Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 53: Tạ Chiêu, Có Con Gái Tìm
Editor: Trâu lười Mắt Trình Dao Dao trợn tròn nhìn dấu vết mập mờ trên người mình, cô đến từ thế kỷ 21, tự nhiên hiểu rõ dấu vết này tới thế nào. Những dấu vết này căn bản không phải một nụ hôn có thể lưu lại, đơn giản giống… Những dấu vết này như có nhiệt độ, nóng bỏng làm Trình Dao Dao sợ hết hồn. Thế nhưng cô không nhớ rõ những dấu vết này từ đâu mà đến. Tối hôm qua… Tạ Tam…Đúng! Là Tạ Tam! Trình Dao Dao bình tĩnh lại, sau đó lại bắt đầu ầm ầm nhảy dựng lên. Trách không được đêm qua cô vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Tạ Tam ở trong phòng mình, trong mơ sư tử lớn ôm cô vừa hôn vừa vân vê, đấy cũng là sự thật? Trình Dao Dao vô thức ôm gối tre nhỏ, sau đó nhớ tới chuyện Tạ Tam làm, ánh mắt như say, trên mặt vừa đỏ vừa trắng, vừa xấu hổ vừa giận. Trong đầu cô rối bời, chuyện phát sinh đêm qua giống như phủ một mảnh vải mỏng, bọn họ đến cùng… Tạ Tam đáng chết, chạy trốn thật nhanh! Cửa bỗng nhiên bị gõ vang, Trình Dao Dao nhảy dựng lên, vội vàng che ngực: “Ai?” Tiếng nói của Tạ Phi vang lên: “Chị là em, em thu quần áo hôm qua phơi, đưa qua cho chị.” “Em đợi chút.” Trình Dao Dao luống cuống, nhặt quần áo mặc lên, cài hết tất cả các nút, che kín người. Lúc đi giày, mu bàn chân trắng nõn mảnh khảnh in một răng đỏ tươi. Trong đầu Trình Dao Dao lại nổ tung lần nữa. Tạ Phi ôm một đống quần áo chờ rất lâu, Trình Dao Dao mới ra mở cửa, thấy trên mặt Trình Dao Dao đỏ ửng, kỳ quái nói: “Chị, chị sao vậy? Mặt đỏ bừng.” “Không sao… Chị không sao.” Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, dùng mu bàn tay che che mặt, nghiêng người để Tạ Phi vào nhà. Tạ Phi để quần áo trên giường, mùa hè mặt trời chói chang, phơi quần áo dưới trời nắng, lúc thu lại không thể mặc luôn, cũng không thể lập tức cho vào tủ quần áo, phải để một lúc mới được. “Chị, chị thay quần áo muốn đi ra ngoài sao?” Tạ Phi nhìn quần áo trên người Trình Dao Dao, cực kỳ hâm mộ nói: “Bộ quần áo này thật đẹp.” Trình Dao Dao mở rộng tay ra để Tạ Phi thưởng thức một phen, nói: “Chị mặc vào, chuẩn bị lên núi làm việc.” “Quần áo tốt như vậy mặc đi làm việc?” Tạ Phi đau lòng nói: “Chất liệu vải mềm như vậy, sẽ bị hỏng mất!” Trong rương của Trình Dao Dao có rất nhiều váy, đẹp mắt nhưng lại không thực dụng. Cái áo màu xanh lam trên người cô đã là đồ cũ nhất rồi. Tạ Phi đau lòng hít không khí, lôi kéo ống tay áo của Trình Dao Dao cẩn thận thưởng thức, nói: “Chị, lần sau chị lên huyện mua chút vải, em giúp chị làm hai cái áo, để lúc làm việc mặc. Những bộ quần áo này quá tốt rồi, mặc đi làm quá đáng tiếc.” “Được.” Trình Dao Dao hứng thú. Trong sách viết qua, Tạ Phi vô cùng có thiên phú với khiếu thẩm mỹ và thiết kế quần áo, bất kỳ loại quần áo gì chỉ cần đến trong tay cô, cô nghiên cứu xong liền có thể làm ra một cái giống như đúc, thậm chí cải biến thành kiểu dáng đẹp hơn. Những bộ quần áo này mặc chán rồi, làm thêm quần áo mới mặc cũng tốt. Trình Dao Dao và Tạ Phi nghĩ hai chuyện khác nhau, nhưng đều rất vui vẻ. Sắp đến 4 giờ rồi, chân trời đầy đám mây màu tím khói, hơi nóng cũng giảm đi nhiều, Trình Dao Dao mang theo một bình nước đi đến con sông. Lúc này các thôn dân đang ở trong ruộng làm việc, trên đường chỉ còn một mình Trình Dao Dao. Ánh mặt trời phủ lên trên bờ sông, một thân ảnh duyên dáng chậm rãi đi tới, không hề biết có ánh mắt âm thầm rình mò. Hôm nay cô mặc một bộ màu xanh lam, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, tóc đen dài tết thành