Nam Quân Nữ Gả

Chương 13-2



Gần tới giờ cơm tối, đại đội trưởng Lý Viêm và Trương Thân vừa mới chạy về doanh trại đã xuất hiện trước mặt An Hòa.

Lúc này An Hòa đang sửa sang và sắp xếp lại dụng cụ y tế mà mình mang tới, Hứa Úy đứng một bên trò chuyện câu được câu không với quân y La.

"Bác sĩ An." Lý Viêm vừa cười vừa tiến lên chào hỏi: "Thế nào, vẫn suôn sẻ chứ?"

"Báo cáo thủ trưởng, tất cả đều thuận lợi." An Hòa dừng động tác trên tay lại, hướng về phía Lý Viêm kính một cái quân lễ.

"Vậy thì tốt...." Lý Viêm vừa thở dài nói: "Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, điều kiện của đại đội đặc chủng không thể sánh với tổng y viện quân khu các cô, trong khoảng thời gian này sẽ phải ủy khuất bác sĩ An rồi."

"Thủ trưởng nói quá rồi ạ..." An Hòa vội vàng lên tiếng: "Có thể đi tới đại đội đặc chủng trao đổi học tập, đối với tôi mà nói là cơ hội hiếm có mới phải."

"La Thành!" Lý Viêm kéo mở cổ họng hét lớn.

"Đến!" La Thành đáp lại vang dội.

"Thằng nhóc cậu nghe kỹ cho tôi, phải chiếu cố bác sĩ An thật tốt, phương diện chăm sóc chữa bệnh cũng phải khiêm tốn học hỏi người ta, biết tôi phải dùng bao nhiêu công sức mới mượn được cán bộ nòng cốt của tổng y viện tới đây không?! Nếu để bác sĩ An xảy ra chuyện gì không hay, trở về xem lão tử có đập chết cậu không!"

"Rõ!" La Thành nghe xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liếc trộm về phía Hứa Úy chỉ thấy gương mặt người nọ bình tĩnh như thường, giống như căn bản không hề nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Lý Viêm. LQD#June_duahau

"Bà nó chứ, con rùa nhà cậu làm sao lại cũng ở đây?!" Mặc dù biết điểm này có chút nhỏ mọn cho Hứa Úy, nhưng chân chính nhìn thấy bộ dạng đứng tựa một bên nghe dự thính của mình, Lý Viêm vẫn còn chưa dịu lại liền tối mặt.

"Báo cáo đại đội trưởng, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay đã kết thúc toàn bộ!" Lúc này Hứa Úy mới đứng thẳng dậy, ra dấu tay làm một cái quân lễ.

"Mẹ nó chứ, ai hỏi cậu cái này?!" Lý Viêm đột nhiên phát hỏa, đánh tới: "Lão tử hỏi cậu ở đây làm cái gì!"

"Báo cáo đại đội trưởng" Hứa Úy đáp vang dội: "Tôi đang nghỉ phép!"

"Nghỉ phép?" Lý Viêm trợn trắng mắt, nói: "Nghỉ cái khỉ gì hả? Con mẹ nó người nào chuẩn cho cậu nghỉ?!"

"Tôi đang nghỉ lễ." Hứa Úy mặt không đổi sắc tim không đập mạnh trả lời.

Trương Thân đang đứng một bên uống nước nghe thấy vậy cổ họng liền vọt ra một tiếng 'nức nở'.

"Nghỉ lễ?!!!" Âm lực của Lý Viêm vang lên chấn động, xuyên thấu cả màng nhĩ An Hòa: "Cậu con mẹ nó còn giám nói láo?!Nghỉ? Muốn Lão tử cho cậu nghỉ đẻ hả?!"

An Hòa nghe xong, không nhịn được nữa, cười phá lên.

Cô giống như con ruồi nhỏ muốn giương nanh múa vuốt, vậy mà câu nói tiếp theo, Hứa Úy liền đem con ruồi cô đang tươi cười vui vẻ đập chết hoàn toàn.

"Tôi nghỉ lễ chính là nghỉ thăm người nhà!" Hứa Úy mặt không một chút sợ hãi đứng đối mặt với Lý Viêm nói: "Là anh nói, điều kiện tiên quyết là không có nhiệm vụ, nếu như tôi muốn nghỉ thăm người nhà thì coi như nghỉ theo lệ thường, không cần tìm anh, trực tiếp thi hành!"

Nhớ tới mình lúc trước quả thật có nói như vậy, Lý Viêm nhất thời bị nghẹn.

"Vậy cậu ngược lại nói nghe một chút muốn thăm người nhà nào......" Chữ cuối cùng rơi xuống, Lý Viêm mới hiểu được mình đã chủ động chui vào cái lưới mà Hứa Úy đã giăng từ trước.

"Con bà nó chứ, tiểu tử thối nhà cậu đến đây cho tôi, hôm nay Lão tử không quất chết cậu sẽ mang họ cậu luôn!" Vừa nói Lý Viêm vừa nhào qua vồ lấy Hứa Úy như vồ chuột. dien.dan.le.quy.don@June_duahau

Thăm người nhà....

Chẳng lẽ anh 'thăm' chính là....Cô?!

Trong lòng An Hòa 'lộp bộp' rơi xuống, đầu óc bỗng chốc thiếu dưỡng khí.

=== ====== ====== ====== =====

Đúng dịp quân khu X tổ chức chiếu phim ngoài trời cho các thành viên đại đội đặc chủng và mấy anh em quân đồn trú, đó là một bộ phim điện ảnh. Sau bữa cơm chiều, nhận lời mời của Lý Viêm và Trương Thân, An Hòa theo mọi người đi đến sân chiếu bóng ngoài trời.

Nhìn thấy Lý Viêm và đám người Hứa Úy lộ diện, đám tiểu tử trong đại đội đặc chủng đem cổ mình kéo như dây chun, chẳng qua là muốn nhìn thấy 'bạn gái của Hứa đội' trong truyền thuyết.

Khỏi phải nói, quả nhiên không khiến cho bọn họ phải thất vọng.

Nói chuẩn xác, phải là kinh sợ mới đúng.

Người đẹp mặc quân trang - nữ quân y xinh đẹp a ! ! ! Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, trừ đàn ông ra chính là đàn ông, lại xuất hiện một người con gái xinh đẹp như hoa, nụ cười trong veo như nước, sống sờ sờ trước mặt bọn họ a! ! !

Gương mặt không son phấn như hoa như ngọc kia, mái tóc ngắn ngang tai vừa đen nhánh lại thanh lệ, đôi môi anh đào xinh đẹp khẽ đóng khẽ mở, đôi mắt đen tỏa sáng chưa từng dừng lại.....Cứ như thế, trong lúc lơ đãng mà dẫn dắt dòng điện 10 nghìn Vôn sinh sôi nảy nở trong lòng biết bao con sói, khiến tâm can chúng nhún nhảy đến mất hồn, ý nghĩ kỳ quái bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy!!!

Đám lính đặc chủng kia suốt ngày được tiêm nhiễm hun đúc lâu như vậy mà đứng trước chuyện này cũng có cái dạng đức hạnh kia, ai còn có thể trông cậy vào đám anh em chiến sĩ bọn họ giữ được bình tĩnh, hờ hững như không có gì được chứ?! ! !

Từng con ngươi phồng lên, trừng mắt đến độ sắp rớt ra ngoài? ! ! !

Từng cái miệng há rộng đến không kịp ngậm nước miếng để chảy dài ba thước?! ! !

Thẳng đến nội tâm từng người một đang kêu gào rốt cuộc cũng được thấy đàn bà con gái, hơn nữa lại còn là một người con gái xinh đẹp sống sờ sờ trước mặt?! ! !

Vậy mà một khắc sau, Ngưu Lang nổi tiếng khắp quân khu X - Hứa Úy không chút dấu vết đi tới chắn trước mặt An Hòa.

Đôi mắt thâm sâu không thấy đáy mang theo nụ cười như có như không lơ đãng nhàn nhạt quét qua....Ánh mắt giống như lưỡi dao sắc nhọn đem từng cái nhìn thèm thuồng của đám sói con kia chém gọn....

Nhất thời bốn phía hoàn toàn yên lặng.

Đột nhiên cái ý niệm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hiện ra khiến cho một mảnh trời gió tanh mưa máu trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Không để ý tới ánh mắt uy hiếp cảnh cáo của Lý Viêm, Hứa Úy vô cùng tự nhiên thoải mái ngồi xuống bên cạnh An Hòa.

Cái tư thế tự nhiên ưu nhã đó...Khiến cho Lý Viêm giận tới mức hận không được chạy tới đạp cậu ta xuống đất.

Bên này, đám binh lính vừa hâm mộ vừa ghen tỵ đến chết, đỏ mắt ngóng nhìn sang.

Cảm thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt tập trung về phía mình và An Hòa, Hứa Úy khẽ nhếch môi mỏng, không chút báo trước nghiêng người gần sát bên tai An Hòa.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, nhất thời An Hòa ngẩn người không biết nên làm gì cho phải.

Trong gang tấc, thâm chí An Hòa có thể cảm nhận được hơi thể nhẹ nhàng mà ấm áp của Hứa Úy phả lên cổ mình. Mà tư thế thân mật của hai người trong mắt mọi người hiển nhiên trở thành căn cứ chính xác chứng minh giữa hai người có JQ (gian tình).

Vì vậy....

Từng ánh mắt nóng hừng hừng dần ảm đạm đi...

Trái tim chộn rộn cũng nhỏ vụn hẳn đi....

Cắt đứt hoàn toàn ý niệm không nên có.

Một đám trai tráng độc thân chỉ đành phải nuốt nước mắt vào trong, trơ mắt nhìn hai bóng hình chói mắt kia nhẹ nhàng chồng lên nhau.

Không chịu nổi loại kích thích cường độ cao này, rốt cuộc An Hòa khẽ chớp hàng mi nhẹ nhàng mở miệng: "Anh đây là....làm gì vậy?"

"Trên vai em có cọng tóc..." Hứa Úy lại một lần nữa không dấu vết nhích gần thêm vài phần bên tai An Hòa.

"Hả?" An Hòa nghe vậy, theo bản năng rũ mắt xuống quay đầu nhìn vai phải của mình.

"Chỉ là..." Hứa Úy khẽ cười một tiếng nhàn nhạt nói: "Hình như ..... Anh nhìn nhầm rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...