Muôn Hoa Tàn Phai Biết Nơi Về

Chương 5



Editor: Lé-Chan

Ninh Tử Mạch tắm xong, bỗng thấy bao tử đang thầm kêu loạn, vì vậy đi bộ ra ngoài, kiếm chút gì đó để ăn.

"Vương gia?" Ninh Tử Mạch sau khi ra cửa lại càng bị hoảng sợ, "Ngài sao lại ở đây?"

"Đến coi ngươi có ăn gì chưa, tiện thể cho ngươi mấy món." Vệ Viễn Ngọc đặt hộp đừng thức ăn lên bàn đá, "Có gạch cua và rau xanh mà ngươi thích."

"Ta không đói bụng, ngài trở về đi." Ninh Tử Mạch vẫn đứng ở trước cửa nói, "Kẻo về trễ Vương phi sẽ sinh khí."

"Ngươi ăn xong mấy món ta đưa đã." Vệ Viễn Ngọc ngồi xuống cạnh bàn, bày ra bộ dáng như đang rao bán hàng.

Ninh Tử Mạch thở dài, đi tới ngồi xuống, cúi đầu bỏ vài miếng vào miệng.

Khỉ con lén lút vươn móng trộm lấy một miếng, rồi chạy đến góc tường chậm rãi nhai.

"Đừng để ý đến mấy lời hôm nay nàng ta nói." Vệ Viễn Ngọc nhẹ giọng nói.

"Không có việc gì, bất quá bị mắng là súc sinh thôi." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười.

"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y, "Ta -"

"Ta ăn xong rồi, xin Ngọc Vương hãy quay trở về." Ninh Tử Mạch rút tay về, xoay người trở về phòng.

Khỉ con vốn đang ăn một cách vui vẻ, đâu có ngờ sẽ thấy mình sắp bị nhốt lại trong sân, vì vậy gấp đến độ cong mông, từ bên ngoài cửa sổ phóng vào.

"Ta biết ngươi uỷ khuất." Vệ Viễn Ngọc đứng ở bên cửa sổ, "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị khi dễ như thế nữa."

"Ngọc Vương, sau này.... đừng tới đây nữa." Ninh Tử Mạch thản nhiên nói, "Trong cung khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết, ta không muốn cùng mang tiếng xấu."

"Tử Mạch --"

"Ta mệt mỏi."

"Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt." Vệ Viễn Ngọc thở dài, thân thủ giúp y đóng lại cửa sổ.

Trong cung cơ sở ngầm đông đảo, vài ngày sau, tin tức đã đến tai Vệ Viễn Hi.

Biết được Ninh Tử Mạch bị người khi dễ, còn cùng Vệ Viễn Ngọc nửa đêm ngồi ăn điểm tâm, Vệ Viễn Hi đâu còn nhớ được mình và Ninh Tử Mạch đang giận dỗi, chỉ hận không thể lập tức bay về hoàng cung.

"Thái tử gia." Một thanh niên mi mục thanh tú gắt gao níu tay áo Vệ Viễn Hi, gương mặt dở khóc dở cười, "Ngày mai ngài sắp thi bắn cung cưỡi ngựa với Hồi Cương Vương tử, hoàng thượng đương nhiên sẽ không đáp ứng cho ngài trở về!"

"Cái đồ vô tâm, ngươi phải thay ta về!" Vệ Viễn Hi phát điên, hiền thê sắp bị người ta cắp mất rồi, còn bắn cung cưỡi ngựa cái rắm!

"Được được được, ta thay ngài trở về che chở Tử Mạch, như vậy có được chưa?" 

Thanh niên mạnh mẽ ép bả vai Vệ Viễn Hi, "Này, ngài mà còn hồ đồ lần nữa, ta sẽ gọi cha ta đến thu thập ngài!"

"...." Vệ Viễn Hi thành công bị uy hiếp, cùng với hắn trừng mắt lớn mắt nhỏ.

Người thanh niên tên là Hoàng Trạch, là con trai duy nhất của Hoàng Sơn, cùng Vệ Viễn Hi lớn lên từ nhỏ.

Vệ Viễn Hi khi còn bé bị Hoàng Sơn đánh thành bóng ma trong lòng, vừa nhắc tới đã cảm thấy cái mông tê tái.

"Ngươi tốt nhất phải che chở y, nếu tên khốn khiếp kia còn dám khi dễ y --"

"Ai dám khi dễ y, nam thì thiến, nữ thì đưa đi thanh lâu, hử?" Hoàng Trạch tiếp lời.

"Đi, ngoan, đi nhanh đi." Vệ Viễn Hi rất hài lòng.

Hoàng Trạch bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, có một người bạn như thế.... quả thật chịu không nổi.

Mà trong hoàng cung, lời đồn đã được truyền đi khắp nơi tự lúc nào.

Đều nói thế tử Ninh vương và thái tử giao hảo, không ai có thể ngờ tới, đến tối sẽ ở chung với Ngọc vương.

Người ở trong Vĩnh Ngọc Điện đều nói, từ ngày yến thọ ấy, Vương gia hầu như ngày nào cũng cãi nhau với Vương phi, luôn luôn đề cập đến cái tên Ninh Tử Mạch.

"Mạch nhi." Lão thái hậu thở dài, phật châu trong tay từng hạt từng hạt lật qua, nhưng tâm vẫn thuỷ chung không thể tĩnh lặng.

Ninh Tử Mạch vốn thân thể suy nhược, nháo như thế, ngay cả Thái Tử Cung còn ít đến, cả ngày chỉ ngồi đờ trong viện của mình.

"Thế tử." Thái giám giữ cửa thông truyền, "Ngọc Vương giá đáo."

"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc đứng ở cửa viện.

"Ta nói rồi, Vương gia về sau chớ nên lại đây." Ninh Tử Mạch đứng lên định chạy, lại bị Vệ Viễn Ngọc choàng cổ.

"Ta mang ngươi đi." Tình cảm tích góp từng tí từng tí một nhiều năm nay bỗng dưng như thuỷ triều trào lên, Vệ Viễn Ngọc cố sức ôm lấy thân thể gầy yếu trong lòng, "Ngươi muốn đi đâu ta đều dẫn ngươi đi, chúng ta bỏ trốn."

"Bỏ trốn?" Ninh Tử Mạch kéo hai tay hắn xuống, quay đầu lại nhìn hắn, "Ngài và ta?"

"Ừ." Vệ Viễn Ngọc gật đầu, "Trữ vương gần đây có rục rịch, nếu xảy ra chiến tranh, ngươi khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó..... Không bằng ta hiện tại mang ngươi đi!"

"Vậy còn Vương phi, thị thiếp và luyến đồng ngài mua về?" Ninh Tử Mạch hỏi hắn, "Đường đường là Vương gia cùng tội thần bỏ trốn, theo luật, bọn họ đều phải chết, ngài nỡ bỏ?"

"Bỏ được." Vệ Viễn Ngọc cầm tay y thật chặt, "Trong thiên hạ, trừ ngươi ra thứ gì ta cũng có thể bỏ."

"Vậy thì định đi như thế nào?" Ninh Tử Mạch rút cánh tay của mình về, "Có biết tại sao Viễn Hi rất ít khi mang ta ra ngoài cung không? Bởi vì mỗi lần đều sẽ có người theo, bỏ cũng không bỏ được."

"Tử Mạch --"

"Ta nếu muốn ly khai, trừ phi đã chết, bằng không Hoàng thượng sẽ không bao giờ tha cho ta." Ninh Tử Mạch tự giễu cười cười, đưa cho hắn một ly trà, "Đa tạ Vương gia đã nghĩ cho ta, uống ly trà này xong, xin hãy trở về."

"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc còn muốn nói chuyện, lại bị một tiếng quát lớn lạnh lùng cắt đứt.

"Tiểu Mạch đã bảo ngài đi về rồi, ngài còn ở nơi này làm gì nữa?"

Vệ Viễn Ngọc cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy trên nóc nhà là một thanh niên không biết đã có ở đó từ khi nào, nhìn qua có chút quen mắt, hình như là người bên cạnh Vệ Viễn Hi.

"Lớn mật --"

"Hắn là bằng hữu của ta." Ninh Tử Mạch cắt đứt lời Vệ Viễn Ngọc, "Vương gia, ngài về trước đi nhé."

Nhìn gương mặt Ninh Tử Mạch có vẻ khẩn trương, Vệ Viễn Ngọc cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài cúi đầu cáo từ.

"Tiểu Mạch." Đợi Vệ Viễn Ngọc đi rồi, Hoàng Trạch từ trên nóc nhà nhảy xuống.

"Hoàng đại ca." Ninh Tử Mạch dẫn hắn vào phòng, "Sao ngươi lại tới đây? Viễn Hi đâu?"

"Thái tử còn đang ở khu vực săn bắn, ngài không thể đi, lại lo lắng cho ngươi, cho nên ta mới tới đây." Hoàng Trạch nằm trên ghế dài duỗi người, "Cả đêm không ngủ không ngừng chạy về, mệt chết đi được!"

"Ta có gì tốt mà hắn cứ phải lo lắng cơ chứ?" Ninh Tử Mạch nhỏ giọng thầm thì.

"Nếu như ngài cùng người khác nửa đêm uống trà ăn điểm tâm, ngươi có lo lắng hay không?" Hoàng Trạch cười hỏi y.

"Sẽ không!" Ninh Tử Mạch đáp một cách thẳng thắn.

Hoàng Trạch sửng sốt, sau đó liên tục ai oán, Thái tử rất có giá trị đó....

"Đừng quậy nữa." Ninh Tử Mạch nhịn không được cười ra tiếng, "Hắn tuỳ hứng, ngươi hẳn là nên khuyên hắn, thế nào lại nghe lời đi vể?"

"Về, tiện thể nhìn ngươi một cái." Hoàng Trạch bốc một miếng điểm tâm, "Lỡ có khi nào ngươi gây chuyện quá lợi hại, chọc tới Tư Mã Yến, nàng ta đem ngươi trói lại thì sao bây giờ?"

"Ta có chừng mực." Ninh Tử Mạch giúp hắn châm trà, "Ngươi có nói với Viễn Hi không?"

"Không có." Hoàng Trạch uống nước một cách mạnh bạo, "Tính tình ngài, xác định rồi sẽ không đổi ý. Tương lai nếu có biết, cùng lắm là tức giận mắng chúng ta vài câu.... Sai, là chửi ta vài câu, ngài ấy sẽ không bỏ qua vụ này."

Ninh Tử Mạch lườm hắn một cái, cúi đầu xuống chơi với chú khỉ nhỏ đang nhảy nhót trên bàn.

"Tiểu Mạch." Hoàng Trạch tiến đến trước mặt y, "Tương lai ngươi sẽ không hối hận chứ?"

"Hối hận cái gì?" Ninh Tử Mạch phản vấn.

"Trữ vương dù sao cũng là phụ thân ngươi." Hoàng Trạch nhìn y.

"Ta không có phụ thân." Ninh Tử Mạch nhéo đuôi khỉ nhỏ, "Ta chỉ có mình Viễn Hi."

"Cưng chết mất." Hoàng Trạch ôm ngực, "Chỉ có mình Viễn Hi...."

Mặt Ninh Tử Mạch đỏ lên, nghĩ thầm sap mình tự dưng lại thốt ra mấy lời như thế này....

"Được rồi, thân thể của ngươi gần đây thế nào?" Hoàng Trạch thấy y có chút quẫn bách, vì thế cũng không chọc y nữa. 

Nắm lấy cổ tay y thử mạch, lát sau cảm thấy buồn bực, theo lý mà nói thân thể Ninh Tử Mạch cốt chỉ là suy yếu, không có mắc bệnh gì lớn lao, ăn được ngủ được, nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy vẫn chưa thể khỏi?

"Không sao, cũng đâu phải là không thể trị được." Ninh Tử Mạch buông ống tay áo, "Đêm nay ngươi có ngủ trong cung không? Để ta cho người dọn dẹp phòng khách."

"Ta phải ngủ cách vách với ngươi." Hoàng Trạch nhìn trời thở dài, "Đây là khẩu dụ* của Thái tử."

*Khẩu dụ: lệnh truyền miệng.

Có Hoàng Trạch ở cùng, nỗi lòng của Ninh Tử Mạch cũng khá hơn nhiều, thỉnh thoảng còn cùng hắn ra ngoài cung đi bộ.

Hôm nay vừa đúng đầu tháng bảy có lễ cầu Chúc Nữ, hoa đăng được treo lên vô cùng náo nhiệt, chung quanh là các tài tử giai nhân đang biểu diễn những tiết mục yêu đương.

"Tiểu Mạch, đi cầu nhân duyên thử không?" Hoàng Trạch nhỏ giọng hỏi y, "Xem ngài có chịu vì ngươi mà buông tha giang sơn hay không?"

Ninh Tử Mạch không đếm xỉa tới hắn, tự mình đi qua một gian hàng nhỏ cầu một chiếc bùa bình an.

"Ta cũng muốn." Hoàng Trạch nhắm đến tay y, "Không được cũng không sao."

Bị Hoàng Trạch quấy rầy không chịu nổi, Ninh Tử Mạch đang đi phía trước bỗng dưng quay đầu lại hỏi, "Lần trước ngươi len lén dẫn một người vào cung chơi. Tên người đó là gì?"

"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.

"Ngươi nếu nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ xin cho ngươi." Ninh Tử Mạch cười dài.

"...." Hoàng Trạch làm bộ không nghe thấy, chắp tay ra sau lẹ làng đi về phía trước, cho dù trên mặt không thay đổi, nhưng đôi tai lại hiện lên màu hồng.

Hai người đi được một lúc, thì bắt gặp một người bán chiếc đèn lồng hình thỏ.

"Ta không có, ta không biết gì hết, mắc cỡ chết mất." Hoàng Trạch ai oán, như kẻ trộm liên tục liếc nhìn xung quanh, giá như mình có ít bạn trong kinh thành thì tốt rồi, lỡ như có người nhìn thấy nói ra, sau này mình làm sao mà lăn lộn được nữa.

Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, làm bộ như không nghe thấy.

Sợ của nào trời cho của nấy, đi được một hai bước, Hoàng Trạch đã cảm thấy da đầu tê rần, vừa nhìn thì bắt gặp có một người áo đen ngồi ở lầu hai đang nhìn mình cười.

"Hanh." Hoàng Trạch quay đầu nhìn trời.

"Hắn nhìn ngươi đó." Ninh Tử Mạch thúc hắn, "Đi đi, ta ở đây chờ ngươi."

"Không đi!" Hoàng Trạch rất kiên định, "Chúng ta đi về!"

"Thật vậy sao?" Ninh Tử Mạch hỏi.

"Không đi!" Hoàng Trạch chắp tay sau đít, ai muốn gặp hắn!

"Đành thôi vậy." Ninh Tử Mạch xoa xoa con mắt.

...

"Thỏ Tiểu Hoàng." Hắc y nhân kia ở trên lầu rảnh rỗi rảnh rỗi cười.

"Ngươi mới là thỏ! Đồ thỏ đen!" Hoàng Trạch nổi giận lôi đình, vọt tới vỗ cái bàn trước mặt hắn, "Ngươi về kinh thành làm cái gì! Không phải đã nói tháng ba năm sau mới tỷ thí sao!?"

"Ngươi sợ cái gì, ta đâu có thừa nước đục thả câu." Hắc y nhân buồn cười nhìn hắn.

"Có chó mới sợ!" Hoàng Trạch chỉ vào mũi hắn,"Tà môn ma đạo!"

"Ta không phải đến đây để cãi nhau với ngươi." Hắc y nhân nhìn dưới lầu một chút, "Ít nhất có hai mươi người theo chân ngươi, ngươi có biết không?"

"Đương nhiên biết!" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, "Sớm đã thành thói quen, đám đó là theo chân Tử Mạch, là người của Hoàng thượng. Nếu ngươi ra tay với bọn họ, chưa tới một nén nhang, toàn bộ ngự lâm quân trong kinh thành sẽ chạy tới đây."

"Phiền phức như vậy?" Hắc y nhân không ngờ, "Hoàng thượng nếu sợ y chạy, bằng không giam lỏng cho rồi?"

"Vốn là không cho, nhưng Thái tử cầu Hoàng thượng... Này, dựa vào cái gì mà phải giải thích cho ngươi!" Hoàng Trạch ném chiếc đèn lồng con thỏ vào người hắn, sau đó ôm hai dĩa điểm tâm xuống lầu.

"Ăn đi nè." Hoàng Trạch rất hào phóng chia cho Ninh Tử Mạch.

"Ngươi đưa cái đèn hình con thỏ cho hắn rồi sao?" Ninh Tử Mạch vừa ăn vừa hỏi.

"Khụ..." Hoàng Trạch thiếu chút nữa bị điểm tâm nghẹn chết.

Trong quán trà, hắc y nhân nhìn chiếc lồng đèn hình con thỏ mập mạp, khoé miệng hơi cong lên.

Mình rõ ràng thích con thỏ này.

Sau khi hai người hồi cung, không thấy khỉ nhỏ khẹc khẹc nhào đến như mọi khi, Ninh Tử Mạch buồn bực, lòng nói có khi nào bữa nay ra ngoài nhưng không dắt nó theo, nên giận rồi?

"Thế tử." Một tiểu thái giám thở hổn hển chạy đến, "Ngài cuối cùng cũng trở lại, Thái hậu đã chờ ngài nửa ngày."

Ninh Tử Mạch vừa nghe liền vội vàng vào phòng, Hoàng Trạch tuy là bạn của Thái tử, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ, cũng thấy mấy quy củ triều đình phiền phức, cho nên thà phi thân lên ngồi ở nóc nhà.

"Mạch nhi." Lão thái hậu cười ha hả, "Ra ngoài chơi hả con?"

"Dạ, tiết cầu Chức Nữ có hội hoa đăng, rất náo nhiệt." Ninh Tử Mạch ngồi xuống.

"Vậy có gặp được cô nương mình thích chưa?" Lão thái hậu hỏi.

"Không có đâu." Ninh Tử Mạch lắc đầu.

"Nãi nãi làm cho con một mối hôn sự, thế nào?" Giọng Thái hậu tuy hiền hoà, nhưng vẫn giấu không được ý tứ muốn ép buộc người khác.

Ninh Tử Mạch nghe vậy ngẩng đầu, cảm thấy hoảng sợ. Dưới ánh nến vẫn là khuôn mặt thân thiện hiền lành, chỉ là nụ cười kia, cực kỳ miễn cưỡng.

Một lúc sau, Ninh Tử Mạch lắc đầu nói, "Đa tạ ý tốt của Thái hậu, con.... không muốn."

"Suy nghĩ kỹ?" Lão thái hậu nhíu mày.

"Con không muốn." Ninh Tử Mạch đáp một cách kiên định.

Lão thái hậu thở dài, bãi giá trở về Duyên Thọ Điện.

Ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ được truyền xuống, thế tử Ninh vương Ninh Tử Mạch phải ngay hôm đó chuyển ra khỏi Thái Tử Cung, đi đến Sùng Đức Điện ở tạm.

Sùng Đức Điện, tên rất huy hoàng, trên thực tế chỉ là một mảnh sân tan sơ, cách Thái Tử Cung rất xa, cách Vĩnh Ngọc Điện còn xa hơn, vốn là nơi nghỉ dưỡng của quân vương ở triều đại trước, năm tháng trôi qua, sợ là không còn được nguy nga như xưa nữa.

"Sao thế này? Hôm nay cứ như muốn chèn ép ngươi." Hoàng Trạch ngồi xổm.

"Bà là thái hậu, đương nhiên sẽ lấy giang sơn xã tắc làm trọng." Ninh Tử Mạch chậm rãi thu xếp quần áo, "Ta trêu chọc phải Tư Mã gia, bà không phạt, đã là nể mặt lắm rồi."

"Thái tử còn ba ngày nữa là trở lại, nếu ngài biết, không biết có nổi giận không đây?" Hoàng Trạch cau mày thở dài.

"Ta sẽ khuyên hắn." Ninh Tử Mạch cột chặt bao quần áo sau đó ném cho Hoàng Trạch, "Nhớ kỹ a, Thái tử có khẩu dụ, muốn người ở sát vách."

Hoàng Trạch nghe vậy rất phiền muộn, trả lời một tiếng không lớn không nhỏ, người ta bảo theo Thái tử chính là gà chó lên trời, không có việc gì thì cứ việc cáo mượn oai hùng, còn hắn thì phải đi lo chuyện phòng ở!

Bất quá ngoài sự dự đoán của Hoàng Trạch, Sùng Đức Điện ngoài mặt cũ kỹ tàn phá, nhưng bên trong ngược lại yên tĩnh, chăn đệm cũng đầy đủ.

"Chăn mới." Hoàng Trạch tò mò ngửi ngửi, "Có mùi nắng, chắc hẳn là mới phơi?"

"Thái hậu an bài." Ninh Tử Mạch đặt bao quần áo xuống, "Nãi nãi luôn đối tốt với ta, lần này ta nhất định đã làm bà thương tâm."

"Vậy ngươi cũng là vì con cháu của bà và giang sơn a." Hoàng Trạch vỗ đầu Ninh Tử Mạch, "Chớ nghĩ bậy nữa. Bây giờ phải nghĩ cách khuyên nhủ Thái tử đi, ngài làm sao bỏ ngươi ở cái chỗ quỷ quái này được, phỏng chừng sẽ ồn ào một trận!"

"Không muốn, để mai tính đi, ta mệt chết rồi." Ninh Tử Mạch vươn vai, "Ở đây không ai hầu hạ, ta đi nấu nước."

"Ta đi cho." Hoàng Trạch tự vác lấy công việc, mang theo một thùng nước vào phòng bếp.

Một phi tiêu trong suốt kèm theo tờ giấy bay qua xuyên cửa sổ, vững vàng cắm trên mặt bàn.

Ninh Tử Mạch sau khi mở ra xem xong, liền quăng tờ giấy vào đống lửa, còn về phần phi tiêu, là do nước đóng băng mà thành, một lúc sau liền bốc hơi vô tung vô ảnh.

"Tử Mạch." Hoàng Trạch bưng một chậu nước tiến đến, "Hình như vừa nãy có người."

"Ừ." Ninh Tử Mạch rất nghiêm túc gật đầu, "Gần đây trong cung có chuyện ma quái, ngươi không biết sao?"

Hoàng Trạch không nói gì.

Ba ngày sau, Vệ Viễn Hi trở về cung thái tử, chuyện thứ nhất làm là bay vào khu vườn nhỏ của Ninh Tử Mạch, đạp cửa xong thì kinh ngạc, thế nào trong phòng lại trống rỗng.

Hỏi mới biết được, Ninh Tử Mạch cư nhiên bị tống vào lãnh cung, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, thử nghĩ xem chỗ kia rắn rết cỏ hoang mọc thành đám, cũng là chỗ cho người ở?

Mà tại Sùng Đức Điện, Ninh Tử Mạch đang ngồi ở sân giặt quần áo, đột nhiên thấy cửa viện bị người đá văng, sau đó một bóng dáng quen thuộc liền xông vào.

"Viễn Hi?" Ninh Tử Mạch kinh hỉ.

"Ngươi sao phải làm loại chuyện này? Bộ mấy người hoán y phường đều chết hết rồi hay sao?" Vệ Viễn Hi tức giận tận trời.

"Đừng nói nữa, vào phòng trước đi." Ninh Tử Mạch đứng lên.

"Ngươi theo ta đi gặp Thái hậu." Vệ Viễn Hi lôi người ra ngoài, "Đi hỏi một chút bà đang tính làm gì?!"

"Không đi." Ninh Tử Mạch giãy giụa, "Ngươi đừng xúc động, vào phòng trước đi."

Vệ Viễn Hi nhìn bàn tay Ninh Tử Mạch bị đỏ lên, vừa thấy thương vừa thấy tức, bị đuổi khỏi Thái Tử Cung, chuyện lớn như vậy, y cũng không phái người đi báo một tiếng?! Chẳng lẽ xem mình là người ngoài?

"Viễn Hi." Ninh Tử Mạch thấy Vệ Viễn Hi tức giận, có nói gì cũng không lọt, vì thế nhẹ nhàng hôn lên gò má hăn một cái.

"...." Vệ Viễn Hi sửng sốt, cũng không lôi y nữa, quay đầu lại nhìn Ninh Tử Mạch, "Ngươi vừa...."

"Vào phòng đi, ta kể cho ngươi nghe." Lỗ tai Ninh Tử Mạch đỏ bừng.

"Được được, vào phòng." Thái tử điện hạ rất không có nguyên tắc bị mỹ sắc mê hoặc, ngây ngây ngốc ngốc vào phòng.

Hoàng Trạch ngồi trên nóc nhà thở dài, tương lai người này sẽ làm Hoàng đế đó....

Bách tính thật đáng thương.

Nhưng, giờ Vệ Viễn Hi đã về, mình coi như là được nghỉ ngơi vài ngày phải không nhỉ?

Vì vậy, trên phố sắp có thêm một kẻ tham ăn!

Trước khi ra cung có nên thay quần áo khác hay không đây? Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng trong đầu hiện lên một khuôn mặt rất đáng ghét đáng ghét và không đẹp trai.....

Đúng vậy, một chút cũng không soái! 

Có khi nào hôm nay đụng phải hắn không...

Vậy đành phải thay quần áo, phải thay bộ nào khiến mình trở nên đẹp trai nhất!

Tốt nhất là đánh bại tên ma đầu kia luôn, vì giang hồ diệt trừ mối hoạ...

Quyết định xong, Hoàng Trạch thay một bộ đồ mới, y như một đứa con nít, hí ha hí hửng ra khỏi cung.

Mà trong cung, Vệ Viễn Hi sau khi được Ninh Tử Mạch hôn một cái rốt cuộc cũng đã bình tĩnh được một chút, ngồi trong phòng nghe Ninh Tử Mạch kể lại sự tình từ đầu đến cuối.

"Thái hậu hiểu lầm ngươi cùng Vệ Viễn Ngọc?" Vệ Viễn Hi nghe thế tức đến phì mũi, "Bà là già quá lú lẫn sao?"

"Ngươi sao lại nói nãi nãi như thế!" Ninh Tử Mạch cau mày.

"Ngươi phải giải thích cho bà a!" Vệ Viễn Hi cong ngực, hận không thể ngày mai thành thân với Ninh Tử Mạch cho rồi, thông báo với thiên hạ đây là người của gia! Đối với Vệ Viễn Ngọc đến một cái rắm cũng chả liên quan!

"Giải thích chưa chắc Thái hậu nghe lọt, hơn nữa nhất định sẽ bắt ta thành thân." Ninh Tử Mạch nói, "Thật ra tất cả mọi người hiểu lầm ta cùng hắn cũng không đến nỗi."

"Không đến nỗi?" Vệ Viễn Hi luống cuống vỗ bàn, "Tốt cái rắm!"

"Ngươi còn gây nữa ta sẽ không để ý đến ngươi." Ninh Tử Mạch níu mày nhìn cái bàn bị Vệ Viễn Hi cho một chưởng nát bét.

"....Được được được, ta không lộn xộn." Vệ Viễn Hi đứng trước Ninh Tử Mạch lúc nào cũng như thế này.

"Ngươi là Thái tử, Thái tử phải có hoàng tự, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải đón dâu." Ninh Tử Mạch chậm rãi nói.

"Ta không cưới!" Vệ Viễn Hi lôi y ôm vào ngực mình, "Trừ ngươi ra ta không muốn ai hết."

"Ngươi hãy nghe ta nói a." Ninh Tử Mạch sờ sờ gò má của hắn, "Trong cung có biết bao nhiều người đang nhìn ngươi, bất kỳ làm sai việc nào cũng sẽ đều bị phóng đại lên cả trăm lần rồi truyền đến tai Hoàng thượng. Nhiều năm như vậy, không phải là không có người hoài nghi ngươi và ta, chỉ là chưa nắm được cái chuôi mà thôi. Hiện tại nháo như vậy, ít ra bọn họ cũng bớt hoài nghi, đối với ngươi là có lợi."

"Vậy còn ngươi? Không công bị người vũ nhục?" Vệ Viễn Hi cầm tay y, "Ngươi có bao giờ suy nghĩ đến lòng ta mang tư vị gì không?"

"Ta biết." Ninh Tử Mạch tựa vào ngực hắn, "Ta sở dĩ biết ngươi tốt với ta. Cho nên ta không muốn làm hại đến ngươi. Ta chờ ngươi."

"Chờ ta?" Vệ Viễn Hi sửng sốt, "Chờ ta cái gì?"

"Sẽ.... chờ ngươi a." Mặt của Ninh Tử Mạch có chút đỏ.

"Ngươi bằng lòng?" Vệ Viễn Hi đại hỉ, "Tử Mạch ngươi lập lại lần nữa, lập lại lần nữa được hay không?"

"Nói cái gì?" Ninh Tử Mạch không được tự nhiên nhìn về phía cửa sổ.

"Nói ngươi muốn thành thân với ta." Vệ Viễn Hi nắm tay y không tha, "Một lần thôi mà."

"Gây nữa ta sẽ giận." Ninh Tử Mạch trừng hắn.

"Tức giận cũng được, đến lúc đó ta sẽ trói ngươi rồi ném lên giường!" Vệ Viễn Hi ôm chầm Ninh Tử Mạch, hung hăng hôn gò má y một cái.

"Đừng nghịch." Ninh Tử Mạch đỏ mặt, nhưng không có như trước đây đẩy hắn ra, "Ngươi tốt nhất hãy nghe ta nói."

"Nói, nói ngươi muốn gả cho ta, ta muốn nghe." Vệ Viễn Hi cười rất lưu manh.

Ninh Tử Mạch không có biện pháp đẩy hắn, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Đi mà, không lộn xộn nữa, nói đi." Vệ Viễn Hi hiểu Ninh Tử Mạch rất rõ, nếu còn quậy nữa Ninh Tử Mạch sẽ thật sự tức giận.

"Nếu bây giờ Hoàng thượng biết quan hệ của chúng ta, kết cục chỉ có hai." Ninh Tử Mạch từ từ nói, "Một, là ngươi thành thân, sẽ mãi mãi là Thái tử. Còn hai, ngươi không chịu thành thân, người khác sẽ lên làm Thái tử. Mặc kệ ngươi chọn thế nào, ta đều phải chết."

"Ta sẽ không để cho ngươi chết." Vệ Viễn Hi nghe thế, cánh tay không tự chủ ôm chặt người trong lòng.

"Ta biết ngươi sẽ không để cho ta chết." Ninh Tử Mạch nhìn hắn, "Thế nhưng đến lúc đó, nếu ngươi không còn là Thái tử, đến cả bảo vệ mình cũng không thể, nói chi đến bảo hộ cái mạng này."

"Ta --"

"Ngươi đừng nói, đừng nói." Ninh Tử Mạch che miệng hắn lại, "Ta biết ngươi giỏi công phu, thế nhưng ta sẽ không để cho ngươi mang ta bỏ trốn. Cho dù có đi thật, cũng sẽ lo lắng sợ hãi cả đời. Ta không muốn khiến ngươi mất mạng. Cứ làm cho tốt chức vị cho Thái tử của mình. Ta chờ ngươi."

Vệ Viễn Hi nhìn Ninh Tử Mạch thần sắc nghiêm túc, môi động vài cái, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, thân thủ vững vàng ôm y vào ngực, hận không thể ôm y vào cơ thể mình.

"Được rồi, đi về đi." Ninh Tử Mạch an ủi vỗ vỗ hắn, "Bảo vệ mình cho tốt, sau đó ít đến nơi này, có biết chưa?"

"Sau này tối ta sẽ qua nhìn ngươi." Vệ Viễn Hi cúi đầu nhìn y, "Còn có, đừng giặt quần áo nữa. Có dơ thì quăng đi, ta cho ngươi cái mới."

"Ừ." Ninh Tử Mạch gật đầu, "Về đi."

"Trước khi đi hôn một cái?" Vệ Viễn Hi nắm cằm của y, "Nói muốn thành thân với ta, nhưng tới hôn cũng chưa được hôn nữa."

".... Không có hồi nào." Ninh Tử Mạch nhỏ giọng phản bác, ngay cả mình còn không biết bị hắn đột ngột hôn bao nhiêu lần nữa là!

"Không tính." Vệ Viễn Hi xoa môi y một chút, "Hôn ở đây, mới tính."

"Nói bậy, hôn chỗ khác không phải là hôn à?" Ninh Tử Mạch mặt đỏ bừng.

Lời còn chưa nói hết đã thấy Vệ Viễn Hi tiến lại gần.

Hôn.

Ôn nhu, triền miên, đây là vị của Tử Mạch, phải nhớ kỹ cả đời.

Sau khi ly khai Sùng Đức Điện, Vệ Viễn Hi trực tiếp đi đến Duyên Thọ Cung của Thái hậu.

Ninh Tử Mạch dù sao cũng là cùng mình lớn lên, nếu mà mình không quan tâm, ngược lại có vẻ kỳ quái.

Lão thái hậu đã sớm ngờ đến Vệ Viễn Hi sẽ tới đây, cũng chuẩn bị xong lý do thoái thác, chỉ nói Ninh Tử Mạch đắc tội Tư Mã gia, phải phạt.

"Con là Thái tử, sao thể vì một Ninh Tử Mạch mà làm mất thể thống?" Lão thái hậu nổi giận đùng đùng đứng lên, phất tay bảo cung nữ dìu mình đến phật đường, "Quen ngay bây giờ đi, tự mình coi lại cho tốt."

"Dạ." Vệ Viễn Hi cúi đầu, "Tôn nhi biết sai."

Lão thái hậu đi vào phật đường rồi, thở dài thật sâu.

Vào lúc ban đêm, Vệ Viễn Hi một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, thẳng đến đêm khuya còn chưa trở lại.

Trước đây sốt ruột trở lại, bởi vì nơi đó có người chờ mình, nhưng là bây giờ, trong Thái Tử Cung còn có gì đáng chờ mong?

"Thái tử!" Hoàng Trạch ở bên ngoài gõ cửa sổ, "Ra ngoài uống rượu."

"Ngươi còn dám trở về!" Vệ Viễn Hi tiện tay phóng ra một cây bút lông.

"Này!" Hoàng Trạch khó khăn lắm mới trốn thoát được cây bút lông, nhưng không trốn được nước mực đỏ, cảm thấy nhớt nhớt, thế là giơ tay lên sờ một cái, cả bàn tay đều thành đỏ quạch....

"Vệ Viễn Hi!" Hoàng Trạch giận dữ, "Ngài nổi điên làm gì!"

"Chuyện trong cung, sao không nói cho ta!" Vệ Viễn Hi trừng hắn.

"Nói cho ngài thì có ích gì?" Hoàng Trạch trợn trắng mắt, lấy tay áo Vệ Viễn Hi để lau mặt.

"Đây là..." Vệ Viễn Hi lời còn chưa nói hết, tay áo đã đỏ một mảnh...

Vì thế chỉ có thể nhận mình không may.

Trong Thái Tử Cung có một tiểu trúc lâu ba tầng, cực kỳ lịch sự tao nhã, hơn nữa bởi vì cao, nên phạm vi nhìn được mở rộng, sở dĩ không có người nào có thể nghe trộm, cho nên Vệ Viễn Hi và Hoàng Trạch thường nhau tới đây trò chuyện.

"Ngài định làm như thế nào?" Hoàng Trạch đưa cho Vệ Viễn Hi một vò rượu.

"Tính toán gì?" Vệ Viễn Hi tiếp nhận rượu.

"Ngài là hồ đồ thật hay là giả bộ hồ đồ?" Hoàng Trạch bất mãn lườm hắn một cái, "Tử Mạch tài cán đã vì ngài mà giải quyết hết. Nháo như thế, Hoàng thượng nhất định sẽ có ấn tượng về Vệ Viễn Ngọc kém hơn, kế hoạch của Tư Mã Uy cũng không thể dễ dàng thực hiện, kế tiếp, là chuyện chọn phi của ngài."

"Ta không cưới người khác." Vệ Viễn Hi nhìn vòm trời phía xa, "Ta biết y đang dự định điều gì, ngươi cũng biết, có đúng hay không?"

"A?" Hoàng Trạch sửng sốt.

"Phía Đông Bắc đã cùng Trữ vương đánh một trận, đã sớm bắt đầu rồi." Vệ Viễn Hi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Hoàng Trạch, "Ta sẽ mau chóng cùng phụ hoàng thỉnh chỉ, mang binh đi đánh."

"Ta chỉ biết, ngài không ngốc." Hoàng Trách lắc đầu bật cười, "Tâm tư bé nhỏ của y, không thể gạt được ngài."

"Ngươi còn dám nói?" Vệ Viễn Hi đập Hoàng Trạch một quyền, "Bằng không sao y lại trêu chọc Vệ Viễn Ngọc!"

"Ta chỉ là theo Tiểu Mạch nói Tư Mã Uy muốn lợi dụng y để đè ngài xuống, đưa Vệ Viễn Ngọc lên đài." Hoàng Trạch cười cười, "Y là thật tâm đối đãi với ngài. Ngài nếu phụ y, trời đất không dung."
Chương trước Chương tiếp
Loading...