bím ở sau lưng, bước đi thoải mái vung vẩy, vòng eo mềm mại, đơn giản muốn câu hồn người. Trình Dao Dao bỗng nhiên ngừng lại. Cô đổi bình nước ấm sang tay trái, quá nặng. Cô lắc lắc tay, bỗng nhiên phát giác sự khác thường phía sau. Cô chậm rãi quay đầu nhìn lại, nhìn một bụi cỏ lau phía sau không gió mà bay, trên đường không có một ai. Trong lòng Trình Dao Dao hơi hồi hộp. Lúc này cô mới nhận ra mình đi đến đường nhỏ trên đê, không thấy thôn dân làm việc trong ruộng nước nữa. Nông thôn chính là như vậy, nơi náo nhiệt thì rất náo nhiệt, thế nhưng đây là những nhánh đường nhỏ mở rộng, ở vùng ngoại có thể không có một ai. Đi mấy phút về phía trước liền đến chỗ bọn Cẩu Đản cắt cỏ heo. Trình Dao Dao do dự không biết nên đi tiếp về phía trước không, trong lòng hốt hoảng. Sau lưng truyền đến tiếng chuông xe đạp đinh linh, một người đàn ông trẻ tuổi đi xe đạp đến, gần đến chỗ Trình Dao Dao hắn dừng xe lại, cách Trình Dao Dao hơn 2 mét. Trình Dao Dao cảnh giác lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn người đứng ngược ánh sáng kia. Tiếng nói trầm ổn của đàn ông vang lên: “Thanh niên trí thức Trình?” Trình Dao Dao đưa tay che mắt, lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của người kia: “Lâm Gia Kỳ?” Lâm Gia Kỳ gật đầu: “Cô đang làm gì thế?” “Tôi đi lấy cỏ heo ở phía trước.” Trình Dao Dao chỉ vào đường nhỏ trước mặt. Lâm Gia Kỳ nhìn đường nhỏ đầy cỏ dại rậm rạp, hai đầu lông mày nhíu lại: “Một mình cô?” “Đúng vậy.” Trình Dao Dao gật gật đầu, hai tay bê bình nước ấm dưới đất lên. Hôm nay cô mặc bộ quần áo màu xanh lam, ở niên đại này lấy màu xanh đậm và màu nâu đất làm quần áo, rất ít cô gái mặc màu sắc như vậy, sợ mọi người chê cười không trang trọng. Nhưng màu sắc không trang trọng này mặc trên người cô, lại bị khuôn mặt xinh đẹp ép xuống, nổi bật làn da trắng, môi đỏ, thích hợp không nói nên lời. Trình Dao Dao không để ý tới hắn, hai tay bê bình nước, quay người cố hết sức đi về phía trước. Tiếng chuông xe vang lên bên người, bánh xe nhấp nhô trên mặt đất, chàng trai cao lớn đi xe đạp ở phía sau cô cách không xa không gần. Trình Dao Dao sợ hãi, có chút cảnh giác lui về phía sau, nhìn hắn chằm chằm nói: “Anh… Anh đi đâu vậy?” Lâm Gia Kỳ giẫm chân trên mặt đất, nói với cô: “Tiện đường.” Bên trong đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chứa nước, còn không che giấu cảnh giác và phòng bị, hai tay nắm chặt bình nước, lui về phía sau. Nhưng phía sau đều là cỏ lau, không thể lui nữa. Bên môi Lâm Gia Kỳ nổi lên đường cong kì quái, nín cười, hắn đưa tay: “Tôi giúp cô cầm.” Trình Dao Dao thật sự yếu ớt, đổi thành cô gái trong thôn hắn, đừng nói một bình nước nóng ấm, mấy chục cân lương thực cũng vác lên như thường, bước đi như bay. Trình Dao Dao dò xét Lâm Gia Kỳ. Thân hình hắn cao lớn, mặt mũi đẹp trai, hai đầu lông mày mang theo khí thế hiên ngang, chính trực đặc thù của quân nhân. Hắn duỗi tay ra, đưa tới trước mặt Trình Dao Dao, trên cổ tay còn đeo đồng hồ nam. Tối hôm đó, Lâm Gia dùng tay này đưa đèn pin cho cô, còn đưa đồng hồ cho cô xem. Trình Dao Dao do dự một chút, cuối cùng đặt bình nước vào tay Lâm Gia Kỳ. Bàn tay hai người không thể tránh khỏi đụng chạm một cái, Trình Dao Dao giống như bị bỏng vội rút tay lại, hai tay đều giấu ở sau lưng, trên mặt lộ ra màu đỏ nhạt giận dữ. Lâm Gia Kỳ ho nhẹ một tiếng, có chút áy náy, hắn dọa con gái nhà người ta rồi? Hắn treo bình nước lên trên xe đạp, đẩy xe đi sau lưng Trình Dao Dao. Hai bên đường mọc đầy cỏ lau cao cao, bị gió thổi vang lên