Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 26



Cứ như vậy, tháng 7 dần trôi qua và tháng 8 đã đến từ lúc nào không hay. Có lẽ mùa Hè trôi nhanh hơn khi bạn có ai đó để chia sẻ cùng. Đối với tôi “ai đó” kia chính là Cam. Cam Cameron.

Chú Fisher luôn đến thăm mọi người vào tuần đầu tiên của tháng 8. Chú sẽ mang theo những thứ yêu thích của cô Susannah ở thành phố: Bánh sừng bò nhân nho khô, sô-cô-la mùi oải hương. Và hoa, chú luôn mua hoa. Cô Susannah yêu hoa vô cùng. Cô nói cô cần chúng như cần không khí, để thở. Cô có nhiều lọ hoa đến nỗi tôi chưa bao giờ đếm hết được tổng cộng cô có bao nhiêu, từ bình hoa to đến bình nhỏ, từ bình thủy tinh cho đến bình gốm sứ… Khắp nhà đâu đâu cũng thấy lọ hoa, không phòng nào không có ít nhất một lọ hoa tươi mỗi ngày. Loài hoa yêu thích nhất của cô là hoa mẫu đơn. Trên cái tủ gỗ kê đầu giường của cô luôn có một bình để hằng sáng, điều đầu tiên cô nhìn thấy sau khi thức giấc chính là những bông hoa mẫu đơn.

Cô còn thích sưu tầm vỏ ốc nữa. Cô thường thả chúng vào những chiếc cốc thủy tinh lớn để trưng bày. Mỗi lần đi dạo ở biển về là y như rằng cô sẽ mang về một vốc vỏ ốc. Cô sẽ bày hết ra bàn, trầm trồ ngắm nghía chúng và nói những câu đại loại như “ Cái này trông giống như cái tai ý nhỉ?” hoặc là “Cái này màu hồng đẹp quá cơ”… Sau đó cô sẽ sắp xếp chúng theo thứ tự từ lớn đến bé. Tôi rất thích ngồi xem cô chơi với những chiếc vỏ ốc này.

Tuần đó, đáng ra chú Fisher sẽ phải xuống thăm mọi người như thường lệ nhưng cô Susannah nói chú không thể xin nghỉ vì ở ngân hàng có việc đột xuất cần phải làm. Sẽ chỉ 5 người chúng tôi ở đây từ nay tới hết Hè thôi. Đây cũng là mùa Hè đầu tiên không có chú Fisher và anh Steven.

Sau khi cô lên giường ngủ sớm, anh Conrad nói với tôi, giọng rất bình thản, “Họ sắp ly dị.”

“Ai cơ ạ?” Tôi hỏi.

“Bố mẹ anh. Đã đến lúc rồi.”

Jeremiah quắc mắt lên nhìn anh Conrad. “Anh im đi, Conrad.”

Anh Conrad nhún vai nói, “Tại sao? Em cũng biết đó là sự thật mà. Belly cũng chẳng hề ngạc nhiên, đúng không Belly?”

Không. Tôi đang cực kỳ ngạc nhiên là đằng khác. Tôi lập bập hỏi lại, “Em tưởng cô và chú yêu nhau lắm mà.”

Có thể tôi chưa hiểu tình yêu là gì nhưng tôi biết họ đã rất yêu nhau. Hơn bất cứ cặp vợ chồng nào tôi từng biết. Cái cách họ âu yếm nhìn nhau ở bàn ăn tối, cái cách cô Susannah phấn chấn mỗi khi chú xuống Cousins thăm mọi người… Tôi không hề nghĩ những người như vậy lại chia tay nhau. Những người như bố mẹ tôi mới là nên chia tay. Không phải cô Susannah và chú Fisher.

“Họ đã từng yêu nhau,” Jeremiah sửa lại, “Mình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Bố không tốt. Đó là chuyện đã xảy ra,” anh Conrad đứng dậy nói. Giọng anh ấy cứ tửng tưng như không, nhưng có cái gì đó không ổn trong giọng nói của anh. Bởi tôi biết anh yêu và kính trọng bố mình đến nhường nào. Tôi tự hỏi không biết có phải chú Fisher có bạn gái mới giống như bố mình không. Hay là chú ý đã lừa dối cô Susannah? Nhưng ai lại đi lừa dối một người tuyệt vời như cô Susannah cơ chứ? Không thể nào?

“Đừng để mẹ cậu biết là cậu biết nhá,” Jeremiah đột nhiên nhắc, “Mẹ mình không biết là bọn mình đã biết.”

“Ừ, không đâu,” tôi gật đầu. Làm sao anh em họ biết được chuyện đó? Bố mẹ tôi đã phải gọi anh Steven và tôi lại để thông báo và giải thích cặn kẽ mọi chuyện trước khi quyết định ly hôn.

Sau khi anh Conrad bỏ lên phòng, Jeremiah nói với tôi, “Bố mình đã ngủ riêng ở phòng khách hằng tuần trước khi ba mẹ con mình tới đây nghỉ Hè. Bố cũng đã dọn đi gần hết đồ đạc và quần áo ra khỏi nhà rồi. Bố mẹ nghĩ bọn mình dở hơi hay sao mà không biết,” giọng cậu ấy lạc đi ở câu cuối cùng.

Tôi nắm lấy tay Jeremiah, bóp nhẹ. Cậu ấy đang bị tổn thương vô cùng. Tôi đoán có lẽ anh Conrad cũng vậy, nhưng anh chỉ không thể hiện ra mà thôi. Giờ nghĩ lại mới thấy mọi chuyện hóa ra đều có nguyên nhân của nó. Tại sao anh Conrad lại cư xử khác hẳn ngày thường như vậy. Thật không giống Conrad một chút nào. Anh ấy đang bị tổn thương. Và còn cô Susannah nữa. Tại sao cô dành quá nhiều thời gian ở trong phòng một mình như thế, tại sao khuôn mặt cô luôn phảng phất nỗi buồn. Thì ra cô cũng đang bị tổn thương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...