Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?
Chương 41:
chương 41Mộ Dương cảm thấy ánh mắt Lâm Tử Nhiên cực nóng, hắn không tự nhiên dời tầm mắt, vành tai khẽ đỏ lên.Tại sao Lâm Tử Nhiên lại nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng... đối với mình có chút… tâm tư khác?Cả đoạn đường Mộ Dương đều rối rắm điểm này, cho đến khi tới nơi người còn hốt hoảng.Biểu tình Lâm Tử Nhiên nghiêm túc và ngưng trọng. Đoạn cốt truyện này vô cùng quan trọng, cũng rất hung hiểm, lúc này thời khắc nào cũng phải cẩn thận, nếu không rất có khả năng bị đoàn diệt.Lúc ấy khi xem kịch bản, cậu đã cảm thấy đây quả thực là một cái bẫy nhằm vào Mộ Dương.Phải biết rằng bây giờ Mộ Dương rất là lợi hại, đối phó với ma tu căn bản không thành vấn đề, hơn nữa có hơn 10 đệ tử Thánh Cung đi theo, đội hình này trên căn bản có thể đi ngang ở Xích Viêm Tiên giới. Dù sao ma tu ở Xích Viêm Tiên giới đều rất điệu thấp, đều là tiểu đánh tiểu nháo, gặp phải đệ tử Thánh Cung sẽ đi đường vòng, theo lý mà nói sẽ không có nguy hiểm gì.Nhưng trên thực tế, giấu ở nơi này kỳ thực là một vị Ma Tướng đến từ Ma giới, hắn ngụy trang thành bộ dáng ma tu bình thường, khi làm sự tình cũng không máu tanh khủng bố, làm người ta có loại ảo giác bất quá chỉ là một ma tu thông thường. Nhưng thời điểm mọi người thả lỏng cảnh giác, Ma Tướng lại đột nhiên xuất hiện, đánh mọi người không kịp trở tay!Lâm Tử Nhiên suy tư.Mắt thấy sắp tới bên ngoài trấn nhỏ, Mộ Dương nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, lộ ra thần sắc nghiêm túc.Trấn nhỏ này lệ thuộc vào Lạc An Thành, mấy ngày gần đây nông hộ có đồng nam đồng nữ bị mất tích, đôi khi gia súc gia cầm cũng bị tàn nhẫn giết chết. Nhóm nông hộ bởi vì sợ hãi bất an nên báo chuyện này lên Lạc An Thành, Lạc An Thành lại báo lên Thánh Cung. Thánh Cung cho rằng đây là sự kiện ma tu làm loạn nên sai đệ tử xuống núi xử lý.Ngoại trừ Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên, các đệ tử Thánh Cung khác đều vừa nói vừa cười, thần thái nhẹ nhàng thoải mái.Bọn họ thân là đệ tử Thánh Cung, địa vị ở Xích Viêm Tiên giới được tôn sùng, xử lý sự tình ma tu làm loạn không phải lần đầu, những ma tu đó thường thường nhìn thấy họ liền chạy trối chết, cho nên mọi người căn bản không để trong lòng. Cho rằng lần này cũng giống như trước, rất nhanh liền kết thúc, thậm chí còn nghĩ chờ xử lý xong chỗ này đi nơi nào giải sầu.An nhàn đã lâu, loại tâm tình này khó trách gặp chuyện ngoài ý muốn thiếu nữa liền đoàn diệt luôn.Lâm Tử Nhiên biết sự tình không đơn giản, nhưng cậu không thể nói, hơn nữa nói ra cũng không người nào tin.Cậu chỉ cần thời khắc mấu chốt bảo vệ Mộ Dương là tốt rồi.Trưởng trấn là một người đàn ông trung niên gầy gò ốm yếu, mặc một thân áo vải tang, hắn biết đệ tử Thánh Cung tới cho nên vội vàng cung kính tiến tới nghênh đón mọi người.Trưởng trấn cúi đầu khom lưng nói: “Chư vị thượng tiên từ xa đến, ta thay mặt người dân trong trấn vô cùng cảm kích.”Mộ Dương lễ phép gật đầu mỉm cười: “Trừ ma vệ đạo là việc chúng ta nên làm.”Nhìn thấy thái độ hiền hòa của Mộ Dương, trưởng trấn vẫn không dám bất kính, khom lưng nơm nớp lo sợ nói: “Trong nhà tiểu dân chuẩn bị chỗ ở cho chư vị thượng tiên, hy vọng chư vị đừng ghét bỏ.”Mộ Dương nói: “Sẽ không.Trưởng trấn nghe thế lần nữa cảm động rơi nước mắt, xoay người đi trước dẫn đường.Vị trí của thị trấn nhỏ này tương đối hẻo lánh, non xanh nước biếc nhưng không giàu có lắm, ít lui tới với bên ngoài nên cũng bất tiện.. Nhà gỗ tọa lạc giữa núi rừng trùng điệp, chỉ có nhà trưởng trấn rộng hơn một chút, có cái sân khá lớn cùng một số phòng ốc, tuy đơn sơ nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ.Mộ Dương đương nhiên không chê, Lâm Tử Nhiên cũng không chê. Sau khi đến thế giới này cậu không kiều khí như vậy.Những đệ tử khác tuy rằng có chút ghét bỏ, nhưng nếu Mộ Dương chưa nói đương nhiên bọn họ cũng sẽ không nói gì, thầm nghĩ phỏng chừng không ở được bao lâu, cả đám đều nghĩ sớm xong việc rời đi.Từ khi bước vào trấn nhỏ Lâm Tử Nhiên rất cảnh giác, vì cậu không biết Ma Tướng kia ẩn náu ở đâu.Cũng may phòng cậu cách vách Mộ Dương, nếu có chuyện thì cũng kịp tiếp ứng.Trước đây vẫn luôn được Mộ Dương chiếu cố, bây giờ rốt cuộc đã tới lúc mình báo đáp hắn! Lâm Tử Nhiên vô cùng kích động hưng phấn!Lâm Tử Nhiên: “Tôi sắp biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân!”Hệ thống: “Ừm.”Lâm Tử Nhiên: “Tới lúc tôi bày ra sức mạnh đàn ông rồi!”Hệ thống “...Cậu chắc rằng mình có thứ này?”Ban đêm Lâm Tử Nhiên nằm trong phòng, mắt mở to hai tay gác trước ngực.. Lần này rất quan trọng cậu phải thể hiện thật tốt mới được.Đêm trong thị trấn rất yên tĩnh, bên ngoài không nghe thấy âm thanh nào.Không biết qua bao lâu.Bên ngoài giống như nổi gió, cửa sổ bị thổi phình phình rung động, cơn gió kia càng lúc càng lớn, phút chốc cửa sổ bị thổi tung, gió lạnh tràn vào.Quá lạnh.Lâm Tử Nhiên bò dậy khỏi giường đi tới đóng cửa sổ, nghiêm túc đóng chặt sau đó trở lại giường quấn chăn. Aiz, vất vả mới ủ ấm bây giờ lại lạnh.Hoài niệm máy sưởi, điều hòa, túi chườm nóng ghê.Lâm Tử Nhiên cuộn tròn thành một đoàn, hồi lâu mới cảm giác chăn bông ấm một chút, thì ‘bang’ một tiếng cửa sổ bị thổi mở!Hô hô hô ——Gió lạnh thổi tung từng sợi tóc.Lâm Tử Nhiên lại bò dậy đóng cửa sổ lại.Trở lại chăn bông lần nữa, không bao lâu sau cậu có chút không chịu nổi mệt mỏi muốn ngủ, ngay lúc cậu mơ màng sắp ngủ.Hô hô hô ——Cửa sổ lại bị thổi mở!Lâm Tử Nhiên rốt cuộc nổi khùng, douma đứa nào phá cửa sổ, còn để người ta ngủ không hả!Cậu tức giận đùng đùng đi tới, chuẩn bị đóng cửa sổ lại, sắc mặt chợt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu. Chỉ nhìn thấy trên cửa sổ treo một thứ đen nhánh hệt như đầu người, tóc đen thật dài buông xuống phía dưới, cơ hồ rơi xuống ngay chóp mũi cậu.Lâm Tử Nhiên “A a a a a ——”Cậu sợ ma !!!Cậu thật sự vô cùng vô cùng sợ ma! ! !Kèm theo tiếng hét chói tai của cậu, Mộ Dương đột nhiên vọt vào! Thiếu niên vẻ mặt lạnh thấu xương nôn nóng, nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Làm sao vậy?”Lâm Tử Nhiên vừa thấy Mộ Dương xuất hiện kịp thời như vậy, đôi mắt lập tức ươn ướt, ôm chặt lấy Mộ Dương. Ô ô ô đây là tiểu thiên sứ sống sờ sờ đó!Thật sự có cảm giác an toàn!Mộ Dương bị Lâm Tử Nhiên ôm chặt, thân thể tức khắc cứng đờ, sắc mặt hơi phiếm hồng, sau một lúc lâu hắn hít sâu một hơi nói: “Ngươi không sao chứ?”Lâm Tử Nhiên ôm chặt Mộ Dương, dựa đầu vào vai hắn, lặng lẽ mở to mắt liếc nhìn cửa sổ đối diện, không thấy gì cả.Nhưng cậu không cho rằng đó là ảo giác của mình, bởi vì cửa sổ này ba lần bị thổi mở, nhất định có ma vật quấy phá!Đường đường là Ma Tướng thế mà giả thần giả quỷ, chờ đó, sớm muộn gì ta cũng phải cho ngươi quỳ xuống kêu papa!Tâm tình Lâm Tử Nhiên chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng thả lỏng vòng tay đang ôm chặt Mộ Dương ra, có chút ngượng ngùng nói: “Ta, vừa rồi ta...”Nói một nửa liền lộ ra thần sắc xấu hổ.Vô pháp giải thích.Kẻ hèn như Lê Diệp sẽ bị một quỷ ảnh dọa sợ thành bộ dáng túng quẫn như này sao?Với tính cách thằng nhãi con kia, phỏng chừng có thể bình tĩnh kéo thứ đó xuống chơi đùa một chút.Lâm Tử Nhiên: “Oa oa oa.”Hệ thống: “Nói phô bày sức mạnh đàn ông đâu, anh hùng cứu mỹ nhân đâu?”Lâm Tử Nhiên: “Mi không nói nữa thì chúng ta vẫn là bằng hữu.”Cậu nhất thời sơ ý mà thôi.Mộ Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Tử Nhiên, bộ dáng này rõ ràng là bị kinh hách, bởi vì lòng tự trọng quật cường mà không muốn lộ ra bộ dáng biệt nữu của mình.. Hắn không khỏi khẽ nhếch môi.Mộ Dương săn sóc không truy vấn, mà trực tiếp đóng cửa lại, ôm kiếm ngồi bên mép giường Lâm Tử Nhiên, rũ mắt mỉm cười: “Đêm nay ta thủ ở đây, ngươi ngủ đi.”Lâm Tử Nhiên…Cảm động muốn khóc.Nhưng cậu thân là vai phụ, thế nào lại để tiểu thiên sứ giúp cậu gác đêm được? Vì vậy căng da đầu nói: “Không cần, ta thật sự không có việc.”Mộ Dương: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta nghi ngờ ma tu kia đang ẩn nấp gần đây, muốn đánh bại từng người, hai người cùng một chỗ có thể hỗ trợ lẫn nhau.”Lâm Tử Nhiên “……”Mộ Dương đã nói thế, cậu mà cự tuyệt thì không tốt lắm, hơn nữa cậu xác thật cần nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy ta thủ nửa đêm về sáng.”Mộ Dương ánh mắt nhu hòa, mỉm cười gật đầu.Lâm Tử Nhiên nhìn hắn một cái, cảm thấy an tâm, lần nữa bò lên giường nằm. Bởi vì lần này Mộ Dương thủ bên cạnh nên không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu thực nhanh chìm vào giấc ngủ.Mộ Dương nhắm mắt đả tọa. Màn đêm yên tĩnh, mọi âm thanh trong phòng truyền tới rõ ràng bên tai, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Tử Nhiên, cùng với thanh âm sột soạt ngẫu nhiên xoay người của cậu.Mộ Dương bỗng dưng mở to mắt.Hắn chuyển tầm mắt nhìn thiếu niên đang say ngủ trên giường, do dự một lát, hơi cúi người nhẹ nhàng tới gần nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu niên.Vừa rồi sở dĩ hắn có thể xuất hiện kịp thời là vì hắn chưa từng đi vào giấc ngủ, hắn lo lắng ma tu ở nơi này làm thương tổn Lâm Tử Nhiên, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không kịp cứu viện.Cho nên ngay khi nghe thấy tiếng kêu của cậu, hắn liền lao đến không chút do dự.Là hắn dẫn cậu đến đây, nếu không thể bảo vệ tốt Lâm Tử Nhiên hắn nhất định không bao giờ tha thứ cho chính mình.Mộ Dương nhìn khuôn mặt thiếu niên, không biết vì sao nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.Thiếu niên mảnh khảnh ngủ say, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, lông mi của cậu nhỏ dài như cánh quạt, đôi môi hơi hé mở, tuy dung mạo không quá xinh đẹp nhưng nhìn thật thoải mái... Làm người không tự chủ muốn tới gần.Khiến người không nhịn được muốn nếm thử hương vị trên đôi môi kia.Trong mắt Mộ Dương lóe lên tia giãy giụa, hồi lâu, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, dán lên môi đối phương.Chỉ nhẹ nhàng dán môi, không có bất kỳ động tác nào khác, nhưng xúc cảm mềm mại kia phảng phất như dòng nước, mở ra trái tim hắn.Đây chính là cảm giác khi thích một người?Lo lắng cho cậu, muốn gặp cậu…Bàn tay Mộ Dương nắm chặt lấy thân kiếm, Địch Trần Kiếm dường như cảm nhận được tâm tình của chủ, hơi hơi chấn động.Mộ Dương bỗng bừng tỉnh, vội vàng ngồi ngồi thẳng dậy, trên mặt nóng bỏng thiêu đốt.Vừa rồi mình đang làm gì... Thế mà nhân lúc Lâm Tử Nhiên ngủ, vụng trộm hôn cậu.Mộ Dương hít một hơi thật sâu, vận chuyển Thanh Tâm Quyết.Không nhìn, không nghe.Đêm nay vẫn như cũ thật dài và gian nan.……………………Lâm Tử Nhiên thức dậy đã là hừng đông, hôm qua Mộ Dương không đánh thức cậu mà thủ luôn nửa đêm về sáng, điều này làm cho Lâm Tử Nhiên khó tránh có chút ngượng ngùng.Cậu ra cửa chuẩn bị đi tìm Mộ Dương, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dương xách theo hộp đồ ăn đi vào, cười nhìn cậu: “Bữa sáng của ngươi đây.”Mộ Dương và các đệ tử khác đã tích cốc, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cần ăn cơm, cho nên Mộ Dương trước tiên đi ra ngoài giúp Lâm Tử Nhiên chuẩn bị bữa sáng.Lâm Tử Nhiên cảm động cầm lấy hộp đồ ăn.Mộ Dương cười cười: “Ngươi ăn trước đi, ta cùng những đệ tử khác thương nghị hành trình hôm nay.”Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, một mình ôm hộp đồ ăn trở về phòng.Tuy đồ ăn ở đây bình thường nhưng đây là tình yêu của tiểu thiên sứ đó nha!Lâm Tử Nhiên ăn bữa sáng tình yêu, trong lòng sung sướng ngâm nga tiểu khúc.“Ngươi không phải là thần tiên Thánh Cung sao? Tại sao còn cần ăn cơm? Ta thấy các thần tiên khác đều không ăn cơm nha.” Giọng nói trẻ con bỗng vang lên.Lâm Tử Nhiên quay đầu lại, phát hiện một nữ đồng không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh mình. Cô bé thắt bím tóc, đôi mắt to nghi hoặc nhìn cậu, giống như cậu ăn cơm là một chuyện rất kỳ quái.Lâm Tử Nhiên cười nói: “Thần tiên cũng phải ăn cơm.”Nữ đồng nghiêng đầu, chợt cười hì hì: “Ta hiểu rồi, ngươi mới không phải thần tiên, ngươi là người hầu của bọn họ đi. Ha ha ha, thần tiên mới không cần ăn cơm!”Lâm Tử Nhiên:... Có chút chán ghét đứa nhỏ này.Lâm Tử Nhiên nghiêm mặt nói: “Ai nói thần tiên không thể ăn cơm? Thần tiên muốn ăn liền ăn.”Nữ đồng le lưỡi với cậu: “Đừng giả bộ, ngươi căn bản không phải thần tiên, hì hì hì.”Lâm Tử Nhiên……Hừ, ta mới không thèm so đo với hài tử như ngươi.Lúc này trưởng trấn đi vào sân liền nhìn thấy nữ đồng đứng ở đó le lưỡi làm mặt quỷ với Lâm Tử Nhiên, sắc mặt hắn đại biến, vội vàng chạy qua bế đứa nhỏ lên, hướng Lâm Tử Nhiên xin lỗi: “Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện mạo phạm ngài.”Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Không có việc gì.”Trưởng trấn cũng không nói nhiều, nhanh chóng bế đứa nhỏ rời đi, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt.Lâm Tử Nhiên ăn sáng xong đi ra, Mộ Dương cùng những đệ tử khác đã thương lượng tốt.Mộ Dương dẫn theo Lâm Tử Nhiên, những đệ tử khác hai người một tổ đi tuần tra trong trấn nhỏ xem có dấu vết để lại không.……………………Trấn nhỏ này tuy không giàu có nhưng trái lại non xanh nước biếc, hành tẩu ở nơi sơn dã thực ra rất vui vẻ thoải mái.Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa phun tào với hệ thống.Lâm Tử Nhiên: “Suất diễn quan trọng như vậy, tại sao không trực tiếp nói Ma Tướng kia đang trốn ở đâu? Còn muốn chúng ta trong lòng run sợ tìm kiếm.”Hệ thống: “Trò chơi này chứa đựng thành phần giải câu đố, nếu đưa toàn bộ đáp án cho người chơi thì trò chơi này còn gì lạc thú nữa?”Lâm Tử Nhiên: “Cậu nói rất có đạo lý, tôi không còn gì để nói.”Ý đồ gian lận không thành, Lâm Tử Nhiên nhận mệnh cùng Mộ Dương tìm kiếm manh mối.Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên bước vào nhà một nông hộ, nông hộ kia cung kính đón họ vào, vẻ mặt sầu bi nói: “Mười ngày trước nữ nhi của tiểu dân không thấy đâu, con trâu duy nhất trong nhà hôm qua cũng bị giết chết.”Mộ Dương nói: “Khi xảy ra chuyện có nghe thấy động tĩnh gì không?”Nông hộ lắc đầu: “Ngày nữ nhi không thấy đâu ta có ra cửa làm việc, lúc về đến nhà thì người đã không thấy tăm hơi, vốn tưởng hài tử ham chơi chạy xa nhưng sau khi tìm kiếm hồi lâu cũng chưa tìm được. Sau này nghe nói nhà khác cũng bị vậy, mới biết có thể do ma tu quấy phá. Đến nỗi con trâu kia, đêm qua có nghe tiếng kêu thảm thiết của nó, nhưng lúc ta đi ra thì nó đã chết.”Mộ Dương nói: “Mang chúng ta vào xem.”Hai người đi vào hậu viện nhà nông hộ. Quả nhiên thấy một con trâu đã chết, máu tươi chảy đầy đất, cổ bị cắt ra, chết vì mất máu quá nhiều, những thứ khác vẫn còn ở đó, nhưng mắt trâu lại bị móc xuống.Mộ Dương cau mày bước tới, hai ngón tay khép lại vận pháp quyết, trong con ngươi hiện lên một đạo quang mang bàng bạc. Sau một lúc, hắn lắc đầu nói: “Vẫn chưa nhận thấy bất kỳ ma khí nào.”Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn, cậu nhìn kỹ con trâu kia, bất quá ở trình độ này mà nói, người bình thường cũng có thể làm được.Làm sao chứng minh đây là việc ma tu làm?Nếu không phải ma tu, thì ai đã làm chuyện này.Mộ Dương cũng nghĩ đến điểm này, hắn trầm ngâm nhìn mắt nông hộ kia, nói: “Sau này nếu ngươi gặp phải loại chuyện này, hãy đến nhà trưởng trấn nói cho ta biết.”Nông hộ mang ơn đội nghĩa nói “vâng”, cung kính tiễn hai người rời đi.Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên dạo quanh một vòng, khi họ trở lại nhà trưởng trấn thì những đệ tử khác đều đã lục tục trở lại.Mọi người tổng hợp lại, trấn nhỏ này tổng cộng có mười ba hài tử bị mất tích, rất nhiều gia súc bị chết, tất cả mọi người không nhận thấy bất luận ma khí nào, thoạt nhìn không giống việc ma tu sẽ làm.Lâm Tử Nhiên nhíu mày trầm tư. Trên kịch bản chỉ nói nơi này cất giấu một vị Ma Tướng cường đại đến từ Ma giới, đánh đệ tử Thánh Cung trở tay không kịp, còn những nội dung khác toàn bộ mơ hồ xử lý, cũng không nói rõ khi nào Ma Tướng xuất hiện.Xem ra chỉ có thể tiếp tục chờ.Vì duyên cớ đêm qua cậu chịu kinh hách, buổi tối Mộ Dương mời cậu đến phòng hắn ở.Lâm Tử Nhiên cảm thấy không quá thích hợp.Mộ Dương nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy nơi này không thích hợp, ở cùng nhau an toàn hơn.”Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, tuy rằng không thích hợp, nhưng ngươi nói rất có đạo lý! Cậu mới không thừa nhận mình sợ ma đâu.Lâm Tử Nhiên dừng một chút, nói: “Vậy thì tối nay ta tới gác đêm!”Mộ Dương cười nói: “Được.”Bởi vì không cần ngủ một giường, Lâm Tử Nhiên cũng không căng thẳng nữa. Cậu ngồi trên ghế, để Mộ Dương lên giường ngủ trước, cậu ngồi chống cằm phát ngốc.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu ngáp một cái, thân thể người phàm vẫn rất nhanh mệt, giờ phút này cậu cảm thấy có chút buồn ngủ.Đầu gật gà gật gù, thân thể khẽ nghiêng, mắt thấy suýt nữa ngã xuống ghế... Mộ Dương nhìn như nhắm mắt đi vào giấc ngủ nhanh nhẹn nhảy xuống giường, một tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên, nhẹ nhàng ôm cậu thả lên giường.Mộ Dương bất đắc dĩ nhìn Lâm Tử Nhiên mỉm cười.May mắn là mình không thực sự đi ngủ.………………Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên bò dậy, phát hiện chính mình thế mà ở trên giường, chỉ là cậu không nhớ rõ bản thân lên giường lúc nào, vì thế hỏi hệ thống.Lâm Tử Nhiên: “Đêm qua tôi ngủ khi nào?”Hệ thống: “Làm sao tôi biết được?”Lâm Tử Nhiên: “Tại sao cậu không biết? Cậu không phải là hệ thống phụ trợ sao?”Hệ thống: “Chỉ có lúc cậu chủ động gọi tôi thì tôi mới xuất hiện, hầu hết thời gian tôi không ở đó. Đừng nói là cậu cho rằng tôi 24/24 đều nhìn cậu nha? Thời điểm người chơi chủ động yêu cầu tôi sẽ xuất hiện, nhất định cung cấp mọi dịch vụ.”Lâm Tử Nhiên……Ok, không biết thì không biết thôi, dù sao nơi này không còn ai ngoài Mộ Dương, hẳn là Mộ Dương đưa cậu đi ngủ.Ôi, nói mình gác đêm hay lắm, kết quả vẫn để Mộ Dương chiếu cố cho mình.Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên hơi nóng lên.Cậu vừa bước ra cửa thì đã gặp tiểu nữ hài nhà trưởng trấn.Nữ hài kia đang chơi bùn trên mặt đất, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên liền làm mặt quỷ với cậu, cười hì hì nói: “Giờ này mới dậy, ngươi không phải ngủ nướng đó chứ!”Lâm Tử Nhiên chậm rãi nói: “Ngươi quản cái gì?”Nữ hài nói tiếp: “Chắc chắn vì ngươi quá lười cho nên mới phế vật như vậy. Ta thấy bọn họ không muốn mang ngươi đi chơi.”Lâm Tử Nhiên ha hả cười, âm trầm nhìn cô bé, nói: “Phế vật thì cũng không qua ngươi.”Nữ hài sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.Lâm Tử Nhiên lười để ý, ra cửa tìm Mộ Dương.Mộ Dương quả nhiên không đi xa, ở bên ngoài nói chuyện với trưởng trấn.Trưởng trấn vẫn là bộ dáng gầy gò u sầu, lắp bắp nói: “Tiểu dân có chuyện muốn nói với thượng tiên.”Mộ Dương cười nói: “Chuyện gì?”Trưởng trấn do dự một lúc, nói: “Xin thượng tiên đi theo ta”.Mắt thấy Mộ Dương và trưởng trấn đi ra sân sau Lâm Tử Nhiên cũng lặng lẽ theo sau. Bên kia là khu chăn nuôi gia súc nhà trưởng trấn, nhưng giờ phút này gia súc toàn bộ chết sạch, nội tạng máu tươi trải đầy đất. Tầm mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua, chỉ nhìn thấy tròng mắt trâu bên cạnh chứ không thấy thi thể đâu.Mộ Dương vẻ mặt ngưng trọng.Sắc mặt trưởng trấn càng thêm tái nhợt giống như một tờ giấy trắng, nơm nớp lo sợ nói: “Buổi sáng ta chỉ muốn vào đây giết một con gà nấu canh cho khuê nữ thôi, ai biết được thấy một màn này.”Mộ Dương nhíu mày đi tới, ngồi xổm xuống cẩn thận dò xét một hồi vẫn như cũ không thấy chút ma khí nào. Hắn quay đầu lại, tầm mắt chợt dừng phía dưới vạt áo trưởng trấn, nơi đó có một ít vết máu đã khô, hiển nhiên thời gian dính vào không ngắn.Mộ Dương chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi không phải đã giết gà rồi sao? Trực tiếp đem đi hầm canh là được.”Trưởng trấn tựa hồ hơi khó hiểu: “Ta không hiểu thượng tiên có ý gì?”Kiếm trong tay Mộ Dương vụt về phía trước, mũi kiếm tức khắc đâm vào ngực trưởng trấn! Nhưng hoàn toàn không phải cảm giác đâm vào cơ thể người, mà có chút khó khăn, giống như đâm trúng khúc gỗ cứng rắn vậy, hơn nữa căn bản không có máu tươi chảy ra.Trưởng trấn thập phần khiếp sợ khó hiểu, tiếp theo khuôn mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, hai mắt lồi ra trừng mắt nhìn Mộ Dương, giọng nói nghẹn ngào: “Thượng tiên, đây là sao?”Mộ Dương nao nao, đáy lòng dâng lên không ổn, liền thấy cả người trưởng trấn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, trực tiếp lao về phía hắn!Một kiếm của Mộ Dương đẩy đối phương ra xa!Trưởng trấn té lăn xuống đất, tứ chi vặn vẹo, cái đầu lắc lư, nhưng vẫn giãy giụa đuổi theo hắn, lớn giọng kêu to: “Tại sao thượng tiên lại muốn giết ta?!”Lâm Tử Nhiên nhìn mà sắc mặt trắng bệch, Mộ Dương xông tới nắm lấy tay cậu, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”Cả hai chạy ra khỏi nhà trấn trưởng.Bọn họ chạy vào đường phố. Một tên đệ tử đang nói chuyện cùng một phụ nhân nhìn thấy hai người đột ngột lao ra, đằng sau là trưởng trấn gãy cổ đứt tay đuổi theo, kinh ngạc vô cùng. Chẳng lẽ trưởng trấn là ma tu?Trong lòng tên đệ tử kia kinh nghi bất định, vẫn chưa phát hiện vị phụ nhân phía sau sắc mặt biến đổi quỷ dị, bỗng một chưởng trực tiếp xuyên qua ngực hắn, móc trái tim của hắn ra!Hắn không ngờ phụ nhân vừa nãy vẻ mặt còn ôn hòa lại đột nhiên trở nên đáng sợ như thế, đến lúc chết cũng không dám tin được chuyện gì đã xảy ra.Mộ Dương thấy vậy sắc mặt tái nhợt, hắn cũng không ngờ phụ nhân kia cũng có vấn đề! Nơi này rốt cuộc còn bao nhiêu người có vấn đề?Mộ Dương quát lớn một tiếng, giọng nói vang vọng khắp không trung trấn nhỏ: “Mọi người cẩn thận người dân trong trấn! Lập tức đến ngoài cửa trấn tập hợp!”Hắn lôi kéo Lâm Tử Nhiên một đường chạy về phía trước. Mặt khác, người dân trong trấn sau khi nhìn thấy trưởng trấn thì toàn bộ gia nhập quá trình truy đuổi, trong đó bao gồm nhà nông hộ hôm qua bọn họ ghé qua, cũng không ngoại lệ!Ngực Lâm Tử Nhiên đổ mồ hôi lạnh, hóa ra tất cả cư dân trấn nhỏ này đều có vấn đề!Thế mà lúc trước bọn họ sinh hoạt cùng một chỗ…Kịch bản chết tiệt!Cậu còn tưởng rằng chỉ có một vị Ma Tướng thôi chứ!Bởi vì dân trong trấn đột nhiên bạo động không ít đệ tử Thánh Cung chưa kịp phòng bị. Tuy Mộ Dương kịp thời cảnh báo nhưng bốn phía vẫn như cũ truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chém giết hòa vào nhau!Lâm Tử Nhiên mắt thấy một đệ tử Thánh Cung bị đám trấn dân bao vây, đường đường là tu luyện giả còn chưa kịp phản ứng đã bị xé nát thành từng mảnh!Đệ tử Thánh Cung ngoài ý muốn thương vong nặng nề, bọn họ sôi nổi ngự kiếm muốn thoát khỏi nơi này, nhưng vừa bay lên trời liền gặp phải một đạo phong ấn trong suốt ấn họ ngã xuống đất, có người tránh không kịp bị trấn dân bao vây.Mộ Dương một tay mang theo Lâm Tử Nhiên, một tay tế Địch Trần Kiếm đẩy đám trấn dân vây công các đệ tử khác ra, yểm hộ mọi người cùng chạy ra ngoài.Địch Trần Kiếm uy lực phi phàm, những trấn dân bị đẩy ra thiếu tay gãy chân nhưng tất cả như không sợ chết, giãy giụa bò về phía họ. Phía sau càng ngày càng nhiều người tụ lại, thập phần đáng sợ.Lúc này Lâm Tử Nhiên ngược lại không sợ hãi chút nào.Bỗng nhiên bình tĩnh lại.Cậu chỉ sợ ma thôi… Nhưng này đó rõ ràng là con rối của Ma Tướng, bây giờ chỉ cần chờ Ma Tướng kia hiện thân! Cho hắn biết sự lợi hại của tiểu gia ta!Bọn họ chạy đến bên ngoài trấn nhỏ, nhưng bên ngoài cũng sớm có trấn dân chờ đợi, thực nhanh bọn họ đã bị trấn dân vây quanh. Vốn tưởng rằng đám đó sẽ giết tới nhưng những trấn dân đó đột nhiên bất động, sột soạt tránh ra một con đường. Trưởng trấn bị chặt đứt cổ ôm tiểu nữ hài đi tới.Lâm Tử Nhiên sắc mặt tối sầm, cậu đã nói rồi mà, làm sao cậu chán ghét tiểu hài tử được! Quả nhiên có vấn đề!Tiểu nữ hài từ trong ngực trưởng trấn nhảy xuống, nhưng lại là tứ chi chạm đất, hé miệng phun ra đầu lưỡi như rắn. Tầm mắt âm trầm nhìn bọn họ, mỹ tư tư cười nói: “Không biết hương vị đệ tử Thánh Cung như thế nào, nhất định ăn ngon hơn tiểu hài tử ở đây.”Mộ Dương gắt gao nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Hắn ở Thánh Cung đã xem qua rất nhiều điển tịch, trấn dân ở đây rất giống loại công pháp Ma giới dùng để chế tạo con rối. Lấy người sống làm vật chứa, dùng yêu mộc chỉ có ở Ma giới là có thể chế thành con rối tựa như người sống. Sở dĩ bọn họ không có ma khí là bởi vì bị yêu mộc khống chế thể xác, không phải người không phải ma, chỉ có thể tính là đồ vật.Chủ nhân yêu mộc có thể khống chế bọn họ.Có thể dùng yêu mộc chế tạo nhiều con rối.. Tuyệt đối không phải ma tu bình thường, nhìn bộ dáng nữ hài này, hiển nhiên là Ma tộc tới từ Ma giới.Nữ hài hắc hắc cười, ngoài miệng nàng nói muốn ăn đệ tử Thánh Cung, nhưng ánh mắt độc ác nham hiểm trước sau luôn đặt trên người Mộ Dương.Lâm Tử Nhiên nhíu mày suy nghĩ, trong kịch bản chưa từng nói rõ nhưng hiện tại xem ra, này đúng là cái bẫy nhắm vào Mộ Dương.Mộ Dương là đệ tử Huyền Diễm không phải chuyện gì bí mật, nhưng tại sao người Ma giới lại liều lĩnh thiết kế Mộ Dương như vậy?Chẳng lẽ bởi vì ân oán giữa Dạ Lưu Ân và Huyền Diễm, cho nên ngay cả đệ tử của hắn cũng không chịu buông tha? Nếu giết chết Mộ Dương, bọn họ tất nhiên cũng phải thừa nhận lửa giận của Huyền Diễm.Một người đệ tử mặt không chút máu, hắn đã bị thương, mắt thấy đến đường cùng đột nhiên bóp nát ngọc phù trong tay. Đây là ngọc phù hắn dùng để cầu cứu tông môn!Nữ hài thấy thế sắc mặt đột nhiên thay đổi, quát một tiếng chói tai: “Giết bọn chúng cho ta!”Nhóm trấn dân ầm ầm di động, lần nữa lao về phía họ!Những đệ tử đó cơ bản tu vi thấp, mà này đó con rối trấn dân không biết đau hay sợ chết, thực nhanh làm bọn họ khổ không nói nổi. Chỉ có Mộ Dương tu vi cao hơn nhưng bảo vệ Lâm Tử Nhiên và những đệ tử khác, nên dần dần thua chị kém em. Nữ hài kia thường thường lẻn vào giữa đám người, xé nát một tên đệ tử.Mọi người ngày càng tuyệt vọng.Máu tươi bắn tung tóe trên mặt trên người Mộ Dương, Địch Trần Kiếm trong tay hắn toát ra từng trận tiếng thấp minh. Tuy rằng đây là Thần Khí của Huyền Diễm nhưng hắn bất quá mới luyện hóa mấy chục ngày ngắn ngủi, không thể phát huy ra uy lực chân chính của Địch Trần Kiếm.Mục tiêu của nữ hài rõ ràng là Mộ Dương, nàng ta mặc kệ những người khác, phất tay ném ra một hắc đằng (dây leo màu đen), cuốn lấy thanh kiếm trong tay Mộ Dương! Nhe răng trợn mắt nhanh chóng bò về phía Mộ Dương!Lâm Tử Nhiên biết mình không thể chờ đợi nữa. Cậu lao tới không chút do dự, một tay túm lấy đầu nữ hài, lần nữa dùng tuyệt kỹ của mình: cắn!Cắn một ngụm trên cánh tay nữ hài!Nữ hài lộ ra thần sắc khinh thường, đang định trực tiếp lộng chết tên nhân loại trước mắt, đột nhiên cảm thấy linh lực toàn thân không chịu khống chế, da thịt nhanh chóng lão hóa. Nguyên hình của chính mình cũng dần dần hiện ra, lộ ra cái đuôi dài nhọn và móng vuốt sắc bén, đôi mắt biến thành dựng đồng.Nàng gầm lên một tiếng kêu thê lương, không dám tin nhìn Lâm Tử Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ quyết tuyệt, cắn răng xé cánh tay của mình xuống! Nàng bay nhanh rời khỏi mấy chục mét, phát ra âm thanh bén nhọn quỷ dị: “Ngươi là ai!”Cả người Lâm Tử Nhiên tắm máu, tròng mắt một mảng đen nhánh ám trầm, không nhúc nhích nhìn nàng.Nhóm con rối trấn dân bỗng toàn bộ bất động.Các đệ tử Thánh Cung tuyệt xử phùng sinh (tìm đường sống trong chỗ chết) đều ngẩn ra, sôi nổi dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Lâm Tử Nhiên và yêu ma kia.Yêu ma nôn nóng lắc lắc cái đuôi, làn da cả người nàng từng khối ào ạt rớt xuống, liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, bỗng xoay người bỏ chạy!Sau khi nàng trốn thoát, những trấn dân đó dường như bị mất khống chế, một đám té ngã trên đất không nhúc nhích nữa.Lúc này Lâm Tử Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau vết máu vương trên khóe môi. Giương mắt nhìn lên, quả nhiên đối mặt với từng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.Nhưng cậu cũng không để ý, trước khi ngất xỉu, trong lòng nghĩ chính là, dù sao lão tử vì tiểu thiên sứ mà liều mạng, so với Mộ Nham thì cắn yêu quái còn ghê tởm hơn, cậu còn hạ miệng được!****Mình đã trở lại rồi đây, mới tiêm mũi 3 xong nên hai ngày nay chưa đánh máy được, bây giờ mới ngoi lên nà. Cặm cụi ít nhất 6 tiếng mới làm xong chương này với 6000 chữ. Ahuhu càng ngày chương càng dài. Mấy ngày sau đi làm bận bịu sẽ ít đăng chương hơn, nhưng mình chắc chắn sẽ không ôm con bỏ chợ đâu, hihi.Xì poi: chương sau là chương tiền đề cho nhân vật phản diện (tâm ma) sắp lên sàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương