Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu
Chương 26
Edit by Nhiên Nhiên Nhặt sạn by kkjjhh "Đm, như vậy mà mọi người nói là không có kỹ năng diễn?" "Là do ta hoa mắt chóng mặt đúng không?" "Mấy người hồi nãy nói đi cửa sau ra đây nhìn nè, trước khi quay là người như thế nào, sau khi quay là người như thế nào, có cảm thấy đang bị tán không?" "Emmmmmm, hiện tại tui nghĩ có khi nào là do đối thủ cạnh tranh không?" "Chà đạp người mới cũng quá tàn nhẫn đi, tiểu ca ca diễn tốt như vậy, khó trách đạo diễn Quách anh minh lại cho người mới nhận vai!" "Chỉ có mình tui muốn nói, tiểu ca ca trước khi diễn vừa mềm vừa ngoan, tới khi diễn lại là một bộ dạng khác, hảo tô(?) a!"*kkjjhh: mình nghĩ chắc là khen em hiểu đẹp hay diễn tốt thìphải "Tiểu ca ca diễn thật hay, thích quá đi!" "Mấy người khi nãy kêu gào sao giờ không thấy rồi, nên xin lỗi tiểu ca ca một tiếng đi chứ, đừng tưởng rằng có bàn phím là có thể cào bậy cào bạ, nói bậy như vậy thật là đáng đánh, hứ !!!" "Ha ha ha, tự vả có thể đến trễ nhưng chưa bao giờ vắng mặt, lần này so với mấy lần trước đến thật sự nhanh hơn nhiều, tiểu ca ca diễn thật tuyệt, mãi ở bên tiểu ca ca, mãi ở bên đoàn phim Thượng tiên" Trong vài phút công bố video thử vai, vốn dĩ khu bình luận đang nghiêng về phía những người chửi rủa, chà đạp, lập tức biến mất không thấy tung tích. Phó Duy Trạch biết Nhan Thanh đã đi xã giao, nên mới có thể thấy kết quả nhanh như vậy, việc Dung Hiểu mới ra mắt, không bị chửi thì cũng bị đào các mối quan hệ,cho nên anh hùng bàn phím lúc đầu có thể vin vào: "Người mới, bình hoa, diễn không có kĩ thuật" làm mưa làm gió được vài giờ. Mỗi khi xảy ra chuyện này, không cần giải thích nhiều lời, chỉ cần video chứng minh kĩ thuật của Dung Hiểu xuất hiện, những lời nói vô căn cứ đó liền bị phản bác, nhanh chóng tan rã. Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm đối với kim bài đại diện như Nhan Thanh mà nói đối phó với loại chuyện này như ngựa quen đường cũ.* * có kinh nghiệm xử lí Nhưng đối với Phó Duy Trạch, về lý trí hắn hiểu rõ, Dung Hiểu một khi bước vào giới giải trí những chuyện này không thể nào tránh khỏi, nhưng về tình cảm, hắn không muốn loại chuyện này phát sinh, đặc biệt là lần đầu Dung Hiểu ra mắt liền gặp loại chuyện này.Chỉ là không biểu hiện ra ngoài không lại làm cho đứa nhỏ thêm lo lắng. Dung Hiểu đang lướt Weibo, nhìn thấy bài đăng thứ hai của đoàn phim, thấy khu bình luận khôi phục lại trạng thái đầy khen ngợi như trước, không kiềm được mà thở ra nhẹ nhõm Nhan Thanh nhắn cho cậu: "Đã giải quyết xong, an tâm" Quả nhiên là do Nhan tỷ giúp cậu, nghĩ vậy Dung Hiểu cười với Nhan Thanh: "Em không sao, cảm ơn chị Nhan" "Chị Nhan giúp tôi đăng video thử vai hôm nay, đã không sao rồi" Sợ Phó Duy Trạch lo lắng, Dung Hiểu đưa điện thoại qua cho hắn xem. Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn đôi mắt của đứa nhỏ, xác định xem tâm tình của Dung Hiểu có thật sự không bị ảnh hưởng hay không. Thấy ánh mắt của cậu trong trẻo, không có bất kì một gợn sóng nào, Phó Duy Trạch nhẹ nhàng thở ra, nhưng chính vì thế mà hắn càng thấy những người khi nãy thật đáng giận. Duỗi tay tiếp lấy điện thoại, nhìn lướt qua: "Có nghĩ tới khi cậu thật sự bước vào giới giải trí, chuyện giống ngày hôm nay sẽ diễn ra rất nhiều, thậm chí cũng không phải lần nào cũng được giải quyết nhanh như hôm nay, có thể nào..." Dung Hiểu lắc đầu, cậu biết Phó Duy Trạch muốn nói gì, không để hắn nói hết, bởi vì không cần thiết, cậu sớm đã chọn con đường diễn viên để bắt đầu, liền biết không thể nào bình yên trải qua: "Trong lòng tôi biết rõ, cái gì nên làm cái gì không, tôi biết tôi là người như thế nào là đủ rồi, những người khác nói gì đều không quan tâm" Phó Duy Trạch bỗng nhiên cười, hắn sớm nên hiểu rõ, Dung Hiểu thật sự rất ngoan, cũng rất mềm, nhưng không ngu ngốc, cũng không phải thật sự mềm yếu để mặc người khác khinh thường. Ngược lại cậu rất kiên định và thông minh Hắn không nên suy nghĩ theo cách của hắn, suy nghĩ của cậu, cậu yêu cầu buông tay, cho cậu không gian to lớn để tự do trưởng thành. Có lẽ một ngày nào đó đứa trẻ này sẽ trưởng thành, buộc hắn phải nhìn cậu với một tư cách khác. Không, nhất định sẽ có ngày đó. Điều này làm cho hắn có chút mong chờ, đưa điện thoại lại cho Dung Hiểu: "Chính cậu suy nghĩ cho kĩ, có chuyện gì có thể bàn luận với Nhan Thanh, cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm trên phương diện này" Nếu không phải nắm chắc năng lực của Nhan Thanh, lúc trước hắn sẽ không tìm cô ta làm người đại diện cho Dung Hiểu "Vâng" Dung Hiểu cười nhận lấy điện thoại, bỗng nhiên nhớ ra, "Ngày mai bác sĩ phục hồi mới sẽ đến đúng không?" "Đúng vậy, buổi chiều sẽ đến, bác Trình đã liên hệ rồi" "Vậy là tốt rồi" Triệu Tĩnh đen mặt từ ngoài đi vào, liền thấy ba nghệ sĩ trong tay cô ta đang ngồi lướt điện thoại ăn vặt, hỏa khí vừa mới áp xuống lại bùng lên: "Nhìn xem, ngày nào cũng chỉ biết lướt điện thoại, nếu là có mấy người chuyện gì cũng đúng(?), một đám không có tác phẩm gì, còn không biết tiến thủ, Tiêu Cố hôm nay thử vai sao lại thất bại, cậu không tự tổng kết được sao, còn muốn lần sau lại như vậy?" "Không, Triệu tỷ em liền đi luyện tập" Bị kêu đích danh Tiêu Cố vội vàng đứng lên, đi vào phòng, mặt khác hai người khi thấy vậy cũng vội vã đứng lên, trở về phòng. Đám người vừa đi, Triệu Tĩnh cũng không còn tâm tình để mắng chửi người khác, ngồi xuống sô pha, nghĩ lại tin tức khi nãy trên Weibo. Cô ta thật sự không nghĩ tới, Dung Hiểu tính cách âm trầm đến không muốn cười sẽ được Nhan Thanh coi trọng. Không, cô sớm nên nghĩ tới, từ lúc cùng cô ta bắt đầu giải ước, cô nên đoán trước sẽ có ngày hôm nay. Cô không thể nào không thừa nhận, Dung Hiểu lớn lên thật đẹp, lúc ban đầu vì thấy gương mặt của cậu mới để ý đến cậu, mặc dù sau này không lôi kéo được, cũng không muốn lãng phí nên mới nghĩ đến việc đi đường khác. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian gần hai tháng ngắn ngủi, sau khi hủy hợp đồng với cô, cả người từ trong ra ngoài đều phảng phất thay đổi. Nghĩ đến video kia, tươi cười ngoan ngoãn, kỹ thuật diễn bùng nổ trên màn hình, đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi Chẳng lẽ cô thật sự nhìn lầm, hoặc là, cô thật sự không thể so với Nhan Thanh? Triệu Tĩnh không ở chung cư lâu, cô chính là đến để trút giận, trút xong liền đi. Cô vừa đi, ba người vừa trở về phòng liền đi ra ngoài "Tiêu ca, Triệu sư thái rốt cuộc là sao vậy, cảm giác giống như hôm nay ăn toàn shit, sao lại đi sớm như vậy?" Triệu Tĩnh năm nay mới hơn 30 tuổi, theo lý mà nói còn chưa đến thời kì mãn kinh nhưng tính tình lại rất kém. Tiêu Cố liếc hắn một cái: "Không biết tin gì sao, Dung Hiểu nhận vai Thiều Hoa thượng tiên" "Dung Hiểu, là người trước khi quen với chúng ta sao?" "Nếu không thì ai, nếu không phải ảnh chụp vẫn là gương mặt đó, tôi cũng không dám tin" "Cậu ta sao lại lợi hại như vậy?" "Sao tôi biết được" "Tôi nghe nói lúc trước là Dung Hiểu đòi cùng cô ta hủy hợp đồng, còn tìm tới luật sư" "Lúc đó Triệu sư thái muốn đưa cậu ta..." "Đừng nói nữa, không liên quan đến chúng ta, lo tập luyện đi" Tiêu Cố nói xong, đi về phòng đầu tiên, hiển nhiên hắn cũng không muốn tham dự loại vấn đề không có lợi như vậy. Trên mạng những lời chửi Dung Hiểu giống như phù dung sớm nở tối tàn, đến mau, biến mất cũng mau. Buổi sáng ngày hôm sau, Dung Hiểu cùng đoàn phim Thượng tiên từng lên hot search, đã hoàn toàn biến mất trên hot search. Click mở khu bình luận, đều là một mảng hài hòa, có cảm giác như những lời không tốt hôm qua chỉ là ảo giác. Phó Tu đã có thể xuống giường hoạt động, bữa sáng cũng không cần ăn trong phòng. Lúc này trên bàn cơm, thấy Dung Hiểu liền hỏi: "Nghe nói hôm qua đi thử vai, có thuận lợi không?" Đối với việc Dung Hiểu bước vào giới giải trí, mới đầu ông có chút lo lắng, nhưng Phó Duy Trạch còn chưa nói gì, ông tự nhiên cũng sẽ không quản. Đột nhiên nghe Phó Tu hỏi vấn đề này, Dung Hiểu trong lòng liền căng thẳng: "Dạ thuận lợi, đã được thông qua, ngày mai bắt đầu khai máy ạ" "Như vậy à, nếu quyết định đi làm diễn viên, có yêu cầu gì, cứ việc nói với Duy Trạch, để nó cho người an bài" Vốn dĩ còn lo lắng Phó Tu sẽ không vui khi cậu đi ra ngoài đóng phim, Dung Hiểu hoàn toàn không nghĩ tới ông sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào,cũng may Phó Duy Trạch nói thay cậu: "Đều đã an bài tốt, ngày mai con sẽ đi cùng cậu ấy" "Ừ vậy thì tốt" Phó Tu tựa hồ rất vừa lòng câu trả lời của Phó Duy Trạch, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa đi không ít. Từ trên bàn cơm đi xuống, Dung Hiểu còn có chút không tin được, sau khi đẩy Phó Duy Trạch trở lại phòng, nhịn không được nói: "Ông nội thật sự đồng ý cho tôi đi đóng phim sao?" "Vì sao lại không đồng ý?" Phó Duy Trạch dừng lại quay đầu nhìn cậu, liền thấy trong mắt đứa nhỏ lộ ra vẻ hoảng loạn, thực mau liền hiểu được, Dung Hiểu để , "Cậu đi đóng phim xem là điều xấu sao?" "Đương nhiên không phải" "Vậy không phải xong rồi sao, lo lắng cái gì, tôi ở đây" Ba chữ cuối, làm cho Dung Hiểu đỏ mặt, tuy rằng Phó Duy Trạch không nói ra ý tứ cụ thể, nhưng là cậu hiểu rõ ý của Phó Duy Trạch Tác giả có lời muốn nói: Phó Duy Trạch: Ta ở đây, cho nên không cần sợ Cầu cất chứa ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương