Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 24: Thanh Mai Đông Khôi
Editor: Trâu lười Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời xanh xanh trong suốt, gió buổi sáng mang theo khí lạnh. Trời còn chưa sáng mọi người bắt đầu làm việc, xắn ống quần đứng ở trong ruộng bận rộn náo nhiệt, tranh thủ trước lúc mặt trời chói chang có thể làm xong việc. Lâm Đại Phú cùng một nhóm cán bộ đại đội đứng trên bờ ruộng, chắp tay sau lưng nói: “Dựa theo cách làm này, trước khi mùa mưa đến chúng ta có thể làm xong.” Bí thư chi bộ cầm thuốc lá nhưng không đốt, cau mày nói: “Mùa mưa tới, chuyện ký túc xá của nhóm TNTT cũng phải tranh thủ giải quyết.” Giữa hai đầu lông mày của Lâm Đại Phú nhăn lại: “ Nam TNTT còn dễ nói, nhưng mấy nữ TNTT sắp xếp thế nào?” Các cán bộ nhìn nhau, không ai lên tiếng. Mỗi nhà đều có đàn ông, nữ TNTT nhỏ nhắn vào ở trong nhà dân không tiện chỉ là phụ, an toàn mới là vấn đề lớn. Nếu làm ra chuyện xấu gì, bọn họ đuổi kịp nhưng không có cách nào bàn giao. Đặc biệt là Trình Dao Dao, đẹp quá mức bình thường, thôn Điềm Thủy có nhiều người nhưng không có ai đẹp như vậy. Cô giống như đóa hoa quý giá, ở trên mảnh đất của thôn Điềm Thủy không hợp chút nào. Tất cả mọi người giả bộ câm điếc, Lâm Đại Phú khẽ cắn môi, vung tay lên nói: “Chờ làm xong công việc bên trong ruộng nước, gọi nhóm TNTT tập hợp lại, để chính bọn họ chọn ở nhà ai thì ở! Ký túc xá TNTT tôi đã xem qua. Trên tường có khe hở, không chịu được mấy trận mưa nữa…” Lâm Đại Phú vốn dĩ có thể lên làm đại đội trưởng, cũng bởi vì hắn có thể gánh vác mọi chuyện, chịu làm, quyết đoán, mấy người khác biết đánh Thái Cực, đều đi theo sau mông hắn làm việc, gọi tắt chính là không làm. Lâm Đại Phú chịu gánh trách nhiệm này, nhóm TNTT vào trong thôn ở về sau xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ, những người khác gật đầu rối rít. Đúng lúc này, trước mắt mọi người sáng lên. Trình Dao Dao mặc áo khoác màu hồng đi tới, tóc đen dài tết thành bím rủ xuống bả vai, giống như một nụ hoa sen vào sáng sớm: “Chào buổi sáng đại đội trưởng, bí thư chi bộ, các vị cán bộ.” Một đám đại lão gia lập tức ưỡn ngực, cố gắng biểu hiện sức sống trước mặt cô gái trong thành phố này: “Chào buổi sáng, TNTT Trình bắt đầu làm việc à?” Trình Dao Dao cười nhàn nhạt, nói: “Đúng vậy, lập tức đi đây ạ.” Vị kế toán viên trẻ tuổi vô cùng lo lắng nhìn Trình Dao Dao: “Nghe nói TNTT Trình đang làm việc cùng Tạ Ba ở ruộng đậu nành. Rất vất vả à?” Trình Dao Dao nói: “Không vất vả, làm dễ hơn so với ruộng nước, nhờ có đại đội trưởng chăm sóc tôi.” Rừng Đại Phú nghe xong trong lòng thấy thoải mái, hắng giọng nói: “TNTT Trình tìm tôi có việc gì?” Những người khác thức thời đi ra. Lúc này Trình Dao Dao mới cười nói: “Là như này, ruộng đậu nành hơi xa, cháu mỗi ngày giữa trưa trở về ăn cơm, đi đi lại lại quá lãng phí thời gian, cháu không trở lại ăn cơm nữa. Mỗi ngày cháu lấy hai cái bánh cao lương từ ký túc xá TNTT, phần ăn trưa kia để TNTT khác nhận thay cháu được không ạ?” Hôm qua Trình Dao Dao đã làm như vậy, hôm nay chỉ thông báo một tiếng với Lâm Đại Phú mà thôi. Lâm Đại Phú gật đầu: “Được, hôm qua tôi cùng kế toán viên bàn về chuyện này, vốn nghĩ tăng thêm công phân cho cô. Cô nghĩ chu đáo hơn, vậy làm theo ý cô đi.” Trình Dao Dao nhớ tới, nói: “Đúng rồi, cháu thấy Tạ Ba mỗi ngày cũng không ăn trưa.” Lâm Đại Phú nhíu lông mày, nói: “Sao Tạ Ba không đề cập với tôi?” Trình Dao Dao nháy mắt vô tội: “Hắn biết bác một ngày bận trăm công nghìn việc, không muốn chuyện nhỏ này phiền bác?” Lâm Đại Phú trầm ngâm nửa ngày, nói: “Hắn vì công xã làm việc, ăn uống là việc nên làm. Như vậy đi, phần ăn mấy hôm trước của hắn đều bổ sung, cuối tháng phát lương bù thêm cho hắn, hôm nay chịu đựng trước vậy.” Trình Dao Dao đáp giòn tan: “Không sao, lương khô của Tạ Ba cháu đã lấy trước rồi. Giữa trưa trừ phần ở nhà ăn đi là được. Vậy cháu đi trước đây.” Lâm Đại Phú khoát tay, quay lưng đi. Tạ Ba bởi vì vấn đề xuất thân, thường bị phái đi làm việc vất vả mà không được gì, công phân cũng được tính ít nhất. Lâm Đại Phú làm đại đội trưởng, chung quy phải cố kỵ đại cục, mở một mắt nhắm một mắt đôi với những hành vi này. Nhưng mỗi ngày để người ta đói bụng làm việc, Lâm Đại Phú xuất thân từ nông dân ngẫm lại căm thù đến tận xương tủy. Còn có, nhà ăn đều tính theo đầu người làm lương khô, mấy ngày trước Tạ Ba không lấy bánh cao lương, vậy phần dư lại ở đâu? Đây chính là vấn đề tham ô nghiêm trọng! Trình Dao Dao nói chuyện với Lâm Đại Phú nên hơi chậm trễ, lúc đi đến đường nhỏ không thấy Tạ Ba, nghĩ chắc Tạ Ba đi trước mình. Cô ôm hộp cơm, tự mình đi trên đường nhỏ. Niên đại này ở nông thôn, người ở thưa thớt, trên đường nhỏ vô cùng yên lặng. Bên trên cỏ lau ven đường có giọt sương, nụ hoa Bách Hợp dại mới chớm nở, một bụi cây kim ngân lớn rủ xuống, đóa hoa màu trắng nhụy vàng bay ra mùi thơm, làm tinh thần của người thanh thản. Ở mùa hè, cây kim ngân là một nguyên liệu tốt để làm món điểm tâm ngọt. Trình Dao Dao nhón chân lên, kéo dây leo của cây kim ngân, hạt sương cùng cánh hoa rơi xuống rầm rầm đầy đầu. “Ai nha!” Trình Dao Dao chật vật lau mặt, áo khoác màu hồng bị ướt một mảng lớn, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện. Đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai, mặc đồ nông dân, cõng một bó củi, trong tay cầm dao bổ củi, đối mặt với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao giật mình kêu lên, chàng trai hiển nhiên cũng hoảng sợ, trông thấy mặt Trình Dao Dao trợn mắt lên, nhìn cô chằm chằm nửa ngày không hồi thần. Bốn bề vắng lặng, Trình Dao Dao xù lông lên, cứng đờ trừng mắt nhìn chàng trai kia, mặt không cảm xúc vô cùng đẹp. Vẫn là chàng trai kia mở miệng trước: “Cô… Cô là thanh niên trí thức tới từ thành phố đúng không? Thanh niên trí thức Trình?” Chàng trai nở nụ cười chất phác: “Tôi ở phía đông đầu thôn, đã nghe nói qua về cô.” Trình Dao Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi cùng Tạ Ba đi làm ở ruộng đậu nành. Anh có trông thấy Tạ Ba không?” Chàng trai nói: “Không thấy. Tôi vừa đốn củi trở về, trên đường không thấy ai.” Chàng trai nói, giữ chắc bó củi trên lưng, trước khi đi tốt bụng nhắc nhở: “Đường này quá vắng vẻ, cô không nên đi một mình.” Trình Dao Dao gật gật đầu: “Ai, cảm ơn anh.” Không cần chàng trai nhắc nhở, Trình Dao Dao cũng không dám đi một mình. Vừa rồi dọa cô nhảy dựng. Trình Dao Dao bẹp miệng, hái cây kim ngân một lúc, ngồi ven đường mát mẻ chờ. Sau một lát, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, dừng lại bên người cô: “Đứng dậy, đi thôi.” Trình Dao Dao tức giận ngẩng đầu: “Sao bây giờ anh mới đến?” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trời sinh đa tình, bộ dáng u oán nhìn người, lộ ra nốt ruồi dưới đuôi mắt, giống như đang làm nũng. Tạ Ba mờ mắt, đầu óc cũng bị rối loạn: “Tôi…Tôi mang cái này cho cô.” Hắn lấy giỏ trên lưng xuống, lấy ra một cải giỏ tre nhỏ mới tinh. Bên trong giỏ tre che kín lá cây, vén lên, một đống quả thanh mai màu đen đầy ự muốn tràn ra! “Là Đông Khôi!” Giận giữ lập tức bay lên chín tầng mây, Trình Dao Dao cầm lấy giỏ tre hai mắt phát sáng. Những quả thanh mai màu đỏ chuyển sang màu đen, mỗi quả đều đỏ mọng tươi mới, to như quả bóng bàn vậy! Trình Dao Dao chờ không kịp lấy một quả nhét vào miệng, dùng sức mút một chút, vị nước chua ngọt tràn đầy khoang miệng. Hai mắt Trình Dao Dao cong cong, phồng má dốc sức gật đầu: “Ừm, rất ngọt!” Bên trong đôi mắt hẹp dài của tạ Ba có tia cười, nhận lấy ấm nước và hộp cơm của Trình Dao Dao để vào trong giỏ lớn, quả thanh mai cũng để lại trên lưng: “Đi thôi. Đi đến suối rửa qua rồi lại ăn.” Thực ra những quả thanh mai này rất sạch, nông dân hái xuống đều bỏ luôn vào miệng ăn. Nhưng Trình Dao Dao nhìn quá yếu ớt, cũng nên nuôi tinh tế một chút. Cho quả thanh mai vào nước suối rửa xong, vớt ra cho khô, ăn mát lạnh sướng miệng. Hai Trình Dao Dao toàn là nước, bưng bọc lá cây diệp tử đựng thanh mai, đi trên đường ăn không xong. Quả thanh mai ăn bao nhiêu rửa bấy nhiêu, dính nước dễ có sâu bọ. Trình Dao Dao rửa một nắm quả thanh mai, còn lại buổi tối mang về ăn. Tạ Ba nhắc cô: “Không nên ăn quá nhiều, sẽ chua buốt hết răng.” “Ăn ngon mà.” Trình Dao Dao không dừng được miệng, mùa hè ăn thanh mai quá sung sướng, chua ngọt lại giải khát. Cô hiếu kỳ nói: “Quả thanh mai ăn ngon như vậy, sao trong thôn các anh không