Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 48



Editor: babiQynne

Kỳ nghỉ cuối tuần kết thúc, các bạn học sinh đem theo sự uể oải sau kỳ nghỉ để tiếp tục quay trở lại trường học.

Sau khi khép lại tiết cuối cùng của buổi sáng thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa, đột nhiên có người hỏi.

"Không biết bao giờ thì công bố kết quả kỳ thi tháng vừa rồi nhỉ? Toàn thành phố thi chung một đề vậy chắc chấm điểm cũng lâu hơn phải không?"

Trong lòng mọi người vẫn còn ôm hi vọng ăn may, vậy nhưng giấc mộng đẹp còn chưa thành đã tan tành trong nháy mắt.

"Mơ đi, nghe nói cuối tuần vừa rồi tất cả giáo viên đều tăng ca để chấm bài đấy, nghe nói tối qua đã chấm xong xuôi hết rồi, đoán chừng cuối ngày hôm nay là có kết quả đó."

"Hả??"

Các học sinh khác nghe vậy bắt đầu ảo não rên rỉ.

"Không thể tha cho tụi mình sống lâu hơn một chút được à!"

Kết quả không chỉ có nhanh mà còn nhanh đến mức bất ngờ. Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết ngữ văn, giáo viên đã mang theo bảng điểm cá nhân lên lớp và nói.

"Kết quả tổng kết đã có rồi và rất nhanh thôi sẽ được công bố, các em không cần quá nóng lòng đâu."

Đám học sinh ngồi phía dưới nghe vậy liền đồng thanh la ó: "Tụi em không hề nóng lòng cô ơi —— "

Sở dĩ bọn họ không muốn đối mặt với kết quả thi lần này không chỉ bởi kỳ thi được diễn ra trong phạm vi rộng, mà còn là vì đề thi lần này thực sự khó.

Môn ngữ văn còn tạm được, không biết làm cũng có thể vớt vát được ít nhất hai câu, còn mấy môn tự nhiên thì thật sự vò đầu bứt tóc cũng không giải ra được. Như môn toán học chẳng hạn, đừng nói đến câu cuối cùng của đề, ngay cả câu gần cuối bọn họ đọc cũng chẳng hiểu, căn bản là chưa từng gặp loại đề này.

Thế này thì ai còn mong đợi kết quả được chứ?

Phương An Nhiên cũng rất lo lắng về kết quả thi lần này, bởi chính cô cũng không chắc chắn lắm về bài thi của mình.

Dù sao kết quả kỳ thi này cũng liên quan đến giao ước khi trước nữa.

Nếu muốn giữ lại mái tóc dài của Bách Dạ Tức thì buộc phải lọt vào top 10 thành phố, mà với độ khó của đề thi lần này thì việc lọt vào top 10 rất khó.

Phương An Nhiên trước giờ luôn luôn có thành tích tốt nhưng lần này tinh thần cũng chẳng thoải mái hơn so với các học sinh khác là bao, nếu không phải khi trước lúc cô luyện đề mở rộng cũng đã từng gặp qua dạng bài như câu nhiều điểm nhất của đề thi lần này, e rằng cô cũng sẽ giống như các bạn học khác, vừa thi toán xong tinh thần liền suy sụp ngay tại chỗ.

Tiết thứ hai là tiết Tiếng Anh, Phương An Nhiên là tổ trưởng môn Tiếng Anh nên cần phải đến tìm gặp giáo viên trước. Khi đến văn phòng, tình cờ đúng lúc này trên màn hình máy tính của thầy giáo cũng đang hiển thị một danh sách.

Trong nháy mắt trái tim Phương An Nhiên như muốn nhảy vọt lên đến cổ họng, hít một hơi thật sâu mới dám hỏi: "Thầy ơi, kết quả thi Tiếng Anh thế nào rồi ạ?"

"Có rồi. " Thầy giáo Tiếng Anh vẫn quanh năm suốt tháng cầm trên tay chiếc cốc giữ nhiệt chẳng bao giờ rời tay, cười ha ha nói, "Thành tích tổng cũng có rồi."

Thành tích tổng ra thật sự quá đột ngột, Phương An Nhiên còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý lại nghe thấy giáo viên nói.

"Thành tích lần này của An Nhiên không tồi nha, đứng thứ 3 toàn trường và thứ 9 toàn thành phố."

"Thật sao ạ!!"

Phương An Nhiên bất thình lình hô lớn một tiếng khiến thầy giáo phải giật mình một cái, cốc nước trong tay cũng suýt chút nữa thì trào ra ngoài.

"Ôi trời, vui vậy cơ à?"

Một số giáo viên khác ngồi gần đó cũng bị làm cho giật mình, nghe tiếng cũng ngoái đầu nhìn sang, sau khi biết được nguyên nhân thì cũng chỉ cười cười lắc đầu một cái, thu lại ánh mắt.

Đúng là trẻ con.

Phương An Nhiên phải mất một lúc lâu sau mới có thể kiềm chế lại sự phấn khích của mình, nói: "Thầy không biết thôi chứ, lần thi này làm em căng thẳng muốn chết..."

Thành tích của cô vẫn luôn rất tốt, trong mắt giáo viên cô cũng là người rất thận trọng, ít khi nào lại lộ ra một mặt trẻ con như vậy.

"Đề thi lần này khá khó đấy, từ mới cũng nhiều," Thầy lại nói, "Vậy nên thành tích của em lần này rất tốt."

"Tuy nhiên hình như em vẫn chưa phải người có thành tích đứng đầu lớp em đâu."

Thầy lật qua bảng điểm, nói.

"Người đứng đầu có vẻ như là một học sinh mới thì phải... À ừ đúng rồi, Thời Thanh Ninh."

Người có thành tích đứng đầu lớp số 3 là Thời Thanh Ninh, đồng thời cũng là top 1 toàn trường, top 3 toàn thành phố.

Tổng điểm tối đa của chín môn thi là 750 điểm, tổng điểm của Thời Thanh Ninh là 676 điểm. Với độ khó của đề và số điểm trung bình chỉ khoảng 400 điểm thì quả thực đây đã là một số điểm rất cao.

Top 2 của trường trung học số 29 đạt được 670 điểm, trong khi đó Phương An Nhiên đứng thứ 9 toàn thành phố với thành tích là 668 điểm.

Dưới cô một chút còn có hai người nữa.

Bách Dạ Tức và Tần Tri Thâm cùng nhau đứng ở top 10 toàn thành phố, tổng điểm là 666.

Kỳ thi tháng lần này chỉ riêng khối năm nhất của trường đã có đến năm học sinh lọt top 10 của thành phố, ban giám hiệu trường sắp vui đến phát điên luôn rồi.

Thành tích này của Thời Thanh Ninh hoàn toàn nằm trong dự liệu, dù sao những giáo viên đã từng dạy cậu đều thấy rõ Thời Thanh Ninh học rất tốt, còn Bách Dạ Tức lại im hơi lặng tiếng chẳng bao giờ bộc lộ gì ra ngoài, thêm vào đó còn có Tần Tri Thâm mới chuyển vào chỉ một tuần trước kỳ thi tháng, lần này trường trung học số 29 quả thực đã lượm trúng ba học sinh mới đều có thành tích đứng top thành phố vào trường.

Chuyện cắt tóc cũng cứ vậy mà lặng thinh chẳng còn ai nhắc lại, không chỉ có vậy, được thành tích thi lần cổ động tinh thần, tinh thần học tập của toàn bộ khối năm nhất cũng được khích lệ hăng hái hơn rất nhiều.

Nhìn chung thì đề thi chung toàn thành phố khá khó, một số câu rõ ràng nằm ngoài đề cương ôn tập, có chút đề tài hoàn rõ ràng vượt ra khỏi chương trình dạy học, phạm vi tổng hợp của đề bao quát quá rộng, trước đây những dạng đề này cũng chưa được giáo viên giảng giải nhiều.

Đây cũng không phải lần đầu tiên trường trung học số 29 bị thua kém hơn trong kỳ thi chung, tuy rằng những năm gần đây tỉ lệ thi đỗ đại học của bọn họ cũng đã đuổi sát với trường trung học số 4, chỉ khi gặp phải những đề khó trong những kỳ thi chung thì thành tích của trường trung học số 29 mới không đạt yêu cầu.

Sự so sánh giữa các trường luôn được dựa trên số học sinh đạt điểm cao.

Thế nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo tiềm lực tài chính của của trường trung học số 4 quá mạnh, phụ huynh học sinh liên tục hỗ trợ tài chính cho trường, dư tiền dư khả năng để câu kéo các giáo viên giỏi về trường giảng dạy?

Thậm chí tổ ra đề lần này cũng đều là giáo viên của trường trung học số 29.

Câu hỏi mở rộng đã tạo ra sự chênh lệch điểm số giữa hai trường, cho nên trường trung học số 29 cũng chẳng có được mấy người đạt điểm cao, đến mức ngay cả học sinh trong trường cũng đã dần quen với việc bị trường số 4 áp đảo về điểm số, thường thường bị chế nhạo "Mấy người học ngày học đêm vậy mà thành tích cũng chẳng cao được,", "Thế thì chắc học sinh đứng nhất đếm ngược từ dưới lên của trường chúng tôi qua bên đó chắc cũng phải đứng đầu đấy nhỉ?".

Những câu hỏi mang tính tổng hợp quá lớn rất dễ khiến cho con người ta vừa mới chỉ đọc thôi đã nhức đầu, nhìn học sinh trường trung học số 4 lại có vẻ khá quen thuộc với những dạng đề như vậy, điều này làm cho ngay cả những học sinh luôn có thái độ học tập chăm chỉ cũng khó tránh khỏi cảm giác thất bại ê chề.

Huống hồ bình thường bọn họ cũng luôn bị đem ra so sánh với trường trung học số 4, bị chèn ép bới sự giàu có, nhàn hạ, và cả tư chất thông minh của trường số 4.

Thế nhưng lần này, ngay trong trường đã có người đạt được thành tích cao như vậy không chỉ đem đến danh dự cho nhà trường mà tất cả học sinh của trường trung học số 29 cũng đã được truyền một nguồn cảm hứng rất lớn.

Sau kỳ thi chính là lúc bầu không khí hăng hái học tập của trường tăng vọt, trước khi tan học thường thường sẽ luôn có người tới tìm Thời Thanh Ninh để hỏi bài, dù sao cậu học giỏi mà tính tình cũng rất hoà đồng nữa.

Sau khi bảng xếp hạng thi tháng được công bố cũng đã bắt đầu có người đến tìm Bách Dạ Tức - người luôn tỏ ra lạn lùng thờ ơ để hỏi bài.

Sau sự việc lần trước của Trần Tử Băng, ủy viên thể dục Lộ Siêu cũng đã khá quen với Bách Dạ Tức, lúc này bọn họ cũng không còn vừa hết tiết liền vội vã chạy ra ngoài nữa, hiếm thấy mà ở lại lớp suy ngẫm về đề thi vừa rồi.

"Nè Bách ca, tại sao cái bước này lại có thể cho ra được kết quả này vậy?" Lộ Siêu gãi gãi cái đầu đinh của mình hỏi, "Giờ giáo viên giảng trên lớp tôi nghe không hiểu luôn á."

Nam sinh tóc dài đảo mắt quét qua câu hỏi, sau đó rút một cây bút viết ra hai đẳng thức

"Ồ ~"

Lộ Siêu vừa nhìn vừa đáp, đột nhiên vỗ đùi một cái.

"Ra là vậy! Đây là một đẳng thức mà hình như trước đây giáo viên từng giảng qua rồi đúng không? Tôi đã nói rồi mà làm sao có thể lược bỏ qua phần này được..."

Lộ Siêu hiểu ra vấn đề liền cười cực kỳ vui vẻ, còn không quên khâm phục.

"Bách ca quá giỏi! Điểm tổng của cậu cũng cao như vậy, 666 luôn, con số độc nhất vô nhị, chắc chắn luôn!"

Nói xong dường như lại cảm thấy không đúng cho lắm: "À không, không phải độc nhất, hình như học sinh mới chuyển đến của lớp số 8 cũng được 666 điểm phải không? Tên gì ấy nhỉ?"

Bách Dạ Tức còn đang viết bài giải đề cho một nam sinhkhác, nghe được lời này cũng chẳng buồn nhấc lên mí mắt.

Ngược lại nam sinh kia lại nói một câu: "Hình như tên là Tần Tri Thâm đó, cũng được 666 điểm."

Nam sinh còn trêu ghẹo: "Chung một khối lại còn thi được cùng một mức điểm, hai vị đại lão này rất có duyên luôn nha."

Lộ Siêu cũng cười: "Chính xác..."

Bọn họ còn chưa cười xong thì đùng một cái một tờ giấy đã được đập xuống trước mặt, dọa hai người bọn họ đều nhảy dựng lên.

Trên tờ giấy đã viết xong bài giải của câu hỏi kia, Bách Dạ Tức vừa bị trêu chọc có duyên với người khác lúc này mặt không chút cảm xúc, thu bút đứng dậy rời đi.

"Ơ Bách ca, vậy còn câu của tôi..."

"Tự giải."

Lộ Siêu ngơ ngác: "Gì vây? Sao Bách ca lại bỏ đi rồi?"

Nam sinh bên cạnh nhìn theo bóng lưng của Bách Dạ Tức, nói: "Oa, cậu ấy ngầu quá đi ~ "

"Vãi cứt! Cậu làm ơn nói chuyện bình thường một chút được không! Đừng có dùng cái giọng điệu như vậy!"

Thành tích được công bố, Thời Thanh Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một mặt vì cậu đã không còn viết sai Tiếng Anh nữa, mặt khác cũng là vấn đề về kiểu tóc của Bạc Hà cũng đã được giải quyết rồi.

Tuy là vậy nhưng thực chất Thời Thanh Ninh cũng đã từng cân nhắc qua một giải pháp khác, nếu như không thể lọt vào top 10 thì cậu cũng sẽ xin người nhà hỗ trợ, ví như xây tặng trường học một phòng thể chất chẳng hạn, miễn là nhà trường có thể cho qua việc của Bách Dạ Tức.

Giờ thì tốt rồi, người người đều vui, cậu không cần phải hao tâm tốn sức nhiều như vậy nữa, cũng không phải làm bại lộ thân phận Thời tiểu thiếu gia của mình.

Hiện tại các bạn học cũng chỉ biết điều kiện gia đình của Thời Thanh Ninh rất tốt, sức khoẻ hơi yếu, ngoài ra cũng không biết quá sâu về Thời gia giàu mạnh nhất Hải thành.

Thành thật mà nói, so với việc phải kết thân với đám bạn cùng lứa nhưng miệng suốt ngày gọi "Nhị thiếu" mà Thời Thanh Ninh gặp trong bữa tiệc khi trước, cậu vẫn thích các bạn cấp ba bây giờ hơn.

Ngoại trừ điểm số, Thời Thanh Ninh còn có một vấn đề khác đang cần suy ngầm.

Vấn đề này có liên quan đến nụ hôn hôm trước.

Thời Thanh Ninh phát hiện ra sau khi mình bị Bách Dạ Tức hôn hình như cũng chẳng khiến cậu nhớ lại được nhiều nôi dung tiểu thuyết cho lắm, thay vào đó gần đây cậu còn hay nằm mơ thấy mình bị người nào đó hôn.

... Hơn nữa còn rất thường xuyên mơ như vậy.

Nụ hôn lần kia như đã mở ra một cái công tắc nào đó, rõ ràng chỉ là một nụ hôn nửa vời lướt qua nhưng không hiểu sao đã mấy ngày trôi qua, Thời Thanh Ninh lại như bị hôn đi hôn lại rất nhiều lần trong giấc mơ.

Bị mùi hương thanh lãnh của một người khác xâm chiếm lấy từng ngóc ngách trên cơ thể.

Thậm chí nếu ban ngày cậu lơ đãng đụng trúng ánh mắt của Bách Dạ Tức, Thời Thanh Ninh sẽ đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi mình có chút tê tái. Ngôn Tình Sủng

Thời Thanh Ninh ảo não không thôi.

Rốt cuộc cậu đang bị cái gì đây, muốn trưởng thành rồi sao?

Thời kỳ trưởng thành tới rồi?

Những đứa trẻ khác cũng sẽ như vậy sao?

Thời Thanh Ninh nghi hoặc, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy chuyện này không quá giống thời kỳ trưởng thành của trẻ nhỏ.

... Chuẩn xác hơn thì nó giống như giai đoạn dậy thì hơn ấy nhỉ.

Thứ sáu, Thời Thanh Ninh theo thường lệ đi kiểm tra sức khoẻ. Hiện giờ cậu cũng đã bắt đầu tham gia lớp tự học buổi tối, vậy nên sẽ tranh thủ đi kiểm tra sức khoẻ vào giờ nghỉ trưa.

Sau khi ba Thời đi công tác trở về thì mẹ Thời cũng đã có người chia sẻ bớt công việc, không còn bận bịu như trước nữa, ngày hôm nay bà đã từ chối một buổi họp không quá quan trọng, đích thân đến đón cậu con trai nhỏ của mình đi kiểm tra sức khoẻ.

