Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 22



Trang Viễn thích ai? Chủ đề này có hơi làm đau lòng Minh Vũ và nhức nhối lòng tự tôn của tôi, thế nên lập tức đã bị Niệm Từ dập từ trong trứng nước.

Trên sân bóng, Quan Siêu thay xong quần mới trở về vẫn tiếp tục bị tổ hợp Tưởng Dực + Trang Viễn hành cho lên bờ xuống ruộng, hết trận cái là nằm vật ra không dậy nổi, gào lên: "Quá dã man rồi!"

Tưởng Dực th.ở dốc, lấy đầu ngón chân đá cậu ấy, "Dậy đi."

Quan Siêu bật dậy, la: "Quách Tĩnh! Hai mình là một đội mà, sao cậu lại bỏ mặc tớ?"

Quách Tĩnh chẳng đoái hoài đến cậu ấy, quay đi đưa chìa khoá quán cho Niệm Từ, nói: "Các cậu qua trước, xiên thịt mẹ tớ đều chuẩn bị sẵn hết rồi, lấy ra khỏi tủ lạnh đợi chốc nữa tớ qua nướng. Bọn tớ phải đi tắm lại."

"Ừ, được." Niệm Từ nhận chìa khoá.

Đám con trai bá vai bá cổ đi khỏi, Quan Siêu vẫn nằng nặc chưa chịu thôi, "Quách Tĩnh, anh em thế đấy hả?" Quách Tĩnh lờ cậu ấy đi.

"Tớ lấy 1 chọi 3, bộ tớ dễ dàng lắm sao?"

Lưu Hâm nóng máu: "Coi bọn này chết hết rồi à?"

Quan Siêu càng nóng máu: "Quách Tĩnh cậu có thể ừ hử một câu không?" Không là không.

Tưởng Dực mặt lạnh te, cũng hoà giọng theo: "Cậu có thể im đi không?"

Quan Siêu ngẩng đầu lên trời gào to: "Trời ơi! Cho con một thằng bạn biết nói tiếng người đi!"

Đám con trai đi mỗi lúc một xa, Minh Vũ nhìn theo bóng lưng của các bạn, cảm khái nói: "Thật ra Quách Tĩnh mới là có phong phạm đại hiệp." Niệm Từ bật cười: "Thì lấy tên của đại hiệp hẳn hoi mà."

Diệc Phi đứng ở đằng xa vẫy tay: "Hoàng Doanh Tử, bọn mình đến thẳng quán luôn à?" "Đến thẳng luôn ấy." Tôi đáp.

"Doanh Tử, tụi mình phải về nhà mang đồ ăn theo." Niệm Từ cười híp mắt ngăn lại. "Ồ vậy không có đi thẳng qua đâu." Tôi sửa lời lại.

Diệc Phi cười: "Vậy cái đĩa phim này các cậu đem qua luôn nhé. Quan Siêu đòi gấp lắm." San San bổ sung: "Cậu ấy nói là Quách Tĩnh muốn xem."

"Các cậu không cùng đi ăn xiên nướng à?" Tôi chạy đến nhận lấy cái đĩa, thắc mắc hỏi.

"Bọn tớ trê trễ mới qua." Diệc Phi vẫy tay chào chúng tôi, sau đó kéo theo Lý San San đi mất. Minh Vũ hỏi: "Phim gì thế?"

Tôi đưa đĩa phim qua cậu ấy, trên bìa chiếc đĩa lậu, Mạc Văn Uý để lộ nửa bờ vai quyến rũ, gương mặt khỉ của Châu Tinh Trì cười đến là khả ố: "Không phải phim cấp 3 đấy chứ?" Phương Minh Vũ lo ngại.

"Là "Đại Thoại Tây Du" à." Niệm Từ cười có vẻ rất vui, "Phim này thú vị lắm đấy, tớ đương định xem."

Ba mẹ Quách Tĩnh nộp đơn nguyện vọng cho cậu ấy xong là cùng về quê thăm ông bà, đóng cửa tiệm xiên nướng một tuần. Trước khi đi, mẹ Quách Tĩnh chuẩn bị một tủ lạnh đầy thịt xiên, để Quách Tĩnh gọi bạn bè tới tụ tập chiêu đãi đồ nướng tại nhà.

Cả một cái quán ăn đương nhiên rộng tay rộng chân hơn hẳn ổ tụ tập ở nhà Niệm Từ trước đây, lại còn là xiên nướng nữa! Vì lần tụ họp trọng thể sau kì thi của con mình này, phụ huynh các nhà đều vận hết mười tám thành công lực.

Tôi đã sớm nói ba tôi mua mấy gói snack to đùng, còn có Cola, Sprite, nước cam, nước vải Chân Chân mỗi loại một két. Nhà Minh Vũ thì chuẩn bị bảy tám hộp trái cây to. Bà Niệm Từ đã làm sẵn 6 món ăn no bánh bao, há cảo, màn thầu, bánh cuộn, cảo rán, cơm chiên, nóng hôi hổi chờ ra lò. Mẹ Diệc Phi đặt một chiếc bánh kem 12 tấc kèm n loại điểm tâm từ tiệm bánh ngon nhất trong thành phố, San San thì mang tới đủ bộ đĩa phim mà anh họ nâng niu sưu tầm...

So ra, đám con trai đúng là chẳng được tích sự gì trong chuyện này.

Quan Siêu khỏi phải nói, Tưởng Dực từ nhỏ đã bị thả cho tự bơi, Trang Viễn thì vừa mới về, Lưu Hâm hoàn toàn chẳng nhớ tí gì... chỉ trừ có Quách Tĩnh.

Từ nhỏ đến lớn, Quách đại hiệp có thể một gọi trăm thưa, khiến người ta cúi đầu vâng phục, trừ do có nắm đấm chắc nịch và bụng dạ rộng rãi ra, còn có một điểm vô cùng quan trọng - Quách đại hiệp có thể quản đến một chuyện, một chuyện cực kì thiết yếu, một chuyện đại sự của bọn nhỏ chúng tôi - đó là, có thịt ăn.

"Có thịt ăn" chắc chắn là chuyện đại sự.

Đương nhiên hồi đầu người cho cả lũ chim chích ăn là mẹ Quách.

Ngoài xiên nướng, từ trứng trà đến thịt viên chiên đến thịt bò ngâm tương đến cá chiên, trải rộng ra đủ loại đủ dạng, không có món thịt nào mẹ Quách không làm được. Hơn nữa còn làm ra ngon đến mức bạn hận không thể nuốt luôn cả ngón tay vào... Ngoài ra, mẹ Quách còn có tay nghề làm phá lấu siêu tuyệt, ở trong đó các món vịt phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Tiệm xiên nướng nho nhỏ mới khai trương mấy năm, đã trở thành tiệm ăn đông đúc nhất ở thành phố Hàng Thiên, mấy lần mở rộng mặt bằng, cả người trong thành phố cũng nghe tên tới ăn cho đỡ thèm. Đám nhỏ bọn tôi cứ có dịp hay chẳng nhân dịp gì thì cũng nài nỉ ba mẹ dắt đi ăn.

Nhất là tôi và Tưởng Dực.

Tuy nghề nấu nướng của ba tôi cũng có thể đem ra khoe được, nhưng mẹ tôi thì một lời khó nói. Không phải bà nấu quá dở, chỉ là bà nấu rất rất lâu.

Đương nhiên, khi ba tôi đi công tác, mẹ tôi có thể nấu cho tôi một bữa cơm bốn món: Khoai tây hầm đậu cô ve, khoai tây hầm đậu cô ve, khoai tây hầm đậu cô ve, và khoai tây hầm đậu cô ve.

Đúng vậy, về độ nhiều thì không phải lo, một lần hầm đủ đựng đầy một cái đĩa, một cái tô, hai cái chén. Mẹ tôi thường còn cho thêm một câu: "Ăn nhiều vào, trong nồi còn đấy."

Không có so sánh thì không có đau thương.

Chỉ có nhóc con cực kì dễ nuôi như Tưởng Dực với cực kì biết lấy lòng người khác như tôi mới có thể ngồi trước bốn tô khoai tây hầm đậu cô ve đầy ú ụ mà chống má mắt sáng như sao, không chút oán than hùa nhau khen: "Ngon quá đi! Quá ngon luôn! Mẹ làm đồ ăn quá quá ngon!"

Nhưng nếu bọn tôi mà ăn thịt ở nhà mẹ Quách thì không có thời gian ngước đầu dậy mà khen thế đâu. Trễ một bước là khỏi còn gì đó biết không?

Đối với đám chúng tôi mà nói, mẹ Quách Tĩnh và các món thịt bà làm, là ký ức thơm nức mũi trong lòng thời nhỏ tuổi. Còn Quách Tĩnh thì lại có được chân truyền của mẹ.

Cái tên này mới đầu chỉ là giúp nhà chạy việc vặt, về sau gặp lúc cần chữa cháy, cậu ấy cũng có thể tự làm mấy món để bọn tôi ních căng bụng.

Về sau nữa, bọn tôi tụ tập lại đều chẳng thích ra ngoài ăn hay gọi giao đồ, mà sẽ rưng rưng tỏ vẻ đáng thương bán thảm lấy lòng, hòng nài ép được Quách đại hiệp mặt mày băng giá hoặc chán ngán bó tay nói ra câu: "Được rồi, muốn ăn gì, tớ nấu vậy."

Về sau nữa nữa, là năm tốt nghiệp đại học, lúc tôi trở về nhà, qua ăn chực cơm nhà bạn, may gặp đúng lúc con người bận rộn ấy có chút thời gian về tự mình xuống trổ tài. Trong phòng bếp nhà bạn, Quách Tĩnh lấy một muôi canh đưa cho mẹ Quách đang đứng cạnh xem xét, nói: "Nguội rồi."

Mẹ Quách nếm thử, mắt híp thành đường, nói: "Vị hơi gắt, nhưng cũng thơm nồng hơn. Ngon hơn mẹ nấu." Đến lúc ấy, có được sự chứng nhận của mẹ, Quách đại hiệp chính thức được truyền y bát.

Đương nhiên đây cũng là lời về sau.

Chỉ là, từ mười lăm tuổi trở đi, Quách Tĩnh đã trở thành phiếu cơm được nhiệt liệt ủng hộ không muốn làm cũng không được của chúng tôi.

Anh đại của cả khối, kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, hình tượng cơ bắp cuồn cuộn, trầm mặc ít nói, lại đảm đương được mọi sự, còn có thể làm cơm, đặc biệt là nấu được n món thịt, địa vị giang hồ của Quách đại hiệp vững như bàn thạch, chẳng ai có thể suy suyển.

Năm ấy chúng tôi tốt nghiệp cấp hai, anh đại mời khách tới chiêu đãi thịt, còn chọn sẵn một "vở hát" - Đại Thoại Tây Du.

Chỉ vì một chuyện nhỏ này, mà khi ấy tôi mới hay, Quách đại hiệp trông mình đồng da thép thật ra cũng chỉ là một cậu thiếu niên Quách Tĩnh. Cậu ấy cũng sẽ có bí mật.

======
Chương trước Chương tiếp
Loading...