Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 47: Nam Thần Quá Phúc Hắc



"Yên Yên nói giống cái gì thì chính là cái đó."

Môi mỏng Kỷ Vô Trần gợi lên độ cong đẹp, mắt phượng thâm thúy một mảnh, khi anh nói những lời này, còn thật sự nhìn chăm chú vào cô, trong nháy mắt, khiến Tô Yên sinh ra một loại cảm giác, cô là cả thế giới của Kỷ Vô Trần.

"Khụ, khụ khụ khụ. . . . . ."

Tô Yên bị sặc.

Không nói gì chỉ liếc mắt nhìn anh, có phải người này thần kinh hay không? Vì sao tính tình đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

"Tôi cho rằng chúng ta bây giờ như một đôi lừa gạt thầy cô, học sinh hư lén yêu sớm." Tô Yên tức giận trả lời.

Trước kia đúng là cô biết nhìn Kỷ Vô Trần không đứng đắn, kỳ thật trong lòng chỉ là thiếu niên ngạo kiều đơn thuần, cho nên cứ không có việc gì lại đi trêu chọc anh một chút.

Không nghĩ tới——

Ừmmm, đây là Tô Yên trăm ngàn lần không nghĩ tới.

"Chúng ta có thể biến nó thành sự thật." Kỷ Vô Trần trầm tư một lát, cười nhẹ mở miệng.

Tô yên nhấc mi mắt, kéo tay hắn, "Đừng quên anh vẫn là anh trai trên danh nghĩa của tôi."

Nghe lời này, Kỷ Vô Trần mặt không đổi sắc.

Một tay anh chống cằm, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cổ tay tái nhợt. Bởi vì không thể gặp ánh mặt trời, da anh vừa trắng vừa nhợt nhạt, làn da hơi mỏng bao trùm lên những mạch máu màu xanh.

Bệnh nhưng mà xinh đẹp.

Anh nghiêng mặt, gương mặt tinh xảo làm cho người ta cảm thấy sự ôn nhu đa tình này có chút giả dối.

"Tôi cho rằng em sẽ không để ý loại chuyện này."

Trong ấn tượng của Kỷ Vô Trần, nói Tô Yên ly kinh phản đạo (*) cũng không quá.

(*) ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép

Tính cách của cô, tuyệt đối không có khả năng Kỷ Vô Trần hiểu sai.

Một cô gái muốn làm gì thì làm như vậy, thật sự sẽ để ý danh tiếng?

"Ha..."

Tô Yên cười nhẹ một tiếng, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên đi ra khỏi phòng học.

"Đương nhiên tôi không để ý, chính là anh bây giờ, cũng không thể khiến tôi vừa lòng đâu ——"

Vì thế, anh cười cười không tiếng động.

"Tôi đây tiếp tục cố gắng."

Tô Yên nhún vai, quay lại cười, "Tôi mỏi mắt mong chờ, cố lên nha, anh trai~"

Giọng nói mềm mại, mang theo vài phần giọng mũi. Làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào đồng thời cũng có chút không để ý.

Kỷ Vô Trần cũng không để ý.

Trên thực tế trong lòng ai cũng biết rõ về mối quan hệ này.

Tô Yên biết Kỷ Vô Trần chỉ là tò mò về cô, không có quá nhiều hảo cảm.

Kỷ Vô Trần cũng biết, Tô Yên tươi cười ngọt ngào làm nũng với anh, cũng chỉ là vũ khí để tiến công chiếm đóng anh.

Yên lặng đối mặt, giống như có khói thuốc súng tràn ngập không biết từ đâu.

Bùi Như Nguyệt bị thầy chủ nhiệm gọi đi, bởi vì cầm đầu tìm bạn học gây chuyện, bị ghi lỗi nặng một lần.

Mà Tô Yên nhờ có Kỷ Vô Trần, nên không có chuyện gì.

Điều này khiến Bùi Như Nguyệt tuy rằng ngoài mặt thành thật vài ngày, trên thực tế oán hận đối với Tô Yên, đã khắc sâu đến trình độ hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh.

Cha mẹ cũng không trách móc nặng nề Bùi Như Nguyệt, ngược lại sau khi biết được thân phận Kỷ Vô Trần, còn cổ vũ Bùi Như Nguyệt, nếu có thể giữ lấy Kỷ Vô Trần. Đừng nói công ty của ba Bùi Như Nguyệt càng phát đạt, tương lai cô ta cũng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý.

Có thể nói một người đắc đạo, gà chó lên trời!

Không sao hết, cô ta có kiên nhẫn, có thể chậm rãi chờ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...