Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 56: Là lỗi của anh ta



Gió thổi qua khung cửa, bóp méo lời Hồ Kiến Minh, nghe sao kỳ quái đến lạ.

Hoắc Đình và Gia Miện ngạc nhiên nhìn nhau, Gia Miện cúi đầu không lên tiếng, còn Hoắc Đình thì phá lên cười, nửa trêu nói: “Vậy chắc chắn anh đã làm chuyện gì quá đáng nên người ta mới cầm dao chặt anh rồi, tôi không tin một cô gái sẽ vô duyên vô cớ làm chuyện thế.”

Nói rồi, ông ta bổ sung: “Tôi không hiểu cô bé đó lắm, nhưng tôi rất hiểu cháu mình, người thằng bé chọn, tuyệt đối không nhầm.”

Hồ Kiến Minh thấy bọn họ không tin thì lấy lùi làm tiến, bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, hai người cứ coi như tôi nói bậy đi.”

Gia Miện thầm nhủ, Hồ Kiến Minh này đúng là ăn nói hồ đồ, Vu Hảo chém người ư, đánh chết anh cũng không tin.

Còn Hoắc Đình quen biết Hồ Kiến Minh đã lâu, ông lăn lộn ở thương trường đã nhiều năm, rất rõ Hồ Kiến Minh là dạng người gì, nếu không phải nể mặt ông Vu thì Hoắc Đình sẽ không qua lại với ông ta nhiều như thế. Năm đó ông Vu cũng là nhân vật hô phong hoán vũ trên thường trường, Hoắc Đình đi theo ông mười mấy năm. Đáng tiếc, trời cao ghen tị người tài, ông Vu ra đi sớm, hơn năm mươi phát hiện bị ung thư dạ dày, rồi không quá nửa năm đã ra đi. Con người là vậy đấy, một khi bị số mệnh tuyên bố tử hình thì phòng tuyến trong lòng lập tức bị đánh vỡ, từng bước từng bước tiến dần đến mộ phần.

Khi biết bệnh tình ông Vu trở nên nguy kịch, thành viên hội đồng quản trị cũng bắt đàu rục rịch. Hoắc Đình đã chứng kiến sự biến đổi rõ rệt trên thương trường năm đó, và cũng lúc ấy, thấy rõ nhân tình nóng lạnh, thế gian muôn vẻ. Ông bị bạn tốt ngày xưa cùng sóng vai tác chiến cầm súng đẩy đến đầu sóng ngọn gió, buộc ông phải lựa chọn…

Sau khi ông cụ Vu chết, ông chủ động từ chức khỏi vị trí tổng thanh tra kế toán. Vào ngày hạ huyệt, mấy nguyên lão đức cao vọng trọng đều khuyên ông ở lại. Dù gì cũng không có mấy xí nghiệp so sánh được với Thịnh Hoa, hơn nữa người mới vào cũng tỏ vẻ rất tán thưởng ông ta.

Hôm ấy trời âm u, màn mưa rả rích, trong nghĩa trang người nào người nấy mặc đồ đen che ô, trang nghiêm kính cẩn.

Nguyên lão khuyên ông: “Chúng tkhó có thể chu toàn hai bên tình nghĩa được, nên trong thương trường chỉ nói lợi ích, không nói tình nghĩa.”

Nhìn khuôn mặt hiền dịu tươi cười trên bia đá, Hoắc Đình đã đáp như thế này: “Đối với ông ấy, tôi đã là kẻ không tình không nghĩa rồi, ông ấy đã từng cứu tôi ra khỏi biển lửa, nhưng tôi lại vùi lấp ông ấy trong tình cảnh thế này. Ông không cần khuyên tôi nữa, tự lo cho mình đi, Thịnh Hoa của bây giờ đã không còn là Thịnh Hoa của năm đó rồi. Tôi nói xong rồi.”

Sau khi rời khỏi Thịnh Hoa, ông dẫn theo một đám người bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Mấy hôm trước, không biết Hồ Kiến Minh nghe được tin đâu ra nói công ty bọn họ gần đây đang mua bán thiết bị máy bay, cần một căn cứ hàng không, sau khi cả ba đã thỏa thuận, Hồ Kiến Minh muốn 3% cổ phần từ chỗ Hoắc Đình, Hoắc Đình cũng không từ chối.

Nể mặt ông cụ Vu nên ông mới đồng ý, coi như trả ơn tri ngộ của ông cụ năm xưa. Về sau ông làm ăn phất lên, có điều bà Vu vẫn hận ông thấu xương, không chịu gặp ông. Chỉ có Hồ Kiến Minh là điểm đột phá duy nhất ở nhà họ Vu, ông ta hào phóng bày tỏ, có thể cho cổ phần, nhưng phải lấy danh nghĩa vợ gã ta.

Tuy vợ vẫn luôn dặn dò đừng qua lại gì với Hoắc Đình nữa, nhưng Hồ Kiến Minh cắn răng nghiến lợi tỏ rõ, có đùi không ôm ấy chính là đồ ngu, lo gì danh nghĩa của ai, dù gì thì có cũng tốt hơn là không có, chỉ cần gã không ly hôn với vợ thì gã sẽ luôn có phần, thế là đồng ý ngay tắp lự.

Cho nên, đối với Hoắc Đình mà nói, Hồ Kiến Minh chỉ là con rể khác họ, còn Vu Hảo mới là người nhà họ Vu. Giữa hai người này nếu phải chọn một, thì còn chưa biết ông sẽ phải giúp ai. Ông cụp mắt, bút máy nguệch ngoạc lung tung lên giấy.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi của Vu Hảo, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.

Nghĩ đến đây, bỗng Hoắc Đình đổi ý, sờ túi rồi làm vẻ sốt ruột: “Hình như tôi quên đem theo con dấu rồi.”

Gia Miện a lên, “Không phải chứ.”

Hoắc Đình cất bút, nghiêm túc tìm một hồi ngay trước mặt bọn họ, còn lôi hết tài liệu trong cặp ra tìm, “Hôm trước có buổi họp, có lẽ quên ở chỗ thư ký rồi.”

Gia Miện cũng không gấp lắm, anh ta rất tin tưởng Hoắc Đình, lại cẩn thận nhìn ông, phát hiện ông như đang có ý sai khiến mình, Gia Miện tính toán, thử dò xét: “Hay để lần sau đi?”

Hoắc Đình cười, tán thưởng ra mặt: “Vậy lần sau vậy, cậu đi xem hai người kia xem sao, bọn tôi đi ăn cái đã, về phần hợp đồng tôi sẽ hẹn lại cậu sau.”

Gia Miện không biết Hoắc Đình đang định làm gì, có điều cũng nghe lời đứng dậy đi tìm Lục Hoài Chinh với Vu Hảo.

Hồ Kiến Minh cất bút, “Hôm nay không ký à?”

Hoắc Đình hỏi ngược lại: “Anh gấp hả? Vậy anh cứ ký trước đi, xong rồi tôi đem về, cho người đóng dấu rồi gửi lại anh, được không?”

Hồ Kiến Minh sảng khoái bật cười: “Cần gì phiền phức thế, nếu giám đốc Hoắc không đem theo con dấu thì để hôm khác vậy.”

Hoắc Đình gật đầu, đi ra gọi điện thoại.

Gia Miện tìm được hai người ở trong góc.

Lục Hoài Chinh đang đè Vu Hảo lên tường hôn cô, vừa hôn vừa nói gì đó bên tai, thấp giọng dỗ dành. Vu Hảo chỉ mãi cúi đầu, Lục Hoài Chinh một tay chống lên tường, tiếp đó kéo người vào lòng, tay đè sau gáy cô, tựa đầu lên đầu cô, khe khẽ dỗ dành.

Trong hành lang chỉ có một ngọn đèn đang sáng.

Giọng anh dịu dàng như nước, ngón tay thon dài vỗ nhẹ sau đầu cô, từng chút lại từng chút: “Ngày mai dẫn em đi ăn lưỡi bò nhé?”

Cô nép mình trong lòng anh không nói gì, tinh thần rã rượi, một lúc sau mới nói, “Ngày mai? Không phải anh còn đi kiểm tra à?”

Lục Hoài Chinh nghe thế, quay đầu nhìn Gia Miện đứng cách đó không xa, rồi lại cúi đầu nói gì đấy bên tai Vu Hảo, cô nhìn qua bên này rồi vùi mình vào lòng anh, ánh mắt trong veo, người ngoài mà nhìn thì hẳn sẽ động lòng.

Gia Miện cảm thấy có phải cô nàng này kiểu cách quá rồi không.

Ngày nào Lục Hoài Chinh cũng phải dỗ ngon dỗ ngọt, sao yêu đương mệt mỏi quá vậy.

Có điều, anh ta nhanh chóng ý thức được mình đã sai.

Hoắc Đình ra ngoài gọi điện, Hồ Kiến Minh ngồi trong phòng, trái lo phải nghĩ cảm thấy cứ có gì đó không đúng, con người Hoắc Đình xưa nay làm việc chưa bao giờ qua loa, có đánh chết gã cũng không tin ông ta quên đem theo con dấu khi ký hợp đồng, trừ khi Hoắc Đình đổi chủ ý.

Sợ là mình đã nói sai câu nào đấy, làm ông chủ này mất hứng.

Ngẫm nghĩ một hồi, không phải là mấy câu kia đấy chứ. Nhìn phản ứng cứ tưởng quan hệ giữa Hoắc Đình với đứa cháu này không thân thiết lắm, ông ta nói thế chẳng qua là muốn giảm bớt sự dữ dội của con bé kia, mối thù chặt ngón tay năm xưa vẫn còn đấy, không biết vì nó mà mấy năm qua ông ta đã bị kỳ thị nhiều thế nào! Ông ta vẫn luôn nhớ!

Trong nghề Hoắc Đình cũng được coi như là doanh nhân có tiếng, nếu thật sự để Vu Hảo kết hôn với cháu ông ta, nhất định cuộc sống sau này của cậu ta sẽ không dễ dàng gì!

Nhất thời kích động, đầu óc quay cuồng nên mới không nhịn được khích bác mấy câu.

Đến khi nói ra rồi, chính gã cũng thấy hối hận, gã lợi dụng nỗi hổ thẹn của Hoắc Đình với nhà họ Vu mà chiếm 3% cổ phần cũng đã là miếng bánh từ trời rơi xuống rồi!

Hoắc Đình có lỗi với nhà họ Vu, chứ không có lỗi với gã, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt! Vừa rồi đầu óc gã mụ mị rồi!

Hồ Kiến Minh cắn răng, thầm hạ quyết tâm, phải cảnh cáo con nhỏ kia mấy câu mới được.

Gã đứng dậy, thấy Hoắc Đình đứng ngoài cửa gọi điện thoại, chợt nhìn về phía mình, gã liền mỉm cười khua tay với Hoắc Đình, ý là muốn vào nhà vệ sinh.

Hoắc Đình gật đầu.

Đến khi Hoắc Đình gọi xong, cất điện thoại vào túi quần, bốn người kia vẫn chưa quay lại. Ông đứng chờ một lúc, rồi dần dà sốt ruột, có chuyện gì vậy, bọn họ đi vệ sinh, sao lâu thế rồi vẫn chưa quay lại.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng hét thất thanh như thủng cả nóc nhà, ông ta ngoái đầu, tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên hành lang trống rỗng.

Là nhân viên pha trà ban nãy, vẻ mặt hốt hoảng, bước chân rối loạn, điên cuồng la hét: “Cứu mạng!!!! Có kẻ giết người!!!!”

Lòng Hoắc Đình nặng nề đi, túm lấy cổ áo anh ta, gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?!”

Nhân viên lắm bắp, không được mạch lạc: “Nhà vệ sinh nhà vệ sinh! Giết người giết người!”

Hoắc Đình thầm nghĩ một lúc, suy cho cùng cũng là người đã thấy qua gió to sóng cả, lập tức lạnh giọng ra lệnh nhân viên: “Cậu nghe tôi đây, bây giờ đi xuống, không được báo cảnh sát!”

Nhân viên ngẩn ngơ.

Không báo cảnh sát?!

Hoắc Đình quát lớn: “Mẹ nó nếu không muốn sống nữa thì cứ báo cảnh sát đi! Cút xuống!”

Nhân viên lập tức lăn một vòng xuống cầu thang, lăn liên tiếp mười mấy bậc thang, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Đình nhanh chóng phát hiện ra hiện trường vụ án.

Đúng y như ông đoán, người nằm trên sàn quả nhiên là Hồ Kiến Minh, chỗ cầu vai rách bươm, máu thịt lộ cả ra ngoài, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ tầm mắt của mọi người. Hồ Kiến Minh ôm bắp đùi, co quắp trên nền, đau đớn liên hồi.

Gia Miện đứng ngơ ngẩn bên cạnh.

Vu Hảo run lên bần bật, được Lục Hoài Chinh ôm vào lòng, che đi mắt cô nhưng lại không ngăn được dòng lệ nóng hổi.

Chỉ nghe thấy anh nói: “Là anh, là anh, không liên quan gì đến em hết.”

Hoắc Đình lập tức nổi trận lôi đình.

“Mẹ kiếp ai giải thích với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!”

“Là cháu, là cháu cầm dao đâm ông ta.”

Một âm thanh vang lên.

Lục Hoài Chinh bình tĩnh nói.

“Là tôi.” Vu Hảo cũng đáp.

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn cô, “Đừng nói gì cả.”

Hoắc Đình phớt lờ hai người, quay đầu nhìn Gia Miện: “Cậu nói đi.”

Gia Miện nhìn Lục Hoài Chinh, ánh mắt hung dữ của anh khiến Gia Miện bất thình lình rùng mình.

Anh ta bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, cố thuật lại rõ ràng chuyện vừa rồi với Hoắc Đình.

Lúc anh đến tìm hai người họ, vô tình nghe thấy Lục Hoài Chinh muốn kiểm tra đợt đầu.

Vừa nghe thế, anh lập tức có linh cảm không phải chuyện gì tốt, vặn hỏi lần nữa mới hay, thì ra là kiểm tra AIDS!

Hôm trước anh ta còn bảo với Lâm Nhất Huy, nói không khí giữa hai người này quá ngộp thở, không giống đang yêu nhau chút nào, trái lại trông giống hai bệnh nhân hơn.

Cũng lúc này, Lục Hoài Chinh đi vào nhà vệ sinh, nhờ Gia Miện để mắt tới Vu Hảo.

Anh thừa nhận, anh ta học không nhiều, chỉ muốn gọi điện hỏi thăm giùm bạn tốt, ngộ nhỡ bị chẩn đoán là nhiễm AIDS thật thì nên làm gì, anh không biết, nhưng anh có một người bạn là chuyên gia về mặt này, vì là gay nên rất chú ý đến phương diện ấy.

Nhưng điện thoại vừa được nối máy, đã nghe thấy bên kia ré lên.

Lúc ấy anh còn đang nghĩ, cô nàng này đúng là chỉ giỏi gây chuyện, nhưng lúc xông đến, anh lập tức ngẩn người.

Hồ Kiến Minh bóp cổ Vu Hảo, đè cô lên tường, cắn răng cảnh cáo: “… Nếu mày… thì đ*t mẹ tao giết chết mày!”

Vu Hảo không giãy dụa, mặt đỏ bừng vì bị bóp cổ, thế nhưng trong mắt lại viết đầy hai chữ ngang ngược, có chết cũng không khuất phụcc. Dù cả người có run rẩy dữ dội, dù cô sợ rằng mình sẽ sắp chết, nhưng hận thù cùng hung tợn trong đôi mắt kia là thứ Gia Miện chưa bao giờ trong thấy.

Khi đó, lần đầu tiên anh thấy xót xa cho Vu Hảo.

Bụng quặn đau, anh gào lên với Hồ Kiến Minh: “Ông làm gì đấy!”

Có điều Lục Hoài Chinh đã nhanh hơn anh một bước, đúng lúc ấy nhân viên đi ngang qua, chuẩn bị đưa bát đĩa đi rửa, trong số đó có con dao lóe sáng.

Lục Hoài Chinh đi thẳng về phía Hồ Kiến Minh, lúc đi ngang qua nhân viên, tốc độ nhanh đến mức khiến anh ta tặc lưỡi hít hà, song không đợi anh ta phản ứng, bóng người kia vụt một cái, dao cầm trong tay, không chút do dự tính đâm xuống lưng Hồ Kiến Minh.

Lúc đó trong đầu Gia Miện chỉ có một suy nghĩ, điên rồi, điên rồi, đều điên cả rồi!

Anh ta xông đến ôm ngang bụng Lục Hoài Chinh theo bản năng, kéo người ra, khàn giọng đỏ mặt: “Mày điên hả!!! Mày muốn bị phạt sao?!”

Con dao rơi xuống đất, Lục Hoài Chinh sầm mặt, không nhặt lên mà chỉ túm lấy vai Hồ Kiến Minh, *rắc rắc* hai tiếng bẻ tay gã ta, rồi ném gã xuống đất cái phịch, toan xông lên lần nữa.

Suy cho cùng cũng xuất thân từ lính đặc chủng, anh đánh đấm không giống cái kiểu côn đồ chợ búa đỏ mặt tía tai, mà khi đánh nhau ở anh toát lên vẻ cực kỳ lạnh, chỉ là cái lạnh đó mới là thứ khiến người ta tuyệt vọng, chiêu nào chiêu nấy đầy chết người. Gia Miện sợ anh đánh chết gã ta, run run cản: “Hiện tại mày vẫn đang tại ngũ đấy!”

Nhưng chỉ nghe thấy anh quát lớn, “Cút, Hướng Gia Miện, tao điên rồi nên mới giao Vu Hảo cho mày!”

Là nổi giận thật.

Vu Hảo đã mất khống chế.

Người cô trượt xuống vách tường, miệng há to thở hổn hển, nhìn chòng chọc Hồ Kiến Minh nằm rên rỉ trên sàn.

Trong đôi mắt như có nhúm lửa bừng lên, cô mất sạch lý trí, cơ thể càng run lẩy bẩy, hô hấp trở nên dồn dập, đầu ong cả lên, tai không còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào nữa, vù vù như có trăm ngàn con ruồi đang vo ve, cô không phân biệt được, cũng không nghe được.

Nhìn con dao gọt trái cây lóe sáng nằm trên sàn, trong đầu rối tung rối mù, chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ —— giết hắn! Giét hắn ta!

Giết hắn ta đi! Mi sẽ được giải thoát!

Vu Hảo lập tức nhào đến, hai tay chụp lấy cán dao, thét lớn đâm vào ngực ông ta!

Lục Hoài Chinh sực tỉnh! Vội xoay lại ôm lấy cô, đẩy cô xuống đất, lưỡi dao sướt qua vai Hồ Kiến Minh, cũng sướt qua tay Lục Hoài Chinh.

Nhưng anh không hề để tâm, vẫn để mặc máu chảy ra, anh ôm Vu Hảo dậy, siết chặt cô vào lòng, liên tục hôn lên gò má cô, “Không sao, không sao, anh sẽ không để hắn làm hại em nữa, được không?”

Cuối cùng Vu Hảo cũng òa lên khóc.

Là tiếng khóc đầy nức nở chưa từng có, cô dập đầu liên tục vào vai Lục Hoài Chinh, tiếng sau càng bi thương hơn tiếng trước, từng chút từng chút thảm thiết.

Tiếng khóc ấy, ngay tới Gia Miện cũng có cảm giác như thể có cây kim đâm vào tim anh!

“Em muốn giết hắn! Em muốn giết hắn! Hắn là đồ súc sinh! Là đồ súc sinh!! Hắn chính là tên súc sinh!!! Em muốn giết hắn, rồi tự sát, nhưng em muốn có tương lai với anh! Em muốn có sau này với anh!”

Rất lâu về sau, Gia Miện vẫn nhớ như in chiều hôm ấy, cái buổi chiều khiến anh ta rùng mình.

Anh ta mất hồn ngồi sõng soài dưới sàn, nhìn người anh em ở đối diện, nắm đấm siết chặt, ôm lấy cô gái trong lòng, đau đớn như sắp chết, anh tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng nói: “Bất kể em đã từng trải qua chuyện gì, thì Vu Hảo à, anh chỉ cần một mình em, em biết chưa, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tự sát nữa có được không?”

Rốt cuộc lúc này Gia Miện mới hiểu rõ.

Một người hai người.

Ai cũng yêu đến cùng.

Và cũng đau đến cùng.

Là lỗi của anh ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...