có ai ăn?” Tạ Ba thản nhiên nói: “Ăn nhiều dễ đói. Chỉ có trẻ con hoặc người ăn không no mới hái ăn.” Khi quả thanh mai bắt đầu chín, màu sắc dần dần đỏ. Đáng tiếc hương vị thanh mai chua, lại nhiều nước, ăn không đủ no không nói, còn kích thích, để người ta một ngày ăn nhiều thêm hai bát cơm. Thôn Điềm Thủy không thiếu hoa quả, nhưng mọi người đều không thích ăn nó. Vả lại, ngoại trừ Tạ Ba biết đến cây thanh mai đông khôi, cây thanh mai dại khác đều chua đến ê răng, ngoại trừ phụ nữ có thai, ai kiên nhẫn ăn nó! Bọn nhỏ ngược lại rất thích, nhưng so với thanh mai, thôn Điềm Thủy có nhiều hoa quả mùa hè khác có thể ăn: quả dâu, hạnh, mận, dưa hấu, nho dại,… Hơn nữa quả thanh mai rơi trên quần áo giặt không sạch, đứa trẻ nào bị cây thanh mai làm bẩn quần áo mà không bị đánh qua đâu? Trình Dao Dao hỏi: “Anh Tạ Ba, quả thanh mai Đông Khởi này có nhiều không? Dễ tìm không?” “Nhiều, không dễ tìm thấy.” Tạ Ba bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, đôi môi đỏ của Trình Dao Dao dính nước quả thanh mai càng thêm đỏ tươi, chính cô không biết, vô ý vươn đầu lưỡi ra liếm. Tạ Ba hoảng hốt rời mắt đi, nhưng một màn cuối kia hằn sâu trong đôi mắt hắn. Lúc này Trình Dao Dao nghĩ đến chuyện khác, một bên ngồi nghĩ, một bên ăn quả thanh mai, bất tri bất giác ăn xong một đống thanh mai lớn. Lúc này cô còn không cảm thấy gì, chờ lúc ăn cơm, cô phát hiện ra di chứng. Răng Trình Dao Dao mềm đến cả đậu hũ cũng không cắn nổi, huống chi là bánh cao lương cứng rắn. Cô khóc thút thít cầm bánh cao lương, trong bụng kêu ục ục, làm thế nào cũng không nuốt xuống được: “Răng buốt quá, làm sao bây giờ?” Tạ Ba mở ấm nước ra, đưa cho cô: “Uống một chút nước ấm đi, chỉ có thể chờ răng có sức lại.” Trình Dao Dao thất điểm này của Tạ Ba nhất, hắn sẽ không nói “Sớm biết”, cũng không dạy dỗ cô. Trình Dao Dao nhận ấm nước uống một hớp nhỏ, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ai nha, tôi quên mất, trong đây là nước thanh mai!” Trình Dao Dao đem hộp cơm mở ra: “Còn có thanh mai tôi làm! Anh ăn thử xem.” Quả thanh mai nấu xong tóp lại thành một viên đỏ chói, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào, không có vị chát, chỉ có vị ngọt của đường, hòa chung với vị chua, chua ngọt giao hòa, người vừa ăn xong lại muốn ăn tiếp. Tạ Ba ăn hai quả rồi dừng, Trình Dao Dao tha thiết nhìn hắn, gương mặt chàng trai luôn luôn lạnh lùng, nhìn không ra biểu hiện: “Ăn ngon không?” “Ăn ngon.” Tạ Ba gật đầu, giọng nói chăm chú. Trình Dao Dao cao hứng nói: “Những thứ này đều cho anh. Còn có nước thanh mai, anh uống thử đi.” Ấm nước đưa tới bên môi, Tạ Ba nhìn chằm chằm miệng ấm, trái tim bắt đầu đập loạn, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi. Vừa rồi đôi môi đỏ của Trình Dao Dao dán tới nơi này… Tạ Ba chậm