Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 31: Có Trá



Hai tờ giấy kia Từ Tư Uyển đọc nửa ngày, tới gần chạng vạng, nàng mới lệnh Hoa Thần tới Thái Y Viện mời một y nữ đáng tin tới.

Y nữ này tên Tế Tân, người kiểm tra a giao lúc Từ Tư Uyển mới tiến cung chính là nàng ấy. Hiện giờ vào cung gần nửa năm, hai người qua lại mấy lần cũng coi như quen thân.

Vì thế đợi Tế Tên tới Niêm Mai Các, Từ Tư Uyển trực tiếp đưa phương thuốc cho nàng ấy. Tế Tân nhìn một lát, cẩn thận hỏi: "Không biết tại sao Uyển nghi nương tử lại hỏi thứ này?"

Từ Tư Uyển cười nói: "Ta nghe bảo đây là phương thuốc có thể giúp nữ nhân thụ thai, không biết là thật hay giả."

Tế Tân gật đầu: "Là thật. Đây là phương thuốc cổ truyền vừa hỗ trợ có thai vừa có thể giữ thai, nô tỳ từng đọc trong y văn."

Từ Tư Uyển lại hỏi: "Có hại gì không?"

Tế Tân nghĩ nghĩ: "Dược tính khá nóng, nếu nương tử không bị hàn, thử một lần cũng không sao. Nhưng nếu bị hàn, chỉ sợ nóng lạnh tương khắc sẽ khiến cơ thể không khỏe."

"À." Từ Tư Uyển gật đầu, lại đưa tờ giấy vẽ bản đồ kinh mạch cho nàng ấy, "Nghe nói thi châm ở mấy huyệt này cũng có thể giúp người ta thụ thai, ngươi xem thử thế nào."

Kinh lạc đồ này dễ xem hơn tờ giấy ghi phương thuốc, Tế Tân chỉ đảo mắt qua liền gật đầu: "Cũng là thật, nếu nương tử cần, nô tỳ có thể thi châm cho nương tử, tuyệt đối không nói ra ngoài."

"Ngươi rất thông minh." Từ Tư Uyển cười nói, "Vậy phiền ngươi thi châm ấn huyệt giúp ta vài ngày, phương thuốc kia ngươi cũng thay ta bốc thuốc, đừng để ai biết, tránh bị người ta chế giễu."

"Vâng." Tế Tân cung kính đáp, ngầm hiểu.

Phi tần trong cung đều sỉ diện, cho dù một lòng cầu tự vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc lại không chịu cho ai biết.

Từ Tư Uyển nháy mắt, ý bảo Hoa Thần thưởng cho nàng ấy. Hoa Thần còn tươi cười mời nàng ấy ra ngoài uống trà. Đường Du chờ các nàng đi rồi, chần chờ hỏi: "Nương tử thật sự muốn thử sao?"

Từ Tư Uyển hỏi lại: "Thứ tốt dâng tới trước mặt, tại sao không cần?"

Nếu phương thuốc này thật sự không có hại, nàng cứ uống thôi.

Nếu có ẩn tình khác, nàng cũng muốn xem để tính toán bước kế tiếp.

Bắt đầu từ ngày đó, Từ Tư Uyển âm thầm dùng hai phương thuốc này. Theo y văn, cách ngày thi châm một lần, thuốc thì mỗi ngày một chén, nếu có thị tẩm thì sáng sớm hôm sau uống thêm một chén.

Sau hai tháng dùng, nguyệt sự của Từ Tư Uyển chưa đến, khẩu vị cũng trở nên kỳ lạ. Nàng lén truyền Tế Tân tới bắt mạch, quả nhiên là hỉ mạch.

"Chúc mừng nương tử!" Tế Tân vội hành lễ chúc mừng.

Hoa Thần và Đường Du ở cạnh nhìn cũng vui ra mặt, liên tục chúc mừng.

Từ Tư Uyển chỉ cười cười, duỗi tay đỡ Tế Tân dậy, dặn dò: "Trong cung nhiều thị phi, thai nhi hai tháng vẫn chưa ổn. Việc này còn mong cô nương thay ta bảo mật, đợi đến khi thai nhi ổn định rồi nói cũng không muộn."

"Vâng, tỳ hiểu rồi." Tế Tân gật đầu.

Hoa Thần cười nói: "Có cần bẩm báo bệ hạ trước một tiếng không? Bệ hạ mà biết nhất định sẽ rất vui, nếu có thêm ngài ấy che chở nương tử thì ổn thỏa hơn một chút."

Từ Tư Uyển lắc đầu: "Không vội."

Tế Tân nghe vậy không khỏi căng thẳng: "Nếu nương tử không muốn nói với ai, chỉ dựa vào một mình nô tỳ bảo vệ nương tử chu toàn, e rằng..."

"Ta không nói, tất nhiên là vì cảm thấy không nói ra sẽ càng dễ chu toàn hơn." Nàng bình tĩnh nói, "Đây là ý của bản thân ta, nếu xảy ra chuyện, ta sẽ không trách ngươi, ngươi cứ yên tâm."

Nghe nàng nói như vậy, Tế Tân do dự mãi, cuối cùng cũng gật đầu, kính cẩn hành lễ.

Từ Tư Uyển ra hiệu, ý bảo Hoa Thần đưa nàng ấy lui xuống. Khám ra hỉ sự này đương nhiên phải trọng thưởng cho nàng ấy.

Trước khi tìm được thái y đáng tin cậy, Tế Tân xem như là người duy nhất nàng tin được ở Thái Y Viện, tất nhiên phải giữ nàng ấy lại, tránh để phiền phức.

Qua một lát, Hoa Thần về phòng, nói hai câu cát lợi xong, lại hỏi nàng: "Chuyện vui này có cần báo với Tứ tiểu thư không?"

"Không." Từ Tư Uyển lắc đầu, "Muốn nói tự ta sẽ nói, các ngươi không được nhắc với ai cả."

Dứt lời, nàng vẫy tay cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngồi thẳng dậy, trong lòng chẳng hề vui sướng.

Nàng đặt tay lên bụng muốn cảm nhận sự tồn tại của hài tử, nhưng tháng còn nhỏ, không hề có cảm giác gì. Nàng không nói rõ tâm trạng của mình lúc này, thậm chí nhất thời còn hoảng hốt.

Nếu phải nói gì đó, nàng không ngờ phương thuốc kia lại hữu hiệu như vậy.

Nàng vốn không định thật sự dựa vào phương thuốc kia mà có hài tử. Sở dĩ nàng uống chỉ vì bị sương mù dày đặc trước mắt làm cho phiền lòng, muốn xem nếu uống thứ thuốc đó sẽ có kết quả gì.

Làm vậy hình như có hơi to gan, nhưng nàng đã quá chán ghét cảm giác không rõ cục diện hiện giờ, cho nên nghĩ nếu phương thuốc kia là bước tiếp theo của đối thủ, nàng không ngại cho đối phương đi nước cờ này, nhìn xem sẽ có biến số gì.

Nhưng hiện giờ biến số lại là nàng có thai.

Từ Tư Uyển bỗng hoang mang, cảm giác hoang mang này từ lúc tiến cung chưa từng có. Nàng không biết nên làm gì với đứa nhỏ này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một suy nghĩ rõ ràng, đó là không thể sinh đứa nhỏ này ra.

Nữ nhân thường vì hài tử mà mềm lòng, phụ nhân dù kiên cường thế nào một khi có hài tử đều sẽ thay đổi, để cả thiên hạ biết nàng có một nhược điểm.

Nhưng nàng vì báo thù mà tới, người báo thù há có thể bị người ta nắm lấy nhược điểm.

Huống chi, đây còn là con của kẻ thù.

Cho dù có ngốc nàng cũng không sinh con cho kẻ thù.

"Con à." Từ Tư Uyển cúi đầu xoa bụng, cười khẽ, "Đa tạ con đã biết, nương sẽ tìm cơ hội phù hợp tiễn con đi. Nếu con oán hận, vậy thì hận cha con đi. Con phải nhớ, hắn tên Tề Hiên, là thiên tử Đại Ngụy. Hắn hại không ít người, còn hại ngoại công ngoại bà, thái ngoại công thái ngoại bà của con, còn rất nhiều di mẫu và cửu cửu của con nữa. Nếu không, nương sẽ rất vui vẻ sinh con ra, cũng sẽ có rất nhiều người thương yêu con. Mối thù này, con nhất định phải nhớ lấy.

Từ Tư Uyển lẩm bẩm một lát, sau đó đến trước cái giá, lấy bàn cờ ra, tự triển khai thế cờ.

Từ nhỏ nàng đã thích chơi cờ, không phải vì thấy chơi cờ hay mà vì nước cờ như binh pháp có thể giúp nàng suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đặc biệt là thời điểm trong sương mù, bày quân trắng quân đen lên bàn cờ, nàng vừa có tính toán của mình, vừa giả sử tâm tư của đối phương, thường có thể thu hoạch niềm vui bất ngờ.

Nàng bất tri bất giác đắm chìm vào đó, nhất thời quên mất canh giờ.

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần nghiêng về tây, Hoa Thần và Đường Du đứng chờ, thấy nàng mãi vẫn không truyền thiện, do dự hồi lâu cuối cùng cũng vào phòng.

Thấy nàng ngồi trước bàn cờ, Hoa Thần nhíu mày: "Nương tử, người đang có thai việc hao tâm tốn sức này! Mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi truyền thiện."

Nói rồi Hoa Thần duỗi tay thu dọn bàn cờ, Từ Tư Uyển không ngăn cản, có điều ánh mắt vẫn hướng về nó: "Ngày mai rảnh rỗi, ngươi mời Cẩm bảo lâm tới đây đi."

"Thai nhi của Cẩm bảo lâm đã lớn tháng, gần đây không hay ra ngoài." Hoa Thần nói nhỏ.

"Vậy à?" Từ Tư Uyển hoàn hồn, cười nói, "Là ta không chu toàn. Vậy đi, ngày mai ta đi gặp nàng ta, ngươi đi báo với nàng ta một tiếng."

"Vâng." hoa Thần đáp, tiếp tục thu dọn bàn cờ, xoay người ra hiệu bằng mắt, ý bảo Đường Du đi truyền thiện.

Dùng xong cơm tối, sắc trời tối dần, bên ngoài lạnh lẽo. Trước khi Từ Tư Uyển đi ngủ, Hoa Thần thêm chút than lửa cho căn phòng ấm lên.

Đợi ngọn đèn dầu thổi tắt, toàn bộ phòng ngủ an tĩnh. Từ Tư Uyển nằm trên giường lại không ngủ được.

Thôi, sương mù này kéo dài lâu như vậy nàng cũng chưa nghĩ kỹ, nhất thời sao có thể nghĩ ra được?

Có lẽ căn bản không có việc gì, là nàng trông gà hóa cuốc.

Từ Tư Uyển không nghĩ nữa, bình yên vào giấc. Sáng sớm hôm sau, Hoa Thần theo lời của nàng đi báo với Cẩm bảo lâm một tiếng. Từ Tư Uyển ăn sáng xong liền tới Diệu Tư Cung. Cẩm bảo lâm có thai bảy tháng đang nằm trên giường, ngay cả xoay người cũng phải tốn sức lực.

Thấy Từ Tư Uyển tới, nàng ta muốn ngồi dậy. Từ Tư Uyển đi đến mép giường đè nàng ta xuống, cười nói: "Đã thân như vậy, còn khách khí cái gì?"

Dứt lời, nàng ngồi xuống mép giường, sau đó bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cẩm bảo lâm thấy thế liền hiểu ý, vội phất tay cho cung nhân lui xuống. Hai người lẳng lặng chờ, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Cẩm bảo lâm mới hỏi: "Uyển nghi tỷ tỷ, sao vậy?"

"Ta có chuyện vui muốn nói với ngươi." Từ Tư Uyển mỉm cười, "Phương thuốc ngươi đưa cho quý tần nương nương... Quý tần nương nương lười dùng nên cho ta, không ngờ thật sự có tác dụng, ta hiện giờ..."

Nói tới đây, tầm mắt nàng dời xuống, Cẩm bảo lâm cũng nhìn bụng nàng.

Chỉ hoảng hốt chớp mắt, Cẩm bảo lâm vui mừng: "Thật sao? Đây đúng là chuyện vui, chúc mừng tỷ tỷ!" Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng ta lộ vẻ nghi ngờ, "Chuyện vui lớn như vậy sao tỷ tỷ lại tự mình tới nói với muội? Tỷ tỷ chưa báo với bệ hạ và hoàng hậu nương nương sao?"

"Vẫn chưa." Từ Tư Uyển nắm tay nàng ta, "Ta vốn không định nói với ai cả, nhưng nghĩ phương thuốc này đến từ chỗ muội, dù thế nào ta cũng phải cảm tạ muội mới đúng. Nhưng việc này còn phiền muội bảo mật thay ta, không phải ta úp úp mở mở gì, chỉ là trong cung quá hỗn loạn, hiện giờ thai nhi còn nhỏ, ta sợ nói sớm sẽ xảy ra chuyện."

Sắc mặt Cẩm bảo lâm trầm xuống, thở dài: "Vẫn là muội khờ. Trước đây nếu muội cẩn thận được như tỷ tỷ, có lẽ đã có lối đi khác, không đến mức bị Ngọc phi theo dõi từ sớm như vậy."

Từ Tư Uyển không khuyên nhiều, chỉ nói: "Từ lâu Ngọc phi đã có ý định này, dù muội cẩn thận sợ rằng cũng không có tác dụng gì. Thôi, nếu nàng ta đã muốn, tóm lại đứa nhỏ này vẫn có thể bình an chào đời, đây cũng là chuyện tốt. Thai nhi đã lớn, muội đừng lo lắng nhiều nữa, chớ để ảnh hưởng tới sức khỏe."

"Vâng." Cẩm bảo lâm gật đầu.

Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng ta, nàng ta trông rất tiều tụy, có thể thấy mang thai vất vả thế nào.

Ngẫm lại cũng đúng, từ lúc hoài thai, Ngọc phi đã có đánh chủ ý lên hài tử, khi đó Cẩm bảo lâm thậm chí còn lo Ngọc phi sẽ giết mẹ giữ con. Theo thời gian càng dài, không biết Ngọc phi trấn an thế nào, gần đây Cẩm bảo lâm không còn quá lo cho tính mạng của mình, nhưng nghĩ đến việc không thể giữ hài tử bên cạnh, tinh thần cũng chịu đả kích, hơn nữa hoàng đế không quá quan tâm nàng ta, sức khỏe nàng ta ngày càng kém.

Hai người nhất thời không nói gì, qua hồi lâu, Cẩm bảo lâm bình tĩnh lại, cười nói: "Bệ hạ yêu thương tỷ tỷ, nếu biết tỷ tỷ có thai, không biết sẽ cao hứng thế nào. Tỷ tỷ phải an thai thật tốt, bình an sinh ra đứa nhỏ này!"

"Ta biết."

"Thuốc dưỡng thai Thái Y Viện kê có tác dụng lắm đấy, tỷ tỷ mau uống đi. Thật ra... Thuốc hỗ trợ mang thai kia cũng có tác dụng an thai, không bằng tỷ tỷ tìm y nữ bốc theo trước, miễn cho mời thái y khác lại khiến mọi người chú ý, muốn giấu cũng không giấu được."

Từ Tư Uyển cứng đờ, chợt đáp: "Ta cũng có tính toán như vậy. Hôm nay ta tới chỉ để báo hỉ, nhưng vẫn mong ngươi có thể giúp ta giữ bí mật. Ta về trước, ngươi nghỉ ngơi đi, nếu thấy không khỏe thì phải lập tức nói cho thái y biết."

"Vâng, muội biết rồi." Cẩm bảo lâm cảm kích gật đầu.

Từ Tư Uyển không làm phiền nữa, tùy ý hỏi thăm cung nữ của nàng ta vài câu rồi rời khỏi Diệu Tư Cung.

Trên đường về Niêm Mai Các, Hoa Thần lặng lẽ quan sát nàng, muốn nói lại thôi. Đợi về phòng, nhân lúc không có người ngoài, Hoa Thần cuối cùng cũng hỏi: "Chuyện vui này ngay cả Tứ tiểu thư nương tử cũng không nói, sao lại đi báo với Cẩm bảo lâm?"

"Con người Cẩm bảo lâm ta không nhìn thấu, nhưng phương thuốc kia là nàng ta đưa."

Lúc nói chuyện, Trương Khánh mang trà vào.

Từ Tư Uyển liếc nhìn gã, tiếp tục nói: "Nếu nàng ta có kế hoạch gì, ta nói với nàng ta hai phương thuốc kia có công hiệu là để xem bước tiếp theo nàng ta muốn là gì. Nếu ta nghĩ nhiều, vậy chuyện này coi như ta cảm tạ ý tốt của nàng ta."

"Nô tỳ chỉ lo cho thai nhi của nương tử." Hoa Thần thở dài, "Nương tử vì sự bình an của hài tử, ngay cả bệ hạ cũng không nói. Nhưng nếu Cẩm bảo lâm là người không đáng tin, chỉ sợ chớp mắt cả hậu cung đều sẽ biết, đến lúc đó đả kích ngầm hay công khai đều đến, e rằng phiền phức liên tục."

"Nhưng nếu nàng ta làm vậy thì lại quá ngốc. Ta không ngừng dặn dò nàng ta đừng nói ra bên ngoài, nếu nàng ta muốn làm lớn chuyện, không phải là trực tiếp trở mặt với ta sao? Nếu nàng ta khờ đến mức đó, ta không cần phải sợ." Dứt lời, nàng nhìn Trương Khánh, dặn dò, "Ở Niêm Mai Các chúng ta, việc này chỉ có bốn cung nữ hồi môn của ta, Đường Du và ngươi biết, các ngươi đừng nói ra ngoài."

"Hạ nô hiểu rồi." Trương Khánh khom người.

Từ Tư Uyển phất tay: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Các cung nhân lui xuống.

Nàng trầm mặc trong phòng một lát, lại lấy bàn cờ ra, triển khai một thế cờ. Thế cục vẫn mơ hồ, nàng nhìn chăm chú quân trắng quân đen, thỉnh thoảng đi vài nước, lại rút về, lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn không rõ Cẩm bảo lâm rồi cuộc ở vị trí nào trong thế cục này.

Tới gần trưa, Hoa Thần đi vào, thấy Từ Tư Uyển vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, bất lực nói: "Nương tử sao phải mệt mỏi như vậy?"

Dứt lời, nàng ấy định thu dọn, Từ Tư Uyển ngăn cản: "Bàn cờ này cứ để lại cho ta, truyền thiện đi."

Hoa Thần lui xuống, cùng Nguyệt Tịch đi bưng cơm trưa vào. Khẩu vị của Từ Tư Uyển vốn thanh đạm, bếp nhỏ dựa theo khẩu vị của nàng cũng chủ yếu làm đồ ăn thanh đạm.

Từ Tư Uyển ăn hai ngụm, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, nhàn nhạt nói: "Lát nữa bảo bếp nhỏ bắt đầu từ tối hôm nay, mỗi bữa cơm đều làm món chua cho ta."

Hoa Thần ngẩn ra: "Vậy chẳng phải..."

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Ngươi chỉ cần bảo gần đây ta thích ăn chua, những chuyện còn lại không cần nhắc tới. Người trong cung muốn đoán gì thì cứ để họ đoán đi, không liên quan tới ta."

Hoa Thần nhận lệnh.

Dùng xong cơm trưa, Từ Tư Uyển ngủ một giấc, lúc rời giường thì nghe nói Ngọc phi lại đến Tử Thần Điện làm bạn giá.

Trước giờ nàng lười để ý những chuyện này, bởi vì hoàng đế không thể chuyên sủng mỗi mình nàng, hiện giờ Ngọc phi như vậy nàng càng vui vẻ, dù sao nàng mới hoài thai hai tháng, thai nhi vẫn chưa ổn định.

Tuy nàng không định giữ lại đứa nhỏ này, nhưng hài tử đối với hậu cung mà nói quan trọng như vậy, luôn phải dùng đúng cách mới được. Nếu vì một buổi tham hoan với hoàng đế mà mất thì đúng là uổng phí.

Rửa mặt chải đầu đơn giản, Từ Tư Uyển lại ngồi trước ván cờ. Nàng lười biếng duỗi người, vừa muốn suy nghĩ tiến triển của ván cờ này thì Hoa Thần bưng thuốc dưỡng thai tới, đặt trên bàn.

Từ Tư Uyển theo bản năng nhìn chằm chằm chén thuốc, ngước mắt hỏi: "Là thuốc Tế Tân bốc sao?"

"Vâng." Hoa Thần nhẹ giọng, "Chính là phương thuốc kia. Nếu nương tử đã không muốn kinh động người khác, không bằng dùng nó trước đi."

"Ừ." Từ Tư Uyển bưng chén thuốc, đứng dậy đi tới phía đông.

Phía đông phòng ngủ đặt án thư, cửa sổ cạnh án thư có chậu hoa, nàng lặng lẽ đi tới, đổ tất cả thuốc vào trong chậu.

Hoa Thần kinh hãi: "Nương tử sao vậy? Chẳng lẽ Tế Tân..."

"Không liên quan tới Tế Tân, ta tin nàng ấy." Nàng hờ hững nhìn bùn đất trong chậu,"Vừa rồi đi thăm Cẩm bảo lâm, nàng ta khuyên ta tiếp tục dùng thuốc này, cũng không biết là thuận miệng hay cố ý. Nhưng chơi cờ mà, có khi dựa vào nước đi đối phương trải sẵn cũng không sao, nhưng có khi bỗng đổi đường thì tốt hơn. Ta ngoài mặt đồng ý với nàng ta, trở về lại ngừng, thử xem có khác thường gì không."

"Nương tử cẩn thận." Hoa Thần gật đầu, "Vậy sau này nô tỳ vẫn sắc thuốc theo lẽ thường đúng không?"

"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ là hậu viện, là nơi ở của các cung nhân, cũng có chút hoa cỏ. Trước mắt trời đã lạnh, hoa cỏ héo tàn, lại cách cửa sổ giấy càng không thể nhìn ra đó là chủng loại gì.

Nhưng chỉ cần tới gần thì sẽ thấy rõ.

"Ta cứ cảm thấy nếu có mưu kế gì liên quan tới Cẩm bảo lâm, chắc cũng sắp đến rồi."

Cẩm bảo lâm hoài thai đã bảy tháng, nàng có kiên nhẫn, nhưng đứa nhỏ kia không thể đợi.

A, thời gian càng dài, nàng càng mong Cẩm bảo lâm có lòng khác. Nếu Cẩm bảo lâm sạch sẽ, nàng sẽ giữ nàng ấy một mạng, coi như vì tình cảm mấy tháng nay và hai phương thuốc kia.

Nhưng nếu Cẩm bảo lâm khiến nàng thất vọng, vậy không trách nàng được.

Từ Tư Uyển đưa chén không cho Hoa Thần, trở về bàn trà, tiếp tục chơi cờ.

Mấy ngày kế tiếp, hậu cung khá quạnh quẽ. Mấy phi tần được hoàng đế yêu thích thỉnh thoảng tới Tử Thần Điện cùng dùng bữa, nhưng chỉ thế mà thôi, nhất thời hoàng đế không có hứng thị tẩm, nghe nói hắn thường hay bận rộn đến nửa đêm, có khi còn tranh chấp không thôi với triều thần, ngay cả cung nhân ngự tiền cũng không dám đi lên trước hầu hạ.

Nguyên nhân vẫn là vì Nhược Mạc Nhĩ Quốc. Từ Tư Uyển nghe nói Nhược Mạc Nhĩ Quốc không phục, trong thư từ qua lại thường hay bất kính. Trong triều có không ít người nổi giận, đề nghị xuất chiến, nhưng Hồng Lư Tự cực lực ngăn cản, chỉ nói "Dĩ hòa vi quý", đốc sức hòa đàm với Nhược Mạc Nhĩ Quốc.

Những việc này Tư Yên cũng nghe nói, khi tới gặp Tư Uyển cứ oán giận Hồng Lư Tư làm việc không có tâm huyết, đã bị khinh thường đến vậy còn nhẫn nhịn. Từ Tư Uyển vốn đọc sách, nghe vậy chỉ cười nói: "Việc này không liên quan tới tâm huyết, có điều nếu thật sự khai chiến, Hồng Lư Tự sẽ không có đất dụng võ. Đến cuối cùng cho dù đánh bại Nhược Mạc Nhĩ Quốc, đồng ý hòa đàm, hơn nữa công lao cũng thuộc về các tướng lĩnh."

"Thì ra là vậy." Tư Yên gật đầu, "Có điều không đánh cũng tốt. Mấy chục năm qua triều đình không đụng đến quân đội, nếu đột ngột điều binh, nghe thôi cũng thấy đáng sợ, vẫn là thái bình tốt hơn."

"Thái bình đương nhiên tốt, nhưng chỉ sợ vẫn có thời điểm thân bất do kỷ." Từ Tư Uyển tiếp tục đọc sách.

Tư Yên không bàn chuyện của Nhược Mạc Nhĩ Quốc, đánh giá Từ Tư Uyển, do dự hỏi: "Nghe nói gần đây tỷ tỷ thích ăn chua đúng không?"

"Sao cơ?" Từ Tư Uyển sửng sốt, "Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Gần đây các cung nhân bàn tán liên tục, tỷ tỷ không biết sao?" Nói rồi, Tư Yên nhìn bụng nàng, "Có phải nên mời thái y tới xem không?"

"Suy nghĩ gì đấy?" Từ Tư Uyển cười nhạo, "Thường ngày có y nữ tới bắt mạch, nếu có hỉ mạch thì ta sớm đã biết, còn đến phiên cung nhân bàn tán sao? Gần đây ta thích ăn chua là do thấy hợp khẩu vị thôi, vừa lúc trời lạnh, món nào cũng nóng, ăn cơm xong dùng mấy món đó là thích hợp nhất. Muội muốn thử không, tối nay cứ tới cùng dùng bữa."

"Để muội thử xem." Sắc mặt Từ Tư Yên trở nên ảm đạm.

Từ Tư Uyển cười nhìn nàng: "Mong ta có hỉ vậy sao?"

"Đương nhiên." Tư Yên than thở, "Đạo lý trước đây tỷ tỷ nói muội đều hiểu, nhưng muội vẫn mong tỷ tỷ có hài tử! Vậy muội là dì của hài tử rồi!"

Từ Tư Uyển bật cười, đang muốn trêu ghẹo, Đường Du vào phòng. Nàng theo bản năng im lặng, Đường Du tới gần, nói nhỏ: "Nương tử, người của Diệu Tư Cung tới nói Cẩm bảo lâm có một số việc, muốn mời nương tử đến Ngự Hoa Viên thương lượng."

"Ngự Hoa Viên?" Từ Tư Uyển nhíu mày.

Tư Yên cũng nói: "Có việc gì sao không nói trong cung của mình? Hoặc tới Niêm Mai Các cũng được, làm gì mà một hai phải tới Ngự Hoa Viên?"

"Người tới bảo Cẩm bảo lâm muốn tránh người ngoài." Đường Du suy tư rồi nói, "Hạ nô đã thử thăm dò, nhưng miệng của cung nữ kia quá kín, không chịu nhiều lời, chỉ nói sự việc có liên quan tới Ngọc phi nương nương, muốn mời nương tử đến thương lượng."

"Được." Từ Tư Uyển cười đứng dậy, nhìn Tư Yên, "Muội về đi, ta đi xem một cái."

"Tỷ tỷ thật sự muốn đi sao?" Tư Yên đứng lên, "Tỷ không cảm thấy việc này kỳ lạ, sợ có trá à?"

"Kỳ lạ, nhưng không sợ có trá." Tư Uyển nghiêm túc nói, "Chỉ cần biết có trá thì trá tàn nhẫn thế nào cũng không sao cả. Cẩm bảo lâm không quyền không sủng, nếu muốn hãm hại ta, cái bẫy tàn nhẫn nhất chẳng qua là dùng con của nàng ta mà thôi. Lòng ta hiểu rõ, đương nhiên không sợ nàng ta."

Thấy sắc mặt Tư Yên trắng bệch, nàng mỉm cười, vẫy tay gọi Nguyệt Tịch tới: "Xem Tứ tiểu thư bị dọa thành như vậy kìa. Ngươi ở lại với muội ấy đi, nếu có gì khác thường, ngươi cứ cùng muội ấy qua tìm ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...