Nam Chính Đã Chết Rất Nhiều Năm

Quyển 1 - Chương 7: Sơ Lâm Linh Văn



"Khi trở thành Hoàng Hậu của anh, tôi có thể cắn anh mỗi khi tôi muốn được không?"

"Cứ tự nhiên...... Gì cơ?"

Cắn anh?

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên kỳ lạ, cũng là lần đầu tiên anh lộ rõ ​​vẻ bối rối.

Anh ta có hiểu sai không vậy?

Vân Thừa Nguyệt bây giờ đang hành động tuỳ tiện, nhưng thay vào đó lại sinh ra hào khí sinh tử. Cô cho rằng anh đang khó xử, cô không bỏ cuộc, cô lùi lại một bước, chân thành nói: "Hay là cho tôi cắn trước một cái nhé? Một cái được không?"

Cô không thể không làm vậy, bởi vì anh thực sự, thực sự......

Thực sự rất là thơm!

Ngay từ khi anh xuất hiện, một mùi thơm nồng nàn mê người cứ xộc lên chóp mũi cô.

Chính là mùi hương của làn sương đen lúc đầu hấp dẫn cô, hương vị rất thơm và ngon. Lúc trước cô còn cho rằng làn sương đen bắt nguồn từ Ấn ngọc tỷ có hình rồng, hiện tại cô đã biết, làn sương đen chính xác— là mùi hương của chủ nhân khu lăng mộ này, mùi hương trên người của anh so với mùi hương trước đây còn thơm hơn nhiều.

Nếu Ấn tỷ là bánh gạo cay, thì hương vị của người này là lẩu cao cấp với bốn vị nước súp, sashimi bụng cá hồi vây xanh, tráng miệng thủ công từ đầu bếp có ba sao Michelin......

Mà Vân Thừa Nguyệt chính là một vị khách với đôi mắt màu xanh lục đã đói rã họng bảy ngày bảy đêm.

Cô đã cố hết sức để kiểm soát bản thân.

Nhưng bây giờ không thể kiểm soát được nữa.

Nếu có bất cứ thứ gì có thể vượt qua được sự đe dọa của cái chết, thì đó phải là sự thèm ăn.

Cô đang chảy nước miếng trong lòng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: "Cứ cho tôi cắn một cái đi, sẽ không cắn hỏng...... Sẽ cố gắng không cắn hỏng anh đâu."

Người đàn ông cau mày. Anh có một đôi mắt cùng chiếc mũi đẹp và sáng sủa, mặt mày lại tú lệ tinh xảo, lúc này hơi nhíu mày, lập tức toát ra một loại mảnh khảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Giọng anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh hỏi: "Tại sao cô lại muốn cắn ta?"

Vân Thừa Nguyệt có chút xấu hổ, ngập ngừng một hồi mới giải thích: "Tại anh thơm quá......"

Người đàn ông:......?

Cô cố gắng giải thích: "Đó không phải là hương thơm bình thường, là một mùi thơm rất đặc biệt, khiến người ta không thể kiềm chế được. Tôi...... nếu không cắn thì có thể liếm được không? Trước mắt anh cho tôi thử một chút, thì tôi mới có thể giúp anh đảm đương trách nhiệm của Hoàng Hậu, có đúng hay không?"

Khi cô nói chuyện, cô vẫn không phát hiện rằng cổ họng của cô cứ đang cuộn trào liên tục

Người đàn ông:......

Người đàn ông:......?

Cô ta nghiêm túc à?

Nhìn vào đôi mắt xanh mơ hồ của cô, anh trầm ngâm trong giây lát. Trải qua nhiều năm như vậy, tiểu cô nương trên thế giới này...... Đều đã trở nên như vậy hết rồi hay sao......

Anh không thể nói được.

Trong hai người họ, rốt cuộc ai mới là kẻ ăn thịt người đây?

Chủ nhân lăng mộ im lặng.

Vân Thừa Nguyệt nhìn anh thật sâu, trong mắt cô lóe lên một niềm khao khát không thể kìm nén được.

Một lúc sau, chủ nhân của lăng mộ hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn cô một cách khó hiểu rồi biến mất tại chỗ.

Vân Thừa Nguyệt giật mình: "Này......" Tại sao anh ta lại bỏ chạy? Vậy anh ta định ăn thịt cô, hay là thực sự thuê cô về làm hoàng hậu? Ngay cả khi không cho cô cắn, cũng hãy nói rõ ràng ra đi chứ.

"Cô ở lại trước đi."

Chủ nhân của lăng mộ đã trở lại quan tài treo, giọng nói nhẹ nhàng từ trên cao truyền xuống. Mặc dù chiếc quan tài bằng đồng nặng nề, nhưng không ảnh hưởng đến giọng nói của anh, âm sắc như chiếc chuông cổ vẫn trầm và trong, rõ ràng và duyên dáng.

Ngay khi Vân Thừa Nguyệt nhìn lên, phát hiện thấy nắp quan tài cũng đã đậy lại.

Cô không khỏi suy tư một lúc: Cô đã tưởng tượng anh ta như buffet hải sản...... Không phải, cô đã dọa con ma đó sợ hãi quay về chỗ ở sao?

Cũng không đúng, anh ta tinh thần hoàn thiện, suy nghĩ sáng suốt, mục tiêu rõ ràng, không thể gọi là ma được.

Vân Thừa Nguyệt quyết định đính chính xưng hô với anh: Chủ nhân Lăng mộ Vô danh.

Ai bảo anh ta không nói tên mình làm gì.

Tin xấu bây giờ là cô vẫn chưa chắc chắn về sự an toàn của mình.

Tin tốt là cô đã sống sót tạm thời.

Ý của anh ta là gì khi nói về việc làm Hoàng Hậu và quang phục thiên hạ chứ? Anh ta nói nghiêm túc à?

Quá ít thông tin để suy nghĩ và hiểu rõ. Vân Thừa Nguyệt suy tư một lát, và dứt khoát vứt bỏ câu hỏi này sang một bên.

Nghĩ không ra và cũng không muốn hiểu. Vì anh ta tạm thời sẽ không giết cô trong lúc này, nên cô phải sống thật tốt, coi từng giây từng phút là giây phút cuối cùng, và nghiêm túc sống sót.

Vân Thừa Nguyệt bắt đầu đi khắp nơi, lên kế hoạch tìm kiếm tài nguyên sinh tồn.

Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để ngủ trên sàn nhà và đang suy nghĩ về chế độ ăn kiêng của mình, nhưng một lúc sau, một vài nhân vật bằng đồng "sống" bước tới, đẩy những đồ tang vật ra xa và lôi ra một chiếc giường được chạm khắc tinh xảo, rắn chắc, trên chiếc giường còn ẩn dị hương. Trên giường bao phủ bởi những tấm nệm và gối mới sáng sủa.

Ngoài giường còn có nước mật hoa trong một cái bình bằng ngọc mỏng như cánh ve sầu, trái cây và ngũ cốc không rõ nguồn gốc, còn có thịt vừa mới nướng.

Đối diện với một bàn đồ ăn, cô không khỏi nhìn lên quan tài bằng đồng. Anh vẫn im lặng, không giống bộ dáng sắp đưa ra yêu cầu.

Nếu có người khác ở đây, hầu hết họ sẽ run rẩy, suốt ngày lo lắng không biết đối phương sẽ làm gì, thậm chí sụt cân, ngày càng gầy gì......

Nhưng Vân Thừa Nguyệt không phải là người khác. Cô ở trước đồ ăn một lúc, không khỏi nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này, có vẻ không thể không chấp nhận được......?

Ngôi nhà đủ rộng, không gian yên tĩnh, không có ai quấy rầy, có đồ ăn thức uống và có nhiều sách báo, tranh ảnh của tang lễ, có thể dùng để giết thời gian.

Chiếc giường để ngủ cũng trông rất thoải mái.

Nếu có thể mở thêm một vài cửa sổ, một bồn hoa, và thỉnh thoảng được ra ngoài đi dạo...... Thì đây không phải là thiên đường sao?

Bốp. Vân Thừa Nguyệt tát vào trán một cái, cô sao lại bắt đầu nghĩ đẹp vậy chứ. Nghĩ cũng biết, chủ nhân của lăng mộ hẳn phải có kế hoạch khác, cô hiện tại còn chưa qua được cơn nguy kịch của cuộc đời.

"Này," cô cố gắng nói, "Anh có cần tôi giúp gì không? Nếu được chúng ta có thể nói về việc hợp tác."

Không có câu trả lời.

Thấy anh không chịu nói chuyện, Vân Thừa Nguyệt chỉ có thể lắc đầu.

Sau đó, cô tập trung thưởng thức các món ăn tươi sống. Nó thật sự rất là ngon!

Mấy ngày kế tiếp cô nên ăn uống, khi không có việc gì thì nghĩ đến sức lực trong người, chán thì nói chuyện với người đàn ông bằng đồng cầm đèn, hoặc quan sát đồ vật được chôn cất trong căn phòng.

Đồ tùy táng của Hoàng Đế đều là bảo vật, có thể gọi là bảo bối xa xỉ và rất đáng xem.

Dù sao, chỉ cần chủ nhân của lăng mộ không ngăn cản cô, thì Vân Thừa Nguyệt sẽ có thể sống hạnh phúc một mình.

Nhưng cô không lạc quan một cách mù quáng, cũng đã nhiều lần phân tích những ưu và khuyết điểm hiện tại.

Chủ nhân của lăng mộ đã yêu cầu cô làm Hoàng Hậu và trùng tu sông núi, trong đó giải thích: Thứ nhất, anh ta là một Hoàng Đế đã bị truất phế, không thể tự mình hoàn thành đại sự. Thứ hai, là một Nữ Hoàng, cô hẳn phải có một số công dụng không thể thay thế.

Anh cho cô ăn, uống và ngủ, điều này càng khẳng định nhận định này. Lễ hạ với người ta thì tất phải có cái nhờ.

Hiện tại thực lực tuyệt đối là cô yếu hắn mạnh, nhưng trên nền tảng giao dịch, cô có nhiều lợi thế hơn.

Bất quá là so coi ai thiếu kiên nhẫn trước thôi.

So với ngôi nhà, cô sẽ không bao giờ thua.

Trong cung điện tối tăm không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, Vân Thừa Nguyệt bình tĩnh và ung dung, sống một cuộc đời vui vẻ.

Chủ nhân của lăng mộ không phải lúc nào cũng ở trong quan tài treo bằng đồng, thỉnh thoảng anh vẫn ra ngoài đi dạo, khuấy động một chút chuyện mà Vân Thừa Nguyệt không thể hiểu được. Sau đó không đậy nắp quan tài nữa mà để nghiêng nghiêng che xéo lên trên.

Có một lần, Vân Thừa Nguyệt đứng bên dưới và cẩn thận quan sát những dòng chữ trên nắp quan tài, chính là mấy chữ anh lấy ngón tay chọc ra. Đó là bốn ký tự, các đường nét đều và mượt mà, cấu trúc phông chữ đối xứng. Đó là chữ Tiểu Triện.

Cô phát hiện ra rằng cô biết từ Tiểu Triện, và có thể nhận ra ý nghĩa của từ đó là: Khởi tử hồi sinh.

Ba chữ đầu tiên đều lưu động huyền sắc quang hoa, riêng từ "Tử" thì máu me cùng sát khí dày đặc. Còn từ "Sinh" cuối cùng thì lại ảm đạm và không có tinh thần.

Vân Thừa Nguyệt đoán rằng trong thế giới thư pháp tu luyện này, chữ "Sinh" này hẳn rất quan trọng.

Nhưng cô không hỏi, và chủ nhân của lăng mộ cũng không chủ động nhắc đến nó. Với một sự hiểu biết ngầm kỳ lạ, hai bên đã trải qua một khoảng thời gian yên bình trong cung điện u ám không thấy mặt trời dưới lòng đất.

Thời gian đến ngày thứ năm.

Khi Vân Thừa Nguyệt tỉnh dậy sau cơn mê, cô thấy địa cung trở nên sáng sủa hơn.

Cô nhấc chăn bông lên, ngáp dài ngồi dậy và nhìn lên nguồn sáng.

"Dạ Minh Châu......?"

Cô sững người.

Chủ nhân của lăng mộ đang ngồi trên quan tài treo bằng đồng, ngẩng đầu lên nhìn mái vòm của địa cung.

Trên vòm cao, có hàng vạn viên Dạ Minh Châu. Chúng đang sáng lên, từng cái một, giống như sự phản chiếu của những vì sao trên biển vào ban đêm.

Những tia sáng dịu dàng nổi bật nối đuôi nhau, giống như một con đường huyền ảo, chỉ là không biết nó dẫn đến đâu.

"Đẹp quá." Vân Thừa Nguyệt cảm thán một tiếng, rồi nửa đùa nửa thật nói: "Để xây một lăng tẩm xa hoa như vậy, cả đời anh khi còn sống đã vơ vét bao nhiêu của cải vậy?".

Chủ nhân lăng mộ không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn cô.

Trong khoảnh khắc mờ ảo, anh nhìn có vẻ hơi cô đơn: Khuôn mặt của anh là thật, nhưng vạt áo và ống tay áo lớn tung bay trong gió lại mang một ý nghĩa hư ảo, như thể nó sẽ biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo.

".....Hàng ngàn năm trước."

Anh không trả lời những gì cô hỏi, bóng dáng anh tan biến như mưa vụ tản đi, rồi ngay sau đó, anh lại ngưng tụ trước mặt cô. Tư thái của anh thẳng tắp tao nhã, vẻ cô đơn mơ hồ kia đã biến mất, chỉ có y phục phức tạp và trang nghiêm thấp thoáng nhẹ nhàng, giống như dư vị của kết thúc.

"Cô tu Ngũ Hành Hoá Linh chi pháp, còn thiếu một phần linh lực hệ thuỷ, liền có thể Trúc Cơ." Với một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng của anh chứa đựng sự cám dỗ, "Trẫm có thể cho cô linh lực hệ thuỷ, còn có thể dẫn cô xem thư văn."

Ngũ Hành Hoá Linh chi pháp...... Có nghĩa là năng lực của cô có khả năng hấp thu linh lực của người khác?

Lúc trước cô có thể cảm nhận được sức mạnh, nhưng không viết được văn thư, là bởi vì Trúc Cơ chưa hoàn thành?

Vân Thừa Nguyệt đã hiểu.

Cô hỏi: "Nếu tôi không Trúc Cơ, anh sẽ giết tôi à?"

Chủ nhân lăng mộ mỉm cười: "Sẽ."

"Ồ, vậy thì tôi sẽ Trúc Cơ." Vân Thừa Nguyệt đưa tay ra, nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Chủ nhân lăng mộ:......

Anh ngừng cười, vẻ mặt trở nên ảm đạm: "Cho cô cái lợi như này, không phải là quá hời cho cô rồi sao?"

Vân Thừa Nguyệt bất đắc dĩ: "Tôi đơn giản chỉ là muốn sống. Anh muốn tôi Trúc Cơ, hẳn là tốt cho anh, gì mà......" quá hời cho cô chứ.

Nhìn vào đôi mắt u ám của chủ nhân lăng mộ, cô khôn ngoan nuốt nửa câu sau của mình. Thật khó để nói sự thật những lời này.

Chủ nhân lăng mộ thả lỏng một chút, giả bộ như vừa rồi không có cuộc nói chuyện gì xảy ra: "Tốt lắm."

Thậm chí không thấy động tĩnh, liền có bàn ghế bay qua, bút mực trải ra.

Vân Thừa Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất trống có thêm một cái bàn cao, trên đó trải giấy Tuyên Thành, trên giá bút bên cạnh đặt bút lông, bên trong khuôn mực, mực chậm rãi lưu động, bên cạnh có chỗ rửa bút, nước đang sóng sánh bên trong.

"Tu luyện thư văn, trước tiên cần học chữ. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày viết ba trăm chữ lớn." Anh phất tay áo, trên bàn liền có thêm một quyển sách chép.

Cuốn sách có các ký tự màu trắng trên nền đen, giống như văn bia thác ấn mà thành.

Vân Thừa Nguyệt ngửi thấy mùi mực thoang thoảng, hoảng hốt cho rằng đây thực sự là một lớp học thư pháp rồi...... Cô đã từng tham gia một lớp học thư pháp trước đây chưa? Có lẽ cô đã từng, nhưng cô lại không nhớ nhiều.

Việc tu luyện kỳ ​​thực phải bắt đầu bằng việc viết các ký tự lớn trước, đây thật đúng là có chút thần kỳ.

Nghĩ đến chỗ huyền diệu của thư văn, Vân Thừa Nguyệt không khỏi cảm thấy hứng thú. Huống chi...... tất cả những tâm tình trước đây đang hiện lên trong đầu cô, cô cảm thấy không bao giờ muốn trải qua cảm giác tức giận mà bất lực nữa.

Nếu bạn muốn học, hãy học thật chăm chỉ.

Cô hạ quyết tâm và hỏi lại, "Tôi sẽ mất bao lâu?"

"Trước tiên hãy cất sợi linh lực hệ thủy này vào đi." Chủ nhân lăng mộ uốn cong ngón trỏ trái búng nhẹ; một làn sương mù màu đen mờ ảo bay đến trước mặt Vân Thừa Nguyệt.

Thơm quá. Vân Thừa Nguyệt khịt mũi và mắt cô sáng lên ngay lập tức.

"Cho tôi ăn sao? Cảm ơn anh nhé, anh đúng là một người đàn ông tốt." Cô vui vẻ nói.

Chủ nhân của lăng mộ là một người tốt, và anh ta còn biết rằng việc học phụ thuộc vào sự khuyến khích. Tình cảm của Vân Thừa Nguyệt dành cho anh đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Sau khi cảm ơn, cô mở miệng và nuốt trọn linh lực của anh vào miệng.

"Chà...... Giống như uống một bát súp gà hầm nhỏ với nấm Matsutake vậy." Vân Thừa Nguyệt cảm kích thưởng thức trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng nuốt nước miếng, không chút do dự khen ngợi, "Cảm ơn, nó thật sự rất ngon, so với nấm Matsutake thì mùi còn thơm hơn rất nhiều."

Linh lực đi vào bụng và biến thành một dòng nước ấm áp. Chẳng mấy chốc, cô cảm giác được linh lực trong cơ thể đang dung hợp với nhau, cuối cùng tụ lại ở đan điền, giống như một cái lò xo, ùng ục ùng ục làm cho linh lực lưu chuyển khắp cơ thể.

Cô vô tình nấc lên và nhanh chóng che miệng lại. Ăn...... Ăn no rồi sao?

"......Đây là việc loại bỏ tạp chất tự nhiên sau khi hoàn thành Trúc Cơ." Chủ nhân của lăng mộ nhẹ nhàng nói, "Cô có thể chất tốt, trời sinh ít tạp chất".

Giọng điệu của anh hơi kỳ lạ. Đúng là người khác hấp thụ linh lực, bình thường chỉ cần hít vào là được, anh chưa từng thấy ai ăn nó như đồ ăn mà còn ăn một cách khoái trá như cô.

Có điều gì đó không bình thường ở cô gái này, anh tự nghĩ.

Vẻ mặt anh tuấn bình tĩnh, tựa như đã dự đoán được điều đó, khẽ cười: "Hiện tại cô đã Trúc Cơ xong, đan điền hẳn là sinh ra một tia tiên thiên ngũ hành linh lực. Khi cô luyện thư pháp, cố gắng chuyền linh lực vào nét. Đến khi cô có thể sử dụng linh lực để viết ra các chữ lớn hoàn chỉnh, cô liền không cần làm nữa."

Vân Thừa Nguyệt hỏi: "Viết bằng linh lực có khó không?"

Chủ nhân lăng mộ hơi nhướng mày, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ kiêu ngạo, sắc bén: "Đối với một số người, chuyện khó như lên trời, đối với một số người, chuyện dễ như lòng bàn tay. Nếu cô là một kẻ ngu ngốc và chậm chạp, vậy trẫm muốn cô, thì có ích lợi gì? "

Khóe môi nhếch lên, ánh mắt mờ mịt, chung quanh lạnh lẽo, ánh sáng lẫn bóng tối đều rùng mình.

"Trong vòng mười ngày, nếu không viết được linh văn, thì cô không cần viết nữa."

Đó có vẻ như là một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại kèm theo khí tức sát ý vô tận, đám người đồng đều khuỵu xuống, "ầm ầm" một tiếng, khiến cho toàn bộ địa cung đều run lên.

Vân Thừa Nguyệt là lần đầu tiên chịu uất ức, có một chút ngứa ran trên da. Cô sững sờ một hồi, mới kịp nhận ra...... Đây là luồng sát khí trong truyền thuyết sao? Cô trải qua một chút mới lạ trong giây lát, và phản ứng của cô chậm hơn nửa nhịp.

"Ý anh là," cô thận trọng xác nhận, "Nếu trong vòng mười ngày tôi không thể viết được linh văn, anh sẽ ăn thịt tôi sao?"

"Đúng."

"Ừm...... Có cách nào thích ứng được không?"

"Không."

"Ò......" Cô thở dài, hy vọng cuối cùng trong lòng như bị cắt đứt, nhưng cô bình tĩnh lại mà mỉm cười, "Được, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức."

Khi cô nói, hai mắt sáng ngời, ánh mắt trong như nước suối mùa xuân.

Không hiểu sao chủ nhân của lăng mộ lại giật mình, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc. Anh nhận ra sự kỳ lạ này, và nén suy nghĩ của mình một cách bất bình, nghĩ rằng anh đã ngủ quá lâu, nên anh mới coi trọng một người lạ như vậy.

Anh khẽ nhìn sang chỗ khác, độ cong của môi bị đè xuống, mặt mày u ám càng lộ ra quỷ khí lượn lờ.

"......Tốt lắm, nếu trẫm giết cô, trẫm sẽ giữ lại toàn thân."

"Vân Thừa Nguyệt, cô chỉ có mười ngày."

Anh để lại những lời này, cả người lại hoá thành mây khói nhẹ nhàng tản đi.

Vân Thừa Nguyệt thu hồi ánh mắt.

Mười ngày......

Cô nhìn về phía văn phòng tứ bảo đã được bày biện xong, tinh thần chiến đấu lúc nãy rất cao đã suy yếu một chút. Ai có thể không đảm bảo...... Biết đâu chừng cố gắng hết sức, lại có thể né ra khỏi thất bại.

Nhưng vẫn phải cố gắng. Bạn có sợ chết hay không là một chuyện, còn bạn có cố gắng hết sức để sống hay không là chuyện khác.

Cô sẽ không bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.

Sau khi cho mình một chút hơi thở, cô bước tới bàn làm việc, ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, cầm lấy cây bút nhúng mực, và bắt đầu cẩn thận quan sát quyển sách chép.

Sau khi liếc nhìn hai cái, cô thở phào nhẹ nhõm. Tuyệt vời, cô biết các ký tự trên cuốn sách, đó là một cuốn sách trực thuộc. Nếu có thể đọc, thì sẽ có nhiều khả năng thành công hơn. Nhưng cô đã từng học thư pháp chưa? Có vẻ như cô dường như đã học...... Chỉ là không thể nhớ rõ.

Vân Thừa Nguyệt nhéo mình một cái, để cho bản thân tập trung. Bây giờ không phải là lúc để bị phân tâm.

Nhìn kỹ lại, trong cuốn sách này được viết những gì?

Nó bắt đầu bằng bốn chữ "Nhạc Đào Mộ Chí".

Các ký tự màu trắng trên nền đen là văn bia mộ của Thác Ấn.

Từng nét chữ trên bia đều dày dặn, đơn giản và ngay thẳng. Sau khi xem nó trong một thời gian dài, có một cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp đập hết đợt này đến đợt khác từ tờ giấy phát ra.

Vân Thừa Nguyệt không để ý rằng cô đã vô tình chìm vào thế giới tinh thần của người viết.

Khi bắt đầu viết hai chữ "Nhạc Đào", cô cảm nhận được một bóng tối phong phú: u ám, tĩnh mịch, trầm mặc...... Như đêm không trăng sao, gặp dòng sông yên ả.

Nó quá yên tĩnh và quá tăm tối, tâm trí của con người không tự chủ được mà muốn thả lỏng— Trong tích tắc, hai chữ "Mộ Chí" giống như sấm sét, xuyên qua sự yên tĩnh gượng gạo này!

Khổ đau, bi thương, giận dữ, la hét......

Trong chốc lát, vô số cảm xúc bén nhọn phun ra, toàn bộ thế giới tinh thần của quyển phó bản biến thành một tiếng thét chói tai!

— Đau đớn!

— Hối hận!

— Bi thương!

— Oán trách!

Từng chữ, từng nét, sự oán hận xoay vần khắp nơi; trong thế giới tinh thần của tự thiếp, thần hồn của người xem cũng không thể nào tự chủ lên xuống với biển cả đầy sóng gió này, và không thể thoát khỏi được nó.

Lạch cạch—

Vân Thừa Nguyệt đưa tay lên và chạm vào nó, chỉ để nhận ra rằng cô đang xuất thần và bật khóc. Cô vội vàng lau đi nước mắt, không muốn để nó ngấm vào quyển sách.

Thư văn thật kì diệu. Cô kinh ngạc nghĩ, mấy chữ viết tưởng chừng như vô tri vô giác nhưng lại truyền vào trong tích tắc mọi suy nghĩ và cảm xúc của người viết, hơn nữa không biết qua bao nhiêu năm, nó vẫn có thể khiến cho tinh thần người xem rung động.

Cô đang mải mê đọc sách, trên chiếc quan tài treo bằng đồng, màn sương đen bao phủ và tụ lại thành hình người.

Người đàn ông với mái tóc dài rải rác ngồi bên cạnh quan tài và nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô gái phía dưới.

Anh vốn có chút thờ ơ, nhưng khi quan sát, vẻ mặt của anh dần trở nên nghiêm nghị.

"......Ơ?"

Anh vô thức gõ vào mép quan tài, nhưng không phát ra âm thanh.

"Thật có lỗi, anh không nên nói với cô rằng giới hạn là mười ngày."

Anh khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ tự giễu, nhưng lập tức trở về vực sâu bình tĩnh.

"Vân, Thừa, Nguyệt."

Anh vừa nhai cái tên, vừa nghịch một cái ấn tỷ trên tay.

Cái ẩn tỷ này gần giống với cái Bàn Long ẩn tỷ đã bị Vân Thừa Nguyệt "Ăn", nó cũng đen như mực, nhưng viền lại là màu trắng tinh, phần con dấu là một con phượng hoàng đang giương cánh muốn bay.

— Ấn Phượng Hoàng, Hoàng Hậu chi ấn.

"Đây là, cái gọi là người định mệnh sao......"

- -------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này đề cập đến các tác phẩm không có nguyên mẫu.

Các tác phẩm có nguyên mẫu sẽ được đánh dấu bằng từ ngữ, và đôi khi chúng sẽ ăn nhập với nhau bằng một câu chuyện nhỏ ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...