rãi đưa tay nhận lấy. Trình Dao Dao nhớ tới cái gì, quay người tìm ống tre nhỏ: “Đúng rồi, dùng cái này đựng.” Tạ Ba lấy lại tinh thần,mồ hôi trên trán chảy ra. Hành động vừa rồi của hắn thật điên rồ! Trình Dao Dao cẩn thận từng li từng tí đổ một chút nước thanh mai ra, chỉ có gần nửa ống tre: “Ầy, đều phải uống hết, không thể lãng phí một chút nào.” Ống tre mới gọt, trắng nõn đựng nước thanh mai đỏ tươi, chỉ cần nhìn thôi đã làm tâm trạng sễ chịu. Tạ Ba ngửa đầu uống một hớp, hầu kết chuyển động, nước chua ngọt vào bụng, vô cùng dễ chịu. Thấy giữa lông mày của Tạ Ba khó nén vui sướng, trong lòng Trình Dao Dao còn thỏa mãn hơn so với mình uống. Cô cẩn thận vặn nắp bình, nói với Tạ Ba: “Không phải anh nói bà anh ho khan sao? Anh để bà mỗi ngày uống một chén nhỏ, có thể thở bình thường, an thần.” Nếu Trình Dao Dao đơn thuần đưa cho Tạ Ba, hắn chưa chắc đã lấy, nhưng nghe nói có thể giúp bệnh ho khan của bà nội, Tạ Ba im lặng một lúc, nhận lấy. Trình Dao Dao còn phân phó hắn: “Nước thanh mai tôi nấu rất nồng, anh để vào trong chum nước có thể dùng một tuần. Đều phải uống hết, không thể lãng phí một chút nào, biết không? Còn quả dương mai, sau khi phơi khô có thể để lâu một chút, để bà nội anh từ từ ăn.” Không cần Trình Dao Dao nhắc nhở, Tạ Ba cũng sẽ không lãng phí ý tốt của cô, gật đầu đáp ứng. Thấy Trình Dao Dao đỡ quai hàm, thật sự không ăn được, Tạ Ba đi tìm chút nấm, nhóm lửa nướng cho cô ăn. Bánh cao lương cũng xiên ở trên nhánh cây nướng nóng lên. Nướng qua vỏ bánh cao lương, bên trong mềm mềm, có thể vừa miệng rồi. Đem nước nấm rải lên bánh cao lương, nước ngon thấm vào bánh, mềm mềm dễ nuốt hơn nhiều. Trình Dao Dao ăn no rồi, ôm bụng mệt rã rời. Tạ Ba nhìn ánh mắt ngây thơ của cô, giống như con mèo con ngủ gật, trong lòng chợt mềm mại. Mình chỉ thuận miệng nói một câu về bệnh của bà nội, hôm nay cô đặc biệt nước thanh mai và quả thanh mai cho mình, còn lấy được khẩu phần lương thực từ chỗ đại đội trưởng. Qua nhiều năm như vậy, Tạ Ba bởi vì xuất thân nhận hết sự đổi xử lạnh nhạt và ác ý, nhưng lại chưa bao giờ trải nghiệm qua ý tốt không cần lý do và bảo vệ. Mặt trời hôm nay rất lớn. Trình Dao Dao ngồi dưới cây ngô mát mẻ, dựa vào một đống cỏ khô ngủ gật. Cỏ khô là Tạ Ba giúp cô ôm tới, một đống lớn mềm mại, trải áo Tạ Ba lên trên, thoải mái hơn giường ở ký túc xá nhiều. Tay chân cô để trần lau qua lá bạc hà, lành lạnh, cũng không có muỗi đốt. Trình Dao Dao ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trời đã ráng chiều. Cô trở mình xoay người đứng lên, vuốt mắt đi tìm Tạ Ba: “Ngô, đã trễ như vậy, sao anh không gọi tôi dậy?” Hai luống thật dài đã được đào lên hết, cơ bắp màu lúa mì của Tạ Ba phồng lên, mồ hôi dính lên một tầng ánh sáng đẹp mắt. Hắn quay đầu lại, vẻ mặt sáng láng: “Một mình tôi có thể làm xong.” Trình Dao Dao hét ầm lên, chỉ vào mặt hắn: “Anh… Anh anh anh…” “?” Tạ Ba nhìn ánh mắt hoảng sợ của Trình Dao Dao, lau đi máu chảy dưới mũi mình, một mảng đỏ tươi. Tạ Ba cúi đầu xuống, vạt áo trước lập tức dính mấy giọt đỏ tươi. Tạ Ba sững sờ, Trình Dao Dao liều mạng đẩy cái cằm của hắn: “Ngẩng đầu ngẩng đầu! Nhanh! Tạ Ba ngẩng đầu, há mồm muốn nói cái gì, lại cảm thấy máu mũi chảy càng nhiều. Trình Dao Dao lấy dây chun trên tóc xuống, buộc chặt vào ngón tay giữa của hắn, lôi kéo hắn đến dòng suối rửa mặt. Sau một lát, máu mũi mới ngừng lại. Tạ Ba mờ mịt không hiểu, thân thể hắn luôn luôn cường tráng, rất ít khi sinh bệnh, mà lúc này tinh thần vô cùng tốt, không có một chút gì không thoải mái. Trình Dao Dao ở phía sau hắn vụng trộm vỗ vỗ ngực, may mà không cho Tạ Ba uống nhiều. Hôm nay Trình Dao Dao cũng không làm gì, bước chân trên đường về vô cùng nhẹ nhàng. Tạ Ba một mình ôm đồm tất cả công việc, nhưng cũng không mệt mỏi chút nào. Hắn nghĩ, nhất định ăn no nên người mới có sức lực. Hai người theo thường lệ đến trước cổng thôn chia tay, Trình Dao Dao cõng một giỏ thanh mai hứng thú bừng bừng chạy về ký túc xá TNTT, vừa vào cửa không kịp chờ đợi: “Các người mau nhìn tôi mang cái gì trở về này!” Đám người đang hưng phấn nói gì đó, thấy Trình Dao Dao trở về, lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Dao Dao, ngày mai được nghỉ!” “A?” Trình Dao Dao sững sờ, cô còn muốn làm thanh mai đưa cho Tạ Ba ăn. Nhưng rất nhanh cô cũng bắt đầu vui vẻ: Nhóm TNTT hẹn ngày mai vào thành phố chơi! Hàn Nhân tràn đầy phấn khởi: “Đồ ăn vặt của tôi hết lâu rồi, lúc này vào thành phố vừa vặn mua một chút! Còn có xà bông thơm!” Những người khác cũng nhao nhao nói đồ vật mình muốn mua, ngay cả đáy mắt Lưu Mẫn Hà cùng nhiều hơn mấy phần tinh thần. Mọi người xuất ra phiếu trao đổi lẫn nhau. Ngươi cho ta một phiếu xà phòng thừa, ta cho người một phiếu công. Đầu năm nay mua đồ bằng phiếu định mức, không có phiếu nửa bước khó đi. Trình Dao Dao nghiêng nhìn giỏ thanh mai của mình, trong lòng có tính toán. Những người khác lúc này mới chú ý tới giỏ của Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô cõng cái gì vậy?” “Thanh mai.” Trình Dao Dao kêu Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong giúp cô rửa thanh mai. Những người khác tránh không được lại gần cọ hai cái, hôm nay Trình Dao Dao hẹp hòi hơn nhiều, cho mỗi người mấy quả, xong dữ dằn đuổi bọn họ đi. Trình Dao Dao hung dữ càng xinh đẹp, những người khác cười ha ha một tiếng, đi ra ăn quả thanh mai chua ngọt. Trình Dao Dao rửa qua quả thanh mai, thêm chút muối ngâm 10 phút. Chất lượng của những quả thanh mai Đông Khôi vô cùng tốt, cũng có thể do Tạ Ba chọn tỉ mỉ, từng quả chắc nịch đều đều, không thối chỗ nào. Chỉ có một ít quả trên đường về bị dập, Trình Dao Dao cùng Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong phân ra ăn. Sau khi ngâm xong, Trình Dao Dao rửa lần nữa, vớt ra cho khô. Cũng giống như hôm qua, đổ thanh mai vào nồi, thêm đường vàng cùng nước nấu lên. Hôm nay tự cô nhìn chằm chằm thanh mai, dùng muôi gỗ vớt bọt bên trên ra. Rất nhanh, quả thanh mai to to dần thu nhỏ lại. Thanh mai Đông Khôi thịt nhiều hạt nhỏ, sau khi nhỏ lại vẫn lớn gấp đôi quả thanh mai hôm qua, thịt vô cùng dày. Trình Dao Dao lấy một cái nồi khác đun nước sôi, đỏ chút gạo trắng vào. Gạo trắng quý giá này là nguyên chủ mua một cân ở trên chợ đen mang về, chỉ còn một chút. Trình Dao Dao dùng muôi gỗ nhẹ nhàng khuấy đều, gạo trắng dần dần mềm, nước cũng biến thành nước cơm trắng sền sệt. Trình Dao Dao đem gạo trắng vớt ra, chỉ còn nước cháo. Bên trong nồi thanh mai, cũng vớt quả thanh mai ra, để quả dương mai khô nước. Sau đó đem thanh mai khô cho vào nồi nước cháo, để lửa nhỏ tiếp tục chế biến. Dần dần, nước canh khô lại, từng quả thanh mai trở nên chắc thịt, bóng loáng, sền sệt nước canh quấn quanh quả thanh mai khô, mùi hương chua ngọt chui vào mũi, làm người nuốt nước miếng. Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm, lúc này trợn mắt lên: “Mẹ của tôi ơi, Dao Dao cô đúng là biết cách sống. Nấu một nồi thanh mai, cô cho nhiều đường với gạo trắng như vậy!” “Rất nhiều sao?” Trình Dao Dao mới dùng mấy lạng đường vàng và một nắm gạo trắng nhỏ mà thôi, đây là cô đặc biệt khống chế phần đường rồi đó. Nếu ở kiếp trước, nhiều thanh mai như vậy, cô có thể đổ một cân đường vào. Trình Dao Dao vớt thanh mai ra. Một chén cơm trắng nhỏ cô cùng Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi người ăn một miếng. Đừng nói Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thỏa mãn thở dài, ngay cả Trình Dao Dao cũng cảm động phát khóc. Bao lâu cô chưa ăn gạo trắng rồi? Việc này càng làm quyết tâm kiếm tiền của cô kiên định hơn. Cô muốn ăn cơm trắng, ăn thịt! Bởi vì hôm nay Trình Dao Dao dùng nước cháo nấu thanh mai, hơn phân nửa nồi nước thanh mai đều còn. Để nước thanh mai trong vào chậu, rồi để trong chum nước lạnh. Sau bữa cơm chiều, nhóm TNTT mỗi người đều được phân nửa chén, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đương nhiên được phân đầy một chén. Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc à… Hai người bọn họ ăn cơm tối xong đã đi ra ngoài, cũng không ai quản bọn họ. Chỉ có mấy nam TNTT nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, hâm mộ Thẩm Yến diễm phúc vô biên. Nhưng uống một ngụm nước thanh mai mát lạnh chua ngọt, bọn họ lại cảm thấy, vẫn là mình hạnh phúc a. Trình Dao Dao phơi quả dương mai trên bệ cửa sổ. Vốn định phơi trong sân, Hàn Nhân nói những người khác sẽ ăn vụng, bắt cô mang vào. Trình Dao Dao cũng rất buồn phiền, ở ký túc xá vô cùng phiền phức. Một chút ** cũng không có, mỗi lần mang cái gì trở về, làm cái gì ăn, đều phải phân cho người khác một phần, hoặc giống như những người khác, nửa đêm ăn vụng. (**: tác giả viết như vậy nên Trâu cũng để nguyên nha.) Đều ngủ trên một giường đất lớn, ai mài răng ai xoay người, đều biết rõ ràng, mỗi khi trời tối đều có thể nghe thấy có người đứng lên vụng trộm ăn cái gì, giống như con chuột. Trình Dao Dao sớm chê — ăn ở trên giường, có bẩn hay không? Hi vọng chuyện đổi ký túc xá sớm lên chương trình hội nghị mới tốt. Trình Dao Dao tắm rửa gội đầu, mặc váy ngủ, tìm đồ ở trong rương, lấy ra một túi tiền tinh xảo. Mở ra xem, a, tài sản của nguyên chủ không ít à nha! Một xấp phiếu thật dày. Xanh xanh đỏ đỏ, Trình Dao Dao ngồi xếp bằng trên giường kiểm kê. phiếu lương thực quốc gia, phiếu công nghiệp, phiếu giày da, phiếu vải, phiếu đường, phiếu đồ ăn vặt, phiếu xà phòng, còn có…Phiếu băng vệ sinh. Thật ra Trình Dao Dao kế thừa trí nhớ liên quan tới phiếu định mức tri thức của nguyên chủ, chỉ là cầm một chồng phiếu này, Trình Dao Dao vẫn cảm thấy chấn kinh vì phiếu định mức tinh tế của niên đại này. Nguyên chủ chưa từng nghèo khổ, một tháng tiền lương của bố cô có tầm một trăm đồng, có hơn phân nửa đều tiêu vào trên người con gái lớn. Áo khoác màu hồng cô mặc hôm nay, chính là bố nguyên chủ bỏ tiền lương hai tháng mua từ Quảng Châu mang về cho cô. Đáng tiếc, từ ba năm trước đến bây giờ, cán cân của bố nguyên chủ dần dần hướng về phía Trình Nặc Nặc. Mặc dù không đến mức thiên vị Trình Nặc Nặc, cưng chiều vô điều kiện với nguyên chủ dần dần thu hồi, biến thành cùng nhau hưởng. Lúc nguyên chủ xuống nông thôn, bố nguyên chủ cho cô cùng Trình Nặc Nặc giống nhau, mỗi người một trăm đồng, có điều phụ cấp thêm 50 phiếu lương thực quốc gia cho nguyên chủ. Những thứ này đều do ông giấu mẹ con Trình Nặc Nặc vụng trộm để dành được. Trình Dao Dao kiểm lại phiếu định mức, đáng tiếc phiếu lương thực quốc gia cùng phiếu đồ ăn vặt và phiếu đường chỉ thừa một phiếu, còn sót lại đều là phiếu công nghiệp, những phiếu này không dùng được. Tiền cũng chỉ còn lại 37 đồng 8 mao. Một 100 đồng a, cả một nhà thôn Điềm Thủy, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều công phân như vậy. 100 đồng đủ bọn họ dùng một năm! Ba tháng nguyên chủ đã tiêu gần hết: mua đồ ăn vặt trên chợ đen, mua quần áo mới, về thành phố đều ra quán ăn. Còn tiện thể nuôi sống Lưu Mẫn Hà. Trình Dao Dao cũng không cảm thấy kinh sợ nhiều, chính cô đời trước càng dùng nhiều tiền, khách VIP các nhãn hiệu, các loại giày quần áo số lượng có hạn, mặc một lần rồi để trong nhà. Hiện tại cô ngồi xếp bằng ở chỗ này, chỉ bằng 1% số lẻ của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương