Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 20: Tạm thời chia ly



"Vậy làm sao không biết xấu hổ, nha đầu Diêu Diêu được tôi nuông chiều thành thói quen, đến lúc đó có thể chọc Trình Nặc mất hứng." Dư Mặc vừa nghe lời này, cảm thấy không khỏi động lòng.

"Không, tôi nghĩ Tiểu Nặc sẽ thích Trương Diêu."

Trước khi Trình Nặc tan việc đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, cô cảm thấy ngoài ý muốn, vì gần đây anh luôn bận rộn đến rất khuya thậm chí có lúc sẽ ngủ trong kí túc xá của bộ đội.

"Có chuyện gì?" Trình Nặc ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Dương ngồi ở đối diện mình, nhẹ giọng hỏi.

"Em tan việc thì trực tiếp về nhà?" Nghiêm Thiếu Thần cầm điện thoại bước nhanh xuống lầu, anh lấy chìa khóa trong túi quần áo ra.

Trình Nặc đột nhiên nghe được câu hỏi như vậy, không nhịn được buồn cười, "Em ngoài về nhà, còn có thể chạy trốn ở đâu?"

"Ừ, anh đi đón em," Nghiêm Thiếu Thần thoáng ngừng lại, cũng cảm giác mình hỏi không thích hợp lắm, "Sáu giờ em mới tan việc?"

Trình Nặc vừa nghe anh muốn đến đón mình, cảm thấy uất ức, cô cười, "Thời gian em tan sở không phải do em quyết định, phải xin phép Lâm tổng." Lúc Trình Nặc nói lời này thì cố ý nâng cao giọng, khiến Lâm Tu Dương chú ý.

Lâm Tu Dương vừa nghe cô nói mình, cũng nhạy bén ngẩng đầu lên, trong bụng đánh giá, điện thoại chắc là anh Ba gọi đến, bảo đảm nha đầu này không nói chuyện gì tốt về mình, nghĩ tới đây mà Lâm Tu Dương trừng mắt Trình Nặc.

"Thiếu Thần, em đoán chừng hôm nay sẽ về hơi trễ, trong tay còn có công việc, không hoàn thành thì Lâm tổng mất hứng nha." Trình Nặc nhướng mày nhìn thẳng Lâm Tu Dương, câu môi mỉm cười.

Lâm Tu Dương hung ác trợn mắt nhìn cô, "Trình Nặc, hôm nay cô về sớm đi thôi, công ty không có chuyện gì."

Trình Nặc mím môi cười, nhẹ giọng nói: "Lái xe chú ý an toàn, em chờ anh ở dưới lầu."

Cô khép điện thoại lại, thu thập đồ đạc đơn giản, đi thẳng đếm trước mặt Lâm Tu Dương, cô hắng giọng, nói: "Lâm tổng, chín giờ rưỡi sáng ngày mai là hội nghị ngành quản lý tôi đã thông báo xuống, mặt khác xế chiều ngày mai ngài có một cuộc hẹn, công ty thương mại nước ngoài 'Lệ Vinh'."

Lâm Tu Dương khoát tay, lúc này không có tâm tình gì nghe cô sắp xếp nhật trình ngày mai, có thể không gặp phải anh Ba mặt lạnh đã là không tệ, anh hối hận lúc đầu đồng ý cô đến làm, dĩ nhiên càng ảo não mình không thấy rõ mục tiêu lớn, trêu chọc vị tổ tông sống như vậy.

Trình Nặc nhếch môi, xoay người cầm túi đi xuống lầu dưới.

Đợi Nghiêm Thiếu Thần đến đã là chuyện của gần mười phút sau, cô nghiêng đầu nhìn người ngồi chỗ tài xế, mỉm cười mở cửa xe ra, "Nhanh hơn dự tính của em nha."

Anh nhíu mày, "Mặt đường tương đối thuận, không có kẹt xe."

"Đi thôi, khó được anh trở về sớm như thế, buổi tối muốn ăn gì?" Trình Nặc tâm tình không tệ, trong đầu đang suy nghĩ kiểu nấu cơm đa dạng, đột nhiên nghe tiếng gõ thủy tinh trên cửa sổ chỗ tay lái xe.

Cô dời mắt tùy theo, không đoán được lại là Lâm Tiêu. Từ lúc cô đi làm ở tập đoàn "ST" đến nay, cô thường chạm mặt với Lâm Tiêu, ngoài công việc bình thường cùng xuất hiện bên ngoài, hai người rất ít chào hỏi.

"Anh Thiếu Thần, đã lâu không gặp anh." Lâm Tiêu khom người, lúc cười trên gương mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền nhạt.

"Ừ, em sắp tan việc?" Nghiêm Thiếu Thần khẽ gật đầu, nhàn nhạt hỏi.

"Đâu có nhanh như vậy, đến bây giờ thương nhân đều lấy nguyên tắc bóc lột sức lao động của công nhân viên tối đa nhất, này không, em vừa định về trước giờ lập tức bị anh em gọi lên lầu." dien!@$dan!@le~#quy@don Khi Lâm Tiêu nói lời này trong giọng nói không khỏi có chứa oán giận, dĩ nhiên cô không để ý bọc phát loại bực tức này trước mặt Trình Nặc, Trình Nặc không phải là loại người nói huyên thuyên, điểm này cô có thể khẳng định.

"Cô không cần lên rồi." Trình Nặc đột nhiên chen vào một câu.

Lâm Tiêu không hiểu nhìn cô, "Vì sao?"

Trình Nặc nhàn nhạt nói: "Trước khi tôi ra cửa anh ấy đã gọi Nam Kiều qua, nói là buổi tối có xã giao, muốn cô ấy đi cùng."

Lâm Tiêu nổi dóa, tay chống nạnh, tức giận nói: "Anh ấy thật không đáng tin cậy, lại không nói một tiếng!" Lâm Tiêu nói xong xoay người đi, cũng không gì thêm với người trong xe.

"Xoay cửa kính xe lên đi, lái xe, lát nữa em muốn đi siêu thị mua vài món đồ." Trình Nặc vỗ Nghiêm Thiếu Thần, nhẹ giọng nói.

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, khởi động xe, lái trên đường.

"Thiếu Thần, em muốn hỏi..." Trình Nặc chỉ nói phân nửa, cô lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, có liên quan Lâm Tiêu, cô không nhịn được muốn hỏi mấy câu, có thể nhìn phản ứng của Nghiêm Thiếu Thần, lại cảm thấy là mình chuyện bé xé ra to.

"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày nghi ngờ.

"Anh không có gì muốn nói rõ với em sao?" Cô vắt hết óc suy nghĩ câu hỏi gần như bình thường.

"Có liên quan phương diện nào?" Nghiêm Thiếu Thần không hiểu, anh quay đầu nhìn cô, hôm nay Trình Nặc nhìn giống như có tâm sự.

"Về... Lâm Tiêu, cuối cùng em cảm thấy có gì không đúng, không biết là ở đâu." Trình Nặc thở nhẹ, nhắm mắt rốt cục hỏi ra.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nghi ngờ làm sao lại nói Lâm Tiêu, anh trầm mặc chốc lát, nói: "Cô ấy là em gái của Dương Tử, khi còn bé cũng là nha đầu nghịch ngợm nhất trong đại viện, tính tình của cô ấy giống như bé trai, cả ngày tụ tập với cả đám bé trai mà phạm tội, nhưng khi trưởng thành, phương diện này cũng thu liễm không ít."

Trình Nặc thầm thở dài, quả nhiên không thể quanh co lòng vòng với Nghiêm Thiếu Thần, "Em cảm giác Lâm Tiêu có ý tứ với anh."

"Có ý tứ là có ý gì?" Nghiêm Thiếu Thần dừng xe trước cửa bãi đậu xe của siêu thị, "Xuống xe đi."

"Anh!" Trình Nặc nổi dóa, quyết định buông tha cho vấn đề này, "Đi thôi." Vừa nói, vừa mở cửa xe linh hoạt nhảy xuống xe.

Nghiêm Thiếu Thần không hiểu lắc đầu, đến bây giờ anh cũng không hiểu nha đầu này rốt cuộc muốn hỏi gì.

※※※

Ban đêm, Nghiêm Thiếu Thần đè trên người của cô đòi hỏi vô tận, trong phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm, hai người đều hiểu rõ loại tiếp xúc thân mật này, khi bốn lần lên đỉnh, anh nhẹ nhàng hôn trán của Trình Nặc, trong mắt đều là thương tiếc.

"Mệt mỏi sao?" Trên tay anh còn dính mồ hôi, vuốt ve mái tóc của cô đúng lúc tự nhiên dính chung một chỗ.

"Hôm nay mức độ anh đòi hỏi nhiều hơn." Trình Nặc tựa vào trong ngực của anh, tiếng như muỗi rên nói.

"Anh thấy buổi chiều em hỏi vấn đề một thời lưu hành đạt đĩnh cao, nghĩ thầm hôm nay rất có tinh thần đi."

"Nghiêm Thiếu Thần, anh giả bộ hồ đồ, hay là thật hồ đồ, anh quá lắm rồi biết trốn tránh câu hỏi của bà xã như vậy!" Trình Nặc giận dễ sợ, chẳng lẻ buổi chiều anh nghe ý tứ mình hỏi, chỉ là giấu sự thật mà giả bộ hồ đồ?

"Ừ?" dien ~đ an~le~~~qu y~~don

"Vậy anh nói rõ cho ta biết, cô ấy có phải thích anh hay không, đừng nói anh không biết em đang hỏi người nào, Lâm Tiêu!" Trình nặc cắn môi, có lúc đối thoại đơn giản với Nghiêm Thiếu Thần là một loại tự ngược, người này có thể không cần tốn nhiều sức để đuổi cô đi.

"Em cảm thấy vấn đề này rất quan trọng sao? Bây giờ mà nói, anh cảm thấy không cần thiết suy nghĩ loại vấn đề này." Nghiêm Thiếu Thần ôm cô vào trong ngực, ấm giọng nói.

Trình Nặc cứng họng, nghe anh nói như thế, giống như là cô nhỏ nói thành to, cô buông tiếng thở dài, "Hôm nay anh đột nhiên đón em về nhà, không phải chỉ muốn dùng bữa ăn tối với em đi."

"Em hỏi rất tốt, vốn là anh muốn nói với em ở trên xe, chỉ là thấy tâm tình của em không tệ, muốn chờ trễ một chút sẽ nói cho em biết." Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, thấy môi cô hơi khô khốc, lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa cho Trình Nặc, "Ngày mai anh phải theo bộ đội đến thành phố T."

Cơ thể Trình Nặc run lên, cô ngưng động tác trên tay, vội vàng hỏi, "Phải đi bao lâu?"

"Khoảng ba tháng, nếu diễn tập thuận lợi, hai tháng là có thể trở lại."

Trình Nặc vừa nghe là quân diễn, trong lòng không khỏi căng thẳng, cô lo lắng hỏi: "Kia... Gặp nguy hiểm sao?"

"Hoàn hảo, vấn đề không lớn." Anh nhàn nhạt nói, lời của Trình Nặc khiến anh không khỏi xúc động, hai người gắn kết ở trình độ nhất định mà nói là một loại an ủi, vì lo lắng cho đối phương, mặc dù chuyện này rất tầm thường.

Ngực Trình Nặc đột nhiên bị đè nén, cô dựa đầu vào ngực của Nghiêm Thiếu Thần, "Đáp ứng em, chú ý an toàn, em ở nhà chờ anh." Giọng nói trong sáng, rõ ràng.

Nghiêm Thiếu Thần chợt cảm thấy tim có thứ gì bị đâm, lần nữa anh nhớ đến đội trưởng năm đó mà xúc động, có nhà, mạng sống này không còn là chuyện của bản thân mình nữa, nó gánh vác hi vọng của người còn lại, anh phải chịu trách nhiệm với cô, không thể để cô sống trong lo lắng hãi hùng.

Anh nhẹ nhàng hôn gò má của cô, "Xin hãy tin tưởng anh, không cần phải lo lắng." dien!$##đ!#$l@!$q!@%don

Trình Nặc ra sức gật đầu, tham luyến ôm anh thật chặt, bắt đầu từ bây giờ đến khi anh đi ra ngoài, cô sẽ gác lại những suy tính, "Nghiêm Thiếu Thần, vạn nhất trong khoảng thời gian này em nhớ anh thì sao bây giờ?"

"Điều kiện cho phép, anh sẽ gọi điện thoại cho em, không cần suy nghĩ quá nhiều," anh cong khóe môi, lại nhớ đến chuyện Dư Mặc giao phó cho anh buổi chiều, liền nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, trước anh giao cho em một nhiệm vụ."

"Chuyện gì?" Trình Nặc không hiểu, theo sát hỏi.

"Em có ấn tượng với Tham mưu trưởng Dư Mặc của chúng anh đi? Anh ấy nhận nuôi dưỡng một cô con gái tên là Trương Diêu, lần này thời gian đi thành phố T cũng không ngắn, anh ấy không yên lòng để Trương Diêu ở nhà một mình, nếu như có thể, anh muốn để con bé đến chỗ của chúng ta, hai người các em làm bạn lẫn nhau, dĩ nhiên cũng giúp Dư Mặc trông coi một thời gian."

"Vấn đề này không lớn, làm sao, nha đầu kia rất khó giữ?" Trình Nặc nhíu mày, thuận miệng hỏi câu.

"Không phải, chỉ là rất có tính cách, đến lúc đó em gặp co bé sẽ biết." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, Trương Diêu được xem như nhân vật phong vân trong bộ đội của bọn anh, nguyên nhân quan trọng là Dư Mặc không giải quyết được. Dư Mặc dẫn binh đánh giặc bản lãnh tuyệt đối hạng nhất, nhưng quản giáo Trương Diêu, năng lực của hắn lại rất đáng nghi.

"Phốc, anh thật rất nể mặt em, nhưng mà quyền lợi là tiêu hao thời gian rãnh rỗi thường ngày cũng tốt lắm."

Lúc này Trình Nặc đáp ứng rất nhẹ nhàng thoải mái, suy nghĩ nha đầu này chống phá trời cũng chỉ là đứa bé nóng nảy đùa bỡn với mình, Trình Nặc tự có cách quản giáo những đứa bé này, chỉ là lúc này cô không thể ngờ Trương Diêu sẽ cho mình vấn đề nan giải như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...