Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 12



Trung Hoàn tửu lượng vốn không tốt, nên chỉ uống chầm chậm. Quy Lê cư nhiên lại không ngừng thúc giục hắn, rót hết ly này đến ly khác. Cẩm Hộ uống một hồi, gương mặt đã thoáng đỏ, nên mấy ly sau tốc độ chậm hơn. Sinh Điền thân vốn là Tướng Quân, thường uống rượu với các tướng sĩ nên nghiễm nhiên tửu lượng rất khá. Thế nên cuối cùng chỉ còn hắn với Quy Lê hết một ly lại một ly.

Quy Lê cười nói, “Rượu ngon! Mọi người đồn đãi tửu lầu này ngon nhất kinh thành! Quả nhiên danh bất hư truyền! Trung Hoàn, một chung nữa!” Một Quy Lê ngày thường trầm tĩnh, muốn hắn nói hai câu cũng phải tốn bao công sức, cư nhiên hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.

Lòng Quy Lê khi ấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn uống rượu, say rồi sẽ quên đi những chuyện không muốn nghĩ.

Say thì đã say, nhưng lòng vẫn buồn phiền không thôi.

Sinh Điền như nhận ra điều gì, lên tiếng ân cần hỏi thăm, “Hòa Dã, ngươi có tâm sự trong lòng sao? Cớ gì lại muốn mượn rượu giải sầu như thế này?”

“Ta có chuyện gì đáng phải phiền muộn sao? Học trò thường có một câu, “xích điều điều lai khứ vô khiên quải” (thân trắng trụi không có gì phải quản), ta chính là người như thế.”

Rượu vào người, khiến Quy Lê không khỏi nghĩ tới những chuyện cũ, từ khí khái của phụ thân khi còn làm Tể Tướng, đến bản thân được học cùng Thái Tử, người kia đối đãi thế nào, rồi lại được mệnh danh “đệ nhất tài tử chốn kinh thành”. Cư nhiên hiện tại, hắn chỉ lẻ loi một mình, không chỗ nương tựa.

“Nhất thời, chỉ là nhất thời. Nhân sinh trăm năm, đơn thuần chỉ là một giấc mộng. Rốt cuộc tự hỏi mình muốn tranh đấu vì cái gì? Vì cái gì? Bản thân rốt cuộc muốn điều gì?”

Cẩm Hộ biết Quy Lê tâm cao khí ngạo, nay đường làm quan gập ghềnh khúc khuỷu, tâm sự đè nén trong lòng, không thể nói cùng ai. Bất giác hắn thấy thương cảm nỗi khổ tâm của Quy Lê.

Đôi mắt Quy Lê đã sớm ngấn lệ. Hắn không muốn mọi người nhìn thấy, nên vội vàng quay đầu đi. Nào ngờ, Sinh Điền chợt giữ lấy tay hắn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt.

Quy Lê sững người, tròn mắt nhìn Sinh Điền, cảm giác nụ cười kia đối hắn thật vô cùng ôn nhu. Hắn trong lòng không khỏi hoảng hốt, đang định rụt tay về thì Cẩm Hộ đã lên tiếng:

“Phải đấy, Hòa Dã, có tâm sự thì cứ nói ra, đè nén trong lòng mãi có ngày sinh bệnh.”

“Kỳ thực cũng không có gì. Chỉ là lòng ta có chút không thoải mái, nghĩ muốn uống một trận cho đã.”

“Nếu không có việc gì thì tốt rồi. Chúng ta cứ chầm chậm mà thưởng rượu. Hòa Dã, ngươi không cần uống nhanh như vậy.”

Quy Lê gật gù, tốc độ uống cũng chậm lại. Mọi người tiếp tục hàn huyên trò chuyện. Đột nhiên trong tửu lầu vang lên mấy tiếng nháo nhào, ầm ĩ một trận, tựa như có rất nhiều người vừa tiến vào, lại còn kêu gọi nhau í ới. Bốn người hắn đang uống rượu, liền khựng lại. Cẩm Hộ cau mày, kéo một tiểu nhị lại hỏi, “Ở bên dưới có chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?”

“Khách quan, ngài chưa nghe nói sao? Cô nương đứng đầu Ỷ Hồng lâu đối diện được Bắc Sơn viên ngoại bỏ tiền ra bao trọn đêm nay, muốn nàng đến đây hầu hạ cùng gảy đàn. Nhiều người muốn diện kiến dung nhan của nàng nên đổ xô tìm tới.”

“Cô nương đứng đầu Ỷ Hồng lâu? Nàng đẹp lắm sao?”

“Khách quan, tự ngài nhìn rồi ngài sẽ biết. Biết bao nhiêu người muốn mua nàng về hầu hạ. Nhưng nghe bảo, nàng cương quyết không chịu. Dù số tiền lớn đến đâu, nàng một mực bán nghệ chứ không bán thân. Thế nhưng một đêm của nàng giá tới tận hai nghìn hai đấy!”

Bọn hắn nghe thế, không ai không khỏi tò mò. Cả bọn liền hướng người nhìn xuống. Một đám đàn ông, trai tráng có, lão liễu có, đang bu quanh chân cầu thang. Cô nương kia dắt theo nha hoàn bên người, khó khăn lắm mới có thể bước lên lầu.

Lúc này mọi người mới nhìn kỹ dung nhan của nàng. Tuy không phải nét đẹp bất phàm, chiêu mộ lòng người, nhưng gương mặt nàng thanh lệ, lai có điểm ôn nhu cùng hòa nhã, khiến con người ta bất giác cảm thấy thoải mái trong lòng.

Cẩm Hộ nhìn đến ngẩn người. Mắt hắn dán chặt vào bóng dáng thiếu nữ thanh thoát đang tiến về nhã các bên cạnh. Bên trong có Bắc Sơn viên ngoại, cùng một đám người đang uống rượu khỏa khuê. Cô nương kia tiến vào, không nói nhiều lời mà chỉ mang cầm ra đánh. Tiếng tì bà vang vọng, kỹ thuật không tồi, lại có chút bản lĩnh. Quy Lê tay cầm chung rượu, nghiêng đầu lắng nghe.

Tiếng đàn vừa dứt, nhã các rộn ràng thanh âm vỗ tay tán thưởng. Lúc này Quy Lê mới bừng tỉnh, quay ra tiếp tục tán gẫu với mấy bạn rượu của mình. Rượu vào người không ít, Quy Lê cảm giác chân hắn đã bắt đầu mềm nhũn, nói chuyện lớn tiếng hơn, đầu có chút choáng váng. Bất quá hắn nghĩ bụng, mình vẫn chịu được. Bỗng nhiên từ nhã các kia vang lại thanh âm đánh vỡ chén dĩa, tiếp theo là lời quát tháo của một nam nhân:

“Con mẹ nhà ngươi mà còn giả vờ đứng đắn? Thân ở Ỷ Hồng lâu, đại gia ta mới sờ một chút mà ngươi ngăn cản là thế nào?”

Cô nương kia mím môi, không đáp trả.

Cả bàn đột nhiên chộn rộn tiếng cười vang, lại còn mấy lời đùa cợt thô thiển.

“Đại gia, ta không bán thân…” Thanh âm trầm thấp, tựa như đang khẩn cầu.

“Ta bỏ tiền bao ngươi trọn đêm nay, mới sờ một chút cũng không được? Hôm nọ ta đã bỏ ra cả nghìn lượng bạc, thế mà ngươi vẫn không chịu. Rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu, ra giá đi!”

“Ta không bán…”

Lời còn chưa dứt, một cái tát đã giáng vào mặt cô nương kia, thanh âm vang lớn đến đau lòng. Tiếp sau còn giọng cười chế giễu.

“Nào, lại đây ngồi vào lòng đại gia nào.”

Cẩm Hộ đứng phắt dậy. Rượu nóng kích thích trong người, hắn lớn tiếng quát, “Các ngươi làm vậy mà coi được sao? Một lũ đàn ông ăn hiếp một cô nương yếu ớt? Còn gì gọi là anh hùng?”

Lời vừa dứt, bình phong che nhã các được đẩy ra. Cẩm Hộ không khỏi nhíu mày. Một bàn ăn chơi trác táng, rượu vật vương vãi, vô cùng không vừa mắt. Cô nương kia đỏ thẫm hai hốc mắt, bộ dáng bối rối cùng bế tắc.

Một nam tử trong lũ người ăn chơi chợt đứng dậy, “Vừa rồi là ai quát? Có bản lĩnh thì bước ra!!! Ta muốn xem ai to gan đến mức dám phá cuộc vui của bọn này?”

Cẩm Hộ đương nhiên không phục, “Là ta đấy thì sao?”

“Thật to gan! Ngươi là ai? Đại gia ta chơi kỹ nữ liên quan gì đến ngươi?”

“Ta là ai, ngươi không cần quản. Nhưng các ngươi ỷ thế hiếp ngươi, ta không thể không quản. Người ta đã nói bán nghệ, chứ không bán thân, ngươi bức người làm gì?”

“Lão tử hôm nay bỏ tiền bao nàng. Ta muốn làm gì thì kệ ta. Ngươi có tư cách gì mà giáo huấn lão tử?”

Đôi bên qua lại. Tú bà ở bên dưới, nghe tiếng cãi cọ, vội vàng chạy lên. Sự tình trước mắt, nàng đến bên nam tử kia, giở giọng dịu dàng, “Ôi, Bắc Sơn viên ngoại, ngài làm sao vậy? Chớ có nóng giận. Tiểu Nội còn nhỏ, không hiểu chuyện. Mong ngài đừng trách nàng.”

“Ta không trách Tiểu Nội. Ta chỉ muốn biết tên hỗn đản này cớ gì lại thích chõ mũi vào chuyện người khác?”

“Ngươi!!!” Cẩm Hộ tức giận. Hắn định cãi lại, chợt Quy Lê đứng bật dậy, giọng lưỡi kiêu ngạo, “Tên hỗn đản? Chúng ta đương nhiên biết Bắc Sơn viên ngoại là ai. Ngươi bất quá chỉ là ỷ vào cái danh Phó Tướng của triều đình. Ta khuyên ngươi một câu, ở kinh thành này, đừng giở thói hiếp người như thế. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (trời này cao, còn có trời kia cao hơn. Người này lớn, còn có người kia lớn hơn).”

Bắc Sơn nghe thấy Quy Lê điệu bộ khinh thường chức vị Phó Tướng của mình, không khỏi tức giận cùng ngạc nhiên, những người này là ai mà dám to tiếng với hắn? Tú bà kia thấy sự tình nghiêm trọng, đảo mắt hết từ trái sang đến phải, không biết bênh ai.

Cẩm Hộ hùng hổ, “Ngươi phải cúi đầu tạ tội với vị cô nương kia?”

Bắc Sơn trừng mắt, nghiến răng, “Cúi đầu tạ tội? Ta hôm nay nhất quyết mua nàng về!!! Tú bà, ta ra ba nghìn hai, có bán không?” Bắc Sơn hất mặt khiêu khích. Bằng hữu hắn nhếch mép, trầm trồ khen ngợi. Không ai không biết, một khi Bắc Sơn muốn mua ai, ngoại nhân đừng hòng xen vào.

Tú Bà kinh ngạc, “Ba nghìn hai??? Ai nha, này thật sự là… phúc khí của Tiểu Nội.” Tiền trước mắt, lòng ai không dao động?

Tiểu Nội hốt hoảng, quay ngoắt người về phía tú bà, “Lão nương, ta không…” Thanh âm nghẹn ngào, phút chốc, nàng không nói nên lời.

Phẫn nộ lập tức dâng trào trong Cẩm Hộ. Hắn mở miệng định quát mắng, cư nhiên lại bị Quy Lê chặn họng, “Ba nghìn hai? Tú bà, ta ra bốn nghìn hai!!! Bà bán nàng cho ta!!!!”

Tiểu Nội giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn. Cả ba người Cẩm Hộ, Sinh Điền cùng Trung Hoàn cũng không khỏi sửng sốt, tròn mắt với Quy Lê, hắn thực muốn mua nàng? Hắn có nhiều tiền vậy sao? Trung Hoàn định kéo Quy Lê lại. Kia tú bà lại cao hứng mà đáp ứng ngay lập tức, bà còn gọi người đi lấy khế bán mình của Tiểu Nội, cơ hồ chỉ đợi Quy Lê giao tiền ra. Bắc Sơn kia trừng mắt, ngậm ngùi nén giận.

Quy Lê rượu vào người, bốc đồng, thiếu suy nghĩ. Hắn vốn chỉ muốn áp đảo Bắc Sơn, chính mình đang làm gì, xem chừng hắn cũng không biết. Sinh Điền đành cười khổ, rút một tờ ngân phiếu từ trong ngực áo, rồi đưa ra.

Cẩm Hộ nhíu mày, “Sao ngươi lại giúp hắn?”

“Hòa Dã làm gì có nhiều tiền trên người như vậy? Ngươi xem, cục diện đã thành thế này, hắn sao có thể đổi ý? Trước giúp hắn trả tiền, giữ chút thể diện. Ta biết Hòa Dã chỉ vì uống quá nhiều nên mới thiếu suy nghĩ như thế. Bất quá vị cô nương này không tồi. Ngươi xem, hôm nay hắn buồn rầu như thế, âu có người bầu bạn cũng là chuyện đáng mừng.”

Cẩm Hộ thấp giọng thở dài, “Ta đương nhiên biết nàng không tồi…”

Sinh Điền cư nhiên không nghe thấy lời kia. Hắn bước tới đỡ lấy Quy Lê. Cô nương Tiểu Nội đứng ở một bên, đôi mắt ngấn lệ, đang được tú bà dỗ dành, “Hảo hảo bảo trọng chính mình. Vị công tử này xem thế nhưng thật si tình. Ngươi sau này theo hắn, có được chỗ dựa vững chắc.”

Tiểu Nội ngây ngốc bước theo sau Quy Lê và Sinh Điền. Ra tới đường chính, Sinh Điền gọi một xe ngựa lại, đỡ Quy Lê ngồi vào trong, rồi dặn dò Tiểu Nội, “Ngươi trên đường chăm sóc Quy Lê Đại Nhân cho cẩn thận, đừng để hắn nôn mửa.”

“Đại Nhân?” Tiểu Nội thoáng sững người. Nguyên lai các vị này là quan viên triều đình?

Quy Lê ngả đầu dựa vào thành xe, ngủ phì phò.

Xe ngựa rời đi. Cẩm Hộ ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt lưu luyến không thôi. Buông tiếng thở dài, hắn quay người, cất bước theo Sinh Điền cùng Trung Hoàn trở về.
Chương trước Chương tiếp
Loading...