Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 13



Tề Tiểu Uyển chậm rãi ngẩng đầu, giật mình nhìn nụ cười ấm áp của Lục Thiền, nhịn không được chép miệng, nước mắt lưng tròng đưa tay ôm lấy Lục Thiền: “Cám ơn chị Lục.”

Lục Thiền vỗ nhẹ lưng Tề Tiểu Uyển, cất giọng nhẹ nhàng: “Không có việc gì, không có việc gì.” Thanh âm của cô rất nhẹ, từng chút từng chút rót vào trong lòng Tề Tiểu Uyển, tâm tình rung động bất an rốt cuộc theo Lục Thiền trấn an mà bình tĩnh xuống.

Tề Thiệu Diễn trốn ở trong lòng Tề Tiểu Uyển, an phận nhu thuận cọ cọ, ngọt ngào kêu vài tiếng, làm đủ trò lôi kéo sự chú ý. Chỉ là Lục Thiền cùng Tề Tiểu Uyển đều không nhìn thấy thần sắc trong cặp mắt xanh thẳm kia dần dần rét lạnh.

Tề Thiệu Diễn không nghĩ tới cơ thể của mình vẫn còn. Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần cho trường hợp tệ nhất, bản thân có thể đã chết, thi thể đã thành một đống tro cốt.

Hắn có thể trở về không? Lấy thân phận của Tề Thiệu Diễn?

Tưởng tượng như vậy, trái tim Tề Thiệu Diễn không khỏi kinh hoàng.

Tề Tiểu Uyển cúi đầu, miệng nói ra từng lời nói đứt quãng, Lục Thiền nghe được cái hiểu cái không. Nhưng cô vẫn bộ dáng chuyên tâm chú ý, thỉnh thoảng gật gật đầu, cười thân thiện.

Lục Thiền nghe không hiểu, nhưng mà Tề Thiệu Diễn càng nghe càng kinh hãi.

Hai vị trưởng bối nhà Tề gia ngày đêm ầm ĩ, trong nhà cả ngày gà chó không yên, anh cả Tề Thịnh Sở vừa ở lại công ty, vừa trông Tề Thiệu Diễn, đi qua đi lại hai nơi, cũng không chịu đi về nhà. Mà hội đồng quản trị công ty cũng ầm ĩ suốt ngày, Tề gia từ trên xuống dưới, đã không còn chỗ nào an bình.

Trách không được Tề Tiểu Uyển phải trốn đến chỗ Lục Thiền.

Tề Tiểu Uyển cắn cắn môi nói: “Mấy người bạn của anh hai, bọn Mạc Tử Hằng cũng sắp điên rồi, đem đoạn băng theo dõi buổi tối gặp chuyện hôm đó xem đi xem lại đến cả trăm lần. Chẳng qua như vậy thì có tác dụng gì? Tên lái xe gây chuyện đã bắt được, do say rượu, làm hỏng cả đời anh hai.”

“Trong khoảng thời gian này, áp lực của em thực sự quá lớn, ngay cả bệnh viện cũng không dám đi. Nhiều người tới như vậy, ngoại trừ mấy người thân cùng bọn Tử Hằng, còn có ai thật tâm đâu? Những người đó mang theo gương mặt hư tình giả ý, chảy nước mắt nói cái gì hy vọng anh hai sớm tỉnh lại, nhưng em chỉ nhìn thấy bộ dáng bọn họ cúi đầu cười trộm.”

Lục Thiền thở dài, không biết làm thế nào mới an ủi được cô.

Tề Thiệu Diễn cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình.

Lục Thiền hiếm khi thấy buông xuống máy tính, thời gian giữa trưa đều cùng Tề Tiểu Uyển nói chuyện, tính kiên nhẫn vô cùng tốt, ngược lại làm cho Tề Tiểu Uyển có chút ngượng ngùng.

“Em quấy rầy chị như vậy, thật sự không có việc gì sao?” Tề Tiểu Uyển đỏ mặt, có chút áy náy mở miệng.

Lục Thiền nhéo nhéo mặt cô, cười tủm tỉm nói: “Này đâu có ảnh hưởng gì? Chị bình thường thật sự rất nhàm chán, ngoài xem sách thì chính là đùa mèo.”

Tề Thiệu Diễn yên lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền.

Tề Tiểu Uyển không khỏi mỉm cười, nhìn thấy Cải Trắng vẻ mặt khó chịu trong lòng, nói: “Cải Trắng ngoan như vậy, thảo nào chị thường xuyên đăng hình nó lên weibo.”

Ha ha. Tề Thiệu Diễn dưới đáy lòng cười lạnh hai tiếng.

Lục Thiền yêu kiều ngẩng đầu: “Hừ, chị đang muốn đem nó tặng người ta.”

Cô dám! Tề Thiệu Diễn phẫn nộ cào vào không trung một cái.

Đến thời gian dùng cơm chiều, Lục Thiền vốn định giữ lại Tề Tiểu Uyển cùng ăn, lại nhịn không được được Tề Tiểu Uyển từ chối, đành phải thôi, tiễn cô xuống lầu.

Tề Tiểu Uyển thay giày xong mới phát hiện Lục Thiền đã giúp cô chải sạch giày, không khỏi đỏ mặt, khúm núm nói: “chị Lục, em bình thường…...không hay như thế.”

Lục Thiền nghiêng đầu cười: “Chị biết.”

Tề Tiểu Uyển cảm thán: “Chẳng trách anh trai em thích chị nha, đúng là bên ngoài đẹp, trong cũng đẹp! ”

Tề Thiệu Diễn vừa mới chuẩn bị nhảy xuống sô pha chợt nghe thấy lời nói của Tề Tiểu Uyển, dưới chân trượt một cái, trực tiếp té ngã trên đất.

Có cần bị thu mua dễ dàng như vậy hay không?

Tề Thiệu Diễn làm như không có gì đứng dậy, chậm rãi bước đi thong thả, chuyển động lòng vòng ở cửa, mặc kệ hai ánh mắt quái dị ngoài cửa.

“Khụ, hiện tại có chút muộn, em về nhà một mình nhớ phải chú ý.” Lục Thiền nói.

Tề Tiểu Uyển cười gật gật đầu, vẫy tay với Lục Thiền, đầy sức sống biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Nhìn bóng dáng Tề Tiểu Uyển dần dần đi xa, Lục Thiền có chút giật mình nhớ tới người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia, trong lòng một trận thương xót. Vừa chuẩn bị vào nhà, của phòng cách vách đột nhiên mở ra.

Sắc mặt người đàn ông trước sau như một tái nhợt, thân hình gầy yếu giống như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Thiền đứng sững sờ ở cửa, hờ hững đi qua, nhanh chóng cầm túi rác trong tay ném vào bên trong thùng rác, xoay người chuẩn bị trở về.

Đôi mắt Lục Thiền dần dần trừng lớn, nhìn thứ màu đỏ chợt loé qua cái túi màu trắng và bộ lông quen thuộc. Lục Thiền nhìn người đàn ông sắp đóng cửa, cắn răng vọt qua, gắt gao đem cửa giữ chặt không cho hắn đóng cửa.

Đáy mắt hắn ta chợt lóe qua thần sắc quỷ dị, hắn cau mày quát Lục Thiền: “Con mẹ nó cô làm gì?”

Lục Thiền lá gan lớn cũng không chút nào yếu thế, thét lên với người đàn ông: “Vậy phải hỏi anh đang làm cái gì?“

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Bệnh thần kinh.”

Tề Thiệu Diễn còn đang ở cửa chạy lòng vòng , nghe được giọng Lục Thiền liền từ trong phòng chạy ra ngoài, hắn vừa ra tới liền thấy Lục Thiền sắc mặt trắng bệch gắt gao giữ cửa phòng cách vách.

Lục Thiền cúi đầu nhìn thấy Tề Thiệu Diễn, sắc mặt kịch biến, vội vàng thấp giọng quát: “Mau trở về, Cải Trắng.”

Người này chính là tên biến thái thích ngược đãi động vật a!

Ánh mắt người đàn ông lướt nhanh trên mặt Lục Thiền, lập tức trở nên cổ quái, hắn đột nhiên buông tay, Lục Thiền không phòng bị còn đang liều chết giữ cửa, đột nhiên bị thả lỏng làm cho cô ngửa về sau, ngã ngồi trên mặt đất.

Không thể không nói, cô gái này khí lực lớn kinh người.

Người đàn ông xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, nhìn cô gái từ mặt đất giãy giụa đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đáy mắt Tề Thiệu Diễn hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hắn cúi đầu kêu một tiếng, chạy nhanh tới, lao về phía chân người đàn ông.

“A” Trên cẳng chân người đàn ông ngay lập tức hiện ra một đạo dấu vết máu chảy đầm đìa.

Lục Thiền vội vàng chạy tới ôm Cải Trắng vào trong ngực, đề phòng nhìn người đàn ông.

Người đàn ông nhíu mi ôm cẳng chân, nhe răng trợn mắt ngã ngồi trên mặt đất, âm u ủ dột trên mặt lúc trước đã tán đi hơn phân nửa, mặt mày tràn đầy thần sắc thống khổ, hắn nhìn Lục Thiền cùng con mèo trắng tràn đầy giận dữ trong ngực cô, biểu tình thực phức tạp: “Cô hiểu lầm.”

Lục Thiền sợ Cải Trắng lại lao lên, vội vàng lùi về sau vài bước: “Hiểu lầm cái gì? Anh là tên cuồng ngược đãi mèo!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Thiền đang trừng mắt, bám vào vách tường chậm rãi đứng dậy: “Cô thật sự hiểu lầm, tôi không có ngược đãi mèo!”

Còn dám không thừa nhận! Lục Thiền phẫn nộ chỉ về phía người đàn ông, sải bước hùng dũng đem cái túi plastic màu trắng mở ra nói: “Tôi vừa mới thấy được, trong túi rác anh ném xuống, rõ ràng chính là --- Ơ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...