My Devil! Don't Go

Chương 30: Phản ứng



Mấy bạn ai cũng đoán đúng hết! Thần thánh quá a!!)

– R… Ren?! Cậu… cậu… làm cái cái gì ở đây? – tôi như gà mắc tóc, nói có một câu mãi không xong.

Ren nhìn tôi với một khuôn mặt mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Một khuôn mặt vô hồn, nhưng sâu trong ánh mắt là rất nhiều cảm xúc.

Hắn đột nhiên bước sang ôm lấy tôi. Ajita đột nhiên đứng phắt dậy, cũng bỏ chỗ ngồi sang tôi. Anh nắm lấy cổ áo hắn kéo ngược lên, làm hắn phải bỏ tôi ra.

Tôi ngước nhìn hai người đang lườm nhau. Cả hai đột nhiên đồng thanh:

– Tôi sẽ là người bảo vệ cô ấy.

Nghe xong câu này, trái tim tôi sáng bừng, cảm giác ấm áp lạ kì. Hiểu lầm giữa anh và tôi suốt năm năm đó đều được xóa bỏ, tình cảm ngày xưa tôi trao anh đang dâng trào mãnh liệt. Rồi… hình ảnh của hắn len lỏi vào trái tim tôi. Tôi cũng thích hắn!

Vậy khác nào trái tim của tôi lúc này vừa rung động trước Ajita vừa rung động trước Ren à? Tôi… yêu ai?

– Dừng lại!

Tôi hoang mang hét lên. Khó chịu chết mất! Rõ ràng là tôi yêu cả hai người. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy có lỗi với Ajita vì đã nói những lời khiến anh khổ tâm đến vậy. Sao tôi có thể vô tâm như thế nhỉ? Tôi chẳng lẽ không nhận ra vẻ đau khổ khắc sâu trên mặt anh, còn dùng lời lẽ thật nhẫn tâm với anh. Hối hận quá mà!

Tôi nhìn hắn, lại nhìn anh. Tôi thở dài:

– Để cho tôi yên một lát.

Tôi bỏ đi. Tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ. Quá khứ của tôi đã quá… rối rồi, tình cảm hiện tại của tôi cũng chẳng đâu vào đâu.

Tôi ngạc nhiên khi mình có thể bình tĩnh như vậy (thực ra là do con nhỏ viết truyện làm biếng miêu tả nội tâm ấy mà).

Tôi ra sân sau kí túc xá, nằm dài ra thảm cỏ. Lưng vừa chạm đất, tôi có cảm giác như bao nhiêu nặng nề đều được rũ bỏ hết… Cả người nhẹ tênh. Tôi nằm suy nghĩ về quá khứ của mình, làn gió thoảng nhẹ đưa tôi vào luôn giấc ngủ.

Tôi đứng giữa một khoảng không bất tận toàn màu đen.

– Có ai không?

Tiếng của tôi vừa phát ra đã bị dội ngược lại. Dường như trong không gian này chỉ có mỗi mình tôi. Không có gió, không ánh sáng, tất cả chỉ là một màu đen.

Di chuyển cũng không được, tôi sợ hãi hét lên:

– Có ai ở đây không? Giúp tôi với!

Không có gì ngoài tiếng nói vọng lại của tôi. Đột nhiên, một ánh sáng đỏ vụt lên trước mặt tôi. Một ngọn lửa xuất hiện, manh mối duy nhất của tôi trong cái thế giới này!

Tôi vươn tay cố chạm vào nó, nhưng chưa kịp làm gì, ngọn lửa bùng lên, lan ra thành hình tròn vây quanh tôi. Tôi đọc phép thuật thuộc tính nước cố dập tắt nó, nhưng nước nhanh chóng bốc hơi, trở thành một lớp màng mỏng trước tôi.

Lửa sau tấm màn rọi những tia sáng lên lớp màng ấy, khiến nó giống một cái TV chiếu những hình ảnh gì đó.

Là một căn nhà gỗ… giữa đồng cỏ rộng lớn! Là căn nhà tôi đã sống khi còn bé mà?

Ngọn lửa đang vây lấy căn nhà, hình như đây là hình ảnh của ngày hôm ấy… cái ngày tôi bắt đầu ôm trong mình một mối thù. Ajita đứng bên ngoài nhìn vào trong nhà với đôi mắt vô hồn. Bên trong pama tôi khóc lóc ỉ ôi khi tôi chạy đến. Nhưng khi cả tôi chạy đi và hắn cũng rời khỏi thì họ nhếch mép cười khẩy.

Tôi thẫn thờ. Cả hai như người hoàn toàn khác. Họ khoác lên mình áo choàng chống lửa, rồi đi vào con đường hầm bỗng nhiên xuất hiện dưới mặt đất.

– Cái… quái gì… đang xảy ra thế này? – tôi cười… nhưng là nụ cười méo mó khó chịu.

Sau đó, họ thoát ra được căn nhà đang cháy ra tro ấy.

– Pama!! Chuyện này là sao? Hai người vẫn còn sống ư? – tôi kích động nhất thời hét lên – Tại sao không đi tìm… con?

“Họ không phải pama của em!” “Tại sao em vẫn cứ cứng đầu không chịu hiểu chứ?” “Anh làm vậy chỉ để bảo vệ em thôi!” _ chất giọng ngọt ngào ấm áp của Ajita lúc này vang lên trong đầu tôi… nhưng lúc này nghe như vết dao nhẫn tâm cứa vào da thịt tôi.

– Không… không thể nào! Tôi… đã làm gì thế này?

“Một câu cũng là bảo vệ tôi, hai câu cũng bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi bằng cách giết chết cha mẹ tôi à?” _ giọng của tôi lại vang lên.

Thần kinh của tôi đang cực kì hoảng loạn. Một xác người lại hiện ra trước mặt tôi, cả cơ thể bê bết máu. Tôi run rẩy xem khuôn mặt người ấy…

– Ajita?

Trên tay phải của tôi bỗng xuất hiện một con dao dính đầy máu đỏ… Là… của Ajita?

– AAAAAA!!!!! – tôi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng khủng khiếp.

Tôi thở dốc sau cú tra tấn tinh thần vừa rồi… cái giấc mơ quái ác mà! Bỗng nhiên có nước rơi xuống mặt tôi.

– Là mưa sao?

Là… tôi khóc. Nước mắt dọc theo gò má rơi xuống cằm, nhỏ xuống đất.

– Gì… chứ? Từ khi nào mà mình trở nên yếu đuối như vậy? Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà khóc rồi!

Tôi nấc lên từng tiếng một. Tất cả chỉ là dối lòng thôi! Gì mà nhỏ nhặt chứ? Tôi ngồi bó gối khóc to hơn. Tôi có cảm giác… dù tôi có khóc cả ngày hôm nay cũng không hết nước mắt, cũng chẳng hết buồn.

Khóc cho đã đời, tôi sầu não đứng dậy, đi lòng vòng khu phố nhìn ngắm cảnh đêm.

Đêm bao trùm tất cả, tôi mới lê lết về phòng kí túc xá. Chẳng có ai ở đó. Tôi thở hắt ra đẩy cửa bước vào. Sau khi tắm thì tôi leo luôn lên giường ngủ. Một ngày mệt mỏi chẳng ra gì khiến tôi nhanh chóng bước vào giấc mơ.

Lời kể của Ren.

– Con nhỏ này đi đâu vậy không biết?! Chết tiệt! – tôi đá chân vào cái thùng sắt nằm lăn lóc bên cạnh, lấy tay quệt mồ hôi.

– Những nơi cô ấy thường đến cũng đã kiểm tra hết rồi. – Ajita bên cạnh cũng mồ hôi nhễ nhại.

– Thực ra là còn một nơi. – tôi suy nghĩ và nhớ đến nó – Sau kí túc xá.

Cả hai cùng chạy đến đó.

Sau khi nghe Ajita kể về câu chuyện của Yuki, tôi là người ngoài cuộc đã bàng hoàng như thế, cô ấy trông bình tĩnh vậy, thật chẳng thể hiểu được nhỏ đang nghĩ gì… Dám lắm là đang giấu buồn phiền trong lòng mình, tự gặm nhấm nó.

Cô ta thật là khiến cho người ta phải lo lắng!

Tôi và Ajita chạy một hồi cũng tới sân sau kí túc xá. Chẳng có ai ở đó. (lúc hai người này chạy tới là lúc Yuki đang đi lang thang ngoài đường chơi)

– Cái con nhỏ này không ở đây, vậy lại ở đâu được chứ, trong khi bản thân thì đang nguy hiểm đầy người như thế?!

Ajita thở hắt ra. Tôi chỉ tặc lưỡi chạy đi tìm tiếp.

Tôi và anh ta chưa ăn chiều, cũng chưa nghỉ ngơi gì, chỉ biết chia nhau ra tìm kiếm. Nhưng cô ấy có thể ở đâu?

– Chia ra tìm đi, nếu gặp thì báo nhau, cái đà đi cùng kiểu này không ổn đâu.

Ajita đang chạy thì quay sang nói với tôi rồi chạy sang hướng kia. Tôi khẽ gật đầu rồi chạy theo hướng ngược lại, nhưng vì cua gấp, tôi va phải một tên.

Chậc phiền rồi!

– Mày đi đứng kiểu gì vậy hả thằng nhóc? – tên đó cười khẩy với tôi.

Tên này tính ra to con thật! Tôi đã cao 1.8m, hắn còn cao hơn tôi cả một khoảng, tay chân thì cuồn cuộn cơ bắp và đầy hình săm, phía sau hắn có khoảng bốn tên nữa.

Tôi không thèm ngước nhìn chỉ thản nhiên đưa ánh mắt nhìn hắn.

– Chậc! Tao ghét mấy thằng công tử bột lắm mày ạ! – hắn lấy tay nâng vạt áo của tôi lên. Hôm nay tôi mặc sơ mi trắng bên trong, khoác thêm áo ghi lê đen bên ngoài, thêm quần jean đen bó. – Và nhất là mấy thằng đẹp mã như mày.

Tôi không nói gì, chỉ khẽ thổi thổi vào tay hắn như thể đó là bụi bẩn, và tôi không muốn nó làm hỏng hình tượng của tôi với bộ quần áo sang trọng.

– Mày…

Tôi chẹp miệng, hất tay hắn ra, lướt qua hắn mà chạy đi tiếp. Đột nhiên đám bạn của hắn lại đứng chắn đường.

Rõ ràng là muốn gây chuyện mà!

– Không xin lỗi mà bỏ đi luôn như vậy à?

Hắn trừng mắt nhìn tôi, hình như là đang đe dọa a. Cái này chẳng phải lỗi của hắn sao? Lúc đầu thực ra tôi định xin lỗi hắn rồi, nhưng ai bảo lại đi gây chuyện với tôi cơ.

– Bây giờ mấy người muốn gì?

Tôi đứng giữa năm tên mà vẫn vô cùng thản nhiên hỏi cái câu mang đậm tính chất chiến tranh ấy, còn đút hai tay vào túi quần đầy phong lưu.

– Mày quỳ xuống xin lỗi cả năm đứa tụi tao, tao sẽ thả cho mày đi.

– Rõ ngớ ngẩn. – tôi cười khẩy đầy khiêu khích – Muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng một tiếng, hà cớ gì phải lòng vòng như vậy.

– Thằng này láo! Đánh cho bầm dập cái mặt chảnh chó của nó cho tao! – thằng bị tôi va trúng rú lên như thú điên trốn trại.

Cả năm thằng đồng loạt lao về phía tôi. Tôi nhếch môi. Nụ cười của tôi vừa xuất hiện, cả cơ thể tôi ngay lập tức biến mất, đúng hơn là thoát ra khỏi cái hình tròn ấy. Cả đám đâm đầu vào nhau còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, bị tôi đánh cho tơi tả.

Một tên bị đá vào đầu, một tên bị đấm vào mặt, một tên chịu một cú móc hàm đo đất, một tên lãnh nguyên một đòn vào bụng… đó là bài học dành cho bốn tên là con người.

Trong đám này có một tên là DW, khi đã chiến với pháp sư, chỉ có thể dùng phép thuật.

Tôi đẩy một quả cầu lửa vào hắn, hắn né sang bên, đồng thời một cây kiếm xuất hiện trên tay hắn.

– Ồ, thì ra là có vũ khí. Chậc!

Tôi lầm bầm rồi vơ đại một thanh gỗ cạnh đó, cũng đưa lên thủ thế. Hắn cười điên dại:

– Mày nghĩ thanh đó làm gì được tao?! Gãi ngứa chắc?

– Nhiều lời.

Hắn giận đỏ mặt, bắt đầu phóng đến chỗ tôi. Cây kiếm của hắn nhanh chóng cắt thanh gỗ của tôi ra làm ba. Ngay lúc hắn vung kiếm về phía tôi, tôi lấy đà né, nhảy về phía sau, cùng lúc bắn đến hắn một quả cầu lửa. Hắn không kịp tránh, lãnh trọn nó vào mặt té lăn ra đất.

Sau lưng tôi một bóng đen xuất hiện, một tên bị tôi cho đo đất ban nãy đã tỉnh, giờ còn giở trò đánh lén.

(sẵn tiện au chúc luôn nè, rds thi hk1 tốt ơi là tốt luông nhe! :3)
Chương trước Chương tiếp
Loading...