Nắm Lấy Tay Anh

Chương 7



- Này con kia! Đừng tưởng mày bận rộn mà mày có quyền bỏ quên tao nhé! Dậy mau, mặt trời lên đến đỉnh rồi mà còn nằm đây trùm chăn ngủ được à?

Hà Trang vừa gào lên vừa dùng tay kéo phăng cái rèm cửa sổ của bạn mình, khi ánh nắng đã soi thẳng vào khuôn mặt Minh Anh, Trang mới nhảy bổ lên giường, vỗ vỗ liên tục vào hai bên má cô gái nhỏ vẫn đang say giấc nồng.

- Ôi mẹ ơi, cho con ngủ thêm đi! Hôm nay là chủ nhật mà. – chẳng buồn mở mắt, Minh Anh cứ vừa lấy tay che mặt vừa léo nhéo nói.

- Cái con này, dậy đi! Ngủ như lợn ý! Dậy nhanh lên!

Bấy giờ hình như mới hình dung ra một chút là người đang gân cổ nói không phải mẹ thân yêu, mà mẹ cô cũng chẳng bảo giờ gọi con dậy một cách bạo lực như vậy. Minh Anh nheo nheo con mắt cố nhìn xem thể loại quái thai nào đang ngồi trên bụng mình. Quả nhiên kể cả khi mộng du cô cũng có thể đoán được cái giọng the thé ấy là của ai. Cô bực bội làu bàu:

- Sao thế? Trời sập à? Nếu không phải thì tránh sang một bên, hoặc chui vào đây ngủ với tao đi. Hôm qua tao rất vất vả, nên chỉ muốn ngủ cả ngày hôm nay thôi.

- Vất vả á? Bận tí tởn ở cạnh anh trưởng phòng đẹp trai thì có? Dậy nhanh đi, không tao dội cho gáo nước bây giờ.

- Dội mau đi! Hôm qua tao cũng chưa kịp tắm đây. – Nói đoạn cô gái quay mặt vào tường, kéo chăn kín tận cổ rồi lại nhắm mắt để ngủ tiếp.

Đúng là hết thuốc chữa, Trang không còn cách nào để mà đối phó với cô bạn thân khác người của mình. Cô gái luồn tay vào trong chăn kéo lên đủ một chỗ để có thể nhẹ nhàng chui vào, Trang cố nằm sát vào người Minh Anh, vòng tay sang ôm con bạn, ra vẻ kiểu đã buông tha. Thấy cuối cùng Trang đã bỏ cuộc, Minh Anh mừng thầm, tìm một tư thế thoải mái nhất để nằm ngủ. Chỉ chờ có thế, nhân lúc người ta có sơ hở, Trang dùng bàn tay lạnh như đá dí vào bụng Minh Anh. Chẳng cần tới hai giây, cô gái tội nghiệp đã hét ầm ĩ hết cả lên, lập tức tung chăn ra để thoát khỏi vòng vây truy sát của mụ phù thủy.

- Mày bị điên à? – nạn nhân lúc này đã đứng bật dậy, cơn buồn ngủ ban nãy đã hoàn toàn tan biến.

- Không thế mày còn lâu mới chịu dậy. Thôi nào, đi đánh răng thay đồ đi, hôm nay tao có mấy việc muốn nhờ mày.

- Việc gì?

- Cứ đi thì biết, hỏi nhiều thế làm gì?

Không còn cách nào khác, Minh Anh đành miễn cưỡng vớ cái chun buộc tóc trên bàn vừa đi về phía nhà tắm vừa cố định mái tóc lại. Mất 15 phút, cô gái đã tỉnh táo đứng trước mặt Trang, sau khi mặc bộ đồ mà Trang chọn sẵn thì hai người cùng đi xuống nhà. Minh Anh chẳng biết mình bị đưa đi đâu, cô chẳng dám ho he câu nào, chỉ biết ngồi ngoan ngoãn sau yên xe của Trang.