Sau cuộc phẫu thuật triệt để thì căn cứ vào tình trạng thể chất của bệnh nhân thường sẽ cần thời gian hồi phục từ khoảng sáu tháng đến hai năm. Sức khoẻ của Thời tiểu thiếu gia vốn hơi yếu, cũng may bình thường luôn được người nhà bao bọc chăm sóc cẩn thận, tình trạng sức khoẻ của cậu hiện tại cũng đang có nhiều chuyển biến rất tốt.

Kết quả kiểm tra lần này cũng vậy.

"Rất tốt." Bác sĩ Triệu vừa nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ vừa nói, "Tôi thấy nồng độ oxy trong máu cũng tăng lên đáng kể rồi, những chỉ số khác cũng đã tốt hơn lần kiểm tra trước, dạo gần chắc là ngủ cũng ngon giấc hơn rồi phải không?"

Thời Thanh Ninh gật đầu

Tuy buổi tối sẽ nằm mơ, nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu quả thực rất tốt.

Lời của bác sĩ như khiến cậu nhận thức được điều gì: "Tình trạng giấc ngủ cũng sẽ ảnh hưởng đến chỉ số sức khoẻ của cơ thể hay sao ạ?"

"Đương nhiên rồi," Bác sĩ Triệu nói, "Cung cấp đủ máu cho tim, điện giải trong cơ thể được cân bằng, đại não hoạt động, bao gồm cả những cảm xúc thăng trầm của cậu đều sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ đó."

Cảm xúc thăng trầm.

Thời Thanh Ninh lập tức nhớ đến...ừm, thời kỳ dậy thì của mình.

Mẹ Thời đang ngồi một bên so sánh kết quả kiểm tra của lần này với lần trước, xem một hồi, bà hỏi: "Tiểu Nịnh có chuyển biến tốt so với tuần trước rồi sao bác sĩ?"

Bác sĩ Triệu gật đầu, buổi kiểm tra sức khoẻ tuần trước cũng là ông thực hiện: "Khá hơn nhiều rồi đấy."

"Bà còn nhớ cái người số 42 quyên tặng máu cho nhị thiếu khi trước chứ?"

Bác sĩ Triệu nói, người mà ông đang nhắc đến chính là cái người Châu Á hiến tặng máu từ Úc đảo.

"Tình hình của tuần này khá giống với lần đầu tiên khi mà nhị thiếu nhận máu của người số 42 đó, sự biến chuyển rất rõ ràng."

Thời phu nhân cũng nhớ tới cái người hiến máu đặc biệt kia, bà vội truy hỏi: "Vậy lần này là vì cái gì mà tình hình biến chuyển tốt như vậy? Do thay thuốc? Hay là..."

Bà một lòng muốn duy trì sự biến chuyển tốt này, đương nhiên cũng sẽ muốn biết sâu hơn về người kia một chút.

Bác sĩ Triệu lại cười, nói: "Không nhất thiết là một nguyên nhân quan trọng như vậy."

"Thuốc thì vẫn là loại thuốc Đông Y như trước, không hề thay đổi," Ông nói, "Cũng có thể là do tâm tình tốt nên ngủ ngon, sức khoẻ cũng nhờ vậy mà tự hồi phục nhanh hơn thôi."

Bác sĩ Triệu cười hỏi Thời Thanh Ninh: "Cậu bạn nhỏ đây có phải là gặp được chuyện tốt gì không?"

Thời Thanh Ninh ngẩn ra, không lên tiếng, ngược lại mẹ Thời lại đáp: "À đúng, tuần này vừa mới có kết quả thi đầu tiên của Tiểu Ninh, thằng bé thi cũng không tệ lắm."

"Không ngờ nhị thiếu cũng quan tâm đến thành tích học tập như vậy," Bác sĩ nói, "Việc học tập khiến cho cậu vui sao?"

Ông lại cẩn thận căn dặn: "Tuy nhiên cũng đừng quá đặt nặng việc học hành, cậu vừa mới đi học trở lại, sức khoẻ vẫn là vấn đề trọng yếu nhất, cố gắng duy trì tâm trạng tốt như vậy là được rồi."

Thời Thanh Ninh nhẹ giọng đáp lại, trong lòng thầm nghĩ thực chất không phải do cái này.

Tuần trước khi cậu tới đây kiểm tra là lúc vừa thi tháng xong, từ hôm đó đến bây giờ nếu nói gặp được chuyện tốt gì thì đích xác không phải chuyện đứng hạng nhất.

....Thực ra còn có một chuyện khác ảnh hưởng tới cậu nhiều hơn.

Nhưng điều này quá vô lý, Thời Thanh Ninh thậm chí không dám nghĩ trước đó cậu còn cảm thấy nụ hôn kia chẳng giúp mọi thứ có tiến triển đặc biệt gì hơn là ôm.

Ngày hôm nay thế mà lại phát hiện ra ngay cả sức khoẻ của cậu cũng đã có chuyển biến tốt.

Bách Dạ Tức thực sự có sức ảnh hưởng lớn tới mình vậy sao?

Bách Dạ Tức lại chẳng biết Thời tiểu thiếu gia đang nghĩ gì, hai người bọn họ vẫn cứ thân thiết như mọi ngày.

Hiện tại hai người đã tham gia vào các giờ tự học buổi tối, sau khi tan học về nhà, mỗi tối trước khi đi ngủ Bách Dạ Tức đều sẽ đến phòng của Thời Thanh Ninh một chuyến.

Đến để lĩnh cái ôm của ngày hôm nay.

Bởi vì những giấc mơ quá kỳ lạ và có phần ướt át, trước đó Thời Thanh Ninh còn khá chần chần chừ trước mỗi cái ôm. Thế nhưng đến khi cậu trông thấy vẻ mặt im lặng của Bách Dạ Tức, khi đó trông hắn như một đứa nhỏ háo hức chờ đợi nhưng lại không nhận được quà, bị đối xử lạnh nhạt rồi cho ra rìa vậy

Thời Thanh Ninh thật sự không thể kìm hãm được trái tim mềm yếu của mình. Vậy nên càng ngày cậu càng quen thuộc với hơi ấm của Bách Dạ Tức.

...Cũng khó có thể kìm hãm được sự quen thuộc khi hôn đối phương trong mơ.

Những ảnh hưởng mà Bách Dạ Tức đem lại thật sự khiến cho Thời Thanh Ninh cảm thấy bối rối nghĩ không thông, cậu cũng đã suy tư rất nhiều về vấn đề này.

Trong một giờ nghỉ giải lao giữa giờ, Thời Thanh Ninh tìm đến Vệ Ứng Khải để thảo luận về một câu vật lý.

Thành tích thi tháng vừa rồi của Vệ Ứng Khải cũng đạt được đến 600 điểm, điểm ba môn toán lý hoá đều đạt được tối đa, nhưng điểm mấy môn còn lại thì lại khá thấp, tổng kết lại thì tổng điểm vẫn được 600.

Tuy vậy nhưng trong những môn thiên về thiên phú bẩm sinh như toán lý, Vệ Ứng Khải vẫn luôn đứng vị trí số 1 không ai có thể tranh được trong lòng Thời Thanh Ninh.

Đôi khi hắn chỉ cần tình cờ thốt ra vài ba câu trong suy nghĩ của mình cũng có thể khiến người khác phải suy ngẫm và kinh ngạc tán thưởng.

Câu hỏi bổ sung lần này là một dạng câu hỏi cạnh tranh, sau khi cả hai thảo luận thì cũng tìm thêm ra được một vài dạng bài tương tự.

Thời Thanh Ninh cắn cắn bút tính toán, bỗng nhiên nói: "Bình thường cậu đã từng xem xét qua về sự gia tăng Entropy chưa?"

Vệ Ứng Khải nâng tầm mắt lên: "Sao vậy?"

Entropy có liên quan đến loại câu hỏi cạnh tranh này, và trong sách giáo khoa trung học cũng không nói chi tiết về khái niệm Entropy.

Ý nghĩa ban đầu của Entropy là đề cập đến mức độ hỗn loạn, Entropy tăng tức là mức độ hỗn loạn tăng, càng tăng càng rối loạn.

"Cậu xem, toàn bộ vũ trụ đều đang trong quá trình gia tăng Entropy, kể từ vụ nổ lớn nhất vụ trụ đến nay, thế giới cũng đang dần chuyển sang trạng thái hỗn loạn."

Thời Thanh Ninh nói.

"Đây là một quy luật thép không thể phá vỡ."

Cho nên dù cho cậu xuyên đến một thế giới khác, xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết thì những lý thuyết này cũng không hề thay đổi.

Trên thực tế, bởi vì thế giới xung quanh cậu đem lại cảm giác quá mức chân thực, Thời Thanh Ninh gần như cũng đã quên đây chỉ là một cuốn sách từ lúc nào.

Đây rõ ràng là một thế giới chân thực và ổn định với hằng số vũ trụ không hề thay đổi. Sự gia tăng entropy của vũ trụ cũng được áp dụng ở đây. Để duy trì sự sống, vũ trụ cần giảm bớt sự hỗn loạn và tự làm giảm Entropy của chính nó.

"Ví dụ như việc ăn uống của con người là để duy trì trật tự khỏi sự hấp thụ Entropy âm." Thời Thanh Ninh nói.

"Cuộc sống này được nuôi dưỡng bằng chính Entropy âm," Vệ Ứng Khải nâng hàm dưới nhìn cậu, "Cậu muốn giảng cho tôi nghe một lần về cuốn sách của Schrodinger?"

"Không phải, tôi đang nghĩ ăn uống thuộc về phương diện sinh lý con người." Thời Thanh Ninh nói, "Vậy ở phương diện tâm lý có phải cũng sẽ có Negentropy không?"

Đây cũng là điều mà Thời Thanh Ninh đã suy nghĩ nhiều lần trong suốt mấy ngày qua.

"Vừa tiếp xúc liền có thể ổn định cảm xúc, còn có thể khiến cho ký ức của một người được sắp xếp trật tự hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn."

"Thời gian về lâu về dài còn có thể làm cho tâm tình chuyển biến tốt."

Vệ Ứng Khải nghe vậy có hơi không hiểu ra làm sao: "Thứ gì vậy, thuốc an thần hả?"

Thời Thanh Ninh lắc đầu: "Tôi nói là người."

Chính Bách Dạ Tức là người đã gây ra những ảnh hưởng này cho cậu.

Trong cuốn tiểu thuyết đó, Bách Dạ Tức là nhân vật chính và cốt truyện luôn xoay quanh hắn. Vậy khi Thời Thanh Ninh xuyên đến thế giới này, làm trung tâm của thế giới, liệu có phải Bách Dạ Tức chính là thể Entropy âm của cậu hay không?

Đó là lý do vì sao cậu chỉ cần ở cạnh Bách Dạ Tức là có thể nhận được rất nhiều lợi ích tốt.

"Ví dụ như đối với tôi, tiếp xúc với Entropy âm có thể khiến tôi hạnh phúc, và tôi không thể cưỡng lại việc muốn tiến đến nó gần hơn."

Thời Thanh Ninh nghiêm túc miêu tả lại cảm giác của cậu đối với Bách Dạ Tức.

"Giống như kiểu khi cơ thể mình thèm ăn đồ ăn yêu thích vậy, tôi sẽ nảy sinh cảm giác ham muốn với cậu ấy..."

Vẻ mặt Vệ Ứng Khải lúc đầu có chút quái gở, sau đó liền biến thành cạn lời.

"...Cậu học đến mức đần luôn rồi phải không?"

Hắn chỉ là một học thần có hứng thú với vật lý, không ngờ cũng sẽ có ngày phải thốt ra câu "Học đến mức đần" với người khác.

Thấy vẻ mặt khó hiểu cảu Thời Thanh Ninh, Vệ Ứng Khải chỉ cảm thấy buồn cười.

"Người bình thường chẳng phải là nên nghĩ mình đã thích người kia rồi hay sao?"

Giống như đang giải đề vậy, Vệ Ứng Khải vẫn theo thông lệ "Nhất châm kiến huyết"*.

( 一针见血 - Nhất châm kiến huyết: Nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén.)

Khi hắn nói ra những lời này cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa.

Giải nhiều đề vật lý quá nên lậm rồi hay sao?

Người này thế mà lại có thể trịnh trọng đàng hoàng đến mức như vậy, lấy hẳn định luật vũ trụ ra để giải thích cho sự động lòng của mình.

- ------------------------

Editor:

Vì sự hiểu biết quá nông cạn về Vật lý nên mình xin phép không chú thích những khái niệm Vật lý trong chương này, bạn nào muốn hiểu sâu hơn có thể tự tìm hiểu nhé chứ mình đọc mấy cái khái niệm Lý để edit truyện mà càng đọc càng chẳng hiểu gì sất =))))

Chính thức nghỉ Tết rồi, từ mai mình sẽ tăng tốc ra chương đều đặn hơn nhaaaa
Chương trước Chương tiếp
Loading...