sào sạt. Lâm Gia Kỳ yên lặng đi theo sau lưng Trình Dao Dao, duy trì một khoảng cách không xa không gần, đôi mắt cũng thành thật nhìn về phía trước, không nghiêng mắt nhìn trên người cô. Trình Dao Dao dần dần yên tâm. Cô bị những dấu vết trên người dọa, nên lúc tiếp xúc với Lâm Gia Kỳ mới phản ứng quá mạnh. Lâm Gia Kỳ dù sao mới xuất ngũ về, đầu năm nay quân nhân hiên ngang, cả người chính trực, đi đến đâu cũng được nhân dân tín nhiệm và kính mến. Vừa rồi mình có tâm tư nhỏ kia, thật sự có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nghĩ như vậy, Trình Dao Dao tìm chút lời nói với Lâm Gia Kỳ: “Hôm đó cảm ơn đèn pin của anh. Tôi để Hàn Nhân giúp trả lại, anh nhận được không?” “Ừm.” Lâm Gia Kỳ nói: “Nông thôn buổi tối tối tăm, về sau cô đừng đi một mình. Đường nhỏ này cũng thế, một mình cô không an toàn.” “Tôi biết rồi.” Trình Dao Dao cười nói: “Bình thường bọn Cẩu Đản sẽ đến đón tôi.” Ngoài miệng Trình Dao Dao nói biết, bộ dáng lại không để việc này trong lòng. Lâm Gia Ky như vô tình hỏi: “Bây giờ cô ở Tạ gia?” Lưng Trình Dao Dao cứng đờ, lập tức quay đầu trừng hắn. Từ khi Trình Dao Dao vào Tạ gia ở, dù là thanh niên trí thức hay người trong thôn đều nói bóng gió chuyện Trình Dao Dao nên cách xa hắc ngũ loại mới là đạo lý, hoặc là nói Tạ Tam thật sự không có ý tốt, muốn Trình Dao Dao cẩn thận hơn. Trình Dao Dao sớm nghe được, phiền chán đến cực điểm. Cô vốn cho rằng Lâm Gia Kỳ cũng nói như vậy, lông mày dựng lên, lại nghe Lâm Gia Kỳ hỏi: “Ở đấy quen thuộc chưa?” “… Rất tốt.” Trình Dao Dao cố gắng đè nén tức giận trên khuông mặt nhỏ nhắn, cảm giác đối với Lâm Gia Kỳ tốt hơn nhiều: “Người Tạ gia đối với tôi rất tốt, tôi ở rất quen.” “Vậy là tốt rồi.” Lâm Gia Kỳ nắm chặt bàn tay, không khỏi nghĩ đến lời Lâm Gia Tuấn nói lúc vào huyện lần trước. Lâm Gia Tuấn miêu tả cho hắn nghe thanh niên trí thức đến từ thành phố xinh đẹp cỡ nào, để mọi người nhìn xong trong lòng lập tức giống như mèo cào ngứa ngứa. Lâm Gia Tuấn nhờ hắn nói với bố mẹ, để Trình Dao Dao vào nhà mình ở. Lâm Gia Kỳ vẫn đứng về phía bố hắn, con gái xinh đẹp, dễ gây tai họa, để một nữ thanh niên trí thức vào ở nhà mình là phiền toái lớn. Bây giờ nhìn bóng dáng dịu dàng ở trước mặt mình, nói chuyện với hắn, trong lòng Lâm Gia Kỳ không hiểu sao sinh ra một ý niệm: Nếu như cô ấy vào nhà mình ở, mình cũng sẽ đối với cô ấy rất tốt rất tốt. Hai người một trước một sau đi ra khỏi đường nhỏ, trước mắt rộng mở. Bên bờ sông mấy đứa trẻ đang nhảy lên nhảy xuống chơi trò chiến tranh, vừa nhìn thấy Trình Dao Dao, nhao nhao vứt vũ khí trong tay lao đến: “Chị Dao Dao!” “Chị Dao Dao, hôm nay chị làm thanh mai khô ăn ngon lắm! Chúng em còn đi hái tiếp!” “Đúng, em còn chưa bao giờ ăn thanh mai khô ngon như vậy đâu! Còn có ve sâu xào!” “Chị, chị nhìn em lấy mía nhỏ cho chị ăn nè!” Trình Dao Dao bị một đám nhỏ vây kín không kẽ hở, không nhịn được bật cười. Đôi mắt hoa đào cong cong, xán lạn như hoa hồng. Lâm Gia Kỳ bóp còi xe đạp kêu vang, lúc này bọn nhỏ mới quay đầu trông thấy hắn, lập tức đàng hoàng hơn, nhao nhao chào hỏi hắn: “Chú Gia Kỳ.” Lâm Vi Dân chạy vèo tới, ôm lấy đôi chân dài của Lâm Gia Kỳ: “Chú hai! Chú hai! Chú đạp xe đi đâu vậy? Có phải đi vào huyện không? Cho cháu đi với oa!” Lâm Gia Kỳ sờ đầu nó, nói: “Đừng nghịch ngợm, trở về mang cho cháu bánh ngọt sơn tra.” “Cháu muốn đi với chú!” Lâm Vi Dân ôm không buông tay: “Chú út đều nói cho cháu đi!” Lâm Gia Kỳ có chút bất đắc dĩ với đứa cháu lớn này, đẩy đầu của nó: “Nghe lời.” “Lâm Vi Dân.” Trình Dao Dao gọi một tiếng, đôi môi đỏ như hoa hồng cong xuống: “Không phải em muốn giúp chị lấy cỏ heo sao? Em không đi, bọn chị đi đấy?” “Không có! Em giúp chị làm việc mà!” Lâm Vi Dân lập tức quên chuyện vào huyện, chạy tới bên người Trình Dao Dao ân cần nói: “Hôm nay em lấy một đống cỏ heo lớn!” Lâm Gia Kỳ: “…” Lâm Gia Kỳ đưa bình nước ấm cho Trình Dao Dao, mắt không thèm nhìn cháu trai lớn của mình, nói: “Tôi đi đây.” Trình Dao Dao vẫy tay: “Tạm biệt.” Lâm Gia Kỳ quay đầu xe, đạp xe đi về phía trước. Bên trên bờ ruộng ở cửa thôn, Lâm Gia Tuấn đợi vã mồ hôi, thấy anh hắn đi xe đạp tới, phàn nàn nói: “Anh hai, sao anh đi lâu thế mới đến? Em sắp bị mặt trời phơi chết rồi.” “Dông dài.” Lâm Gia Kỳ chống chân xuống: “Lên xe.” Lâm Gia Tuấn ngồi sau xe, hai anh em đi xa. Bên trên bờ sông, Thiết Đản nhỏ lôi kéo tay Trình Dao Dao hỏi: “Chị Dao Dao, trong bình này là gì vậy?” Trình Dao Dao thần bí cười nói: “Chị mang đồ uống ngon cho các em! Các em rửa tay chưa?” “Em rửa bây giờ đây!” Bọn nhỏ lập tức giải tán, chạy đến rìa sông rửa sạch tay, lúc này mới chạy về bên người Trình Dao Dao. Mọi người ngồi vây quanh dưới bóng cây, cô mở nắp bình, bên trong lập tức bay ra mùi thơm mát lạnh. Lấy cái chén để bên cạnh miệng bình, chậm rãi đổ nước đỏ tươi ra. “Sao lại là màu đỏ? Đây là cái gì ? » Cẩu Đản hiếu kỳ nói. Điều kiện Lâm Vi Dân tốt, đã thấy qua việc đời, vô cùng tự tin nói : « Đần, đây nhất định là nước đá ! » Nước bọt Thiết Đản chảy xuống, ngậm ngón tay nói : « Nước đá, Thiết Đản muốn uống nước đá ! » Mắt Minh Minh cũng sáng lấp lánh, hắn còn chưa uống nước đá bao giờ đâu. Mùa hè nóng nhất, người bán kém sẽ đẩy xe đến sân phơi gạo bên cạnh bán kem và nước đá. Nước đá chỉ cần 2 phân tiền có thể uống một chén, thả đường hóa học, bốc lên khí lạnh màu trắng, uống xong cả người run rẩy, vô cùng sảng khoái, nhưng Minh Minh chưa được uống một lần nào. Trình Dao Dao cười tủm tỉm nói: “Mang chén tới đây, ai cũng có phần, phải xếp hàng.” Mỗi đứa bé đều tự mang chén nhỏ của mình hoặc là bình nước, rất nghe lời đứng xếp hàng, mỗi người một chén. Nước đá trong chén tản ra khí lạnh mát mẻ, trên miệng chén phủ lên giọt nước li ti, nước đỏ chói còn đẹp hơn nước đá ở trong huyện. Đưa lên ngửi một chút, chua chua ngọt ngọt, bên trong miệng lập tức tiết ra nước bọt. Cẩu Đản không chờ kịp uống một ngụm, chua ngọt mát lạnh, chui vào bụng, lạnh làm cả người run rẩy, toàn thân nóng bức tiêu tan ! « Ngon quá ! Uống ngon hơn nước đá ! » Minh Minh uống từng ngụm nhỏ trân quý, nói : « Là nước thanh mai sao ? » « Thông minh ! » Trình Dao Dao khích lệ sờ đầu nó. Nước thanh mai để trong giếng một ngày, buốt lạnh, mùi vị nồng đậm thoải mái, uống tốt biết bao. Bên trong chính là nước thanh mai tự nhiên và đường trắng, loại đường hóa học pha nước đá sao có thể so sánh được. Bọn nhỏ không nói chuyện, uống nước thanh mai trân quý. Thiết Đản còn nhỏ tuổi, uống xong nước thanh mai của mình cũng không la hét muốn uống tiếp, liếm láp trông mong nhìn Cẩu Đản uống. Cẩu Đản chú ý tới ánh mắt của em trai, nhịn đau đổ nửa chén nước thanh mai còn lại vào chén nó : « Cho ! » « Cảm ơn anh ! » Thiết Đản cao hứng nâng chén lên, ngửa đầu uống ừng ực. Trình Dao Dao suýt nữa cười ra tiếng, lung lay bình nước, bên trong còn thừa một chút, rót vào trong chén Cẩu Đản: “Uống ngon không? Uống ngon lần sau chị mang cho các em. Nước thanh mai quá lạnh, không thể uống nhiều. » « Cảm ơn chị Dao Dao ! » Mặt Cẩu Đản hớn hở. Hôm nay bọn nhỏ mừng rỡ như được ăn Tết, buổi sáng ăn thanh mai khô và ve sầu xào, bây giờ lại được uống nước thanh mai, còn không vừa lòng chỗ nào. Bọn nhỏ vây quanh Trình Dao Dao, giống như hiến vật quý đưa xác ve và ve sầu hôm nay bọn nhỏ nhặt được cho Trình Dao Dao, còn có một nắm quả chua hồng hồng, quả sơn trà, hai quả trứng vịt hoang, hoa nhài,… Bên trong cái giỏ nhỏ của Trình Dao Dao chất đầy đồ tốt chọn nhỏ tặng. Trình Dao Dao hỏi Cẩu Đản xung quanh có chỗ nào hái nấm không, Cẩu Đản gãi gãi đầu: “Một đoạn bờ sông có nấm, nhưng phải đợi trời mưa xong mới có nấm hái, gần đây trời không mưa. » Trình Dao Dao hơi thất vọng, đành phải đi hái quả thanh mai với bọn nhỏ. Mấy ngày nay thời tiết sáng sủa, quả thanh mai lớn lên đỏ thẫm, độ ngọt đặc biệt cao. Hôm nay bọn nhỏ vô cùng có sức, liều mạng hái thanh mai. Trình Dao Dao ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, cầm nhánh cỏ xâu hoa nhài, dặn dò nói : « Các em coi chừng chút. Ngày mai chị vào huyện, mua đường cho mấy đứa. » Cẩu Đản và Lâm Vi Dân liếc nhau, cười hắc hắc : « Chúng em không muốn đường, chị Dao Dao, chị cho chúng em ve sầu xào cà thanh mai khô ăn là được. » « Đúng vậy. » Mấy đứa bé khác cũng cướp nói : « Chị Dao Dao xào ve sầu ăn ngon thật ! » Trình Dao Dao cố ý lề mề nửa ngày, mới làm bộ không tình nguyện nói: “Được rồi, lần sau làm cho các em. Nhưng các em phải nghe lời chị, không cho phép nghịch ngợm ! » Cẩu Đản nhấc tay cúi chào : « Chúng em cam đoan nghe lời chị ! » Trình Dao Dao liếc mắt nói: “Vậy về sau các em không được phép xuống sông tắm rửa, cũng không cho phép leo cây!” « … » Bọn nhỏ lập tức im tịt, vò đầu bứt tai, mùa hè bơi lội và leo cây là hai hoạt động giải trí yêu quý nhất của bọn nó, hơn nữa còn có thể khoe khoang trước mặt chị Dao Dao ! Trình Dao Dao hừ một tiếng, đeo vòng hoa nhài vừa xâu xong lên cổ tay, nói: “Chị biết các em chỉ dỗ chị thôi.” « Không có ! » Lâm Vi Dân là người thứ nhất bày tỏ lòng trung thành : « Chị Dao Dao, em kiên quyết ủng hộ chị ! Về sau em không xuống sông tắm nữa, là Cẩu Đản xuống nước ! » Mấy đứa bé khác cũng cướp lời nói : « Em cũng không xuống dưới nước nữa ! » « Chúng em không trèo cây nữa ! » Cẩu Đản gấp, tuột xuống cây: “Em… Em cũng không xuống nước nữa! Em cam đoan!” Trình Dao Dao cúi đầu xâu hoa nhài, không lên tiếng. Mặt đen của Cẩu Đản gấp gáp đỏ ửng lên, vò đầu bứt tai đứng trước mặt Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, em thật sự không xuống nước nữa!” Trình Dao Dao xâu bông hoa nhài cuối cùng vào, ngẩng đầu, bật cười, để hoa nhài trên vạt áo Cẩu Đản: “Đây chính là các em đáp ứng chị. Nam tử hán đại trưởng phu, nói lời phải giữ lấy lời, không thể đổi ý.” Nhóm nam tử hán nho nhỏ lập tức ưỡn ngực: “Nói lời giữ lời!” Lúc chạng vạng tối, khói bếp nổi lên bốn phía. Người dân làm việc trong thôn cũng đang thu dọn công cụ trên bờ ruộng, chuẩn bị về nhà. Bọn họ đều nhìn thấy một đội ngũ kỳ quái. Trình Dao Dao mặc áo màu xanh lam chậm rãi đi đầu, hai tay trống trơn, trên cổ tay nhỏ nhắn đeo một chuỗi hoa nhài, xinh đẹp làm mọi người không dời nổi mắt. Một đám trẻ con đi phía sau Trình Dao Dao, trên lưng đeo giỏ. Bình thường giống như khỉ nhảy nhót tưng bừng, lúc này thuần phục vô cùng, Trình Dao Dao chào hỏi người trong thôn, bọn nhỏ cũng đi theo chào hỏi. Người trong thôn đưa mắt nhìn nhau, đây vẫn là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà họ sao? Trương Ái Hoa quệt miệng hừ hừ: “Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, ngay cả đứa trẻ 7,8 tuổi cũng mê cô ta?” Lúc này bị mẹ của Cẩu Đản xì miệng: “Ai có thể quản tốt thằng nhóc con nhà tôi, tôi liền phục đó!” Những người khác cũng nhao nhao phụ họa. Đám trẻ con trong thôn này, suốt ngày nhàn rồi không trèo lên cây thì xuống nước, mùa hè nước chảy xiết, làm mấy đứa bé chết chìm đó. Chỉ là người lớn bận rộn, không có rảnh quản thúc, dạy bảo thì đám trẻ này cũng không nghe. Bây giờ bọn nhỏ chịu nghe Trình Dao Dao, người lớn cầu còn không được. Bắt đầu từ hôm nay, đám trẻ Cẩu Đản thật sự không xuống nước nữa. Mấy người phụ nữ trong thôn cũng yên lặng thịnh hành đeo vòng hoa nhài. Trình Dao Dao không biết mấy chuyện này. Cửa lớn Tạ gia vừa đóng, trong nhà đều thuận theo ý mình. Hai ngày nay Trình Dao Dao không đi ra ngoài, ở nhà vội vàng nấu thanh mai khô. Nhóm Cẩu Đản mấy lần đưa xác ve và ve sầu cho Trình Dao Dao, tính tổng cũng tầm 7,8 cân. Trình Dao Dao đem ve sầu ngâm nước muối sau đó xào lên, lại làm hai cân dầu gà tung, xong lại phơi thanh mai khô. Tạ Phi và bà Tạ cũng hỗ trợ, ba người loay hoay khí thế ngất trời, làm hai ngày trọn vẹn mới làm xong cục bộ. Một buổi sáng, cửa lớn Tạ gia sáng sớm đã bị gõ. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đều thay quần áo tươi sáng, đến hẹn Trình Dao Dao vào huyện. Trình Dao Dao ăn mặc tỉ mỉ, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt có đai lưng, lộ ra cánh tay và bắp chân thẳng tắp. Mấy ngày nay cô dùng linh tuyền tắm rửa, dấu vết trên người biến mất, da thịt trơn bóng hơn trước kia nhiều, giống như phát ra ánh sáng. Khuôn mặt Trình Dao Dao không trang điểm đã vô cùng xinh, bây giờ tỉ mỉ ăn mặc càng xinh đẹp hơn nhiều. Bà Tạ liên tục dặn dò cô: “Vào huyện phải đi theo bạn của cháu, không được chạy loạn một mình. Cháu nhớ kỹ địa chỉ của Chiêu ca nhi chưa? Đồ mang đủ rồi chứ?” Trình Dao Dao bất đắc dĩ gật đầu: “Nhớ kỹ rồi ạ, dầu gà tung và rau ngâm đều để trong bọc, sẽ không quên. Hơn nữa, cháu không tìm thấy đường sẽ hỏi mọi người, bà yên tâm đi ạ.” Tạ Phi tội nghiệp đứng bên cạnh, nhìn Trình Dao Dao ăn mặc xinh đẹp vào huyện, hâm mộ biết bao. Trình Dao Dao thấy vành mắt cô đỏ lên, đồng tình vỗ vỗ tay cô bé. Không có cách, bà Tạ không cho Tạ Phi ra ngoài, hôm qua cô cũng giúp đỡ xin cho, nhưng bà Tạ nhất quyết không đồng ý, nói Tạ Phi vào huyện muốn tiêu bao nhiêu tiền. Trình Dao Dao nhỏ giọng trấn an Tạ Phi: “Hôm nay chị đi cung tiêu xã, mua cho em một tấm vải đẹp mắt may quần áo.” “Vâng.” Lúc này Tạ Phi mới vui vẻ. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đều hiếu kỳ nhà địa chủ và gia đình địa chủ, đứng ở cửa vào nhìn đông nhìn tây. Chờ Trình Dao Dao mang đồ đi ra, đều trái phải lôi kéo Trình Dao Dao: “Vừa rồi là bà Tạ và em gái Tạ Tam à?” Trình Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy.” “Nhìn rất hiền lành nha, còn hỏi chúng tôi có vào ngồi hay không.” Hàn Nhân vỗ ngực một cái: “Còn có em gái Tạ Tam, lớn lên quá xinh.” Trình Dao Dao nhịn không được trợn trắng mắt: “Cô xem phim quá nhiều, tưởng rằng nhà địa chủ muốn ăn thịt người?” Ba người xách theo cái giỏ của Trình Dao Dao, đứng ở cửa thôn chờ xe. Trương Hiểu Phong hỏi: “Bên trong giỏ của cô đựng gì thế? Nặng như vậy?” Trình Dao Dao coi như không có chuyện gì nói: “Bà Tạ bảo tôi mang ít lương thực cho Tạ Tam, còn có thanh mai khô tôi muốn gửi cho bố.” Hàn Nhân nghe vậy, lập tức nháy mắt ra hiệu: “Tôi lâu rồi không được ăn thanh mai khô cô làm, mấy ngày nay tôi thèm sắp chết rồi.” Trình Dao Dao đẩy cô ra: “Buồn nôn, cô yên tâm đi, không thể thiếu cô, chờ quay về làm thêm cho cô!” “Tôi biết cô đối với tôi tốt nhất mà!” Hàn Nhân buồn nôn hề hề ôm cánh tay Trình Dao Dao. Trên đường đi, ba người nói nói cười cười. Trình Dao Dao cũng biết, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở nhà người ta đều rất tốt, nhưng hai người bình thường cũng phải giúp dọn dẹp nhà cửa, hoặc nấu cơm gì đó. Không có ai giống Trình Dao Dao, có người giúp giặt quần áo, nấu cơm, giống như đi hưởng phúc. Trương Hiểu Phong còn nói: “Xem ra không thể nghe tin đồn, phải thấy tận mắt mới là thật. Người Tạ gia đối tốt với Dao Dao như vậy, khẳng định không phải là người xấu gì đó.” Hàn Nhân chần chờ nói: “Nhưng bọn họ là địa chủ, chẳng nhẽ tổ chức còn xử oan bọn họ sao?” Trương Hiểu Phong lập tức nghẹn lời. Trình Dao Dao vội vàng dừng lại: “Chuyện không phải đen chính là trắng, mọi thứ đều có tính hai mặt. Không nói chuyện này nữa, hai người định vào huyện mua gì?” Đề tài lập tức được chuyển hướng. Xe lung la lung lay đến huyện. Bây giờ còn sớm, quán cơm quốc doanh bày lồng hấp lớn trước cửa, mở nắp ra hơi nóng bốc lên bừng bừng, bánh bao và bánh tiêu rán thơm ngon hấp dẫn người ta không đi được. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong sờ tiền để dành được trong túi, đều đi đến bàn nhỏ trước cửa quán cơm. Trình Dao Dao mua hai cái bánh tiêu, hai cái bánh bao và 1 cái bánh màn thầu, để nhân viên mậu dịch gói lại. Trình Dao Dao nói với hai cô: “Tôi đi đưa đồ cho Tạ Tam trước, hai người ăn đi. » Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nói: “Đừng, chờ ăn xong chúng tôi đi chung với cô. » « Không cần ! » Trình Dao Dao khoát tay, chỉ vào đường nhân dân cách đó không xa: “Ở ngay bên cạnh trụ trở nhà máy lớn kia, tôi sẽ không đi lạc. » Trình Dao Dao nói xong, cầm theo một túi đồ không quay đầu lại đi thẳng, bóng lưng có hiện ra khí thế hung hăng. Tư thế kia kia không giống đi đưa đồ, giống như đi hỏi tội thì đúng hơn. Bên trong trụ sở xưởng máy móc, trên bãi tập rộng lớn có ba cái máy keo đỗ ở đấy. Một đám người trẻ tuổi vừa chạy xong, đang rửa mặt lau mồ hôi bên cạnh vòi nước ở bãi tập. Một thanh niên đẹp trai cao lớn vẫn đứng bên cạnh máy kéo, mồ hôi nhấp nhô trên cơ bắp, cầm vải rách cẩn thận lau máy kéo, tư thế giống như dịu dàng với người yêu. Bác bảo vệ bỗng nhiên kêu lên : « Tạ Chiêu, có con gái tìm cháu ! » Tạ Tam dừng lại, quay đầu. Một đám thanh niên độc thân trẻ tuôi nghe thấy hai chữ « Con gái », lỗ tai lập tức dựng lên, nháy mắt ra hiệu nói : « Anh Tạ, cô gái kia lại tới tìm anh ! » Lông mày Tạ Tam nhăn lên : « Nói cháu không ở đây ! » Bác bảo vệ nói : « Không phải người lúc đầu, dáng vẻ cô gái này… Dáng vẻ không phải xinh đẹp bình thường đâu ! » Những người trẻ tuổi kia lập tức đánh trống reo hò : « Còn có thể xinh hơn cô gái lúc trước ? Giá trị của anh Tạ rất tốt đó. Anh Tạ, anh có muốn đi gặp không ? » Còn chưa nói xong, Tạ Tam đã vứt vải rách đi, quay người chạy như bay ra cửa. Ttrước cổng xưởng máy móc trồng hai cây cổ thụ lớn, lúc này cánh lá um tùm, hoa màu tím rơi xuống rì rào. Thân ảnh mặc váy màu vàng nhạt có đai lưng đứng bên trong bóng cây, ánh sáng sặc sỡ nhảy nhót bên trên mái tóc và váy của cô. Trình Dao Dao quay đầu, bên chân để cái giỏ hắn đan cho cô, trên gương mặt lạnh lùng tránh xa nghìn mét. Chưa quen cô sẽ bị gương mặt lạnh lùng này dọa chùn bước, chỉ có Tạ Tam mới biết, nụ cười của cô có bao nhiêu ngọt ngào. Tạ Tam chạy thẳng một đường, đến trước mặt Trình Dao Dao, bước chân chậm lại, kiếm chế nhìn cô nói: « Dao Dao. » Trình Dao Dao bỗng nhiên lùi về sau hai bước, đôi mắt mềm mại nhìn hắn, cảm xúc phức tạp, giống như cảnh giác lại giống như ghét bỏ. Tạ Tam thở phì phò lau mồ hôi trên trán. Hắn cúi đầu nhìn dầu máy dính đầy trên người, sáng sớm tập luyện xong cũng chưa kịp rửa, trách không được cô ghét bỏ. Rõ ràng mấy ngày trước gặp rồi, lúc này gặp lại Trình Dao Dao, trái tim lại mừng rỡ đánh trống reo hò. Trong đôi mắt đen nhánh của Tạ Tam hiện lên sự sung sướng, lại kêu một tiếng : « Dao Dao, sao em lại đến đây ? » « Bà nội bảo em mang đồ cho anh. » Trình Dao Dao lấy một túi đồ trong giỏ : « Đây là dầu gà tung, còn có một bình rau ngâm, đây là bánh mì nướng, có thể để một tuần. » Trình Dao Dao lại đưa cho hắn túi bánh bao nóng hổi: “Cái này cũng cho anh. » Tạ Tam lau tay trên vạt áo, nhận đồ, nói : « Em mua cho anh ? » « Hừ ! » Trình Dao Dao quay mặt đi, nói: “ Vậy em đi đây.” « Chờ một chút ! » Tạ Tam nhìn chằm chằm đôi môi đỏ như hoa hồng, không hiểu gì: “Sao lại không vui rồi?” Trình Dao Dao liếc xéo hắn, ánh mặt rối loạn, gương mặt đỏ lên. Anh còn có mặt mũi mà hỏi! Tạ Tam bị ánh mắt làm nũng liếc đến rối loạn, càng không hiểu, nói: “Bà nội nói em? Hay làm việc nhiều quá mệt mỏi?” Môi Trình Dao Dao giật giật, tức giận cắn môi. Trên đường tới khí thế hùng hổ, ở trong lòng tập luyện rất nhiều lần, muốn mở miệng mắng Tạ Tam phải nằm trên đất. Nhưng chờ nhìn thấy người, lơi nói lại bị chặn ở cổ họng. Hơn nữa nơi này không phải chỗ nói chuyện, người đến người đi, bác bảo vệ còn đứng cạnh cửa sắt xem kịch, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô và Tạ Tam. Còn có… Một bên cửa sắt không biết từ lúc nào chen lấn một đống thanh niên trẻ tuổi buôn dưa, ai cũng cười toe toét, duỗi thẳng cổ nhìn bên này. Tạ Tam cũng chú ý tới, nhíu mày che Trình Dao Dao ở sau lưng mình: “Không cần để ý bọn họ.” Tạ Tam che chở Trình Dao Dao như vậy, làm cho đám người càng tò mò, anh đẩy em đẩy chen lấn muốn nhìn rõ mặt Trình Dao Dao. Tạ Tam lạnh lùng trừng bọn họ. Tạ Tam ở trong lòng bọn họ rất có tiếng nói, bọn họ vội vàng rụt đầu. Hết lần này đến lần khác Trình Dao Dao tò mò thò đầu từ sau lưng Tạ Tam ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Thanh âm hít khí lạnh đồng thời vang lên. Đám thanh niên vừa rồi còn xô đẩy ồn ào cười đùa cợt nhả, giống như bị điểm huyệt, mắt choáng váng, nhìn chằm chằm sau lưng Tạ Tam. Tạ Tam quay đầu, quả nhiên thấy Trình Dao Dao không nghe lời thò đầu ra. Lửa giận lập tức bùng lên, hắn giữ Trình Dao Dao ở phía sau lưng mình, trầm giọng nói: “Lại không ngoan!” Trình Dao Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị, ngửa đầu sững sờ nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bộ dáng bị dọa. Tạ Tam thầm nghĩ không ổn, tiếng nói chậm lại vuốt lông: “Em đi trước, 12 giờ trưa anh được nghỉ, dẫn em đi quán cơm ăn cơm.” “Anh lại hung dữ với em…” Trình Dao Dao mở miệng mang theo tiếng khóc nức nở, tức giận rồi. Tạ Tam vội nói: “Không có.” “Anh có!” Trình Dao Dao quay đầu rời đi. Tạ Tam bất chấp tất cả, vội để đồ xuống đất, đuổi theo mấy bước: “Em Dao Dao.” “Ai là em anh! Em anh ở nhà đó!” Nước mắt Trình Dao Dao xoay một vòng trong hốc mắt, quật cường không chịu rơi xuống. Tạ Tam không chịu được nhất là bộ dáng nũng nịu này của cô, hận không thể ôm người vào lòng yêu thương, nhưng trước bao người cũng không thể làm gì. Chỉ có thể đứng như cọc gỗ nhìn vành mắt đỏ lại của cô, thấp giọng kêu một lần: “Em Dao Dao.” Giọng nói Tạ Tam mang theo cảm xúc cưng chiều khó nói nên lời, đầu óc Trình Dao Dao nóng lên, thốt ra: “Đêm hôm đó, anh sờ em rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương