ta cũng chẳng còn là bạn bè nữa.”

Lam Tố Hinh nói rất thận trọng, Quảng Viễn đột nhiên cúi đầu, lát sau mới uể oải nói: “Xin lỗi em, Tố Hinh, sau này anh sẽ cố gắng khống chế bản thân mình. Nhưng em……Tốt nhất em đừng qua lại với Anh Hạo Đông nữa, hắn ta không có điểm nào tốt với em cả.”

Quảng Viễn và Anh Hạo Đông rất giống nhau, đều vì Diệp U Đàm mà bị tổn thương sâu sắc, trong lòng luôn day dắt, băn khoăn. Nỗi day dứt của anh ta là luôn cho rằng mình không bảo vệ được Diệp U Đàm, trơ mắt nhìn cô ấy bị mê hoặc bởi Anh Hạo Đông, dẫn đến cô ấy phải chết thê thảm. Vì thế anh ta mới bù đắp tình cảm cho Lam Tố Hinh, nghĩ cách trông chừng cô, không để cô giẫm lên vết xe đổ của Diệp U Đàm.

Nhưng anh ta không biết làm vậy chỉ tốn công vô ích. Trông chừng một người rất dễ nhưng trông chừng một trái tim lại rất khó. Trông chừng được người nhưng không trông được trái tim thì có tác dụng gì chứ?

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông.

Mùa xuân sắp đến, mọi người tấp nập chuẩn bị đón năm mới. Hôm nay, Lam Tố Hinh ở nhà giúp bà Diệp dọn dẹp vệ sinh. Cô làm rất nhanh, đây đều là những công việc từ nhỏ cô đã quen làm cùng mẹ.

Dọn xong phòng khách, cô liền trèo lên bệ cửa sổ, lau cửa kính. Cửa kính hai mặt trong suốt đã bị phủ một lớp bụi nhỏ. Đang chăm chú lau, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng phanh chói tai. Cô liền cúi xuống xem, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu xanh lam mất kiểm soát, lao lên vỉa hề, rồi đâm vào bụi cây hàng rào mới dừng lại, mấy người đang đi bộ hoảng sợ, mặt mũi tái mét, hét lên rồi chạy dạt ra hai bên.

Ai lại lái xe khiếp thế chứ? Lam Tố Hinh đang nghĩ ngợi liền thấy cửa xe bị đẩy mạnh, một người nhảy ra từ ghế lái, vừa xuống xe vừa ngẩng đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt trắng bệch, cặp mắt sâu thẳm, là Anh Hạo Đông. Anh ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi run rẩy như muốn quát lớn nhưng lại im lặng, hàm răng trắng cắn sâu xuống môi dưới. Vẻ mặt anh vô cùng căng thẳng và sợ hãi.

Lam Tố Hinh hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, bà Diệp cũng từ trong bếp đi ra, vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh đứng trên bệ cửa sổ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tố Hinh, cháu mau xuống đi, nguy hiểm quá!”

Giọng nói của bà lạc đi, Lam Tố Hinh giật mình, vội vàng nhảy xuống, “Dì à, dì đừng sợ, cháu không sao, cháu chỉ đang lau cửa kính thôi!”

“Không cần lau nữa, mặt kệ nó bẩn.”

Bà Diệp kiên quyết không cho Lam Tố Hinh lau cửa kính nữa, cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó cầm túi rác, mở cửa, đi ra ngoài, “Dì ơi, cháu xuống dưới vứt rác đây ạ!”

Đó thực ra chỉ là cái cớ, cô muốn xuống lầu để gặp Anh Hạo Đông. Sao anh lại đến đây? Xem ra, anh đã khỏe hơn nhiều, có thể tự lái x e ra ngoài rồi. Nhưng sao ban nãy nhìn thấy cô, anh lại hoảng sợ như vậy?

Lam Tố Hinh mới vừa rời khỏi cửa được mấy bước đã bắt gặp Anh Hạo Đông ở hàng lang tầng bảy. Anh vừa từ thang máy đi ra, liền vội vàng chạy về phía nhà họ Diệp, dáng vẻ như bất chấp tất cả, muốn xông thẳng vào nhà. Sau khi nhìn thấy cô, anh dang tay, bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Lam Tố Hinh bị anh ôm thì sững sờ, mặt bỗng đỏ lựng. Anh ôm cô rất chặt, như muốn áp chặt cô vào lòng mình. Trong vòng tay ôm siết, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập rất nhanh, nhịp tim của cô cũng theo đó mà tăng lên, cuối cùng hai trái tim hòa chung nhịp đập.

Lát sau, anh đột ngột đẩy cô ra. Lồng ngực của anh phập phòng mê hoặc, anh nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, đồng tử đen láy, ánh mắt như đau khổ lại như mê loạn buồn ảo. Sau giây lát, anh quay đầu, không nhìn cô nữa, run rẩy lên tiếng: “Xin lỗi!”

Lam Tố Hinh có thể lý giải được lời xin lỗi này. Cái ôm ban nãy của anh chỉ vì anh lại nhìn cô thành Diệp U Đàm. Khuông mặt vẫn đỏ ửng, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Không sao.”

Anh Hạo Đông cúi đầu, không nói, lồng ngực vẫn phập phồng. Hồi lâu sau, hơi thở của anh dần ổn định, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Cô….vừa rồi làm gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của anh, Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi: “Tôi chỉ lau cửa kính thôi.”

“Nguy hiểm lắm, sau này đừng làm như vậy nữa.”

“Tôi biết rồi, ban nãy dì tôi cũng nói như vậy!”

Vừa dứt lời, Lam Tố Hinh liền im bặt, lúc này nhắc đến bà Diệp, chẳng phải lại càng khiến Anh Hạo Đông tự trách mình sao? Quả nhiên, ánh mắt anh lập tức tối sầm. trầm mặc hồi lâu, anh lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, đưa cho cô, “Bảng thành tích học tập của cô, trường đã gửi đến nhà tôi theo địa chỉ ghi trên hồ sơ nhập học.”

Lam Tố Hinh đón lấy, nói: “Cảm ơn anh!”

“Không có gì, tôi đi đây, tạm biệt!”

Anh Hạo Đông chưa nói hết câu đã quay lưng, lảo đảo bước về phía thang máy. Lam Tố Hinh khẽ mấp máy môi, muốn nói: “Tôi tiễn anh”, dù gì cô cũng phải xuống lầu vứt rác nhưng anh đi rất vội, như muốn chạy trốn, cô đành biết ý im lặng.

Sau khi Anh Hạo Đông hạ sốt, biết chuyện Lam Tố Hinh đã đưa anh về nhà, rồi sau đó Anh phu nhân còn đón cô đến chăm sóc cho anh nửa ngày, anh liền nổi giận với mẹ: “Sao mẹ lại đi tìm cô ấy?”

Anh phu nhân thấy khó hiểu, hỏi: “Hạo Đông, con sao vậy?”

Anh Hạo Đông im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Sau này mẹ đừng đến làm phiền người ta nữa!”

Anh đã nói vậy nên từ đó, trên dưới Anh gia không ai đến tìm Lam Tố Hinh nữa. Nhưng sau đó, anh nghĩ lại, cảm thấy làm như vậy có vẻ như họ qua cầu rút ván, lúc có bệnh thì gọi người ta đến, bệnh khỏi rồi thì ném người ta sang một bên. Nhưng anh đã nói với mẹ không được tìm cô nữa nên đành nhờ Anh Duy Hạ mua giúp anh một món quà đắt tiền tặng cho Lam Tố Hinh.

Nên mua quà gì đây? Khi Anh Duy Hạ hỏi ý kiến anh, anh bất giác nhở lại một việc.

Đêm trước lẽ Valentine năm đó, Diệp U Đàm từng kin đáo nói với anh, cô hy vọng nhận được một chiếc đồng hồ đeo tay trong ngày lễ Valentine. Cô nói đồng hồ đeo tay mà người yêu tặng, mỗi phút mỗi giây chiếc kim kêu tích tắc là tình yêu cũng lưu chuyển theo, nó khiến cô cảm thấy yêu và được yêu. Anh hiểu ngầm ý của cô nhưng không muốn đáp lại. Anh sẽ không tặng cô món quà đó, bởi anh vẫn không coi cô là người để yêu thương từng giây, từng phút.

Trong cuộc sống trẻ trung, đào hoa của Anh Hạo Đông, những cô gái xinh đẹp như những bông hoa rực rỡ sắc màu lần lượt nở rộ, anh chẳng coi trọng một ai. Đối với anh, Diệp U Đàm chẳng qua cũng chỉ là một bông trong số đó, việc gì anh phải đối xử với cô khác những cô gái kia?

Valentine năm đó, Anh Hạo Đông đặt rất nhiều hoa hồng rồi vô cùng hào phóng, tặng cho tất cả những cô bạn mà anh qua lại, mỗi người một bó. Từng bó hoa đỏ sắc màu nhưng không bó nào có hoa hồng đỏ thẫm. Hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu chân thành, nồng nhiệt, trước nay, anh chưa từng tặng cho bất cứ cô gái nào.

Diệp U Đàm nhận được một bó hồng vàng. Trong bỏ hoa có nhét một tấm thiệp xinh xắn, trên tấm thiệp in dòng chữ diễn đạt ý nghĩa của loài hoa hồng vàng, nó thể hiện sự trân trọng, chúc phúc; tạm biệt; tình yêu bị từ chối; xin lỗi vì yêu….Anh đang khéo léo cho cô biết, sự qua lại giữa họ nên chấm dứt tại đây.

Thực ra, trước nay Anh Hạo Đông chưa có bất cứ biểu hiện nồng nhiệt nào đối với Diệp U Đàm. Bởi điều kiện ưu việt của bản thân mình nên anh không bao giờ phải theo đuổi người khác giới mà các cô gái đều chủ động tiếp cận anh. Anh cũng chưa từng từ chối những cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và kiều diễm đó, anh thích ở bên họ, như bươm bướm thích lượn lờ bên nhưng khóm hoa.

Anh Hạo Đông nhớ lần đầu tiên gặp Diệp U Đàm, cô đang học bóng chuyền trên sân trường. Cô có thân hình nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp tựa một con búp bê bằng sứ. Anh cảm thấy cô rất đáng yêu liền nhìn cô lâu hơn. Cái nhìn đó khiến cô đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữa làm lay động lòng người. Anh bất giác nhướng mày, cười, đi đến, nói với cô: “Em không biết chơi phải không? Để anh dạy em nhé!” Mặt cô càng đỏ, ánh mắt vui mừng nhìn anh, rồi xấu hổ gật đầu.

Giá như con người ta cứ sống mãi trong khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ ấy…Anh Hạo Đông mệt mỏi nhắm mắt, khung cảnh ấy như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, nhưng Diệp U Đàm đã ngủ sâu dưới lòng đất gần một năm rồi. Anh quen cô đúng vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của cô, rồi chính anh lại khiến sinh mạng của cô vĩnh viễn bị chôn chặt ở tuổi hai mươi.

Lại lên cơn đau đầu, sắc mặt Anh Hạo Đông trắng bệch, Anh Duy Hạ liền hói: “Hạo Đông, em khó chịu à?”

Anh Hạo Đông lắc đầu, nói: “Anh à, anh giúp em chọn một chiếc đồng hồ đắt tiền để tặng cho Lam Tố Hinh nhé!”

Những thứ Diệp U Đàm muốn có lúc còn sống nhưng chưa có được, anh nguyện sẽ bù đắp vào nơi Lam Tố Hinh. Cô không chỉ có dung mạo giống cô ấy mà còn là em họ của cô ấy, lại luôn tận tâm chăm sóc anh. Về tình, về lý, Anh Hạo Đông đều cảm thấy sự bù đắp này là vô cùng cần thiết.

Nhưng Anh Duy Hạ lại nói với anh rằng, Lam Tố Hinh không chịu nhận chiếc đồng hồ đắt giá đó. Anh im lặng hồi lâu, nói: “Vậy thì bỏ đi!”

Đây là sự châm chọc lớn nhất mà vận mệnh dành cho anh chăng? Quà tặng anh chối bỏ bây giờ lại không dùng được nữa. Anh Hạo Đông cầm chiếc đồng hồ, nhìn ngắm hồi lâu, cuối cùng cất sâu trong ngăn kéo, không muốn nghĩ về nó nữa.

2.

Từ đó, không ai nhắc đến Lam Tố Hinh ở Anh gia. Đến hôm nay, bà Chu kiểm tra thư trong phòng khách, thấy một bức thư gửi cho Lam Tố Hinh, trong đó chính là bảng thành tích học tập này. Bà đưa bức thư cho A Thái, bảo ông bớt chút thời gian đến đưa cho cô, “Đừng mang đến tận cửa, sắp Tết rồi, bà Diệp nhìn thấy ông lại tức giận. Ông nhét thư vào thùng thư dưới lầu là được rồi.”

Ở tầng hai, Anh Hạo Đông vừa mở cửa phòng liền nghe thấy lời bà Chu nói. Anh xuống dưới lầu, bình thẳng nói: “Đưa thư cho tôi.”

Đón lấy bức thư, Anh Hạo Đông nói với A Thái: “Ông lái xe của tôi đến trước cửa hộ tôi, cảm ơn!”

Sau khi sức khỏe tốt lên, Anh Hạo Đông vẫn thường tự lái xe ra ngoài một mình. Anh phu nhân lo lắng nói: “Hạo Đông, để A Thái đưa con đi thì bất tiện gì? Với tình hình sức khỏe của con lúc này, tự lái xe sẽ rất nguy hiểm, mẹ không yên tâm chút nào.”

Nhưng Anh Hạo Đông không chịu hiểu lòng bà, bất luận thế nào vẫn kiên định, nếu không cho anh tự lái xe thì anh sẽ không đến bác sĩ tâm lý khám nữa. Cuối cùng Anh phu nhân đành bất đắc dĩ đồng ý, để anh tự lái xe, còn bảo A Thái lặng lẽ bám theo anh.

Anh Hạo Đông lái xe rời khỏi nhà họ Anh, đi khám bác sĩ tâm lý như lịch hẹn trước, sau đó mới đến Diệp gia. Anh đã quá quen thuộc cung đường này, nhắm mắt cũng có thể đến được. Dạo này, ban đêm, anh vẫn thường lái xe đến tòa chung cư Diệp gia sống, đỗ xe dưới bóng cây ngô đồng, ngẩng đầu nhìn cánh cửa số sáng đèn trên tầng bảy, trong lòng tràn đầy tâm sự…

Từ xa, anh đã thấy ô cửa sổ quen thuộc đó. Lúc phát hiện một bóng hình nhỏ nhắn trên bệ cửa sổ, bàn tay nắm vô lăng của anh bỗng run rẩy dữ dội, đến mức không thể giữa chặt được nữa. Tay vừa trượt, vô lăng lập tức không thể kiểm soát, chiếc xe như ngựa đứt cương, lao thẳng lên vỉa hè. May mà lúc đó, anh vẫn đủ tỉnh táo để đạp phanh, chiếc xe rú ga đâm vào hàng rào bằng cây bên đường rồi dừng lại , may mắn, không gây ra sự cố đáng tiếc nào.

Lúc Anh Hạo Đông nhảy ra khỏi xe, chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi, anh ngẩng đầu nhìn bóng người trên bệ cửa sổ tầng bảy, bờ môi run rẩy, muốn hét nhưng không dám, sợ cô giật mình ngã xuống lầu. Ngã xuống lầu….Vừa nghĩ dến điều này, mặt anh cắt không còn giọt máu. Bất chấp tất cả, anh điên cuồng lao vào tòa chung cư.

Vào thời khắc này, đầu óc đột nhiên cảm thấy vô cùng hỗn loạn, anh không thể nghĩ được là Lam Tố Hinh chỉ đứng trên bệ cửa sổ lau cửa kính mà thôi. Anh nghĩ cô sắp ngã nên vội vàng lên cứu. Đã từng tận mắt nhìn một người rơi xuống lầu, anh không thể trơ mắt nhìn người thứ hai như vậy nữa. Lúc nhìn thấy Lam Tố Hinh ở hành lang, anh đã ôm cô thật chặt. Anh sợ hễ buông tay cô ra, cô sẽ biến mất.

Nhưng ngay sau đó, anh lại đẩy cô ra. Lam Tố Hinh không phải là Diệp U Đàm, anh không thể ôm cô thân mật như vậy. Tự biết mình thất lễ, sau khi nói với cô vài câu, anh liền quay gót rời đi, bước chân vội vàng, hoảng loạn.

Ra khỏi tòa chung cư, Anh Hạo Đông bất ngờ nhìn thấy A Thái, sau giây phút sững sờ, anh nhanh chóng hiểu ra. Ông ấy vẫn luôn lái xe bám theo sau anh sao? Bây giờ anh mới biết điều này.

A Thái đã lùi chiếc xe vừa đâm vào hàng rao ra bên vệ đường, đang xem xét chiếc xe. Vừa nhìn thấy anh, ông ấy sợ hãi bước về phía anh. “Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Anh Hạo Đông lắc đầu, “Chiếc xe vẫn đi được chứ?”

“Có thể, nhưng mà…” A Thái vẫn chưa nói hết câu, Anh Hạo Đông đã chui vào xe, khởi động rồi tăng tốc, rời đi. A Thái cũng vội vàng lái xe bám theo.

Việc Anh Hạo Đông lái xe gây ra sự cố nhỏ dưới lầu Diệp gia chẳng mấy chốc đã được A Thái báo lại cho Anh phu nhân. Sắc mặt bà trắng bệch, bà đi tìm Anh Hạo Đông trong vườn hoa, anh đang đứng đờ đẫn trước chậu hoa quỳnh khổng tước, ánh mắt mông lung như có một lớp sương mờ bao phủ.

“Hạo Đông, sau này con không được tự lái xe ra ngoài nữa. Con rất dễ bị kích động, nguy hiểm lắm.”

Anh Hạo Đông chỉ trả lời bằng hai từ vô cùng đơn giản: “Con muốn!”

“Hạo Đông!” Anh phu nhân nói với giọng năn nỉ. “Con đừng làm mẹ lo nữa, có được không? Trái tim mẹ cũng sắp vỡ nát vì con rồi, con có hiểu cho mẹ không?”

Anh Hạo Đông quay đầu nhìn bà, khóe mắt bà đã có nhiều nếp nhăn hơn trước, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi: “Mẹ, con xin lỗi!”

Anh phu nhân thở dài, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh. Đừng nói xin lỗi với mẹ, chỉ cần con biết tự yêu mình, đừng để mẹ lo lắng cho con nữa là được.”

“Mẹ, con biết rồi!”

“Biết rồi thì tốt, con là con trai duy nhất của mẹ, cứ coi như con vì mẹ, đừng tiếp tục giày vò bản thân nữa.”

Anh Hạo Đông lo lắng nhìn quanh, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, để anh trai nhìn thấy thì không hay đâu.”

“Đây là sự thật! Duy Hạ cũng biết rồi, khi nó mười tuổi, bố mẹ nói, cũng là bác của con, gặp tai nạn xe hơi, mẹ và bố mới nhận nuôi nó. Ở tuổi đó, nó đã có thể hiểu chuyện, nó cũng phải biết mẹ chỉ là mẹ nuôi.”

“Nhưng dù gì mẹ cũng đã nhận nuôi anh ấy, trên danh nghĩa, anh ấy chính là con trai của me. Mẹ nói như thế, nhỡ anh ấy nghe được thì sẽ đau buồn biết bao.”

“Con yên tâm, trước nay mẹ chưa từng nói như thế trước mặt nó.”

“Nhưng con cảm thấy mẹ đối xử với anh ấy luôn có gì đó rất xa cách.”

“Hạo Đông, Duy Hạ không phải do mẹ sinh ra, mẹ đương nhiên không có cách nào yêu thương nó như con ruột được. Nhưng mẹ vẫn đối xử tốt với nó. Ngay từ nhỏ con có thứ gì thì nó cũng có thứ đó. Mẹ đã bao giờ đối xử tệ với nó chưa?”

Anh Hạo Đông cũng thấy như vậy. Về vật chất, Anh phu nhân chưa từng đối xử tệ với Anh Duy Hạ, nhưng về mặt tình cảm, bà không mấy nhiệt tình. Điều này cũng không thể trách bà được, vì đương nhiên chẳng bà mẹ nào lại yêu thương con nuôi hơn con đẻ. Đó cũng là tâm lý chung của con người.

Trọn một ngày, Lam Tố Hinh gắng sứ làm việc. Cô quét dọn ba gian phòng nhà họ Diệp sạch đến mức không còn một hạt bụi, ngoài cánh cửa kính vẫn còn lớp bụi dày như nâu xỉn ra thì cả căn phòng đều sáng loáng, sạch như lau như li.

Sau đó, bà Diệp một mực bảo cô đừng làm nữa, sợ cô mệt. sau bữa tối, cô mệt rũ, liền về phòng nghỉ sớm. Đầu vừa đặt xuống gối, cô đã thiếp đi.

Vì ngủ sớm nên nửa đêm, cô đã tỉnh giấc. Mở mắt ra, Lam Tố Hinh liền nhìn thấy ánh trăng xuyên qua khung cửa số chiếu lên đầu giường một mảng trắng tròn, cô bất giác nhớ đến khuôn mặt xanh xao, trắng như sương của Anh Hạo Đông.

Nằm nghiêng sang một bên, cô ép bản thân mình không được nghỉ nữa, nhắm mắt ngủ tiếp nhưng trằn trọc rất lâu mà không ngủ nổi. Rốt cuộc cũng không tránh được. Giây phút Anh Hạo Đông đột nhiên ôm cô vào lòng hồi chiều luôn hiện hữu trong tâm trí. Hóa ra, cũng có lúc trái tim anh hòa chung nhịp đập với trái tim cô như vậy.

Lam Tố Hinh không thể lừa dối bản thân mình thêm nữa. Giữa đêm trăng sáng như gương này, cô đã nhìn thấu trái tim mình. Trong trái tim của cô, không biết từ luc nào đã dần xuất hiện một bóng hình…đó chính là Anh Hạo Đông.

Tết đến, đây là năm đầu tiên Lam Tố Hinh đón Tết sau khi mẹ qua đời. Hai vợ chồng nhà họ Diệp luôn coi cô như con gái ruột. Bà Diệp không tiếc tiền mua sắm quần áo mới cho cô, đêm Giao thừa còn cho cô tiền mừng tuổi, mùng Một Tết lại cho cô tiền lấy may, giống như lúc mẹ cô còn sống. Có sự thương yêu, chăm sóc của họ, cô không còn quá đau buồn vì thiếu tình thương của mẹ nữa. Bà Diệp còn nói, sau này cô cứ gọi họ là bố mẹ, Lam Tố Hinh do dự, bà cũng không đòi hỏi cô phải chấp nhận ngay, vui vẻ nói: “Vậy chuyện này để sau hãy nói nhé!”

Quảng Viễn cùng bố mẹ đến Diệp gia chúc mừng năm mới. Anh ta tặng quà mừng năm mới cho Lam Tố Hinh, là một chiếc khăn len lông cừu màu hồng nhạt rất đẹp. Vẻ mặt bà Diệp có chút thương cảm. “Quảng Viễn à, cháu lại mua quà rồi!”

Câu nói này khiến Lam Tố Hinh lờ mờ suy đoán, chắc những lần đón Tết trước đây, Quảng Viễn đều mua quà tặng Diệp U Đàm, nếu không, bà Diệp đã chẳng dùng từ “lại”. Cô khách sáo nói cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó, đặt chiếc khăn ngay ngắn vào hộp, cất sâu trong tủ quần áo, không có ý sẽ dùng nó. Cô cảm thấy đó là thứ thuộc về Diệp U Đàm, cô chỉ nhận thay cô ấy mà thôi.

Mấy ngày đầu xuân, Lam Tố Hinh đến nhà mấy người bạn thân để chúc mừng năm mới, sau đó hẹn nhau đi dạo phố. Một hôm, cô tình cờ gặp bà Chu trên đường. Bà ấy mỉm cười, gọi cô: “Tố Hinh.”

Lam Tố Hinh vừa bất ngờ vừa vui mừng, “Bà Chu, chúc mừng năm mới!” Ngập ngừng một lát, cô lại nói: “Thật ngại quá, năm mới không đến chúc Tết bà và Anh phu nhân.”

“Không sao, bây giờ cô sống ở Diệp gia, không tiếp xúc với Anh gia thì tốt hơn. Hạo Đông cũng đã nói chúng tôi đừng làm phiền cô nữa.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lam Tố Hinh nhạt dần, cô nói: “Anh thiếu gia đã khỏe lên nhiều rồi, đúng không?”

Bà Chu gật đầu, “Vâng, cậu ấy đã khỏe hơn nhiều rồi. Anh phu nhân đang cân nhắc chuyện để cậu ấy đi học lại.”

“Vậy tốt quá rồi, anh ấy sẽ dần trở lại cuộc sống bình thường thôi.”

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn phải cảm ơn cô rất nhiều, Tố Hinh ạ. May mà hôm đó tôi gặp được cô ở cửa hàng trang sức.”

Đúng vây, nếu không gặp được bà Chu, Lam Tố Hinh cũng không biết bây giờ cuộc đời mình sẽ thế nào. Chỉ là một sự tình cờ gặp gỡ mà cũng kỳ diệu và thiêng liêng biết bao.

Nói chuyện thêm vài câu, bà Chu rời đi trước. Lam Tố Hinh lịch sự nhờ bà giúp cô chuyển lời thăm hỏi đến Anh phu nhân, cố ý không nhắc đến tên Anh Hạo Đông. Thực sự cũng không cần thiết, trong thế giới của anh, cô đã dần mờ nhạt rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, cô chỉ là người thay thế, bây giờ đến người thay thế cũng không phải nữa rồi. Cô nhạy cảm, nhận ra ý tứ trong lời nói của bà Chu, Anh Hạo Đông không muốn gặp lại cô.

Một chút buồn bã trào dâng trong tim cô, lăn tăn gợn sống rồi dần lan ra khắp cơ thể. Lam Tố Hinh hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười, cùng các bạn tiếp tục đi dạo phố. Cô vừa đi vừa nhủ thầm: Không sao, Lam Tố Hinh, đừng quá để ý đến thái độ của anh ấy. Bây giờ mày đã cơm no áo ấm, không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ thì hãy thỏa mãn với tất cả những gì hiện giờ mày có đi.

Một cô gái mồ côi, xuất thân từ tầng lớp bình dân, sau khi trải qua sự khó khăn và gian nan của việc sinh tồn như Lam Tố Hinh đã hiểu được, sống trên đời này, tình cảm không phải là thứ quan trọng nhất. Tuy lòng cô cũng rung động, nhưng tuyệt đối không giống Diệp U Đàm, vì tình yêu không thành mà bất chấp tất cả để rồi cả mình và đối phương đều phải chịu tổn thương.

Lúc dạo phố về, Lam Tố Hinh lấy báo trong hòm thư dưới lầu, phát hiện trong đó có một bức thư gửi cho cô. Bức thư không dán tem, rõ ràng không phải do bưu điện chuyển đến. Cô mở ra xem, bên trong có một tấm thiếp chúc mừng, trện tấm thiệp viết một hàng chữ vô cùng phóng khoáng: Chúc mừng năm mới!

Không ký tên, không biết là ai gửi. Chỉ với câu chúc mừng đơn giản thế này cũng rất khó để đoán được người gửi là ai. Lam Tố Hinh cầm tấm thiệp, lật đi lật lại, muốn tim ra một chút đầu mối.

Tấm thiệp chúc mừng được vẽ bằng tay vô cùng tinh tế, trên đó vẻ một rừng hoa tố hinh tựa biển tuyết dưới bầu trời đêm xanh thẫm. Bức tranh giống với tên cô? Rõ ràng tấm thiệp này được đặc biệt đặt làm cho cô nhưng lại đươc lặng lẽ đưa đến, ngoài một câu chúc rất bình thường ra thì không có bất cứ chữ nào khác.

Một cái tên lặng lẽ hiện ra trong lòng Lam Tố Hinh – Anh Hạo Đông. Có phải là anh không? Nhất định là anh rồi! Chỉ có anh mới không tiện để lại tên thế này.

Chỉ là một tấm thiệp nhỏ nhắn, ngoài lời chúc đơn giản, không có bất cứ nội dung nào khác. Lam Tố Hinh không phải không hiểu, có lẽ Anh Hạo Đông chỉ muốn gửi tới cô lời chúc phúc trong năm mới mà thôi, nhưng như thế cũng đủ để lòng cô nở rộ giống như đóa bách hợp.

Mang tấm thiệp về phòng, cô lồng vào một khung ảnh, bày ngay ngắn ở một góc bàn học. Cô vô cùng thích tấm thiệp này, bởi loài hoa vẽ trên tấm thiệp giống với tên cô, chắc chắn dây là tấm thiệp Anh Hạo Đông tặng cho cô – Lam Tố Hinh – chứ không phải tặng cho Diệp U Đàm.

3.

Qua Tết là khoảng thời gian bắt đầu học kỳ mới.

Lam Tố Hinh vẫn giữ ý định đi xe buýt đi học, Quảng Viễn liền nhắc lại chuyện muốn dạy cô tập xe đạp. Bà Diệp luôn miệng tán thành, cô thoái thác không được, mấy ngày cuối của kỳ nghỉ, đành cùng Quảng Viễn ra sân thể dục của một trường trung học gần đó tập xe.

Quảng Viễn quả nhiên rất giỏi trong việc dạy người khác đi xe đạp. Lam Tố Hinh học ba ngày đã biết đi rồi. Anh ta khen khả năng giữ thăng bằng của cô rất tốt, học đi xe đạp quan trọng nhất chính là điểm này. Khi kỹ thuật đạp xe của cô đã tương đối thành thục, anh ta đưa cô ra đường lớn tập đi.

Trên đường, xe cộ tấp nập như mắc cửi, Lam Tố Hinh mới học đạp xe nên khó tránh khỏi có chút hoảng sợ. Quảng Viễn nói: “Đừng sợ, chỉ cần đi sát vào lề đường, đạp chầm chậm là được. Lúc mới biết đi xe đạp thì đạp chậm thôi, tránh bị giật mình rồi ngã.”

Quảng Viễn đi một chiếc xe địa hình, cùng Lam Tố Hinh đi một vòng khắp các đường lớn, ngõ nhỏ. Lúc đến một công viên bên đường, họ dừng lại nghỉ ngơi. Quảng Viễn bảo cô ngồi xuống thảm cỏ rồi chạy tới một quán trà gần đó, mua đồ uống.

Đang là những ngày đầu xuân nắng ấm áp, cỏ non mới mọc tuy còn nhạt màu nhưng mang một mùi hương tươi mát, dịu thơm. Cô bất giác nhắm mắt, hít thở thật sâu, để hương cỏ xanh mát lành ngập tràn trong lồng ngực, dễ chịu và khoan khoái vô cùng.

Nhưng trước mắt bỗng tối sầm, dường như ánh mặt trời đã trốn trong các đám mấy. Hương cỏ thơm đột nhiên không còn nữa, thay vào đó là mùi cơ thể hôi hám, rất khó chịu. Cô cảm thấy có điểm gì đó bất thường, mở mắt nhìn, một khuôn mặt béo múp như chiếc bánh bao đang kề sát vào mặt cô, cặp mắt màu vàng, mờ đục trên gương mặt đó đang dữ tợn lườm cô: “Lam Tố Hinh, đúng là mày rồi!”

Lam Tố Hinh thật kinh, nhanh chóng đứng phắt dậy. lùi lại. Cô cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên thấp lùn, béo tròn trước mặt, đó chính là bố dượng của cô – Thân Đông Lương.

Thân Đông Lương nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nheo mắt, hỏi: “Xem ra những ngày này mày sống cũng không tệ nhỉ? Quàn áo đẹp đấy! Con gái xinh đẹp quả nhiên dể sống nhỉ?”

Ngừng lại một lát, ông ta nghiến trăng nghiến lợi nói: “Nha đầu thối, hôm đó nhát dao của mày khiến tao phải nằm viện một tuần liền, bây giờ cánh ta này vẫn còn đau. Mày hại tao thê thảm đấy!”

Ông ta đổi trắng thay đen nhanh đến chóng mặt, rõ ràng ông ta muốn hại cô trước, còn nói cô hại ông ta thê thảm ư? Lam Tố Hinh căm hận nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Do ông từ mình chuốc lấy!”

Thân Đông Lương lừ mắt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nghiến răng rít từng từ qua kẽ răng: “Nha đầu thối, tao sẽ không…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Quảng Viễn đã cầm hai cốc trà sữa trân châu chạy đến. Anh ta lập tức xông tới, hỏi: “Sao vậy, Tố Hinh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dáng người Quảng Viễn cao lớn, khỏe mạnh đứng cạnh Thân Đông Lương cơ thể thấp lùn, béo tròn của ông ta trông giống một quả bí đao. Ông ta nhìn Quảng Viễn một lát rồi lập tức nuốt ngược những từ còn lại xuống họng.

Quảng Viễn hết nhìn người đàn ông trung niên có khuôn mặt dung tục, lại nhìn sang Lam Tố Hinh, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, trong đầu lập tức đưa ra phán đoán: “Tố Hinh, có phải ông ta làm phiền em không?”

Anh ta vừa nói vừa nhét hai cốc trà sữa chân trâu vào tay Lam Tố Hinh, sau đó, không chút khách khí ưỡn ngực, chộp lấy cổ áo của Thân Đông Lương, xách ông ta lên khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng, sẵn sàng quăng đi.

Thân Đông Lương lớn tiếng kêu gào: “Chàng trai trẻ, cậu nói chuyện kiểu gì vậy, cậu biết tôi là gì của con bé không? Tôi là bố nó đấy!”

Quảng Viễn ngẩn người, bàn tay bất ngờ thả lỏng: “Ông nói cái gì?”

Anh ta vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lam Tố Hinh, vẻ mặt nghi hoặc. Cô vừa giận vừa tức nói: “Quảng Viễn, anh đừng nghe ông ta nói bừa, bố tôi đã qua đời từ lâu rồi!”

“Tố Hinh, sau khi bố mày qua đời, mẹ mày lấy tao, còn mang theo cả mày. Theo đúng pháp luật thì tao chính là bố của mày, mày là con giá của tao, không ai có thể phủ nhận được điều này.”

Lam Tố Hinh nghiến răng nói: “Ông…Đồ vô lại!”

Thân Đông Lương trưng bộ dạng vô tội đến cực điểm, nói: “Lam Tố Hinh, mày có không thừa nhận thì tao cũng là bố mày. Cậu thanh niên này, có phải cậu đang theo đuổi con gái tôi không? Gặp tôi rồi cũng nên gọi một tiếng bác đi chứ nhỉ?”

Lam Tố Hinh tức đến mức mặt đỏ bừng, cặp mắt nhìn Thân Đông Lương như tóe lửa. Quảng Viễn nhìn cô, rồi lại ưỡn ngực, một tay tóm lấy cổ áo của Thân Đông Lương, xách ông ta lên cao khiến ông ta kinh hãi, hét lên: “Này, này, này, cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn cảnh cáo ông! Lam Tố Hinh đã không thừa nhận ông là bố dượng của cô ấy, chứng tỏ ông nhất định chẳng phải người tốt đẹp. Sau này, tôi không cho phép ông đến làm phiền cô ấy nữa, nghe rõ chưa?”

Thân Đông Lương là loại tiểu nhân điển hình, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Trước đây, khi ông ta còn lái taxi, cũng toàn bị đồng nghiệp cướp mất miếng ăn hoặc bị khách hàng côn đồ cù nhầy, không chịu trả tiền xe. Lúc đó, ông ta rất bực dọc, tức tối nhưng không dám nổi khùng mà cứ về nhà là lại nổi điên, đập phá, đánh đập, mắng mỏ, chửi bới, trút toàn bộ lửa giận lên người mẹ con Lam Tố Hinh. Bây giờ ông ta cũng không dám so gân với Quảng Viễn nữa, lập tức xuống nước, nói: “Tôi sao dám làm phiền nó nữa chứ! Nó đủ lông đủ cánh rồi, chỉ là tôi không biết nó sống ở đâu, làm gì, hôm nay tình cờ gặp lại nên hỏi thăm một chút thôi.”

Quảng Viễn ném ông ta xuống đất: “Vậy ông mau biến đi, tốt nhất sau này đừng đến gặp Tố Hinh nữa! Tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn gặp lại ông đâu.”

Thân Đông Lương lẩm bẩm câu gì đó rồi rời đi. Tuy không nghe rõ ông ta nói gì nhưng Lam Tố Hinh cũng lờ mờ đoán được chắc không ngoài những lời lẽ chửi rủa.

Sau khi Thân Đông Lương đi rồi, Quảng Viễn không hỏi gì, chỉ ngồi cạnh cô trên bãi cỏ, yên lặng uống trà sữa. Anh ta không phải đồ ngốc, quan hệ giữa họ căng thẳng và mâu thuẫn và cả câu nói nghiên răng nghiến lợi nửa chừng của Thân Đông Lương kia nữa, anh ta có thể đoán được vài phần, nói chuyện với cô, anh ta rất giữ ý và dè dặt.

Lam Tố Hinh rất cảm kích anh ta nhưng không nói gì, cô không thể mở lời kể mọi chuyện đã xảy ra tối hôm đó nên chi bằng lúc này không nói gì thì hơn.

Lam Tố Hinh nhớ lúc cô còn nhỏ, bên nhà hàng xóm có một bé gái, cô bé có một người anh trai lớn hơn năm tuổi. Mỗi lần cô bé đi chơi bị bắt nạt là liền khóc hu hu, nói: “Các cậu bắt nạt mình, mình sẽ về mách anh trai.” Còn anh trai của cô bé, mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của em gái cũng chạy ra bảo vệ cô bé. Lúc đó, Lam Tố Hinh rất ngưỡng mộ cô bé này, hy vọng mình cũng có một người anh trai như vậy, lúc cô bị ức hiếp, anh ấy sẽ lập tức chạy đến bảo vệ cô.

Lúc này, cô chợt nghĩ, nếu cô có một người anh trai thì hy vọng người ấy cũng giống Quảng Viễn, cao to, khỏe mạnh, và đặc biệt là không để bất cứ người nào có cơ hội ức hiếp cô.

Sau khi đưa Lam Tố Hinh về Diệp gia, Quảng Viễn nói: “Sau này, nếu người đó…lại đến làm phiền em, em cứ đến tìm anh, đừng coi anh…như người xa lạ.”

Lam Tố Hinh nhìn anh ta, gật đầu, “Em biết rồi, chuyện hôm nay anh đừng nói với dì em.”

“Anh biết rối”

Lam Tố Hinh nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, trong nụ cười có chút cảm kích. Cô không còn khách khí và xa cách với Quảng Viễn như trước nữa, cô bắt đầu cảm thấy ở anh ta có một thứ tình cảm thân thiết giống một người anh trai.”

Ngày đầu tiên đi học, Lam Tố Hinh tự đạp xe đến trường.

Chiếc xe này là của Diệp U Đàm, vẫn còn khá mới. Quảng Viễn đã mang nó đi rửa và bảo dưỡng, trông chẳng khác gì một chiếc xe mới.

Đạp xe vào sân trường, con đường râm mát trải dài dưới bóng cây cổ thụ, từng làn gió xuân dìu dịu thổi tới, khẽ lay động những chiếc lá, ánh mặt trời sớm mai xuyên qua tán lá xanh rì, tô điểm con đường thêm thơ mộng. Nhưng lúc này, cô không có thời gian để thưởng thức, lúc sáng đi học, đúng giờ cao điểm, người qua người lại như mắc cửi, cô lại đạp xe rất chậm. Vào khuôn viên trường, đường thông hè thoáng, cô cố gắng đạp nhanh hơn vì không muốn trễ tiết học đầu tiên của năm mới.

Cô đang đạp xe cật lực thì ở đằng xa, sau một thân cây cổ thụ đột nhiên xuất hiện một bóng người. Anh đứng dưới gốc cây, đôi mắt chăm chú nhìn về phía cô. Ánh mắt sâu thẳm, mơ hồ ấy chỉ có thể là của một người – Anh Hạo Đông.

Đột nhiên gặp anh ở đây, Lam Tố Hinh bất giác cảm thấy bối rối. Cơ thể cô khẽ chấn động, hai tay đang nắm tay lái trượt ra, “rầm” một tiếng, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện mình đã nằm sõng soài trên mặt đất, chiếc xe đổ kềnh ngay bên cạnh.

Có tiếng bước chân chạy vội đến, một đôi tay thon dài nhanh nhẹn đỡ cô dậy. “Cô không sao chứ?”

Ngẩng lên nhìn, trước mắt cô là khuôn mặt của Anh Hạo Đông. Vẫn là khuôn mặt xanh xao, gầy gò và khiến cô rung động như vậy. Mặt cô bỗng đỏ bừng, “Tôi không sao, cảm ơn anh!”

Cô chỉ bị ngã nhẹ, dựng xe lên kiểm tra, chiếc xe cũng không hỏng hóc gì. Anh Hạo Đông nhìn chiếc xe đạp màu xanh lam đó, giữa ấn đường hiện lên một màu u ám. “Đây là xe của U Đàm?”

“Vâng, dì tôi bảo tôi lấy đi.”

Anh Hạo Đông khẽ gật đầu, không nói gì nữa, giống như đang suy nghĩ, thẩn người nhìn chiếc xe. Diệp U Đàm mua chiếc xe này sau khi quen anh chưa lâu. Chiếc xe cũ bị mất trộm, cô muốn cùng anh đi mua xe mới. Anh không nhận lời, bởi lúc đó, anh còn bận hẹn một cô gái mới quen khác đi đánh bóng chuyền. Cô đành đi đến tiệm bán xe một mình, sau đó, cô gọi cho anh, nói có hai chiếc xe rất đẹp, một chiếc màu xanh bạc, một chiếc màu tím nhạt, cô không biết nên chọn cái nào, muốn hỏi ý kiến anh. Anh đang chuẩn bị vào sân bóng, tiện miệng đáp một câu: “Xanh bạc đi!”

Ngày hôm sau, cô liền đạp chiếc xe này đến trường tìm anh, hớn hỡ nói: “Hạo Đông, màu xanh bạc thực sự rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp.”

Rốt cuộc Anh Hạo Đông cũng thấu hiểu một cách sâu sắc câu: “Yêu nhau yêu cả đường đi” qua con người của Diệp U Đàm. Bất luận anh làm gì, cô cũng cảm thấy tốt, thấy đang yêu. Tình yêu cô dành cho anh không lý do, không vụ lợi. Thế mà anh lại….

“Anh thiếu gia, sao anh lại ở đây?”

Câu hỏi của Lam Tố Hinh khiến Anh Hạo Đông sực tỉnh khỏi hồi ức: “À, mẹ tôi xin cho tôi vào trường này học lại năm ba.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Sau này là sinh viên cùng trường rồi, cô cứ gọi tên tôi cũng được.”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ, nhớ ra bà Chu đã từng nói chuyện này với cô. Anh Hạo Đông đã nghỉ học gần một năm, bây giờ bệnh tình đã dần hồi phục, Anh phu nhân muốn sắp xếp cho anh tiếp tục đi học. Nhưng không ngờ anh lại học cùng trường với cô. Ngọn lửa trong sâu thẳm trái tim Lam Tố Hinh bỗng bùng cháy, cô hạnh phúc mỉm cười.

4.

Chuyện Anh Hạo Đông tiếp tục học ở trường đại học này, còn một người cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc giống Lam Tố Hinh, đó là Thẩm Mỹ Kỳ. Cô ta phát hiện tên Anh Hạo Đông trong đống hồ sơ sinh viên mới nhập học, liền đi tìm anh, hưng phấn nói: “Hạo Đông, thật vui khi gặp lại anh!”

Anh Hạo Đông ngơ ngác nhìn cô ta, hồi lâu chẳng nói tiếng nào. Thẩm Mỹ Kỳ vội vàng nói tiếp: “Hạo Đông, là em mà, Mỹ Kỳ, anh còn nhớ em không?”

Anh Hạo Đông khẽ lắc đầu, mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Tôi không quen cô!”

Sau đó, anh lập tức quay người rời đi. Thẩm Mỹ Kỳ nhìn theo bóng lưng anh, sững sờ hồi lâu, cuối cùng không cam tâm, liền đuổi theo, hói: “Hạo Đông, anh nhớ lại đi, em là Thẩm Mỹ Kỳ, chúng ta quen nhau….”

Anh Hạo Đông dừng bước, nói với giọng vô cùng gay gắt: “Tôi không quen cô, đừng bám lấy tôi nữa, được không?”

Thái độ của anh gay gắt đến mức gần như thô bạo. Anh nhanh chóng rời đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Thẩm Mỹ Kỳ nhất thời nghẹn họng, nhìn theo bóng Anh Hạo Đông đã khuất xa, đột nhiên hiểu ra, không phải anh không nhớ cô ta mà là cố tình vờ như đã quên. Trước đây, vì có sự xuất hiện của cô ta mà Diệp U Đàm mới đau khổ vì anh, thế nên bây giờ, anh không muốn nhìn thấy cô ta nữa, sự xuất hiện của cô ta vô tình gợi lên những ký ức đau buồn trong anh.

Thẩm Mỹ Kỳ sững sờ, lòng cô ta trào dâng sự ấm ức và bực bội. Bởi cái chết của Diệp U Đàm mà Quảng Viễn không muốn nhìn mặt cô ta, giờ đến Anh Hạo Đông cũng vờ như đã quên mọi chuyện. Chẳng lẽ Diệp U Đàm chết là do cô ta sao? Dựa vào đâu mà bắt cô ta phải gánh hết trách nhiệm này?

Từ khi Anh Hạo Đông vào học ở trường này, mỗi lần đi qua sân trường, Lam Tố Hinh đều để ý tìm kiếm bóng hình anh. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua hay bóng lưng phía xa xa thì trong mắt cô, ánh mặt trời của ngày hôm đó sẽ rực rỡ, sáng chói hơn bình thường.

Anh Hạo Đông quay lại với giảng đường, hoàn toàn thay đổi. Trước đây, anh sôi nổi bao nhiêu thì bây giờ lại trầm lặng bấy nhiêu. Anh không giao thiệp với bạn bè, ngày nào đến lớp cũng lặng lẽ ngồi một mình một chỗ. Anh đã không còn là Anh Hạo Đông công tử, thích ham chơi, đua đòi nữa.

Dù lặng lẽ như vậy nhưng anh vẫn khiến một số nữ sinh để mắt đến, vì khuôn mặt anh tuấn và khí chấu sầu muộn của anh. Một chàng trai anh tuấn và khí chất sầu muộn rất dễ thu hét sự quan tâm của phái yêu. Mà bản tính của con gái là luôn thích yêu thương, chăm sóc những chàng trai khiến mình động lòng, thế nên thường ngày vẫn có những nữ sinh đến lớp tìm anh, chỉ để được ngắm anh. Hơn nữa, họ còn phát hiện thường ngày anh được đưa đón bằng ô tô xịn, chứng tỏ gia thế của anh rất tốt, vì thế mà càng ngày càng nhiều nữ sinh muốn tiếp cận anh.

Nhưng Anh Hạo Đông một mực lạnh nhạt, tránh xa. Anh không để ý đến bất cứ ánh mắt hay cử chỉ quan tâm nào. Lâu dần, các nữ sinh đều thu trống rút cờ, thầm nhủ không biết có phải anh là người đồng tính không, nếu không sao anh có thể hờ hững với các cô gái xinh đẹp đến vậy. Điều này thực sự không bình thường chút nào. Ít lâu sau, có người nhiều chuyện đã tìm ra được nguyên nhân.

Sáng sớm hôm đó, vừa bước vào giảng đường, Lam Tố Hinh liền nghe thấy một nhóm nữ sinh túm năm tụm ba, rì rầm kể: “Thật á? Anh Hạo Đông từng lỡ tay giết người ư? Vậy sao anh ta không bị đi tù nhỉ?”

“Thông tin chính xác nghìn phần trăm đây. Anh ta lỡ tay giết chết bạn gái mình, nghe nói là đẩy cô ta rơi từ tầng cao xuống. Vì trước đó, cô ta đâm một nhát dao trí mạng vào bụng anh ta khiến anh ta suýt mất mạng, vì thế hành động của anh ta chỉ mang tính chất phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Bạn gái anh ta đâm anh ta sao? Vì chuyện gì thế nhỉ?”

“Nghe nói anh ta làm nhưng không chịu nhận, làm bụng người ta phình ra nhưng rũ bỏ trách nhiệm. Lúc khám nghiệm tử thi, bác sĩ pháp y phát hiện cô gái đó đã mang thai một tháng.”

“Làm sao cậu biết?”

“Năm ngoái, đây là vụ án giết người vì tình chấn động một thời, báo chí đưa tin ầm ầm. Tuy sự việc đã qua gần một năm nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Anh Hạo Đông ở ẩn thì chẳng sao, vừa ra ngoài liền trở thành chủ đề “hot” nhất còn gì!”

“Chẳng trách anh ta không thèm để ý đến các nữ sinh, hóa ra là vì vậy. Chắc chắn bây giờ anh ta sợ con gái rồi!”

“Đúng vậy, nghe nói sau đó, Anh Hạo Đông đã bị thần kinh,ở nhà dưỡng bệnh gần một năm qua.”

“Hả, anh ta còn bị thần kinh nữa á?”

Lam Tố Hinh thực sự không thể để yên được nữa, cô đi đến gần đám nữ sinh đó, cố gắng dịu giọng nói: “Đừng nói sau lưng người ta như thế, hơn nữa, theo mình được biết, Anh Hạo Đông chỉ bị chấn động nhẹ về mặt tâm lý. Bệnh về tâm lý và bệnh về thần kinh không giống nhau.”

Đám nữ sinh thấy lạ, hỏi: “Sao cậu biết Anh Hạo Đông chỉ bị bệnh tâm lý?”

Lam Tố Hinh lảng tránh, nói: “Các cậu có thể nghe ngóng thì mình cũng có thể nghe ngóng được vậy.”

Lam Tố Hinh nói đỡ cho Anh Hạo Đông nhưng chẳng mấy chốc, những lời của cô đã bị nhấn chìm trong những lời bịa đặt, suy đoán của đám nữ sinh. Ngay sau đó, việc này đã trở thành chủ đề “hot” trên diễn đàn của trường, Lam Tố Hinh rất lo lắng cho anh. Không ai hiểu rõ tâm lý yếu ớt của anh hơn cô. Chắc chắn sẽ có ngày những lời đàm tiếu này truyền đến tai anh, lúc đó, anh phải chịu đựng thế nào đây?

Sau nhiều lần do dự, Lam Tố Hinh quyết định đến tìm Anh Hạo Đông. Tan học, cô dắt xe đạp đến trước tòa nhà giảng đường anh học. Nhưng đợi rất lâu mà vẫn không thấy anh đâu. Chẳng lẽ anh về rồi sao? Không thể nào, cô đã quan sát kỹ từng người ra vào tòa nhà, không hề có anh. Hơn nữa, cô chắc chắn hôm nay anh có đi học.

Tin chắc Anh Hạo Đông vẫn chưa rồi đi, Lam Tố Hinh dựng xe ở một góc, đi lên tầng mười tìm anh, trước đó, cô đã đi nghe ngóng, biết hôm nay lớp anh học môn chuyên ngành ở giảng đường tầng mười. Lam Tố Hinh khẽ khàng mở hé cánh cửa khép hờ, nhìn vào bên trong, giảng đường vắng lặng, chẳng còn ai, chỉ mó một người vẫn yên lặng ngồi trên cửa sổ, quay lưng về phía cô, bóng lưng rất gầy.

Là Anh Hạo Đông, anh ngồi trên cửa sổ…Anh muốn làm gì?

Lam Tố Hinh chợt hoảng sợ, mặt trắng bệch. Chẳng kịp suy nghĩ, liền chạy đến, tóm lấy cánh tay anh, lôi anh xuống.

“Anh Hạo Đông,.. Anh….anh định làm gì thế hả?”

Anh Hạo Đông trầm mặc, bờ môi mỏng mím chặt, trầm mặc như tảng đá nghìn năm vậy. Sau đó, cơ mặt anh bắt đầu co giật, nỗi đau khổ trong nội tâm như những sợi dây leo đang chầm chậm vươn dài. Cặp mắt đen láy, sâu thẳm nhìn Lam Tố Hinh, rất lâu sau, anh mới khẽ nói: “Tôi là một tên điên đã từng giết người, em không sợ tôi sao?”

Lời đồn thổi cuối cùng cũng đã truyền đến tai anh. Lam Tố Hinh hít một hơi thật sâu, kiên quyết lắc đầu: “Không, Anh Hạo Đông, em không sợ anh, vì sao em phải sợ anh chứ? Anh không bị điên, anh cũng không có ý giết người, sự việc đó chỉ là ngoài ý muốn.”

Lam Tố Hinh cố gắng khuyên giải nhưng sắc mặt của Anh Hạo Đông vẫn xám xịt, đôi mắt mờ tối. Dựa vào tường, anh từ từ trượt người xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, giọng nói đứt quãng: “Không có ý giết người….cũng vẫn là giết rồi….Vì sao….Tôi không chết luôn cùng cô ấy…..tôi nên chết……nên chết đi…..”

Anh luôn miệng nhắc đến từ “Chết” khiến Lam Tố Hinh cuống cuồng sợ hãi. Ngay từ dầu cô đã biết anh không thể chịu đựng được những lời đồn đại đó. Những lời đồn cay nghiệt của vô số miệng lưỡi sắc ngọt như dao, từng từ như những nhát dao không ngừng đâm vào trái tim anh, ứa máu. Anh luôn tự trách mình về cái chết của Diệp U Đàm, giờ lại thêm những lời đồn thổi này, anh cảm thấy mình thật đáng chết, anh nên chết để tạ tội với cô ấy. Nếu Lam Tố Hinh không kịp thời đến đây, có lẽ anh đã nhảy xuống qua cửa sổ rồi…

Lam Tố Hinh đột nhiên ý thức được sự việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô. Cô không dám rời khỏi Anh Hạo Đông nửa bước, vừa để mắt trông chừng anh vừa nghĩ cách khuyên giải. Cô không nhắc đến cái chết của Diệp U Đàm trước mặt anh nữa mà chỉ nhẹ nhàng an ủi, đánh lạc hướng suy nghĩ của anh bằng cách kể cho anh nghe chuyện về thời thơ ấu của mình.

Bố mất sớm, là người phụ nữa chân yếu tay mềm, mẹ cô không thể chèo chống nổi gia đình, đành tái giá, lấy Thân Đông Lương. Hai mẹ con cô bị ông ta đối xử rất tệ bạc, hầu như ngày nào cũng bị ông ta đánh chửi,…Thậm chí, cô còn nói cho anh biết lý do cô trốn khỏi Thân gia.

Đêm hè nóng nực đó, cô đang ngủ say thì kinh hãi tỉnh dậy, móc con dao bổ dưa hấu giâu dưới gối, gắng sức chém vào người Thân Đông Lương. Sau đó, cô rời khỏi Thân gia, bắt đầu cuộc sống lang thang nay đây mai đó, từ quán ăn nhanh, đến nhà của Tôn Chí Cao, đến quán ăn Trung Quốc, rồi đến công ty quảng cái, cuối cùng là đến Anh gia. Cô tỉ mỉ kể cho Anh Hạo Đông nghe những tháng ngày gian nan đó, cô đã trải qua thế nào, cũng không giấu anh chuyện lần đầu tiên cô đến Anh gia, đã từng bị tiếng thét của anh dọa cho bỏ chạy, nhưng riêng chuyện Anh phu nhân từng yêu cầu cô phải chăm sóc anh “cẩn thận, chu đáo” là cô không nhắc tới.

Ngoài lúc ở Diệp gia, Lam Tố Hinh đã kể sơ qua mọi chuyện với bà Diệp thì cô chưa từng nói cho ai nghe tỉ mỉ, kĩ càng thế này. Lúc đầu, Anh Hạo Đông vẫn ngồi cuộn tròn, bó gối tựa như không nghe thấy nhưng dần dần, anh bỗng ngẩng đầu, sững sờ nhìn cô, chăm chú lắng nghe.

Sau khi Lam Tố Hinh kể mọi chuyện đã trải qua, ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, tím đậm như đóa hoa hồng sắp tàn. Trong giảng đường không bật đèn, sắc chiều loang khắp căn phòng. Vẻ mặt của Anh Hạo Đông như đang chìm đắm trong màn sương dày đặc, chỉ có đôi mắt sáng trong như những vì sao giữa nền trời u ám.

Nhìn anh, Lam Tố Hinh biết lời nói của mình dã có tác dụng. Cô kẻ mọi chuyện cho anh nghe là vì muốn anh biết, một cô gái mồ côi như cô đã phải vất vả bươn chải thế nào, luôn phải nhìn sắc mặt của người khác, cơm không đủ ba bữa, chỗ ở thì tạm bợ nhưng cô chưa từng nghĩ đến cái chết nên anh càng không được nghĩ về nó.

5.

Lúc rời khỏi giảng đường cùng Lam Tố Hinh, Anh Hạo Đông đã bình tĩnh hơn nhiều. Chuỗi đèn cảm ứng trong hành lang từ từ sáng lên theo bước chân của họ, trái tim u mê đã lâu của anh dường như cũng dần bừng tỉnh.

Lam Tố Hinh nhìn ngó xung quanh cổng trường, nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy xe của A Thái đâu nhỉ? Hôm nay ông ấy không đến đón anh sao?”

“Anh bảo ông ấy không cần đến.”

Anh Hạo Đông cố tình trả lời thật đơn giản. Thực ra A Thái đã đến, còn gọi hỏi anh sao vẫn chưa tan học. Lúc đó, anh đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ trong giảng đường một mình, liền máy móc trả lời: “Tôi có chút việc, ông về trước đi, lát nữa tôi sẽ tự quay về.”

Lúc đó, trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc “quay về” cõi vĩnh hằng, “quay về” với cát bụi. Nếu Lam Tố Hinh không đến thì có lẽ bây giờ anh đã được “quay về” rồi. Anh Hạo Đông vô thức nhìn sang Lam Tố Hinh, đúng là khuôn mặt cô rất giống Diệp U Đàm. Hai cô gái giống nhau, một người đã vì anh mà mất đi sinh mạng, còn một người lại đang nỗ lực níu giữ sinh mạng của anh.

Đây là cơ duyên gì vậy? Anh Hạo Đông nhất thời hoảng hốt, không thể hiểu nổi.

Lam Tố Hinh dắt chiếc xe đạp đang dựng ở góc tường, nói: “Muộn rồi, mau về nhà thôi!”

Sắc trời càng lúc càng tối, Anh Hạo Đông nhìn trời rồi bước đến, cầm tay lái xe đạp, nói: “Anh đưa em về nhé!”

“Không cần đâu, em tự về được mà. Với lại, từ đây về vịnh Ngân Sa phải đi mấy tuyến xe buýt cơ, anh gọi điện bảo A Thái đến đón đi.”

Anh Hạo Đông vờ như không nghe thấy, nhìn Lam Tố Hinh chằm chằm rồi lặp lại: “Anh đưa em về.”

Ráng chiều ánh lên màn sương khói, đôi mắt như hai viên kim cương đen của anh khẽ lay động. Giây phút chạm vào ánh mắt đó, nhịp tim Lam Tố Hinh bỗng ngưng lại, cô không thối nổi một lời từ chối.

Anh Hạo Đông đạp xe đèo Lam Tố Hinh đi cả một quãng đường dài. Đây là lần đầu tiên cô dược một người con trai đèo trên một chiếc xe đạp, khó tránh khỏi có chút cảm giác hồi hộp và ngượng ngùng. Bởi đây là hình ảnh thường thấy của các cặp sinh viên yêu nhau trong trường. Đương nhiên quan hệ giữa cô và anh không phải như vậy, cô cẩn trọng bám vào sau yên xe, chứ không thân mật ôm eo anh như những cặp đôi đang yêu kia.

Cách ngồi này rất khó giữ thăng bằng mà anh đạp xe cũng hông phải quá thành thạo. Chưa đi dược bao xa, anh đã nói: “Hay là em bám vào người anh đi, như thế sẽ không bị lắc qua lắc lại nữa.”

“Ừm…”

Lam Tố Hinh dè dặt bám vào eo anh nhưng nắm hờ hờ vạt áo. Lòng bàn tay cô ướt sũng mồ hôi, cơ hồ không nắm chắc được chiếc áo khoác da trơn màu xanh thẫm của anh. Từng làn gió phả vào mặt mang theo mùi thuốc thoang thoảng trên cơ thể anh, cô lặng lẽ hít thật sâu, muốn cất giấu mùi hương của anh vào sâu thẳm trái tim mình.

Đi được nửa đường, có một con dốc không cao lắm nhưng khá dài. Lam Tố Hinh định xuống xe, Anh Hạo Đông liền nói: “Em ngồi chắc vào, anh có thể đạp lên được.”

“Em nên xuống xe…”

“Em ngồi chắc vào nhé!”

Anh Hạo Đông ngắt lời cô, giọng nói vô cùng kiên định. Cô liền ngoan ngoãn làm theo.

Từ trường về Diệp gia khá xa nhưng lúc này, Lam Tố Hinh lại cảm thấy quãng đường sao ngắn thế, đến nỗi chỉ cần chớp mắt một cái đã qua rồi. Anh Hạo Đông dừng xe cách tòa chung cư nhà họ Diệp mấy chục mét, anh chống chân, quay đầu nói với cô: “Anh chỉ đưa em đến đây thôi, nếu đưa em đến tận nơi, ngộ nhỡ bị ai phát hiện thì dì em sẽ rất tức giận.”

“Ồ, vâng, cảm ơn anh!”

Lam Tố Hinh nhẹ nhàng nhảy xuống xe, Anh Hạo Đông dựng chân chống, trả xe cho cô. Trên tay lái vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cô vô thức nắm chặt lấy, muốn giữ lại chút cảm giác ấm áp này.

“Vậy…em đi trước đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt, em đi cẩn thận nhé!”

Dù lời nói này chỉ là xã giao thì Lam Tố Hinh vẫn cảm thấy ấm áp như được thưởng thức một cốc trà nóng trong ngày đông.

Cô lên xe, đạp về hướng nhà họ Diệp. Lúc đến trước tòa nhà, cô quay lại nhìn, Anh Hạo Đông vẫn đứng đó, dõi theo cô. Thấy cô ngoái lại, anh xua xua tay, ý bảo cô hãy nhanh chóng lên nhà. Xem ra, anh muốn nhìn thấy cô vào trong rồi mới đi, cảm giác ấm áp trong lòng Lam Tố Hinh càng nồng đượm.

Nhìn thấy Lam Tố Hinh vào trong rồi, Anh Hạo Đông mới quay người rời đi. Lang thang bước trên con đường tự lúc nào đã trở nên quen thuộc, anh suy nghĩ về câu chuyện mà Lam Tố Hinh kể ban nãy. Một cô gái trẻ tuổi, mỏng manh như cỏ dại, phải vật lộn mưu sinh giữa dòng xoáy cuộc đời nơi phồn hoa đô thị, phải hứng chịu biết bao gian khổ, giày xéo nhưng vẫn tích cực đối mặt với cuộc sống. Điều này khiến anh vừa bội phục lại vừa thấy xót thương. Vì thế, anh kiên quyết muốn đưa cô về. Tuy thời điểm khó khăn nhất của cô đã qua rồi nhưng lúc này, anh thực sự muốn được chăm sóc cô bằng tất cả sức mình.

Đây là lần đầu tiên Anh Hạo Đông đèo một cô gái bằng xe đạp. Thời trung học, anh thích xe đạp địa hình nên đi xe đạp, ít lâu sau chán, anh chuyển sang xe máy phân khối lớn, vài ba tháng lại chán, chuyển hẳn sang ô tô thể thao. Chiếc ô tô thể thao của anh đã từng chở biết bao cô gái xinh đẹp, chỉ cần đạp nhẹ chân ga, chiếc xe lao vút đi, chẳng tốn chút hơi sức. Có lẽ chính vì không tốn chút hơi sức nên anh mới không nghiêm túc với bất kỳ ai.

Những cô gái đó đều chỉ là những bông hoa trên gấm, có cũng được, không có cũng xong, cuộc sống của anh vẫn muôn màu muôn vẻ. Nhưng Lam Tố Hinh lại khác, cô như một ngọn lửa ấm áp, bất cứ lúc nào cũng có thể sưởi ấm trái tim băng giá của anh. Sự ấm áp của cô đã khiến những tháng ngày tăm tối nhất trong anh dần tan biến.

Đã rất lâu chưa đạp xe, lại là lần đầu chở người khác. Anh Hạo Đông khó tránh khỏi cảm giác không giữ được thăng bằng. Mà Lam Tố Hinh lại cứ lắc lư như chiếc thuyền nhỏ tròng trành trên mặt sóng, cô e dè không dám bám vào eo anh. Cô thực sự quá ngây thơ và trong sáng, đến mức anh không thể ngờ tới. Những cô gái mà anh từng qua lại đa số đều rất nhiệt tình và chủ động, bởi anh có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với họ, ai cũng như những sợ dây leo bám chặt lấy người anh. Diệp U Đàm là người nho nhã, trầm tĩnh nhất trong số đó nhưng cũng…Anh Hạo Đông không nghĩ tiếp nữa, cứ nghĩ đến Diệp U Đàm là đầu anh lại đau như muốn nứt ra. Lắc lắc đầu, mắt vẫn nhìn thẳng, anh nói với người ở phía sau: “Hay là em bám vào người anh đi, như thế sẽ không bị lắc qua lắc lại nữa.” Bản quyền thuộc về n-g-h-i-e-p-d-u.n-e-t

Cô không trả lời, e dè làm theo nhưng chỉ là nhẹ nhàng túm vạt áo khoác của anh, đủ để giữ thăng bằng. Anh im lặng đạp xe, hết lên dốc lại xuống dốc, cả đoạn đường không hề dừng lại. Từng đưa nhiều cô gái khác về nhà nhưng đây là lần đầu tiên anh thành tâm muốn thế.

Anh Hạo Đông chậm rãi tản bộ. Vịnh Ngân Sa quá xa, anh quyết định đi bộ đến căn nhà ở đường Triển Dương. Đã lâu không sống ở đó, anh muốn quay về xem một chút, đó là một trong những căn hộ lâu đời nhất của Anh gia, anh đã trưởng thành trong chính căn nhà đó.

Từ khi Anh phu nhân đưa anh đến căn biệt thự ở Vịnh Ngân Sa dưỡng bệnh, tất cả những người phục vụ trong Anh gia như quản gia, lái xe, đầu bếp, người giúp việc…. đều chuyển đến đó cùng họ. Chỉ có người làm vườn, người quản lý bếp núc ở lại, chăm sóc cho Anh Duy Hạ đang sống trong căn nhà này. Anh Duy Hạ đang thay mẹ quản lý Anh thị, sống trong thành phố vẫn tiện hơn nhiều.

Anh Hạo Đông ấn chuông cổng, người làm vườn vừa nhìn thấy anh liền ngạc nhiên, vẻ rất đỗi vui mừng, “Nhị thiếu gia, cậu đến đây một mình sao? Xem ra cậu đã khỏe lên nhiều rồi, tốt quá!”

“Cảm ơn bác Phúc. Anh cả tôi có nhà không?”

“Đại thiếu gia vẫn chưa về, mấy hôm nay cậu ấy đều về nhà rất muộn.”

Anh Hạo Đông khẽ gật đầu, đi vào nhà, gọi về vịnh Ngân Sa, nói đêm nay, anh sẽ ở lại căn nhà ở đường Triển Dương. Anh phu nhân hỏi han anh hồi lâu. Vì sao lại về bên đó ở? Ở lại trường có việc gì? Vân vân và vân vân. Anh chỉ biết ứng phó lấy lệ.

Người làm vườn hỏi ra mới biết anh vẫn chưa ăn tối, vội vàng bảo bà đầu bếp đi chuẩn bị. Anh bảo bà ấy nấu chút mì Ý hải sản đơn giản, ăn xong liền đi tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi. Ốm hàng tháng trời, sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đạp xe đưa Lam Tố Hinh về, lại đi bộ một đoạn đường xa như vậy, lúc này anh cảm thấy cô cùng mệt mỏi.

Người làm vườn thấy anh đã mệt, không làm phiền anh nữa, tắt đèn, cùng bà đầu bếp quay về khu dành cho nhân viên ở phía sau nhà chính. Họ không cần chờ mở cửa cho Anh Duy Hạ vì anh ta có chùm chìa khóa riêng, hơn nữa, anh ta về nhà lúc nửa đêm cũng chư từng gọi họ dậy hầu hạ, thế nên họ cứ thế yên tâm đi ngủ.

Anh Hạo Đông ngủ rất say, đến nửa đêm thì tỉnh dậy. Anh khát nước vì lúc tối ăn mì quá mặn, tay nghề của bà đầu bếp ở đây không thể so sánh với đầu bếp bên vịnh Ngân Sa được. Anh bật dậy, đến bên chiếc tủ ở đầu giường, tìm nước theo thói quen nhưng không thấy.

Ở vịnh Ngân Sa, trong phòng ngủ của anh, bà Chu luôn chu đáo chuẩn bị một bình nước đặt trên chiếc tủ ở đầu giường. Nhưng hôm nay, anh đột ngột quay về căn nhà ở đường Triển Dương này, chẳng có ai chăm sóc anh tỉ mỉ, chu đáo như thế, đương nhiên anh phải tự xuống nhà lấy nước thôi.

Khoác tạm chiếc áo ngủ, Anh Hạo Đông xuống bếp tìm nước uống. Ánh trăng trắng ngần, chiếu qua cửa sổ kính như dát bạc cả căn phòng. Vừa lơ mơ tỉnh giấc, chiếc đèn bàn khiến anh chói mắt, bước ra ngoài, vừa nhìn thấy ánh trăng sáng vằng vặc, anh không bật đèn nữa, cứ thế đi thẳng xuống lầu.

Xuống đến nửa cầu thang, anh nghe thấy tiếng cửa lớn khẽ mở, chắc Anh Duy Hạ về. Nhưng lắng tai nghe thì đó là tiếng bước chân của hai người, loáng thoáng còn có giọng nói nhỏ nhẹ của con giá, không rõ cô ta đang nói gì.

Anh Hạo Đông đoán Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về đây ngủ. Đang trầm tư thì bỗng nhiên thấy hai người đi vào phòng khách, cô gái đi phía sau vóc dáng thấp bé, chắc chắn đó không phải là Mộ Dung San, anh bất giác sững sờ. Có lẽ vì ánh trăng rất sáng nên Anh Duy Hạ cũng không bật đèn, cứ thế kéo cô gái kia đi lên cầu thang. Đi được mấy bước, đột nhiên nhìn thấy Anh Hạo Đông đang đứng giữa cầu thang, anh ta bị chấn động, ngạc nhiên kêu lên: “Hạo Đông!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...