Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 16



Đã tối rồi, còn có thể làm gì nữa.

Về đến nhà, đầu óc cô vẫn lơ mơ, nghĩ tới món đồ trong cốp xe, tâm trạng tự dưng hơi khẩn trương.

Cô đi rửa mặt, chăm sóc da, sấy tóc, chuẩn bị đâu vào đó rồi thì ra ghế salon ngồi. Trần Uyển Ước giống như một con búp bê với đôi mắt vừa sáng vừa đẹp, khóe mắt cong và mỏng, gương mặt quyến rũ như một con cáo.

Cô nhìn tất cả các động thái của Hạ Kỳ Sâm. Ờm, thật ra là chỉ có tắm.

Trần Uyển Ước cảm khái: "Quả nhiên, đàn ông đơn giản hơn phụ nữ nhiều."

Hạ Kỳ Sâm ung dung thong thả lau nước trên đầu, "Đơn giản cái gì?"

"Không cần chăm sóc da nè, em phải thoa kem dưỡng ẩm cả cơ thể để chống lão hóa đó."

"Kem dưỡng ẩm không chống được lão hóa."

"..."

"Đắp mặt nạ cũng vậy."

"..."

Trần Uyển Ước muốn vung móng vuốt ra đánh cái đuôi hướng lên trời của anh ghê, câu nào cũng là câu phụ nữ không thích nghe.

Nằm dài trên ghế sa lon, Trần Uyển Ước vừa tám chuyện với Thu Đường vừa nhìn tên đàn ông tối rồi không ngủ mà còn chơi máy tính bản, không biết đang loay hoay làm gì đó.

Hừm, tiếng Nga. Tiếng Nga của cô không tốt, cô thôi không nhìn nữa, thuận miệng hỏi: "Ngày mai em phải tới cướp lại công ty, anh có muốn đi cùng không?"

"Ngày mai?"

"Ừ."

Hạ Kỳ Sâm buông tha công việc, quay qua nhìn cô chăm chú, "Em xác định là anh đi theo em chứ không phải anh dẫn em theo?"

Được rồi, là tại cô nói sai.

Trần Uyển Ước nhanh chóng giả bộ ngớ ngẩn: "Cũng có khác nhau lắm đâu, người ta còn nói vợ chồng già hay quấn quít nhau còn gì."

Hạ Kỳ Sâm: "Vợ chồng già cũng nên làm chút chuyện đứng đắn."

Chuyện đứng đắn là chuyện gì? Trần Uyển Ước theo bản năng co rụt người, hoảng sợ giống như khi con dê nhìn thấy thợ săn.

Dịch chuyển, mặt nạ đang đắp vô tình rơi xuống. Trần Uyển Ước lười đắp lên lại, hơn nữa vừa nãy anh còn nói mặt nạ không có tác dụng, cô cũng không muốn đắp nữa.

Loại mặt nạ này giá không rẻ, Hạ phu nhân có tiền nhưng lãng phí mang tội. Cho nên, Trần Uyển ước chân thành đề nghị: "Chồng, anh có muốn đắp mặt nạ không?"

Hạ Kỳ Sâm nhìn cô, "Sao thế?"

Trần Uyển Ước: "Em vừa mới đắp có hai phút à, nhưng không muốn đắp nữa, em đưa anh xài nhé!"

Hạ Kỳ Sâm: "Anh không đắp."

Trần Uyển Ước: "Đem vứt thì lãng phí quá."

Hạ Kỳ Sâm: "Em có thể đắp lên mấy chỗ khác."

Trần Uyển Ước: "Chỗ nào?"

Hạ Kỳ Sâm: "Mông."

Trần Uyển Ước: "..."

Hạ Kỳ Sâm: "Nếu em với không tới anh có thể giúp em."

Trần Uyển Ước nói: "Cảm ơn anh." Sau đó cô cầm gối ôm, đuổi anh qua bên kia.

Hạ Kỳ Sâm đã ngồi vào một cái ghế salon khác rồi nhưng Trần Uyển Ước vẫn không bỏ qua, vừa bỏ mặt nạ vào thùng rác vừa vênh váo hung hăng nói với anh: "Mấy chuyện khác thì không thấy anh quan tâm, đụng vào chủ đề này là anh tích cực ghê nhỉ."

Anh không trả lời, đôi mắt thâm sâu khó lường, lúc cô còn đang sửng sờ, anh trở tay ôm cô vào lòng.

"Anh còn tích cực với nhiều chuyện lắm, em có muốn thử không?"

Không bao lâu, tắt đèn.

"Uyển Uyển."

"Anh làm gì đó?"

......

Lúc cô tỉnh lại đã là buổi sáng. Mùi thuốc kỳ kỳ quái quái bốc lên, trên bàn còn có hòm thuốc y tế. Loại cảm giác này khiến cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình, chuyện gì vậy, cô đang mơ à.

Cửa mở ra, nhìn thấy bóng người quen thuộc, Trần Uyển Ước lập tức hỏi: "Em sao vậy?"

Chân mày Hạ Kỳ Sâm nhíu lại, "Tối qua em ngất xỉu."

"Ngất xỉu?"

"Bác sĩ nói có thể em bị tuột huyết áp."

"Tuột huyết áp?" Trần Uyển Ước nhắc lại, "Không thể nào, anh lừa em đúng không, có phải em bị bệnh nan y rồi không, trời ạ, chó cỏ em nên làm gì bây giờ? Em còn chưa trả thù Giang Mạn Nhu, em..."

Cô chưa nói xong, Hạ Kỳ Sâm đã cau mày hỏi: "Em vừa kêu anh là gì?"

Trần Uyển Ước thầm mắng mình, không suy nghĩ mà đã gọi cái tên này ra. Cũng may từ trước đến giờ anh luôn tập trung vào việc chính, không để chuyện này trong lòng, hời hợt, "Chúng ta không nói cái này nữa, Uyển Uyển, em đi ăn cơm trước đi."

Vợ chồng bọn họ lấy nhau năm năm, mặc dù thời gian gặp nhau không nhiều nhưng cô cũng có thể hiểu được phần nào về người đàn ông này. Bây giờ anh lại tỏ ra như không có chuyện gì, hình như là đang cố kìm nén.

Nhất định là có chuyện kỳ quặc.

Trần Uyển Ước ngoan ngoãn mang dép đi rửa mặt trước con mắt giám sát của Hạ Kỳ Sâm, nhưng anh vừa đi, cô lập tức rón ra rón rén đi theo.

Trần Uyển Ước thấy anh cầm hộp thuốc y tế đi ra khỏi phòng. Sau đó chạm mặt bác sĩ khoác áo dài màu trắng.

"Chuyện của phu nhân không tính là nặng, nếu tiên sinh không yên tâm thì có thể tới bệnh viện chụp cộng hưởng từ MRI." Bác sĩ trấn an nói, "Chỉ cần phu nhân không bị kích thích thì tình trạng này sẽ không tiếp diễn nữa."

"Tôi biết rồi."

Chỉ có khi nói chuyện với người khác, Trần Uyển Ước mới cảm nhận được sự lạnh lùng trong từng câu từng chữ mà anh nói ra. Cô kinh ngạc nhìn hồi lâu, cũng quên giấu mình. Bác sĩ đi rồi, Hạ Kỳ Sâm không xoay người mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi ra đi, anh biết em đang nghe trộm."

Trần Uyển Ước giống như một đứa con nít làm sai chuyện, dè dặt đi tới, "Chồng... Rốt cuộc em sao vậy?"

"Tối hôm qua chúng ta..." Hạ Kỳ Sâm nhìn ánh mắt vô tội của cô, như là đang cười, "Làm xong một lần, em té xỉu."

"Sao em không nhớ." Trần Uyển Ước xoa xoa trán, "Vậy tại sao em té xỉu?"

"Chuyện này phải hỏi em mới đúng, sao em kháng cự anh?"

"Em không biết."

"Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm đứng bên cạnh cô, bao phủ cô trong bóng tối, biểu cảm khó dò, "Em thành thật nói rõ, em còn thích Dung Kỳ sao?"

Trần Uyển Ước sửng sờ, lập tức giơ tay lên, "Em thề, không thể nào... Hơn nữa em chưa từng thích anh ta."

"Hai người quen nhau lâu như vậy, em không thích anh ta?"

"Em và anh ta chưa hề quen nhau... người khác hiểu lầm nói bậy thôi."

"Bên nhau nhiều năm mà em còn chưa thích anh ta, vậy với anh chắc em còn không để trong lòng nhỉ?"

Trời ạ! Đây là suy luận kiểu gì vậy?

Trần Uyển Ước cảm giác nhân vật của cô và anh bị đảo lộn rồi. Không phải là con gái chất vấn, con trai trả lời sao? Sao cái màn này lại bị đổi chỗ rồi?

"Anh có chuyện, anh đi trước." Hạ Kỳ Sâm quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Em tự suy nghĩ cho thật kỹ đi."

Suy nghĩ thật kỹ = mau kiểm điểm.

Tại sao anh lại gần cô thì cô té xỉu. Trần Uyển Ước dõi mắt nhìn anh đi mất, rơi vào trầm tư. Bây giờ vấn đề là, tại sao cô té xỉu. Cô cũng không biết. Suy nghĩ hồi lâu, nhìn thấy một khoảng hành lang mờ tối do không có đèn chiếu vào, Trần Uyển Uớc đột nhiên biết tại sao mình té xỉu rồi.

Cô gọi điện thoại cho anh, người bắt máy là thư ký. Thư ký khéo léo nói cô biết Hạ tổng đang bận, có chuyện gì cứ nói cho anh ta.

"Nhưng chuyện này tôi muốn nói riêng cho anh ấy." Trần Uyển Ước tủi thân cắn môi, "Vậy anh hỏi anh ấy, hôm nay Trần thị tổ chức cuộc họp cổ đông, anh ấy sẽ đến giúp tôi chứ?"

Bên kia thư ký nhận được chỉ thị, tiếc nuối trả lời: "Hạ tổng bận bịu."

Nghĩa là không đến giúp cô.

"Được rồi." Trần Uyển Ước hít mũi, "Anh ấy bận thì tôi không quấy rầy."

Điện thoại cúp rồi, thư ký nhìn người đàn ông nói mình bận nhưng lại cầm cây bút ngược, "Hạ tổng, nếu không anh đi giúp phu nhân đi, tôi giúp anh thay đổi lịch trình, cơm trưa..."

Hạ Kỳ Sâm lạnh nhạt nhìn anh ta, "Đầu cậu hỏng rồi?"

Thư ký: "?"

Hạ Kỳ Sâm: "Tôi lừa vợ thôi cậu tin làm gì?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...