Đi mãi cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa một nhà hàng, Minh Anh theo lệnh chưa được vào mà phải chờ bạn đi cất xe trước. Gió thổi từng đợt lạnh buốt, đứng ở một góc cũng tương đối kín rồi mà Minh Anh vẫn run cầm cập, hai hàm răng không ngừng đập vào nhau. Những ngày thế này, chỉ phù hợp chui trong chăn thôi, chẳng biết tại sao cô lại bị đứa bạn dở hơi kia lôi đến đây.

Đúng lúc đang làu bàu thì nghe tiếng chân người đi đến, Minh Anh ngó ra vì cứ nghĩ là bạn mình, nào ngờ không phải. Trước mắt cô là người quen lâu ngày không gặp. Phải, không ai khác ngoài Tú, con người bội bạc đã bỏ rơi cô, anh ta lại còn đang tay trong tay với một cô gái lạ. Cô tròn mắt nhìn, không nói được lời nào, chỉ biết dõi theo họ, Tú cũng hoàn toàn không tỏ ra là mình có quen biết với cô. Tim Minh Anh như đông cứng cả lại, cô thật không thể tin vừa mới đây thôi cô và anh còn vui vẻ với nhau, vậy mà giờ đây anh đã đang cười nói thân mật với một cô gái khác. Cuộc đời này thật quá tệ, khi người ta không muốn lại toàn đưa đến những chuyện phức tạp. Minh Anh thắc mắc sao anh nói là anh đi xa, chưa biết bao giờ mới về, thế mà anh lại làm gì trước mắt cô không biết. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hôm nay quả là một ngày xui xẻo đối với cá nhân Minh Anh mà nói. Giá mà lúc này cô có chút dũng khí, chắc chắn cô sẽ tới tát cho anh vài cái. Đáng ra anh ta nên biến cho khuất mắt cô đi thì Minh Anh còn thoải mái.

Nhìn nhau một lát, Minh Anh chủ động lướt ánh mắt của mình ra hướng khác, không thèm quan tâm tới con người bội bạc đó thêm một giây phút nào nữa, chính thức loại bỏ kí ức về anh ta ra khỏi bộ nhớ. Còn Tú và cô gái vốn vẫn đang bước đi rất đều chân thì cũng không có ý định dừng lại.

Mất thêm vài phút đứng run cầm cập trong cái lạnh cắt da cắt thịt, cuối cùng thì Minh Anh cũng thấy mụ phù thủy quái thai kia xuất hiện. Cô nàng thậm chí còn chẳng hề tỏ ra hối lỗi, không những thế còn nhe nhởn cười rồi tự tiện kéo tay Minh Anh đi. Vào bên trong nhà hàng đúng là một thế giới khác hẳn, ở đây rất ấm và không khí cũng rất thoải mái, dễ chịu. Sau khi người quản lý được Trang cho biết là hai cô gái đã đặt bàn trước rồi thì chị ta liền nhanh chóng đưa hai nàng đến với cái bàn đẹp nhất nhà hàng, nó nằm ở bên cửa kính, có một tầm nhìn thoáng, khung cảnh đẹp. Ngồi từ đây có thể thấy toàn bộ bầu trời âm u, xám xịt và lạnh lẽo ở bên ngoài, không chỉ thế, ngồi ở đây còn có khả năng bao quát toàn bộ nhà hàng. Minh Anh cảm thấy cũng đỡ bực mình hơn, ít nhất thì cô sẽ có một bữa ăn ngon ở một nhà hàng sang trọng, đẹp đẽ.

- Hai chị dùng gì ạ? – người phục vụ lặng lẽ đưa hai cuốn menu để lên mặt bàn rồi hỏi.

- Ừm, mày mời tao thì giới thiệu đi, ở đây có món gì ngon? – Minh Anh vừa tranh thủ lướt qua menu vừa hỏi cô bạn mình.

- Thực tình, cũng là lần đầu tao đến đây, chẳng biết nữa. – Trang bối rối.

- Trời ạ! – Minh Anh thở dài ngao ngán.

Mặc kệ cô nàng lười biếng đang than thở, Trang quay ra người phục vụ kia và hỏi:

- Anh ơi, ở đây mình có món gì ngon anh nhỉ? Có thể giới thiệu cho bọn em không?

Nhận được lời đề nghị, anh chàng đeo bảng tên Lê T.Cường liền hào hứng liệt kê một loạt cái tên mà chỉ nghe thôi đã thấy dãi chảy thành dòng rồi. Nhưng vẫn cố gắng giữ lý trí, Minh Anh nhanh chóng liếc qua giá tiền những món ăn đó trước khi đưa ra quyết định chọn lấy hai suất ăn phù hợp với chỉ tiêu đề ra nhất. Gì thì gì, tiết kiệm vẫn là thượng sách.

Sau khi Cường hoàn thành nhiệm vụ của mình, anh nhanh chóng đi về phía bếp. Tại bàn lúc này chỉ còn hai cô gái, bấy giờ Minh Anh mới gặng hỏi:

- Nói thật đi! Thực ra mày lôi tao đến đây là có mục đích gì? Trời thì rét căm căm, lôi con nhà người ta đi 7, 8 cây số tới một cái chỗ lạ hoắc. Chắc chắn là mày giấu tao điều gì đúng không?

- Giấu cái đầu mày ý! Chị đây có ý tốt còn nghi ngờ này nọ, chắc phải cho mày ăn quả đấm may ra mới tin tao trong sáng mất thôi.

- Thật là không có mưu đồ gì chứ?

- Tao đùa mày làm gì? Chẳng qua thấy mày thoát nạn vụ lão dê xồm, muốn đưa mày đi giải xui thôi. Với cả lâu quá rồi không rủ mày đi chơi, nhân tiện nhà hàng này đang có đợt khuyến mại nên cho mày đi giải ngố luôn.

- Thế à? Thế mà tao cứ tưởng… – Minh Anh thấy tội tội cho bạn vì bị mình đổ oan.

- Vâng, tưởng cái con khỉ ý. Thôi, tao phải vào toilet cái đã, mày cứ ở đây đợi tao nhé!

- Ừ, đi nhanh đấy! – Minh Anh cố nói nốt trước khi Trang đứng dậy.

Bạn đi rồi, Minh Anh chỉ còn biết lặng lẽ đưa mắt ra ngoài trời giả bộ ngắm cây ngắm cối cho có việc làm. Buổi trưa ở nhà hàng này khách cũng không đông lắm nên không khí rất yên tĩnh, dễ chịu. Chỉ vài phút sau khi Trang đi, người phục vụ đã mang đồ ăn ra và bày biện đẹp đẽ trước mắt cô gái, Minh Anh nhìn thấy mà dạ dày sôi lên sùng sục, từ tối qua tới giờ mới lại được ăn. Cô thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể ăn thêm vài suất bự nữa.

Thế nhưng mà đợi 10 phút rồi vẫn chưa thấy bạn quay lại, Minh Anh bắt đầu sốt ruột, con khỉ đó đi nặng hay sao mà lâu thế không biết. Cô định đứng dậy vào toilet tìm nhưng lại không nỡ bỏ rơi cái bàn ăn thịnh soạn, với cả cô mà đi nhỡ người ta tưởng cô không ăn nữa rồi dọn đi mất thì làm thế nào. Nghĩ vậy, cô gái đành rút điện thoại ra gọi cho Trang xem sao.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời…”

Trời ạ! Sao lại có tiếng trả lời tự động được nhỉ, Minh Anh hoảng hốt, cô nhìn lại màn hình xem mình có ấn đúng số không, nhưng tất nhiên không thể sai rồi. Cô gái vừa lo vừa cố tự an ủi mình rằng chắc không đến nỗi cô lại bị con bạn thân chơi xỏ đâu, đây không phải ngày cá tháng Tư, chắc Trang không dám bỏ bom cô đâu. Nhưng nếu thế thật thì nguy quá, cô còn có mỗi một ít tiền mặt, tháng này lại chưa có lương, trong thẻ cũng chỉ còn có vài trăm, chẳng biết có trả nổi cho hai suất ăn ngon lành cùng chai rượu vang hảo hạng mà con nhỏ Trang cố tình gọi thêm kia không nữa. Nhìn cái bàn, rồi lại nhìn cái túi xách, hay đúng ra là cái ví để trong túi xách, Minh Anh chỉ muốn khóc. Lòng thầm nghĩ không biết mình xin ở lại rửa bát thuê để trả tiền ăn người ta có đồng ý không.

Đúng lúc đang băn khoăn lo lắng đủ điều thì ở một góc nhà hàng lại phát ra mấy tiếng chói tai như có người đang thử micro. Minh Anh đưa mắt ra nhìn thì mới biết rằng ở đây còn có cả một sân khấu nhỏ có đủ piano, guitar, organ, trống,… chắc là để tùy khách ngẫu hứng hoặc để phục vụ cho nhu cầu thưởng thức nhạc sống trong khi dùng bữa của khách hàng. Bấy giờ Minh Anh mới thực sự ấn tượng với nhà hàng này. Với một diện tích rộng, vị trí đẹp, cách bày biện thông minh, tinh tế, trang nhã, nhà hàng đã gây hứng thú cho khách rồi, giờ lại còn thêm một thực đơn ngon miệng vừa mắt và một bữa tiệc âm nhạc thỏa mãn đôi tai nữa. Trời ạ, Minh Anh bắt đầu yêu nơi này mất rồi. Cô hồi hộp chờ xem ai sắp lên sân khấu.

Sau một lúc đợi nhân viên lắp đặt hoàn thành việc chuẩn bị, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nhân vật chính. Trong bộ đồ tuxedo lịch lãm, mái đầu chải chuốt gọn gàng trông Mạnh Tùng bảnh bao hơn ngày thường nhiều quá. Minh Anh nhận xét vẩn vơ khi thấy chàng trai kia cúi đầu chào khán giả. Sau đó cô gái mới ngớ người ra, phải rồi, thằng bạn mù tịt về âm nhạc của cô đang làm gì ở trên sân khấu trước bao nhiêu người thế kia. Mà đáng ra phải hỏi hắn ta làm gì ở nhà hàng này mới đúng. Minh Anh thực sự ngạc nhiên, cô cứ tròn mắt nhìn thằng bạn điển trai của mình hết cười rồi lại nháy mắt với vài bà cô trung niên ngồi ở phía trái sân khấu. Sau màn chào hỏi, Tùng nhanh chóng ổn định vị trí của mình sau chiếc piano, anh cúi đầu, ghé sát miệng vào micro nói như thì thầm, giọng vừa ngọt vừa ấm:

- Xin chào tất cả các vị khách quý! Hôm nay tôi xin mạn phép làm phiền bữa trưa ngon lành của các vị. Vì tôi có một việc quan trọng cần làm lúc này nên đã lên đây trước khi được sự đồng ý của các vị, nếu khiến mọi người không thoải mái thì xin hãy thứ lỗi cho tôi. Còn nếu yêu thích tiếng đàn của tôi, hi vọng các vị sẽ quay lại đây thường xuyên bởi tối nào tôi cũng chơi nhạc cho nhà hàng… – dừng lại vài phút như để lấy thêm cảm xúc, Tùng nói tiếp – Sau đây, tôi xin đàn một bản nhạc để gửi tới người con gái mà tôi yêu, bản nhạc này cô ấy rất thích, hi vọng nghe xong cô ấy có thể hiểu được tình cảm mà tôi dành cho cô ấy.

Một tràng pháo tay nổ ra hưởng ứng Tùng.

Còn Minh Anh chỉ biết tròn mắt nhìn, tự hỏi không biết cậu ấy làm thêm cả ở đây từ bao giờ. Mà làm gì không làm lại đòi chơi piano. Minh Anh cảm giác là mình nghe nhầm. Bởi theo trí nhớ mà cô gái đang cố lục lọi thì bạn cô vốn là những đứa không có hứng thú gì với âm nhạc hay thậm chí là nghệ thuật nói chung. Mấy đứa đó chỉ biết nghe những sản phẩm mang tính thị trường, thời điểm chứ đâu có yêu thích gì việc chơi nhạc cụ hay chỉ đơn giản là đọc nhạc, có lẽ một nốt nhạc bẻ đôi cũng chẳng nhớ ý chứ. Ấy vậy mà Tùng lúc này lại đang chễm chệ ngồi ở sau chiếc đàn bóng loáng đẹp đẽ kia, không biết có làm nên trò trống gì không nữa. Minh Anh không dám tin vào những gì mình sắp nhìn thấy, cô cố lắng tai nghe xem tài cán bạn mình đến đâu.

Thế rồi, ngay từ những nốt nhạc đầu tiên Tùng đã khiến Minh Anh sửng sốt. Cô thực sự bị sốc mạnh, toàn bộ giác quan trên người Minh Anh như đang cố làm việc hết sức theo lệnh của cô chủ. Nhưng kì lạ là cô không sốc vì cách chơi đàn điêu luyện của Tùng mà là ở bản nhạc anh đang chơi. Đó chẳng phải là… bản nhạc mà cô thích sao? Minh Anh chỉ muốn có thể chắc chắn rằng những suy đoán và linh cảm của mình là sai. Trớ trêu thật, lần đầu trong đời cô lại mong muốn một điều ngớ ngẩn như thế. Nhưng quả thực không thể sai được, Minh Anh càng nghe càng thấy rõ sự quen thuộc ấy. Đó đích xác là bản A letter, một bản nhạc vô cùng hay mà cô nàng Yukie Nishimura đã từng thể hiện rất thành công. Hơn hết, đó là bản nhạc mà Minh Anh thích nhất.

Không lẽ nào đối tượng tỏ tình mà Tùng đang hướng đến, người đã khiến anh dày công sắp xếp chương trình đặc biệt này để dành tặng lại chính là cô. Minh Anh tự hỏi rồi lại tự phủ định tất cả mọi suy đoán của mình. Nhưng khó mà có sự trùng hợp đến khủng khiếp thế. Nếu quả thực đối tượng mà Tùng hướng tới không phải Minh Anh thì chắc cô phải gặp cô nàng đó một lần mới được, bởi họ có sở thích giống nhau quá mà. Còn trong trường hợp Minh Anh chính là cô gái đó thì nguy rồi, cô đã chính thức rơi vào hoàn cảnh khó xử nhất quả đất. Cô không muốn mất đi một người bạn chí cốt, nhưng lại cũng không thể đồng ý chấp nhận tình cảm của Tùng.

Đối với cô đúng là Tùng rất quan trọng, giống như một phần cuộc sống của cô nhưng không phải là kiểu có thể yêu nhau được, cô chỉ coi anh là một người bạn tốt, một người anh em thân thiết trong gia đình. Minh Anh thậm chí còn chưa quên nổi Tú nữa mà, giả sử cô có thể chấp nhận Tùng thì cô cũng sẽ không làm thế, như vậy chẳng khác nào đưa Tùng vào vị trí thế thân cho Tú. Trên đời này, có những người chỉ có thể mãi mãi là bạn chứ không thể tiến xa hơn. Và với Minh Anh thì Tùng chính là người như vậy.

Cô gái cứ đưa mình đi theo những suy luận và nghĩ ngợi miên man mà quên cả việc thưởng thức bản nhạc. Cho tới khi cô bừng tỉnh khỏi con mộng mị thì cũng là lúc Tùng đã chơi đến những nốt nhạc cuối cùng, những ngón tay uyển chuyển đi lại trên những phím đàn trông đẹp mắt và chuyên nghiệp như một nghệ sĩ thực thụ. Bản nhạc vừa dứt, cả nhà hàng như vỡ òa trong sự thích thú, những tràng pháo tay nổ ra không ngớt. Bấy giờ Minh Anh mới để ý và nhận ra rằng nhà hàng không vắng khách như cô tưởng, chẳng qua cô chưa nhìn tới những cái bàn kín người ở trên tầng mà thôi. Nhà hàng mà được xây dựng như nhà hát vậy, thật đáng nể.

Trong khi đưa mắt ra cố bao quát xung quanh thì Minh Anh lại khựng lại trước ánh mắt của Tú, anh đang ngồi ở ngay sát mép lan can tầng hai và nhìn cô chăm chú. Trời đất quỷ thần, cô gái khẽ lẩm bẩm, tự nhủ chắc là mình gặp ảo giác. Cô vội vã cụp mắt xuống để tránh cái nhìn của anh chàng kia, nhưng tay chân lại bắt đầu lóng ngóng. Chắc anh cũng nhận ra bản nhạc kia là dành cho cô. Thật sự là không bình tĩnh nổi, Minh Anh giả vờ rút điện thoại ra kiểm tra như để làm bộ là mình không chú ý tới Tú, nhân lúc ấy cũng cố gọi lại cho Trang xem sao. Nhưng đương nhiên không gì có thể thay thế được giọng nói quen thuộc của nhân viên tổng đài. Minh Anh bực bội cúi xuống bắt đầu ăn mà không thèm chờ Trang thêm nữa. Cô nên kết thúc bữa trưa thịnh soạn thật nhanh và trốn khỏi đây càng sớm càng tốt. Đúng lúc ấy thì Tùng đi tới, anh ngồi ngay ngắn trước mặt Minh Anh và mỉm cười thân thiện:

- Thấy sao? Bản nhạc hay chứ?

- Ừ, hay lắm. Mày làm ở đây từ bao giờ vậy? Mà mày bắt đầu học đàn từ lúc nào, sao không kể gì cho bạn bè? – Minh Anh vẫn tiếp tục việc ăn, mắt không nhìn Tùng chút nào nhưng miệng thì vẫn đưa ra cả loạt thắc mắc. Cô chỉ lo mình mà nhìn cậu ta thì thế nào cũng để lộ sự bối rối.

Nhưng thật may có vẻ Tùng cũng không muốn bóc mẽ cô, anh vẫn bình thản:

- Học từ lâu lắm rồi, chẳng qua chưa bao giờ kể. Làm ở đây thì mới thôi, từ tuần đầu của tháng này. Thấy hay là tốt rồi? Có thích không?

- Không thể nói là không thích, đó là bản nhạc tao chưa bao giờ thấy chán khi nghe. Chẳng qua thay vì nghe Yukie chơi thì tao được nghe Tùng hâm chơi, nên cũng có chút mới mẻ.

- Có thể ngừng việc ăn lại vài phút và nhìn người đối diện mình không? Như thế là bất lịch sự lắm đấy. – Tùng chịu hết nổi cái kiểu của Minh Anh đành phải phàn nàn.

- Chịu khó chờ chút đi, tao ăn nốt rồi bọn mình đi chỗ khác nói chuyện. Ở đây có quá nhiều người, có cả những người tao không muốn thấy. Thế nên mày để yên cho tao ăn đi, mà chắc con Trang cũng không quay lại đâu, mày ăn đi cho đỡ uổng phí. Bữa này tao mời, yên tâm.

- Minh Anh! – Tùng bực bội thật sự, anh đang thể hiện sự chân thành, còn cô thì vẫn cứ chẳng coi anh ra gì cả.

- Đừng có réo tên tao lên nữa. Tập trung vào chuyên môn đi.

Không còn lời nào để nói, Tùng đành yên lặng ngồi chờ Minh Anh ăn cho xong phần của cô. Khi Minh Anh lấy giấy lau miệng và gọi phục vụ để thanh toán thì Tùng mới lại lên tiếng:

- Bữa ăn đã được thanh toán rồi. Nếu đã ăn xong thì chúng ta nên bắt đầu cuộc nói chuyện thôi.

- Ai trả vậy?

- Điều đó thực sự quan trọng sao? Nếu muốn đi chỗ khác thì đi, còn không thì mình nói luôn ở đây cũng được.

Biết là không thể né tránh thêm nữa, có vẻ như linh cảm của cô là hoàn toàn chính xác rồi. Chắc chắn 98% cô gái được tặng bản nhạc kia chính là mình, Minh Anh lo đến toát hết mồ hôi. Cô thở nhẹ, cố để nghĩ thật nhanh xem mình sẽ phản ứng thế nào trước khi quyết định đối mặt với sự thật. Cô bảo Tùng đứng dậy và hai người cùng ra về. Nhưng chẳng đi xa lắm, Minh Anh đột ngột dừng lại ngay trước mũi xe của Tùng:

- Chúng ta nên nói ở đây luôn.

- Ngoài này lạnh lắm, vào xe đi rồi nói.

- Không, nói ở đây đi. Vào đó tao sợ mình sẽ không giữ được bình tĩnh mà làm hỏng cái gì đó của mày.

- Sẽ không sao hết, cho dù là hỏng hóc gì cũng không sao. Vào xe đi!

Tùng kiên quyết, anh đã mở sẵn cửa phụ cho Minh Anh vào. Để sớm kết thúc thật nhanh mọi chuyện khó xử này, cô gái đành miễn cưỡng làm theo lời Tùng. Ngay sau khi anh ngồi vào ghế lái, Tùng lập tức vào vấn đề chính ngay:

- Điều đầu tiên, bản nhạc lúc nãy là dành cho em.

Da gà của tôi, Minh Anh thấy rùng cả mình trước chữ “em” kia, sao Tùng có thể nói nó một cách thuần thục và không chút ngượng ngập nào như vậy, nghe biến thái quá đi mất.

- Tùng à, đừng nói là… – Minh Anh lo lắng.

- Phải, anh đang tỏ tình với em đây. Anh muốn làm nó thật lãng mạn, nhưng em lại cố lẩn tránh, vậy thì cứ nói thẳng ra cho khỏi mất thời gian nhé. Anh thích em, thật sự rất thích và thích từ lâu lắm rồi. Em có đồng ý cho anh một cơ hội không?

- Tùng! Kì cục quá đấy!

- Chẳng có gì là kì cục cả, đó là tình cảm của một con người. Em không thể ngăn cấm nó.

Minh Anh rơi vào khủng hoảng, cô không còn tỉnh táo nổi, cô chẳng biết mình phải làm thế nào để thoát khỏi tình huống này. Nhắc mới nhớ, hóa ra là hắn đã cố tỏ rõ cho cô thấy từ lâu rồi nhưng cô không thèm để tâm đến. Nhớ cái lúc hắn đội mưa bão sang nhà cô hồi lớp tám vì nghe tin cô ngất xỉu vì sốt cao. Rồi cả những lần cô buồn hắn đều chủ động ở bên động viên, an ủi cô, đưa cô đi giải sầu, rồi cho cô mượn áo để lau nước mắt. Còn vụ lặn lội cả buổi trưa nắng vỡ đầu cùng cô đi khắp Hà Nội để tìm mua một món quà ưng ý nhất cho sinh nhật Tú. Gần đây còn đợi cô cả tiếng đồng hồ dưới cái lạnh tê buốt chỉ để đưa cô về vì không yên tâm, đợi lâu tới mức ngấm lạnh và phát sốt lên phải nằm nhà hai ngày liền. Đấy là còn chưa kể tới ti tỉ những chuyện nhỏ nhặt khác.

Quả thực Tùng đã làm cho cô rất nhiều thứ, quan tâm cô nhiều ơi là nhiều, và tất cả đều bắt nguồn từ cái tình cảm thầm kín kia. Thế mà cô chẳng biết gì cả, vẫn cứ ngây ngô nghĩ rằng đó là những gì bạn bè có thể làm để giúp đỡ nhau, hóa ra không phải thế, người ta có động cơ đàng hoàng. Minh Anh lúng túng, cô cứ ngồi nhìn mông lung vào khoảng không vô định, hai tay vần vò nhàu hết cả cái váy hoa xinh đẹp. Mất thêm một lúc cứ tự trách là bản thân quá vô tâm, giá mà phát hiện ra sớm hơn thì cô đã tạo ra khoảng cách giữa hai người rồi. Không còn cách nào khác, Minh Anh đành đề nghị:

- Có thể cho tao một khoảng thời gian nhất định để suy nghĩ không? Chuyện này bất ngờ quá, ngoài sức tưởng tượng của tao. Giờ tao chỉ muốn ở một mình thôi, lái xe cẩn thận.

Nói dứt câu, Minh Anh mở cửa xe bước xuống và đi nhanh về phía đường cái để bắt một chiếc taxi, cô chỉ muốn có thể trốn đi thật xa, cô không muốn phải đối diện với những vấn đề như thế này. Cô cứ trách Tùng mãi, cô không muốn mất đi một người bạn tốt như Tùng đâu. Nhưng sau chuyện này sao cô còn dám nhìn mặt cậu ấy theo cái cách như trước đây, cũng không thể thoải mái cùng nhau nói cười được nữa. Cô mà từ chối thẳng thừng thì có hơi quá đáng, nhưng không dứt khoát ắt sẽ làm cả hai cùng mệt mỏi. Minh Anh tự than thân trách phận, cuộc đời này đã có nhiều vấn đề cần cô quan tâm lắm rồi, giờ lại còn mọc ra vụ này, phức tạp chết đi được.

- Cháu muốn đi đâu?

Đang bận nghĩ thì bị lời của tài xế taxi cắt ngang, Minh Anh choàng tỉnh. Cô nhìn ra ngoài đường, cố để đoán xem mình ở đâu, cô định nhờ người ta đưa về nhà, nhưng với cái tâm trạng hiện tại cô cũng chẳng muốn nhốt mình trong căn phòng đó. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô khẽ nói nhưng cũng đủ để người tài xế kia nghe rõ. Ở ngã tư tiếp theo, chiếc xe đã quay đầu đi về một hướng khác.

Sau khi Minh Anh đi khỏi, Tùng vẫn còn ngồi lại trong xe, anh không thể nhúc nhích nổi, dẫu biết rằng chuyện này sẽ rất khó khăn nhưng nhìn thái độ của Minh Anh chẳng hiểu sao Tùng lại thấy thất vọng. Cô ấy thậm chí còn chả có tí tình cảm nào với Tùng. Anh chàng thở dài ngao ngán, đúng lúc ấy điện thoại trong túi kêu vang, Tùng trả lời một cách vô thức:

- Alô?

- Thế nào rồi?

- Thế nào là sao?

- Thì vụ tỉnh tò của mày ý, nó nói sao? Bây giờ nó có đấy không?

Nghe đến đây, Tùng mới đưa cái màn hình ra trước mắt, nhìn thấy tên Trang ở đó, anh mới than thở:

- Đi rồi. Tệ lắm. Tao chẳng có tí vị trí nào trong lòng Minh Anh cả mày ạ. Buồn quá!

- Thôi, cứ bình tĩnh, đã xác định trước là đánh trường kì rồi thì phải kiên nhẫn. Nó vừa mới chia tay Tú xong, có lẽ giờ chưa phải lúc. Chắc mày hơi nóng vội rồi.

- Thế sao mày không ngăn tao?

- Tao biết thế nào được, giờ mới nghĩ ra đấy chứ. Thôi, về nhà đi, ngủ một giấc cho khỏe, tối tao sang cùng mày bàn chiến lược.

- Ừ! Thế cũng được. Bye!

- Ừ, bye!

Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn với quân sư, Tùng nổ máy cho xe về nhà. Tối nay anh nghỉ làm ở nhà hàng. Tâm trạng này khiến anh không còn thiết tha làm gì nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...