Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 5
Khi Diệp Sơ Dương mở sách ra chuẩn bị đọc thì trước mắt xuất hiện một bóng người. "Ôi trời ơi, "Huyền Học Bí Ẩn"? Diệp Sơ Dương, nửa học kỳ không gặp, đi làm thầy bói rồi sao?" Vừa dứt lời, người đó liền bật cười ha hả, đồng thời cũng kéo theo tiếng cười và tiếng thì thầm to nhỏ của các sinh viên trong lớp. Ngón tay thon thả trắng ngần đặt bên điện thoại của Diệp Sơ Dương khẽ động đậy, vẻ mặt lạnh nhạt tắt màn hình điện thoại đi. Lúc này cô mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên nhìn người trước mặt. Đang đứng trước mặt cô là một nam sinh. Cậu ta cắt đầu đinh, đôi mắt dài nhìn cô lạnh lùng. Trên người cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi màu trắng và áo len sẫm màu, dưới chân mặc một chiếc quần bò và một đi giày da đen. Nhìn qua rất có dáng dấp của minh tinh tương lai. Diệp Sơ Dương nhìn cậu ta, tư thái uể oải, chậm rãi nói: "Ồ, Khổng thiếu? Có cần tôi bói cho cậu một quẻ không?" "Được thôi. Bói xem hôm nay cậu có bị tội đánh khóc ròng về nhà hay không."Khổng Kha Hàm cười nhạt một tiếng, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn thiếu niên trước mặt. Không thể phủ nhận, Diệp Sơ Dương đúng là rất đẹp. Nhưng đẹp thì sao chứ, đâu có thể dùng làm cơm ăn. "Diệp Sơ Dương, tôi nhớ tôi đã từng cảnh cáo cậu, sau này không được xuất hiện trước mặt tôi và A Trạch nữa. Nếu cậu đã quên rồi thì tôi đành phải giúp cậu tìm lại đoạn kí ức đó. Cậu nói có đúng không?" Vừa dứt lời, Khổng Kha Hàm liền cúi người, sau đó chống hai tay lên bàn của Diệp Sơ Dương. Đôi mắt dài của nam sinh hơi cong, nhìn thẳng thiếu niên trước mặt: "Hi vọng cậu có thể nhớ ra." Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức khẽ cười một tiếng. Không cần Khổng Kha Hàm ra tay, cô cũng đã nhớ ra rồi. Diệp Sơ Dương là một cô gái đích thực, mặc dù từ nhỏ được được nuôi thành con trai nhưng con gái thì vẫn là con gái, vẫn thích nam sinh. Thời gian đầu mới vào năm thứ nhất, cô nhìn thấy Ngu Nhan Trạch, hotboy đẹp trai nhất trường đại diện cho tân sinh viên năm thứ nhất của học viện điện ảnh Tĩnh Tây lên phát biểu trong buổi lễ khai giảng. Từ đó, lòng nhiệt tình của Diệp Sơ Dương không có nơi bộc lộ hết, chỉ có thể bám riết Ngu Nhan Trạch ở khắp mọi nơi. Kết quả, Ngu Nhan Trạch bị quấy rầy tới phát phiền, cuối cùng đành nhờ bạn thân và cùng chính là thiếu gia Khổng Kha Hàm trước mặt dạy bảo cô một trận. Khổng Kha Hàm từ khi nhập học đã là nam sinh ngổ ngáo của trường, những việc bắt nạt người khác thế này cũng không ít làm. Diệp Sơ Dương bị Khổng Kha hàm lôi tới bắt quỳ gối trong một con ngõ nhỏ đánh một trận, cuối cùng đã thu mình trong thế giới nhỏ bé của mình không dám xuất hiện nữa. Vì thế đây cũng là một nguyên nhân khiến Diệp Sơ Dương thường đi làm diễn viên quần chúng chứ không muốn về trường. Lúc này đây, trong đầu Diệp Sơ Dương vẫn còn có thể nhanh chóng nhớ lại bộ dạng thê thảm của cô khi bị đánh trong con ngõ nhỏ bên ngoài trường. Ngón tay trắng ngần thon thả của cô khẽ vuốt một lọn tóc màu nâu, tiếng cười mỗi lúc một trầm: "Xem ra Khổng thiếu rất tự tin." "Ha ha, có thể khiến cậu nhớ ra việc từng quỳ gối trước mặt tôi gọi anh." Khổng Kha Hàm cười nhạt một tiếng, đứng bật dậy không hề do dự, sau đó giơ chân đạp lên bàn học của Diệp Sơ Dương. "Rầm..." một tiếng vô cùng chói tai. "Gọi anh?" Diệp Sơ Dương nghe vậy, nụ cười trên môi càng trở nên rạng rỡ, đồng thời cũng "rầm" một tiếng đạp vang chiếc bàn trước mặt đi, "Tôi cho rằng cậu hãy quỳ xuống gọi tôi là ba thì tốt hơn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương