Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 31: Hoàng Nhật Dương



Nguyệt Minh nhìn vào tờ giấy khai sinh, tâm trạng không khỏi trùng xuống khi nhìn vào chữ "Đã mất" dưới tên của Nhật Minh.

Nguyệt Minh không thích nằm mơ, nhưng bấy giờ cô lại ước gì những gì mình xảy ra chỉ là một giấc mơ. Khi cô tỉnh giấc, chị hai vẫn còn bên cạnh. Được như thế, cô chấp nhận đánh đổi tất cả.

Nhật Minh và "khỉ đột" chưa từng có một đám cưới, thậm chí là một tờ giấy đăng ký kết hôn đúng nghĩa. Cô vì điều này mà vô cùng bất mãn với gã đàn ông đó, cô cũng chẳng thể hiểu Nhật Minh vì sao có thể vui vẻ chấp nhận không danh không phận ở cùng một người. Rõ ràng chị là nữ hoàng mà biết bao nhiêu kẻ thèm khát, sẵn sàng vì chị mà dâng cả cơ ngơi. Rốt cuộc, nữ hoàng lại rung động trước một kẻ không hề cho chị danh phận.

Nguyệt Minh từng nghe Nhật Minh nói về xuất thân của Trọng Khôi, là trẻ mồ côi, sau đó thì thế nào nữa, Nguyệt Minh lúc ấy chẳng buồn để tâm. Tại mục tên cha, Nguyệt Minh đã do dự rất lậu, rốt cuộc cô cũng không hạ bút. Cô vẫn không thể tha thứ cho Trọng Khôi vì đã kéo Nhật Minh vào vòng xoáy này, nếu không gặp và yêu hắn, Nhật Minh sẽ không ra đi mãi mãi! Vậy nên cô xin giữ lại cho riêng mình chút ích kỷ cuối cùng.

Cô chỉ điền tên Nhật Minh và người giám hộ là cô.

Bàn tay Nguyệt Minh vô thức siết chặt tờ giấy khiến nó nhàu nát.

Khả Hân im lặng đứng cạnh bên chờ chỉ thị. Thư ký nhỏ nhìn ánh mắt mông lung của chị sếp, liền đoán được một ít chuyện Nguyệt Minh đang nghĩ trong lòng. Khả Hân bèn cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này.

- Lẽ ra em nên nhắc chị làm sớm hơn, trong vòng 60 ngày từ lúc sinh nên làm khai sinh cho bé.

- Ừm... Không sao.- Nguyệt Minh đưa tay.

Khả Hân liền nhanh chóng lấy cây bút vừa bơm mực đưa cho Tổng giám đốc, tiếp đến là chữ ký bay lượn như rồng bay như phượng múa của Nguyệt Minh.

- Tên... nghe hay quá! Em nghĩ bé con sẽ thích tên này.

Khả Hân nhận lại bút rồi đóng nắp, sau đó cầm giấy bỏ vào tập tài liệu, tuy rằng cái tên này vẫn giữ vững nguyên tắc đặt tên cứng nhắc của Nguyệt Minh nhưng vẫn hay.

- Hoàng Nhật Dương.

Mi mắt Nguyệt Minh rủ xuống, lẽ ra việc này nên để Nhật Minh làm, lẽ ra chị ấy nên là người đặt bút lên những ô chữ kia, đó là quyền và nghĩa vụ của người làm mẹ... hơn 7 tháng mang nặng...

Nguyệt Minh đặt bút ký tên mà lòng cũng không vui vẻ là bao. Cô đưa tay với lấy ly nước ấm, nhấp một ngụm, cảm nhận hơi ấm bao quanh khoang miệng, có chút dễ chịu hơn.

Nguyệt Minh tự hứa với lòng, sẽ nuôi dạy cho bé con nên người, không bao giờ để cháu mình xảy ra bất cứ chuyện gì không hay nữa.

Hoàng Nhật Dương sẽ tỏa sáng, sẽ mạnh mẽ, sẽ tiếp quản T Group trong tương lai!

- Em ra ngoài đi.- Nguyệt Minh phất tay.

Khả Hân hiểu ý liền gật nhẹ đầu rồi lui ra, chuẩn bị chạy việc vặt cho Tổng giám đốc.

Nguyệt Minh đứng dậy đi vào phòng ngủ. Bé con vẫn đang ngon giấc, trẻ con luôn cần ngủ nhiều hơn người lớn là những lời mà người nào đó nói với cô. Nguyệt Minh nhìn chỗ trống cạnh bên bé con, lại thấy trống vắng trong lòng, cảm giác cô đơn lại xộc đến kể từ khi người kia rời khỏi đây.

Bấy giờ, cô mới thấy mình yếu đuối và sợ cô đơn đến nhường nào.

Vì sao thế, trước giờ có như thế đâu?

Nguyệt Minh cúi người, nằm vào chỗ trống ấy, làn hương sữa nhẹ nhàng đặc trưng của người nào đó vẫn còn phảng phất nơi gối nằm, khuôn mặt nữ bác sĩ cứ thế mà hiện lên. Nguyệt Minh nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt gương mặt nhỏ của cháu mình, khẽ thì thầm.

- Joy.

Nguyệt Minh chưa bao giờ trải qua một giấc ngủ ngon như thế này từ lúc mọi chuyện xảy đến. Vốn dĩ cô còn định ngủ thêm nữa, nhưng bé con nằm tự lúc nào đã trở mình, dùng cái chân nhỏ đạp thẳng vào mặt cô như thể muốn đánh thức. Đã vậy, gương mặt trẻ thơ vô tội kia còn trông như đang thách thức cô.

Nguyệt Minh ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mặt rồi mới vươn vai, cảm giác đau lưng đã biến mất một cách thần kỳ!

Cô bế thốc đứa nhỏ đang phản kháng kịch liệt kia lên, dùng tay đánh vào tã cháu một cái...

-Eo ôi.- Nguyệt Minh nhăng mặt.- Ai ị mà thối thế nhở cục cưng?

Nguyệt Minh nói bằng giọng trêu đùa nhưng bé con thì nhìn cô đầy khinh bỉ.

Chưa đi vệ sinh bao giờ à?

Còn không mau thay tã cho người ta!

Thế là Tổng giám đốc đầu đội trời chân đạp đất của T GROUP lại phải chạy đi lấy tã cùng nước ấm và khăn để bắt đầu chiến đấu với cháu mình.

Gia An đứng ở cửa, vốn định vào để gọi hai người một lớn một nhỏ kia dậy. Nhưng khi trông thấy cái màn này, nàng bỗng nảy ra ý định hơi "xấu xa" một chút là tiếp tục đứng từ xa quan sát xem Nguyệt Minh sẽ thao tác như thế nào.

Tã vừa mở ra, Tổng giám đốc liền nhăn mặt khó chịu với mùi "thơm nồng nàn" ngập tràn yêu thương, món quà mà cháu cưng dành tặng mình vào sáng mùng Một.

Trời ạ, chỉ có uống sữa thôi mà thối thế này sao?

Tổng giám đốc dùng đôi bàn tay ký hợp đồng triệu đô của mình bó tã lại thành một cục, bỏ sang một bên. Tiếp đến lại lại dùng đôi bàn tay từng bắt tay với các cấp lãnh đạo nhúng khăn vào nước ấm, chầm chậm chùi mông cho cháu cưng, lau đi thứ cần lau. Cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm mấy chuyện này.

Gia An không khỏi buồn cười, những việc vốn vô cùng đơn giản nhưng khi vào tay Nguyệt Minh lại trở thành quá tầm. Biết sao được, cô ấy cũng là lần đầu, làm sao có kinh nghiệm giữ trẻ?... Hẳn là mấy thứ này đều đọc từ sổ ghi chép của nàng.

Nghĩ vậy, Gia An chấm cho Nguyệt Minh 10 điểm, 1 điểm kĩ năng, 9 điểm khuyến khích!

-Để tôi.- Bác sĩ An nhẹ nhàng đến bên, đón lấy khăn ấm.

-Cô đi rửa tay, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng...- Nàng ân cần nói.

Nguyệt Minh nhìn Gia An cầm khăn bẩn mà trên mặt không chút ghê tởm, cô bất giác cũng nở một nụ cười hài lòng rồi sau đó quay lưng rời đi. Đối với Gia An, Nguyệt Minh đã có một tâm thế tin tưởng tuyệt đối.

Vì sao nàng có thể vì một người xa lạ mà tốt bụng vô điều kiện thế này?

Sau khi Tổng giám đốc sửa soạn lại mọi thứ xong xuôi thì Gia An đã bế bé con vào lòng cho uống được nửa bình sữa hơn rồi.

-Đồ ăn đó, cô cứ dùng trước đi.- Gia An hất mặt chỉ về bàn ăn.

Nhưng Nguyệt Minh lắc lắc đầu từ chối.

-Chờ cô ăn chung.

Làm sao cô có thể bỏ nàng mà ăn mảnh một mình?

Gia An không nói gì, chỉ nhẹ nở nụ cười, không muốn để Nguyệt Minh trông thấy.

Ừm, nhưng Nguyệt Minh thấy rồi...

Nguyệt Minh nhìn đồ ăn sáng mà Gia An làm. Tuy chỉ là trứng ốp la cùng với salad dùng cùng bánh mì, nhưng cộng hưởng thêm dư vị mâm cơm tối qua, khiến cho người từ lâu không ăn cơm nhà như Nguyệt Minh không khỏi thổn thức trong lòng.

Thời điểm Nhật Minh còn sống, Nguyệt Minh lại thường phải đi công tác nay đây mai đó, nên thời gian chị em dùng cơm với nhau không nhiều.

-Ăn đi, trứng còn hơi sống cô không ăn được hả?- Gia An một tay nghịch má bé con đang nằm trong nôi, mắt lại nhìn Nguyệt Minh đang ngồi im phía đối diện.

-À không, ăn được.- Nguyệt Minh nở nụ cười gượng gạo rồi cắt một miếng trứng cho vào miệng. Cô không ăn được trứng vịt kho, nhưng ăn được trứng gà chiên.

-Ăn thêm ít salad đi.- Gia An đẩy chén salad lại gần.

-Cảm... ơn.- Nguyệt Minh cúi mặt, cố che đi gương mặt đột nhiên ửng hồng.

-Mà nè...- Được một lúc lâu, sau khi trên bàn ăn chỉ còn ít salad, Gia An mới cất tiếng.

-Hửm?- Tổng giám đốc đang chầm chậm chùi miệng, liền ngẩng đầu nhìn bác sĩ An.

-Tôi thắc mắc đã lâu.- Gia An lúc này đã bế bé con lên trên đùi mình.- Cô đặt tên cho cháu mình chưa? Suốt ngày tôi kêu "bé con", "bé con", mà không biết cháu tên gì...

Nguyệt Minh im lặng.

Gia An cũng im lặng.

-...

Nguyệt Minh đưa tay gõ xuống mặt bàn, rất nghiêm túc mà suy nghĩ.

Gia An vẫn có chút trông chờ.

-Ờm... chưa.- Sau một hồi lâu, Nguyệt Minh mới đáp.

Trời ạ, cô cũng quên luôn vấn đề này!

Tên gì đây?

Đứa bé này phải tên gì nhỉ?

Bối rối quá, mà đặt tên cho em bé phải làm sao nhỉ? Đứa bé này thì chắc họ Hoàng rồi nhỉ?

Nghĩ thế, ánh mắt Nguyệt Minh có chút loạn nhìn Gia An.

-Cháu tôi... chắc họ Hoàng hả?- Cô muốn hỏi ý kiến Gia An.

Bác sĩ An cái gì cũng giỏi, chắc bao gồm cả việc đặt tên nhỉ? Bác sĩ Sản khoa có hay góp ý đặt tên không ta?

Dù sao Gia An với bé con cũng rất tốt, tham khảo cũng không có gì không thích hợp.

-Ừ? Hay mang họ ba bé?

-Thôi, vẫn nên theo họ Hoàng!- Nguyệt Minh nghe đến đây liền vô thức lớn tiếng phản đối.

Về việc này cô vẫn có chút ích kỷ, chị hai mang nặng đẻ đau, tên khỉ đột kia thì toàn sung sướng, có cái khỉ mà đặt tên theo họ hắn! Mơ đi!

-Ừm, vậy tiếp tục xem, Hoàng gì bây giờ?- Gia An đối với phản ứng quá khích của Nguyệt Minh có chút giật mình, nhưng nhớ đến Nhật Minh lúc trước đi khám thai đều không có bóng dáng người ba, nàng thông cảm cho quyết định này.

Nguyệt Minh đưa tay xoa cằm, ra chiều suy nghĩ rất sâu sắc. Bé con ánh mắt long lanh nhìn về phía Nguyệt Minh như thể trông chờ dì Út quyết định tên mình.

-Hoàng Nhật Dương.- Nguyệt Minh ấn định một cái tên.

Hoàng là họ, Nhật Dương, một phần của mặt trời ấm áp, không thể quên cội nguồn, không thể quên Nhật Minh!

Gia An nghe xong, đôi mắt cười liền khép lại, vẻ hài lòng hiện lên trên mặt nàng.

-Rất hay.- Bác sĩ An khen ngợi.

-Hoàng Nguyệt Minh nghe hay hơn.- Nguyệt Minh bỗng nổi máu ấu trĩ.

-Nhưng tên này cô đặt mà.- Gia An bật cười. Tổng giám đốc sao đột nhiên lại nổi ra tính ganh đua thế này?

-À, vậy tên này hay hơn!- Nguyệt Minh đau khổ tự vả mặt mình.

-Mà tên ở nhà là gì đây? Tên thông dụng sau này có đi du học dùng cũng dễ.- Gia An không cười lâu, nàng bế bé con đến đặt gần Nguyệt Minh.

Nhật Dương và Nguyệt Minh nha...

Gia An bế bé lại gần Nguyệt Minh, khi đôi bàn tay nho nhỏ gần chạm vào mặt cô, nàng lại bế bé ra, cứ như thế nhiều lần, khiến bé con bật cười thích thú.

-Ừm...- Nguyệt Minh vừa trêu cháu, vừa ngẫm nghĩ.- Cô cũng có tên tiếng Anh sao?

-Có chứ.- Gia An chịu không được vẻ đáng yêu mà hôn nhẹ lên má bé con một cái.- Ann, Ann Nguyễn. Còn cô, Selina đúng không?- Gia An nhớ ra cái tên lúc trước từng nghe Fuyu gọi.

-Ừm. Thế giờ tôi với cô cùng đếm từ một đến ba, nói ra cái tên xem thử nhé.

-Ok.- Gia An nghiêng người, đưa bé con sang cho Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh đưa tay đỡ cháu gái mình, vỗ bộp bộp vào tã để thể hiện tình yêu.

-1...2...3...- Cả hai cùng nhau đếm.

-Sunny/Joy.

Cả hai chợt nhìn nhau rồi phá lên cười.

-Nhật Dương làm tôi nghĩ vậy cũng ok.- Nguyệt Minh lý giải cho cái tên Sunny của mình.

-Còn tôi thì mong muốn bé con sau này lớn lên trải qua những điều vui vẻ nhất, an yên nhất. Joy - Bé con sinh ra đời là một điều tốt đẹp, là thiên thần được ban đến. Mà Sunny nghe cũng rất hay, rất hợp...

Gia An định nói tiếp nhưng rồi lại thôi, nếu nàng nhắc đến Nhật Minh, Nguyệt Minh sẽ không vui.

-Ừm, vậy quyết định rồi.- Nguyệt Minh bế cháu lên cao, cạp cạp yêu vào đôi má phúng phính.

-Chào con, Sunny.

Bác sĩ An cũng mỉm cười chọt chọt má bé con, nhưng bị Nguyệt Minh đánh nhẹ vào tay. Tổng giám đốc bĩu môi.

-Chào Joy baby.

Dùng nghĩa dịch sang tên tiếng anh như cô quả thật là quá tầm thường rồi, người ta là bác sĩ nên đặt tên cũng giỏi và ý nghĩa hơn hẳn, quyết định vậy đi, Joy baby, mong con một đời ngập tràn niềm vui

Quay trở lại thực tại, bây giờ chỉ còn Nguyệt Minh và Joy ở nhà.

Nguyệt Minh lôi chiếc nôi em bé ra, vất vả lắm mới ru Joy chìm vào giấc ngủ. Cô tự đi rót cho mình một ly nước ấm, đi đến bên tủ sách. Trong tủ sách làm từ gỗ sang trọng với hàng trăm cuốn sách kinh tế, triết lý kinh doanh đầy khô khan, thì quyển tiểu thuyết văn học với tựa đề (Hoàng tử bé) lại nổi bần bật lên.

Nguyệt Minh cong môi, dáng hình người con gái hôm ấy đọc sách lại hiện lên tâm trí, khiến cô không kìm lòng được mà chọn ngay quyển sách của nàng.

Nhấp ngụm nước ấm, Nguyệt Minh lật trang đầu tiên. Cô không quá giỏi tiếng Pháp, chỉ dừng ở mức đọc hiểu cơ bản nên cũng ổn và may là mọi chuyện không quá khó khăn, bởi vì vị bác sĩ nào đó gần như chú thích các từ vựng khó hiểu sang một bên cả rồi.

Nguyệt Minh không biết cảm giác thích thú này là từ sách hay là từ Gia An mang lại, cứ khiến cô cười tủm tỉm mãi thôi.

King Koong—

Nguyệt Minh nghe tiếng chuông lớn liền nhanh chóng đứng dậy, cô sợ bé con giật mình thức giấc. Nhận thấy Joy vẫn còn ngủ, Nguyệt Minh mới an tâm đi ra mở cửa. Nhà cô cũng ít người ghé thăm, trường hợp ngoại lệ chỉ có mỗi Gia An, còn lại đa số là thư ký nhỏ Khả Hân.

Nguyệt Minh vừa mở cửa vừa tự hỏi là ai thì ngay lập tức bị lóa mắt, vầng hào quang phát sáng, một áp lực kinh người xuất hiện.

Không cần nhiều lời, chỉ có một người phụ nữ có thể gây sức ép thế này thôi.

Thiên Hương - mẹ của Fuyu Hạ Băng.

- Chào con, lâu quá không gặp.- Thiên Hương vẫn như cũ nở một nụ cười ngạo nghễ cùng phong thái tràn đầy tự tin của bật bề trên.

- Chào dì, mời dì vào nhà.- Nguyệt Minh mở to cửa, đứng sang một bên nhường lối, trong lòng cô có linh cảm xấu.

Cộp cộp—

Tiếng giày cao gót đỏ cứ thế đánh vào sàn nhà mang tới âm thanh chói tai, Nguyệt Minh liền nhanh chóng chạy lại bên cạnh Joy, đúng lúc cháu cưng giật mình tỉnh giấc.

- Oa oa...

Nguyệt Minh bế Joy, vỗ vỗ cho bé nín.

- Con của Nhật Minh?

Chờ gã thư ký lau sạch sẽ ghế sofa, Thiên Hương mới điềm đạm ngồi xuống vắt chéo chân, tay gỡ kính, phóng ánh nhìn thăm dò.

- Dạ...- Nguyệt Minh vẫn như cũ, tập trung dỗ dành cháu cưng của mình.

- Chúng ta là người kinh doanh, Nguyệt Minh ạ. Nếu con cứ đặt gia đình lên hàng đầu thế này, con sẽ chẳng thể quản lý nỗi công ty.- Thiên Hương tựa vào ghế êm, ánh mắt như cũ dò xét nhìn Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh có hơi khựng lại vì lời nói này, nhưng chỉ sau vài giây cô đã lấy lại được ý thức, dỗ dành Joy ngoan ngoãn rồi bế bé trong lòng, ngồi mặt đối mặt với Thiên Hương.

- Ý dì là...?

- Hội đồng quản trị đang nháo nhào cả lên. Rồng mất đầu, rắn liền muốn lên ngôi.

Nguyệt Minh nghe xong, có chút trầm lặng, vấn đề này cô cũng đã suy nghĩ qua.

- Có vài người tìm đến dì rồi.- Thiên Hương ngoắc tay ra hiệu.

Thư ký ngay lập tức đặt một xấp tài liệu trước mặt Nguyệt Minh, sau đó ra ý muốn bế giúp Joy dùm cô. Nhưng Nguyệt Minh từ chối, cô không để bất cứ người lạ nào đụng đến cháu cô thêm nữa, cô dùng tay còn lại, lật xem từng trang một.

- Tuổi trẻ biết yêu gia đình là tốt, nhưng biết lập nghiệp lại tốt hơn.

Lời Thiên Hương nói lúc nào cũng như thể đang dạy đời, lại mang khí thế cao ngạo khiến Nguyệt Minh có phần không thích. Cô dần thông cảm cho bản chất ngông cuồng muốn tự do của bạn thân.

- Cảm ơn dì đã nhắc nhở. Để dì phải lo lắng rồi, vài hôm nữa mọi chuyện sẽ ngã bài. Hi vọng dì sẽ tiếp tục ủng hộ con.- Nguyệt Minh đẩy tài liệu về trước mặt Thiên Hương.- Là một người kinh doanh, con tin rằng dì biết chọn bên mang lại lợi ích cho mình.

Nguyệt Minh lời ít ý nhiều, thậm chí cô còn chẳng thèm mang giao tình ra để bắt lấy Thiên Hương, cô không muốn nợ ân tình, rất sòng phẳng đề cập đến lợi ích. Đối với người trước mặt, Nguyệt Minh tự hiểu rõ nếu để bà ta nắm đuôi sẽ trả giá thế nào.

Cô không để khí thế của Thiên Hương áp đảo mình thêm nữa, phải sử dụng vẻ lạnh lùng ngày thường thôi, dù cho có khập khiễng ít nhiều. Hiển nhiên, cô chỉ nhận được cái nhếch môi từ Thiên Hương. Trong mắt cáo già, cô vẫn chỉ là cừu non không đáng để vào mắt.

Đối với một người đầy tham vọng như bà ta, dù là Hạ Băng hay Nguyệt Minh, hết thảy chỉ là những chú cá nhỏ bà nắm trong tay, không thể vùng vẫy trừ khi được bà cho phép.

Hiện tại, bà đang cho phép hai chú cá con vẫy vùng trong ao nhỏ nhưng chúng lại tưởng rằng biển lớn.

Nhớ năm đó, bởi vì mối ân tình với Thiên Hương mà ba mẹ Nhật Nguyệt đã tặng bà ta 10% cổ phần. Ba Hoàng cũng không ngốc, vẫn biết nên dè chừng Thiên Hương, liền khéo léo lập thỏa thuận ký kết rằng quyền biểu quyết của bà ta sẽ thuộc về chị em Nhật Nguyệt, còn phần tiền lợi nhuận thì Thiên Hương vẫn cứ hưởng... Cộng với số cổ phần chị em Nhật Nguyệt có trong tay là 65%, đủ để giữ vững vị trí cho gia đình họ Hoàng.

Nhưng càng lớn, Nguyệt Minh càng thấy việc để Thiên Hương nắm giữ 10% cổ phiếu rất bất lợi, nhất là khi cô chơi thân với Hạ Băng. Với tâm thế dè chừng, cô sợ người phụ nữ này sẽ lấy cổ phần ra bắt cô trao đổi. Và đúng thật Nguyệt Minh đã không nghĩ thừa.

Hiện tại hẳn bà ta đang muốn làm một cuộc giao dịch.

Thỏa thuận kia đối với Thiên Hương như trò chơi, nào có thể gây khó dễ? Chưa kể đến quyền uy, SUNSHINE vẫn hơn T Group.

- Dì đừng để mắt đến sâu bọ. Chờ con, nhất định trong cuộc họp cổ đông thường niên sắp tới, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

- Con không muốn 10% cổ phần này sao Nguyệt?

Nguyệt Minh híp mắt nhìn Thiên Hương đầy nghi ngờ.

Thiên Hương nhếch môi, ý cười thêm trào phúng.

- Gọi Hạ Băng về đây.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Nguyệt Minh: Bác sĩ An cái gì cũng giỏi nhỉ?

Gia An: Đúng vậy, từ tư vấn, khám chữa bệnh cho thai phụ, phụ nữ đều là chuyên ngành của chị. Em có cần gì không?

Nguyệt Minh: Có á.

Gia An: Sao nè?

Nguyệt Minh xoa bụng: Cần chị chịu trách nhiệm với con chúng ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...