Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi
Chương 2: Chương 2
Trong cốt truyện, Yến Cải có một người cha vô lại, nghiện rượu thích đánh đập vợ con, người vợ không thể chịu được đã trộm chứng minh thư của mình và bỏ trốn cùng người đàn ông kháC, từ đó Yến Cải trở thành túi xả giận, bắt đầu một tuổi thơ cực khổ.Yến Cải vẫn kiên nhẫn.Từ trước đến nay cậu rất kiên nhẫn, cho đến khi học xong cấp hai, dựa vào kiến thức của mình để lừa xin việc gia sư, kiếm được một số tiền rồi dọn ra ngoài sống.Nhưng chuyện Yến Cải kiếm tiền rất nhanh đã bị ba cậu biết.Ba của Yến Cải cho rằng số tiền Yến Cải kiếm được đương nhiên phải thuộc về ông ta, mỗi ngày chạy đến chỗ Yến Cải ở gây rắc rối, đòi tiền Yến Cải.Yến Cải không để ý, ba cậu tiếp tục gây rắc rối.Sau đó Yến Cải tức giận và đánh ba cậu.Ba cậu chính là một tên lưu manh vô lại,làm sao nhịn được chuyện như vậy, thấy con trai mình dám đánh ba ruột, ông ta tức giận lập tức gọi một đám bạn giang hồ đến hành hạ Yến Cải, một đám người ỷ vào người đông thế mạnh, cùng nhau đánh Yến Cải, cướp tiền của Yến Cải đi.Sau chuyện này, hoàn cảnh của Yến Cải càng trở nên khó khăn hơn, suýt nữa không đóng nổi học phí.Nhiều lần cậu trốn học đến công trường chuyển gạch kiếm tiền, trong quá trình chuyển gạch còn để lại để lại mầm bệnh, chỉ cần dùng lực cánh tay cậu sẽ run rẩy, mặc dù nhiều năm sau cậu trở nên già hơn, nhưng bởi vì lúc đó không kịp thời điều trị, lại tái phát.Lam Tiểu Thước nhớ lại nội dung cốt truyện, lại nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau.Cô đi tới đầu hẻm cẩn thận nhìn xung quanh.Rêu xanh lan tràn bức tường xi măng thiếu niên ngồi dưới đất ho khan, đầu tựa vào bức tường phía sau, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào mặt, ngũ quan tuấn mỹ nhuốm đầy máu đen, tóc mái ướt dán vào trán.Lam Tiểu Thước cảm thấy người này hẳn là Yến Cải.Cô không đợi thêm nữa, lao thẳng lên đập gã say rượu.Bọn say rượu hét lên: “Khốn khiếp”Lam Tiểu Thước cũng không sợ hãi, hô: “Tôi báo cảnh sát!!”Người say rượu nghe được những lời này,hắn lắc lắc đầu, vung cây gậy trong tay chạy tới đánh Lam Tiểu Thước.Cũng may Lam Tiểu Thước đã học được một chút công phu, hai ba chiêu đã hạ gục tên say rượu ngã gục xuống đất.Phanh một tiếng rơi xuống đất, ngõ nhỏ trở lại yên tĩnh.Lam Tiểu Thước phủi tay bước qua người say rượu trên đất, nhìn cậu một lúc, phát hiện người này quả nhiên là Yến Cải.Cô lấy khăn giấy lau vết máu trên mặt cho Yến Cải, lại lấy áo chống nắng đắp lên người Yến Cải.Yến Cải giơ tay túm lấy cánh tay Lam Tiểu Thước, hai mắt lại nhắm chặt.Lam Tiểu Thước hỏi: “Cậu còn tỉnh không?”Yến Cải không nhúc nhích, cả người cậu run rẩy, hô hấp nặng nề.Lam Tiểu Thước thấy cậu bị thương nặng, vội vàng dặn dò: “Cậu chờ tớ một lát, tớ đi gọi xe cứu thương.”Sau khi nói xong không dám gánh vác, đứng dậy chạy đến siêu thị bên cạnh.Tiếng bước chân của cô dần đi xa.Đợi đến khi không nghe thấy âm thanh nữa, Yến Cải ngồi dưới đất mới chậm rãi mở mắt, khôi phục ý thức.Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi cậu, xen lẫn mùi hoa nhài thoang thoảng.Yến Cải dựa vào tường, thần trí mơ hồ, qua thật lâu, trong đầu cậu nhớ lại giọng nói trong trẻo của cô gái, vừa rồi hình như...!có một cô gái cứu cậu.Kỳ lạ trên người truyền đến cảm giác kỳ lạ.Yến Cải giơ tay lên dùng đầu ngón tay chạm vào, chạm vào áo chống nắng bằng vải lụa.Một giây sau, trong cổ họng dâng lên một cỗ cảm giác chua xót khó có thể nói thành lời.cảm thấy như mình đã trở về thời thơ ấu, đứng trong một căn phòng tối tăm và chật hẹp,xung quanh là chai rượu và lon nước, khi bình thủy tinh đập xuống, cậu lớn tiếng khóc, khóc cầu người cứu cậu, nhưng vĩnh viễn không có ai xuất hiện.Nhưng lần này, cậu...!đã đợi được.Hô hấp Yến Cải trở nên nặng nề, cậu giơ tay lên cầm lấy áo đắp trên người mình, cánh tay bởi vì mất đi sức lực mà không nhịn được run rẩy.“......!Đây là áo của ai?”Đúng rồi, là của cô gái người đã cứu cậu.Yến Cải thất kinh bọc áo chống nắng lên ngực, khó khăn nghiêng đầu nhìn sang nhìn, không thấy bóng người nào.Cô gái đã cứu mình đã bỏ trốn.Tại sao...!chẳng lẽ nhìn mình bẩn thỉu, cho nên không muốn ở lại lâu sao?Yến Cải chống đỡ cơ thể đứng lên, cơ bắp cả người căng thẳng, quần áo dính đầy máu dính vào người, phác họa những đường cơ trơn nhẵn.Đầu ngõ, Bạch Kì Kì tình cờ đi ngang qua đầu ngõ ngẩn người.Bạch Kỳ Kỳ chính là chị họ của Lam Tiểu Thước cũng chính là nữ chính, tuy không biết mình là nữ chính nhưng có thể cảm nhận được mình may mắn hơn những người xung quanh, điều kiện cũng thuận lợi hơn những người xung quanh.Vì thế khi nghe thấy tiếng đánh nhau, cô ấy cũng không có mấy sợ hãi, đi tới xem.Chỉ là không nghĩ tới vừa đi đến đầu hẻm, tiếng ồn ào đã dừng lại.Bạch Kỳ Kỳ càng thêm hăng hái, nhìn về phía hẻm nhỏ.Trong con hẻm chật hẹp ánh trăng treo ở giữa.Dưới bóng tối hẹp dài, có một người trẻ tuổi dựa vào tường ngồi, quần áo cậu bẩn đến mức nhìn không rõ màu sắc ban đầu, lồng ngực phập phồng thở hổn hển dữ dội, thân hình trông rất gầy, nhưng mỗi một phần dường như chứa đựng sức mạnh.Đây là lần đầu tiên Bạch Kì Kì nhìn thấy hình ảnh gây ảnh hưởng như vậy.Cô ấy như bị ma ám đi vào trong hẻm, sững sờ hồi lâu nhỏ giọng hỏi nam sinh trước mắt : “Cậu không sao chứ?”Thiếu niên ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy máu, trông rất bi thảm.Ngay cả mắt cũng đỏ!Bạch Kỳ Kỳ bị dọa sợ đến mức vô thức lùi lại nửa bước.Thiếu niên kia dường như không nhận ra, giọng nói khàn khàn, mơ hồ hỏi: “Đó là cậu...!cứu tôi sao?”Bạch Kỳ Kỳ nghe xong hoảng hốt đang muốn nói không phải.Nhưng dưới ảnh hưởng của sự phù phiếm không thể giải thích được, cô ấy vô tình trả lời: “Uh.”Yến Cải thở hổn hển nói: “Cảm ơn.”Bạch Kỳ Kỳ chột dạ giải thích: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.”Yến Cải lại chống đỡ tinh thần lặp lại: “Cảm ơn cậu.”“Không có gì.” Bạch Kỳ Kỳ cúi đầu, nhìn thấy Yến Cải bị thương nặng như vậy, giọng nói ngọt ngào hỏi: “Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?”Yến Cải yên lặng ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ Kỳ.Đôi mắt cậu đen sâu thẳm, như có thể nhìn thấu vạn vật, Bạch Kỳ Kỳ nhất thời bị nhìn thì hoảng hốt.Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Yến Cải cụp mắt xuống sự kích động trong mắt cậu dần biến mất, trở lại trở thành bộ dạng bình tĩnh thờ ơ, chỉ mơ hồ mang theo một chút cáu kỉnh.Cậu khàn giọng hỏi: “Cô ấy...!ở đâu?”Chỉ là ba chữ này quá nhẹ, nhẹ đến mức Bạch Kỳ Kỳ nghe không rõ, cứ như vậy theo gió ấm trong hẻm trôi đi.Lam Tiểu Thước nói chuyện điện thoại xong, sợ Yến Cải bị ức hiếp nên nhanh chóng chạy về hẻm nhỏ.Khi nhìn thấy nhiều người ra khỏi con hẻm, cô sững sờ trong giây lát.Cô gái mang tất trắng đến đầu gối với chiếc nơ màu hồng...Hình như là chị họ của cô?Chết tiệt, sao chị họ lại ở đây?Chẳng lẽ cốt truyện này là cảnh nữ chính và nam phụ gặp nhau sao?Không nên!Lam Tiểu Thước trốn ở trong góc cẩn thận nhìn lại, suy nghĩ 130 lần kịch bản trong ký ức của mình, bất kể nghĩ thế nào, cốt truyện trong trí nhớ cũng nói cho cô biết, sau này nữ chính và nam phụ mới gặp nhau.Cô nhớ lại thời điểm hai người gặp nhau, bởi vì Yến Cải không có tiền đóng học phí cậu đã đi làm việc bán thời gian ở khắp mọi nơi, một trong những công việc là giao hàng, hôm đó Yến Cải mạo hiểm mưa lớn đi giao hàng, sốt cao không chỉ ngất xỉu trước cửa nhà nữ chính, được nữ chính tốt bụng đưa vào nhà.Vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra?Lam Tiểu Thước không dám hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục đứng ở bên cạnh.Cô nghe thấy chị họ và Yến Cải nói một câu, giải thích tại sao mình lại xuất hiện mà Yến Cải phá lệ mở miệng trả lời chị họ một câu cám ơn!!Lam Tiểu Thước đã bị sốc!Cô liều chết liều sống không thể khiến Yến Cải mở miệng, nữ chính chỉ là đi ngang qua lại có thể nhận được sự đáp lại của nam phụ, quá giỏi!Đây mới là nữ chính, chỉ cần một giây có thể làm được việc người khác không làm được.Mà mình cuối cùng chỉ là người qua đường.Lam Tiểu Thước thở dài thật sâu.Cô nhìn hai người trong ngõ nhỏ, cảm thấy như vậy cũng tốt chị họ và Yến Cải quen biết trước, cô có thể bắt đầu với chị họ sớm hơn, tìm cách ngăn chặn Yến Cải nổ tung địa cầu.Từ xa truyền đến tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương.Những người hàng xóm đã đóng cửa sổ lại mở ra, hỏi nhau chuyện gì đã xảy ra, còn có không ít người bước ra nhìn vào ngõ.Sau khi xe cảnh sát và xe cứu thương dừng lại, nhân viên công tác chạy vào trong hẻm, cảnh sát túm lấy con sâu rượu nằm trên đất, hỏi hai học sinh trung học trong hẻm.Lam Tiểu Thước hoàn toàn không thể chen vào được.Nhưng nếu cảnh sát đều xuất động, tiếp theo hẳn không thành vấn đề.Cô nhìn một lúc, nghĩ đến bài tập chưa làm xong, sắc mặt suy sụp, cô chạy về nhà làm bài tập kịp.Sau đó lại qua vài ngày, Yến Cải vẫn không tới trường.Lam Tiểu Thước bớt chút thời gian đi cửa hàng in ấn in ra vài câu chuyện nhỏ mang năng lượng tích cực, thuận tiện mua hai hộp thuốc đặt ở trong ngăn kéo của Yến Cải.Bởi vì cô biết Yến Cải khẳng định sẽ không tự mình mua thuốc, thậm chí sẽ không đến bệnh viện để điều trị.Nhưng nếu không dùng thuốc vết thương sẽ nặng hơn, nếu để lại di chứng gì không thể nói là đen hơn.Nghĩ đến giá trị hắc hóa, Lam Tiểu Thước liếc mắt nhìn hệ thống độ hảo cảm.Độ hảo cảm của Yến Cải đối với toàn bộ thế giới dường như không có gì thay đổi, nhưng kỳ lạ là cảm xúc của cậu dành cho nữ chính là con số âm?!Lam Tiểu Thước nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không nghĩ nhiều.Chỉ trong vài ngày tiếp theo, độ hảo cảm của Yến Cải đối với thế giới lại giảm xuống.Cô trơ mắt nhìn độ hảo cảm của Yến Cải đối với thế giới đạt tới - 200, cuối cùng Yến Cải cũng đi học.Lam Tiểu Thước hưng phấn như nhìn thấy tổ tiên, vội vàng bước tới hỏi:“Bạn cùng bàn, mấy ngày nay cậu có vui vẻ không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương