Nam Cực Tinh

Chương 28



CHƯƠNG 28

“Ngay cả Tiết tiên sinh cũng không đến, có lẽ là có chuyện gì đó cầm chân, không cần sốt ruột”. Vô Cán mỉm cười an ủi một câu.

“Ta có sốt ruột đâu?” Tô Hoàng lập tức phản bác, đứng lên đi vào phòng trong, thấy Nam Cận đang muốn nằm xuống, liền bước tới trước đỡ, thuận miệng nói, “Hủ vương điện hạ thoạt nhìn rất ôn hòa, bộ dạng cũng rất thông minh, hẳn là vị hoàng đế tốt nhỉ?”

Đuôi mắt Nam Cận thoáng quét qua Vô Cán đứng ở cửa, cười nói: “Đây là đương nhiên… Đúng rồi, mới nãy điện hạ cũng nhắc đến, Tiết tiên sinh bọn họ còn có chút chuyện, cho nên sẽ đến muộn một chút, người chờ lát nữa, không cần nôn nóng”

Tô Hoàng mặt hơi ửng đỏ, muốn phủ nhận mình đâu có sốt ruột, lại cảm thấy càng chối càng lộ, im lặng không nói một lúc, cuối cùng vẫn lo lắng mở miệng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nam Cận thoáng dao động sóng mắt, nói: “Truy bắt Ngư Khánh Ân…”

“Cái gì?!”

“Ngư Khánh Ân nắm quyền nhiều năm như vậy, hiển nhiên đã tạo không ít đường lui, trước phá thành vài ngày, lão đã thoát khỏi kinh thành. Truy tung đuổi bắt không phải sở trường của thuộc hạ Hủ vương, cho nên sau khi nhận được một số tin tức Tiết tiên sinh đã đích thân dẫn người đi xử lý”

Vô Cán cũng đi theo vào phòng trong nói chen vào: “Bản lĩnh truy lùng của Tiết tiên sinh là thiên hạ vô song, ta nghĩ Ngư Khánh Ân giảo quyệt đến đâu cũng trốn không thoát”

Nam Cận nhìn gã, nhàn nhạt nói: “Nếu đã nói đến đó, ta cũng không ngại thuận tiện nói thêm một câu, hôm nay thiên hạ đã bình định, là thời điểm cần dùng người nhất, truy bắt Ngư Khánh Ân là vì lập uy cho Hủ vương, nếu vì truy sát những người khác mà tổn hại tinh nhuệ một cách vô ích, là hoàn toàn không cần thiết”

Những lời này Tô Hoàng nghe còn chưa hiểu rõ, Vô Cán đã biến sắc mặt, vội vàng giải thích nói: “Tôi cũng không phải có ý muốn lừa gạt công tử, chỉ là Vô Cán vẫn luôn cho rằng, Cốt Luật Dịch người này…”

“Ngươi không cần giải thích”, Nam Cận mỉm cười, vỗ mặt bên cánh tay Vô Cán, “Dụng ý của ngươi ta hiểu, có điều ta cũng rất hiểu thực lực vị tam hoàng tử kia, cho nên không đành lòng để ngươi phái nhiều người đi chịu chết vô ích như vậy. Về phần cách làm bỏ qua cho Cốt Luật Dịch là lợi là hại, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết”

Vô Cán cắn môi dưới, không dám nhiều lời, cúi đầu chậm rãi lui về sau vài bước.

Tô Hoàng đứng một bên, không biết nói gì cho phải, cũng chỉ có thể hết nhìn người này, lại ngó người kia.

Lúc này đã gần cuối ngày, trên bầu trời xanh lợt tĩnh lặng ráng chiều bốc cháy đỏ rực, tựa như ngày thứ hai sau khi phá thành, yên ả thanh bình, nhưng sóng ngầm không muốn người biết đương cuộn trào mãnh liệt.

Tiết tiên sinh chạng vạng ngày kết mới xuất hiện ở lối vào con hẻm nhỏ hẹp phía trước cửa tiểu viện. Vừa nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng ấy, trái tim Tô Hoàng vô duyên cớ đập nhanh mấy phần, vội vội vàng vàng lao ra ngoài đón. Thế nhưng ánh mắt nôn nóng đảo qua đảo lại xuyên suốt đoàn người ngày càng gần đã mấy lần, cũng chỉ nhìn thấy mấy khuôn mặt có phần quen quen mà thôi.

“Nam Cận ở trong chứ?” Tiết tiên sinh hỏi.

“Phải…”

Sau đó Tiết tiên sinh ra hiệu cho những người phía sau cùng ông đi vào.

“Tiết tiên sinh…” Tô Hoàng vội kêu một tiếng.

“Chuyện gì?”

“Cái kia… Mục…”

“Ngươi hỏi Mục Tiễu Địch hả?” Chân mày Tiết tiên sinh hơi nhướn lên.

“Phải…”

“Nhiệm vụ của y còn chưa kết thúc, phải vài ngày sau mới đến”, ánh mắt Tiết tiên sinh loáng thoáng lay động, nhàn nhạt đáp, “Ngươi kiên nhẫn chờ một chút, không cần sốt ruột”

Bị người thứ ba khuyên giải không cần sốt ruột, Tô Hoàng hơi hơi xấu hổ, cảm thấy mình giống như đã đặt tư tình lên trước công sự, không phải tác phong của một chiến sĩ Nam Cực Tinh, lập tức cúi gằm, nghiêng người tránh ra.

“Đúng rồi”, Tiết tiên sinh đi về trước vài bước dường như chợt nhớ tới chuyện gì đó quay đầu, “Tô Mục hai vị lão tướng quân suất lĩnh đội quân bên cánh, phụng mệnh đóng quân tại Kỳ châu, hai tháng sau mới có thể mang theo gia quyến trở về kinh. Bọn họ cả nhà đều bình an, báo cho ngươi một tiếng”

Tô Hoàng mừng rỡ, liên tiếp nói ba tiếng cảm ơn.

Có lẽ là bởi quá vui mừng, hắn không chú ý lúc Tiết tiên sinh quay người, vùng giữa hai lông mày hiện lên một vệt mây đen.

Khác với lần tới thăm tương đối mang tính hình thức của Hủ vương, Tiết tiên sinh và Nam Cận nói chuyện không nghỉ đến tận đêm khuya, lúc Tô Hoàng bưng cơm tối vào, phát giác sắc mặt Nam Cận rất ngưng trọng, ánh mắt nhìn hắn tựa hồ mang theo hàm nghĩa bất minh nào đó, khiến lòng hắn sinh ra vài phần bất an.

Nhưng dù thế nào chăng nữa, Tô Hoàng biết đây không phải lúc mình lắm miệng, cho nên chờ đến khi Tiết tiên sinh ra về, ôm chăn đi vào mới nhỏ nhẹ hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Ừ?” Nam Cận đang rơi vào trầm tư bị hỏi có chút ngạc nhiên, lát sau mới phản ứng, mỉm cười, “Tất cả đều rất suôn sẻ, sao lại hỏi vậy?”

Tô Hoàng bất giác gãi gãi đầu, “Phải không? Mới nãy ngươi nhìn ta vẻ mặt rất nghiêm trọng, ta còn tưởng có gì không hay”

Nam Cận thở thật dài, gạt đuôi tóc mai, “Tốt hơn so với dự tính nhiều lắm… Đã có nhiều người chết trên chiến trường như vậy, nếu còn không có chút kết quả, ta làm sao xứng đáng với bọn họ…”

“Ta cũng là một Nam Cực Tinh, cho nên ta nghĩ, đối diện với thế cục như hiện tại, sẽ không có ai nghĩ đến vấn đề đúng hay sai”

“Nam Cực Tinh…” Nam Cận khe khẽ thở dài, “Tô Hoàng, ta nhất định phải nói cho ngươi, sau này, sẽ không còn Nam Cực Tinh…”

“A?” Tô Hoàng giật mình.

“Mặc dù đồng dạng do thúc thúc sáng lập, nhưng tổ chức Nam Cực Tinh và nghĩa quân Giang Bắc không giống nhau, nó được thành lập để đối kháng Ngư Khánh Ân chuyên quyền, hôm nay Ngư Khánh Ân đã thất thế, nó cũng không còn lý do tồn tại…”

Đột nhiên nghe được tin tức như vậy, Tô Hoàng liên tiếp mở miệng vài lần, nhưng đều không thốt nên lời. Kinh ngạc ban đầu qua đi, tiếp đó, là từng cơn khó chịu dâng lên trong ***g ngực.

Từ sau khi trở thành một thành viên Nam Cực Tinh, chưa từng nghĩ đến tập thể này cũng sẽ có một ngày giải tán, chưa từng ngờ mối ràng buộc liên hệ mật thiết giữa hơn một ngàn người thanh niên, cũng sẽ theo gió tiêu tán.

Nhưng từ góc độ lý trí mà nói, Tô Hoàng rất hiểu lời Nam Cận không sai chút nào. Cho dù đã có vô số nam nhi nhiệt huyết từng vì quang mang Nam Cực Tinh mà trả giá bằng máu và sinh mệnh, nhưng tính chất của nó đã định, nó không bao giờ là một hằng tinh tỏa sáng rực rỡ, khoảnh khắc cuối cùng một dải sáng kinh diễm xẹt qua, chầm chậm tiêu thất trên bầu trời đêm. (*)

Thế nhưng đối với những người đã từng đứng trong đêm dài thăm thẳm ngưỡng vọng ánh sáng chói lòa của Nam Cực Tinh, cho dù dải sáng đã biến mất, nhưng dư huy xán lạn sẽ vĩnh tồn trong lòng người.

“Ngư Khánh Ân chưa bị bắt, Nam Cực Tinh chưa thể công thành lui thân, nhưng ngày này, có lẽ cũng không còn xa”. Nam Cận khẽ khàng đặt tay lên mu bàn tay Tô Hoàng, nhìn hắn chăm chú, “Còn có chuyện khác muốn nói cho ngươi,… Ngày mai ta sẽ dọn khỏi nơi này, gần cung điện hơn một chút… Trước khi người nhà ngươi vào kinh, ở cùng ta được không?”

“Cung điện?”

“Hủ vương điện hạ lần trước đến, cũng đã nói đại khái, muốn mời ta đảm nhiệm chủ chính nội các điện tân triều, hôm nay Tiết tiên sinh lại nhắc lại ý thúc thúc, ta hẳn là sẽ tiếp nhận chức vị này”

“Nhưng…” Tô Hoàng có phần mê muội bóp trán, “Chủ chính nội các điện tương đương tế phụ [1], đằng sau ngươi còn có mười vạn tướng sĩ Giang Bắc, đặt ngươi ở vị trí trung tâm trọng yếu như vậy, Hủ vương không kiêng kỵ gì sao?”

Nam Cận giương cằm, nhỏ giọng nói: “Bất luận ta ở đâu, mười vạn tướng sĩ Giang Bắc vẫn tồn tại, thay vì nghi kỵ ngờ vực, chi bằng thu nhận sử dụng. Chỉ hy vọng sau này có một ngày, tân quân và Giang Bắc có thể thực sự dung hòa thành một lực lượng, cho đến lúc đó, hẳn là không còn bất luận kẻ thù nào có thể tái chiếm cứ một tấc đất của chúng ta”

Tô Hoàng chăm chú nhìn người thanh niên gầy yếu ấy, nhỏ giọng hỏi: “Không phải thôn tính, cũng không phải tiêu diệt, mà là dung hợp thực sự…, đây là chuyện sau này ngươi sẽ toàn lực lo liệu sao?”

Nam Cận buông rủ mi mắt, ngón tay chậm rãi lướt qua tua màn che trên giường, một lúc lâu sau mới chậm chạp gật đầu: “Đúng vậy, sau này đối với ta mà nói, đây là trách nhiệm quan trọng nhất…”

Tô Hoàng mím chặt bờ môi khô khốc, trong lòng đột nhiên như có đau đớn đè nặng. Nam Cận, Nam Cận, sinh tại trách nhiệm, trưởng thành trong trách nhiệm, phải đến lúc nào, hắn mới có thể dỡ gánh nặng trên người xuống, an hưởng hạnh phúc người thường đây?

Hôm sau, Nam Cận dời đến nơi ở mới.

Chủ chính nội các điện vẫn chưa chính thức bổ nhiệm, nhưng một chồng sự vụ quyết sách cần giải quyết đã đè lên đầu hắn, khiến hắn chẳng mấy chốc đã bận túi bụi.

Tô Hoàng thì rất nhàn rồi chẳng có gì để làm, đương nhiên càng không dám không biết xấu hổ đi quấy nhiễu Nam Cận. Có đôi khi cũng đụng mặt Tiết tiên sinh, nhưng khi hỏi ông mấy câu truy bắt Ngư Khánh Ân thế nào rồi, đối phương luôn vội vàng trả lời một câu chưa có tiến triển, lại vội vàng bỏ đi, nghĩ rằng Mục Tiễu Địch trong khoảng thời gian ngắn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Một mình ở trong phủ chẳng có gì thú vị, Tô Hoàng quyết định vẫn là ra ngoài một chút. Kinh thành vốn là nơi hắn vô cùng quen thuộc, nhưng trải qua một cuộc đại biến long trời lở đất, bạn cũ trong thành cũng đã ly tán hơn phân nửa, lững thững dạo bước trên con đường cảnh còn mà người đã rời xa, nhớ lại những chuyện cũ đâu đã quá xa xôi, trong lòng cảm giác không rõ là nặng nề, hay là nhẹ nhõm.

Ngoặt qua một lối rẽ, chợt ngẩng lên, bất tri bất giác đã đi đến trước cửa Tùng Nguyệt tửu lâu. Cánh cửa khép hờ, cửa sổ đen thẫm, nhưng khuôn mặt mỉm cười của Tiểu Huống, đã vĩnh viễn không cách nào xuất hiện một lần nữa.

Tay Tô Hoàng ôm trước ngực, muốn cường ngạnh đè xuống cảm giác đau đớn trợn trạo trong lòng, chậm chạp bước đi.

“Ủa? Tô Hoàng? Là Tô Hoàng phải không?” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong rõ, hắn kinh ngạc quay đầu.

“Đúng là ngươi rồi, ngươi không làm sao thật tốt quá!” Hán tử chạy tới ôm chầm vai Tô Hoàng, lắc lấy lắc để.

“Vương nhị ca!” Vừa nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Tô Hoàng cũng không nhịn được nở nụ cười.

“Chuyện Tề Bôn sau này tôi mới nghe nói, thực không ngờ”. Vương nhị ca thở dài một tiếng, “Nếu tối đó ngươi có chuyện gì, vậy là ta đã hại ngươi rồi”

“Ngươi chỉ giúp ta liên lạc với Tề Bôn thôi mà, sao có thể trách ngươi? Ngươi vẫn luôn ở lại kinh thành à?”

“Không”, Vương nhị ca dùng tay đỡ bờ trán phơi nắng đã hóa màu đồng, vẻ mặt ảm đạm, “Ta rút khỏi sau cuộc chiến ở hẻm Tam Giác…”

“Ừm”, Tô Hoàng bất giác cắn môi, “Lần đó, chắc rất nhiều anh em bị thương…”

“Đúng vậy”, Vương nhị ca hít vào một hơi thật sâu, “Có điều cuối cùng cũng thành công, anh em may mắn sống sót cũng không ít, sau đó chúng ta vẫn luôn đi theo Tiết tiên sinh, rồi hội họp cùng quân đội Hủ vương điện hạ, mấy ngày trước cùng theo đại quân vào thành. Hiện tại tất cả mọi người đều ở trong viện đại trạch khu Nam, chờ chỉ thị tiếp theo của bên trên. Ngươi cũng có thể đến đó ở cùng chúng ta chứ? Không ai nói cho ngươi biết à?”

Tô Hoàng hơi kinh ngạc lắc đầu, “Ta gặp Tiết tiên sinh rồi, nhưng ông ấy không nói…”

“Vậy à…” Vương nhị ca dường như đột nhiên ý thức được gì đó, đầu lông mày giựt giựt, tựa như muốn che giấu biểu cảm giơ tay xoa cằm, lúc sau lại cười hai tiếng cao ngất, “Chắc là ông ấy bận quá quên mất”

“Vậy hôm nay ngươi ra đây…”

“Hôm nay là ngày nghỉ, cho nên ta và đồng bạn đi ra ngoài một chút”

“Còn có đồng bạn? Ở đâu?”

“Ngay đây…” Vương nhị ca giơ ngón tay chỉ về bên trái, nhưng lập tức lại cảm giác không đúng, vội rụt về.

Thế nhưng Tô Hoàng đã nhìn qua đó mất rồi.

Bên cạnh tảng đá ở ven đường, một người lẳng lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, biểu tình hờ hững.

“A, bọn ta còn phải đi mua chút đồ”, Vương nhị ca nỗ lực xoa dịu không khí, vội bước qua muốn kéo người kia đi, nhưng đối phương chậm chầm rời khỏi bóng râm bên dưới mái hiên.

“Khang Dư…?” Trái tim Tô Hoàng thắt lại, nhỏ giọng hỏi, “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Ánh mắt lạnh lẽo như băng giá của Khang Dư dừng lại trên mặt Tô Hoàng một lúc, dùng giọng nói ớn lạnh âm u hỏi vặn lại: “Ngươi cảm thấy có thể khỏe không?”

Tô Hoàng mím chặt môi, cúi đầu, “Xin lỗi…”

“Xin lỗi ai? Xin lỗi ta sao?” Khang Dư cười lạnh nói, “Ngươi đã cứu ta, trong lòng hẳn là dễ chịu nhiều lắm? Người khó chịu phải là ta mới đúng, ta không giúp được y, còn không thể không bị ngươi cứu…”

“Khang Dư, Khang Dư, đừng nói nữa…” Vương nhị ca lo lắng kéo cánh tay Khang Dư, dụng lực lôi tuột về sau.

“Xem ra ngươi còn chưa biết” Khang Dư giằng ra đi đến trước mặt Tô Hoàng, “Chẳng lẽ ngươi không hề cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?”

Tô Hoàng ngơ ngác nhìn hắn, mặc dù không biết hắn đang nói gì, nhưng vô cớ cảm giác dường như có một cây kim bằng băng bén nhọn chầm chậm xuyên qua ngực hắn, lạnh lẽo tới mức tay cũng cứng đờ.

“Chúng ta về thôi, ngươi đừng nói lung tung nữa!” Vương nhị ca vừa gọi vừa túm lấy người Khang Dư.

“Vì sao không thể nói?” Khang Dư nghiến chặt hàm răng, “Hắn rất đặc biệt sao? Có rất nhiều Nam Cực Tinh cũng đã mất cộng sự, vì sao chỉ có cảm giác của hắn được cân nhắc? Vì sao chỉ có hắn không chịu nổi?”

“Khang Dư!” Vương nhị ca thét lớn, kéo tuột đồng bạn sang bên.

Nhưng trong nháy mắt Tô Hoàng đã bắt được cánh tay Khang Dư, “Ngươi nói gì? Ngươi vừa… nói gì?”

“Tô Hoàng, ngươi biết hắn có phần… có phần… kích động, đừng để ý hắn, hắn… hắn chưa nói gì cả” Vương nhị ca lắp bắp giải thích.

Thế nhưng Tô Hoàng không còn nghe được gì nữa, con mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khang Dư, ngón tay cơ hồ khảm vào da thịt hắn, sắc mặt trắng toát như tờ giấy.

Khang Dư rất bình tĩnh, không hề chớp mắt nhìn trả hắn, bên má thoáng xẹt qua nét khoái trá có phần điên cuồng, nhưng chỉ là một sát na mà thôi, nét khoái trá kia liền biến mất tựa như tuyết tan, thay vào đó là tuyệt vọng, thống khổ gần như tan vỡ.

“Nói gì… Ta… Nói gì…” Ngón tay Khang Dư đè trên môi, cơ thịt trên mặt co quắp như giật nảy, “Nhưng… Nói gì, không nói gì, thì có gì khác nhau đâu? Sự thực đã không cách nào thay đổi, ngươi và ta đều như nhau… Cái gì cũng không cách nào thay đổi…”

Một loại cảm giác hư nhuyễn trào ra từ lòng bàn chân, cánh tay Tô Hoàng cứng ngắc vô lực rơi xuống. Khang Dư nhắm nghiền hai mắt, quay người bỏ chạy, bỏ lại Vương nhị ca ở hiện trường chân tay luống cuống, lo lắng đỡ lấy cánh tay Tô Hoàng.

Cũng không biết đứng đó thẫn thờ bao lâu, Tô Hoàng đầu óc trống rỗng đột nhiên bật dậy, bước chân tựa lưu tinh chạy về phía cung điện, tốc độ cực nhanh, khiến cho Vương nhị ca kinh hoảng không thể đuổi kịp.

Dọc theo đường lớn, băng qua tường cao hoàng thành, đi về trước không quá hai nghìn thước, là một tòa phủ đệ ưu nhã. Vọt qua đại môn, lại chạy qua liên tiếp mấy lớp cửa, mở tung cánh cửa phòng mộc mạc kia.

“Tô Hoàng, ngươi làm sao vậy?” Nam Cận giật mình bỏ xuống giấy tờ trong tay, đứng dậy, Vô Cán vừa hay có mặt trong sảnh vội tiến lên đỡ thân thể lung lay của Tô Hoàng.

Mặc dù không khí bên trong ***g ngực dường như đã đè ép thoát cả đi, trán cũng căng phồng, nhưng Tô Hoàng vẫn cắn răng bấm tay Nam Cận, hỏi dằn từng câu từng chữ: “Ngươi nói cho ta biết, Tiễu Địch… Y sao rồi?”

Nam Cận sửng sốt, vẻ mặt có chút bất ổn, miễn cưỡng cười nói: “Không phải nói y có nhiệm vụ…”

“Nghĩa là y còn có thể trở về phải không?” Tô Hoàng tựa như bắt được sợi rơm cứu mạng buộc chặt vào ngón tay mình, cho dù biết là nói dối, cũng tham lam muốn có được đáp án mình mong muốn.

Nhưng Nam Cận lại là vẻ mặt lưỡng lự, liếc nhìn Vô Cán.

“Sao ngươi biết?” Vô Cán cẩn thận hỏi một câu.

Tô Hoàng cảm thấy như có một sợi dây rất mỏng siết chặt quanh trán hắn, trước mắt mờ mịt, nhưng nói không nổi có phải là cảm giác đau đớn hay chăng.

Tay trái run run, tay phải giơ qua đè lại, hai tay cùng run lên, bất kể dùng lực thế nào, cũng không thể nắm thành đấm.

Trong chớp mắt ấy, trong lòng có loại sợ hãi điên cuồng, chống đỡ chạy suốt một đường nghe một câu nói kia, tức thời cảm thấy cả người hoảng hốt muốn bỏ chạy.

“Không có chuyện gì… Không có chuyện gì…” Tô Hoàng hít vào, mấp máy môi lẩm bẩm với chính mình, “Nam Cận còn chưa trả lời, không nhất định là có chuyện… Đừng sợ…”

“Tô Hoàng…” đặt tay lên vai người bạn của mình, sắc mặt trắng như tuyết, “Ngươi hãy nghe ta nói…”

Tô Hoàng nâng mắt, chỉ thoáng nhìn hắn, lại theo bản năng mà rụt vai, ra sức lắc đầu: “Không, ta không muốn nghe nữa, Tiễu Địch lập tức sẽ tới, ta phải ra ngoài chờ y, ta không có thời gian…”

Phải đợi Tiễu Địch đến, cho nên không rảnh, không thể nghe, cái gì cũng không thể nghe.

Cộng sự không nóng tính như mình, có đôi khi chờ y đến, phải rất kiên nhẫn mới được.

Lùi hai bước, ngồi thụp xuống. Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh lạ thường, không biết là Nam Cận đã thôi nói, hay là màng tai đã cưỡng chế khép lại. Chỉ cảm thấy giữa mông mông lung lung, xung quanh sáng lên rồi lại tối đi, tối đi rồi lại sáng lên, không ngừng có bóng người ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, giống như có ý định chặn đường Tiễu Địch đến đây.

“Các ngươi tránh ra một chút”, Tô Hoàng ngẩng đầu nói, “Tránh ra, để y còn đến”

Có ngón tay lành lạnh áp lên bờ má, trong chút giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi, thấy hai mắt Nam Cận đỏ lên, nghe thấy hắn một lần lại một lần thuyết: “Xin lỗi…”

Không biết vì sao hắn lại muốn nói xin lỗi, cũng không muốn biết.

Có người ở phía trước bắt lấy vai hắn dùng sức mà lay, vừa lay vừa lớn tiếng nói: “Tiễu Địch đã chết! Y đến lúc chết vẫn luôn là một chiến sĩ anh dũng, cho nên ngươi đừng có như thế này!”

Tô Hoàng lại cố rụt lùi về sau, nhắm mắt gạt bỏ thanh âm ban nãy, xoa dịu bản thân nói: “Không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy…”

Bởi vì nếu nghe thấy, Tiễu Địch sẽ thực sự không trở về được nữa.

Đến lúc đó, ngay cả chờ đợi, đều trở thành một loại hi vọng xa vời.

Tô Hoàng nguyện ý khẩn cầu tất thảy những gì có thể khẩn cầu, chỉ cần có thể chờ đợi, chờ đợi ngày nào đó y trở về bên mình.

“Tân công tử, để tôi chăm sóc Tô Hoàng, cậu nên nghỉ ngơi thêm một chút”. Vô Cán đóng chặt cánh cửa sổ khép hờ, khom người đi tới bên người Nam Cận.

“Đã hai ngày rồi, hắn gần như không ăn gì cả”, Nam Cận nhìn Tô Hoàng đầy lo lắng, “Ta biết hắn sẽ đau khổ như vậy, cho nên mới quyết định giấu được bao lâu thì giấu”

“Chung quy cũng chẳng thể giấu nổi một đời”, Vô Cán khuyên nhủ, “Cậu cũng đừng quá lo lắng, chờ Tô tướng quân bọn họ vào kinh, có người nhà an ủi, có thể dần dần tốt hơn”

“Hi vọng là như vậy”. Nam Cận chậm rãi đứng lên, vừa kéo áo choàng trên vai, liền có một người hầu xuất hiện trước cửa nói: “Tiết tiên sinh có việc gấp, đã vào trong”

Giọng nói chưa tắt, Tiết tiên sinh quả nhiên đã bước vào, vội vã nói: “Cuối cùng đã tra ra hành tung lão Ngư”

“Ừ?” Nam Cận quay qua nhìn Tô Hoàng, dời bước sang phòng bên, hỏi, “Nếu đã tra ra, hành động càng nhanh càng tốt”

“Phải, lão đã trốn thoát mấy lần, lần này không thể tuột tay nữa”

“Nhân thủ đủ chứ?”

“Nhân thủ cho tới giờ chưa bao giờ đủ…” Giọng điệu Tiết tiên sinh có chút trào phúng, “Hộ vệ lão Ngư tặc đều là cao thủ võ công xuất sắc, binh sĩ bình thường căn bản đuổi còn không kịp, ngay cả Mục Tiễu Địch thân kinh bách chiến lần trước cũng không… Ai… Không nói nữa, may mà thực lực bọn chúng cũng đã tổn thất không nhỏ, chỉ hi vọng giảm thương vong xuống mức thấp nhất…”

“Để ngừa vạn nhất, vẫn nên mang thêm nhiều người, Ngư Khánh Ân không phải hạng vô danh tiểu tốt, càng cẩn thận càng tốt…”

“Ừ”. Tiết tiên sinh gật đầu, vừa mới ngẩng lên, không khỏi giật người, “Tô Hoàng… Ngươi sao thế…”

“Đưa tôi đi cùng”. Tô Hoàng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng bên, hai má tái mét, môi mím thành một đường cong cứng ngắc, “Không phải nhân thủ không đủ sao? Tôi cũng là một chiến sĩ, khi có nhiệm vụ không phái tôi đi, cộng sự của tôi sẽ nghĩ thế nào?”

“Nhưng ngươi…” Tiết tiên sinh đang muốn nói gì đó, Nam Cận chợt đè tay ông lại. “Để hắn đi đi. Tô Hoàng nói không sai, hắn… chính là một chiến sĩ”

Tiết tiên sinh nhìn Tô Hoàng thật sâu, nặng nề gật đầu, nói: “Được, nếu muốn đi, sẽ không cho phép mắc sai lầm!”

“Ngài yên tâm…” Tô Hoàng nâng hai mắt giá băng, “Tôi tuyệt đối sẽ không… liên lụy bất kì huynh đệ nào…”

“Tôi cũng đi”, Vô Cán đột nhiên chen vào, “Thêm một người thêm một phần sức, cũng ít một phần nguy hiểm. Hơn nữa tôi rất hiểu Ngư Khánh Ân người này, nhất định sẽ có ích”

Tiết tiên sinh lại quay qua nhìn thật sâu vào Vô Cán, trên khuôn mặt khô khan lại hiện lên nét cười, “Muốn đi thì cùng đi thôi, lão Ngư tặc lần này, nhất định trốn không thoát. Để không lộ tin tức ra bên ngoài, đêm nay chúng ta sẽ hành động, hai người trước tiên nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng, giờ tý gặp nhau ở cửa đông”

“Rõ!” Tô Hoàng và Vô Cán đồng thanh đáp.

Nam Cận đứng đằng sau, đăm chiêu nhìn hai người kia, trên mặt lộ ra nét ưu thương ngập ngụa khó có thể tiêu tán.

Sau khi quyết định tham gia nhiệm vụ, Tô Hoàng nỗ lực phấn chấn tinh thần, không chỉ ăn một chút gì đó, còn ngủ hai canh giờ. Ngủ dậy mới bắt đầu kiểm tra binh khí cùng y phục dạ hành.

Cửa phòng cót két một tiếng, Nam Cận chậm rãi đi vào, trong tay cầm một gói vải nhỏ đặt qua bên, một bên yên lặng giúp Tô Hoàng chuẩn bị trước trận chiến, một bên tận lực dùng ngữ điệu bình thường nhất căn dặn hắn một số chuyện.

Sau gần nửa canh giờ, tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, lúc này Nam Cận mới đi tới mép giường ngồi xuống, quan sát sắc mặt Tô Hoàng một chút, vẻ mặt buồn bã.

“Ngươi không cần lo cho ta”, bên môi Tô Hoàng cong lên nét cười nhàn nhạt, “Ta biết mình đang làm gì”

Nam Cận buông rủ hàng mi tựa lông vũ, hai tay siết chặt bả vai Tô Hoàng, lại chầm chậm thả lỏng, gượng gạo hít vào, mỉm cười nói: “Nhìn ngươi xem, ăn mặc phong phanh như thế, hiện tại dù sao cũng là đêm đông, coi như là ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không thể…”

“Không sao, ta không lạnh”, Tô Hoàng lẩm bẩm, “Hiện tại bất luận thế nào, đều không cảm thấy lạnh…”

Nam Cận không tiếp lời, cởi túi vải mình mang đến, lấy ra một chiếc áo lót bông dày, run run mở ra trước mặt Tô Hoàng.

“Đây là cậu ấy làm… Ngươi cũng biết, cậu ấy rất thông minh khéo léo, cái gì cũng đều tự làm…”

Tô Hoàng có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc áo lót bông này, mặc dù Nam Cận nói không rõ ràng, nhưng nháy mắt hắn đã hiểu, môi run run, mắt đã không nhịn được dâng lên một tầng lệ.

“Mặc vào đi, mặc nó, giống như có Tiểu Lục bảo hộ ngươi, ta cũng có thể an tâm một chút…”

“Tiểu Lục…” Ngón tay Tô Hoàng khẽ mơn man đường biên chiếc áo bông, bên trong con ngươi từng đợt từng đợt sóng trào lên, “Tiểu Lục… Ngươi biết Tiểu Lục…”

“Đúng vậy, ta biết cậu ấy… Từ bé, bởi vì thúc thúc ký thác rất nhiều kỳ vọng vào ta, cho nên ngay cả mọi người ở Giang Bắc cũng rất ít gặp qua ta. Có một năm, ta bị bệnh nặng, vừa vặn khi đó Tiểu Lục đang chịu huấn luyện ở chỗ Tiết tiên sinh, để ta không khỏi quá cô đơn, thúc thúc phá lệ cho phép Tiểu Lục làm bạn với ta… Khoảng thời gian hai năm ấy, chúng ta ở bên nhau, cậu ấy thường nói về ca ca song sinh của mình, nói rất nhiều, cho nên lần đầu nhìn thấy ngươi, đã nhịn không được nghĩ, người này, nhất định là anh trai Tiểu Lục, hắn có… thực sự giống như lời Tiểu Lục nói không…”

Tô Hoàng cảm thấy con mắt như tan ra, nước mắt nóng hổi trượt dài trên má, rơi lên mặt chiếc áo bông mềm mại.

“Mặc vào đi, Tiểu Lục nhất định cũng mong lúc này, ngươi cảm thấy ấm áp một chút…” Nam Cận nhỏ giọng nói, chầm chậm tròng áo cho Tô Hoàng, giúp hắn chỉnh sửa áo, cài khuya, rồi choàng y phục dạ hành màu đen ra bên ngoài.

Nhìn nhau không nói gì, thời gian tích tắc trôi đi, xa xa truyền đến tiếng trống canh, trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng tiếng như xao vào lòng.

“Không còn sớm nữa, xuất phát thôi”. Vô Cán xuất hiện ở cửa, nhỏ giọng giục nói.

Nam Cận hơi xao động sóng mắt, thả hai tay, đứng dậy.

“Tô Hoàng, bảo trọng”

Tô Hoàng gật đầu, không trả lời, vươn tay cầm lấy song đao của mình, cùng Vô Cán bước ra khỏi cổng phủ.

Gió đêm mang theo hơi tuyết căm căm quất vào mặt, nhưng tâm đã đóng băng sẽ không cảm thấy rét lạnh. Con đường dài không một bóng người thoạt nhìn thê lương cô tịch, trong tiếng gió miết qua y phục dạ hành, Tô Hoàng im lặng đi về trước, mặc dù Vô Cán liên tiếp ngoảnh lại nhìn hắn, nhưng nhìn không ra nội tâm hắn đang thực sự nghĩ gì.

Chú thích:

[1] tế phụ: đại thần phụ chính, giống như tể tướng.

(*) Ngoài lề chút nhé ^^ Trên thực tế, Nam Cực tinh chính là sao sigma octantis (σ Oct, σ Octantis), đôi khi còn được gọi là Polaris Australis, nằm trong mảng sao Trapezoidal, thuộc chòm sao Nam Cực (Octans). Là một hằng tinh phát sáng rất mạnh. Nó lệch khỏi vị trí Nam Cực khoảng 1 độ. Tuy nhiên nó không có tác dụng dẫn đường như sao Bắc Cực vì mắt thường rất khó nhìn thấy được nó và muốn quan sát được đòi hỏi phải có điều kiện lý tưởng. Chú vậy để mọi người liên hệ thêm về ý nghĩa cái tên Nam Cực Tinh ^^
Chương trước Chương tiếp
Loading...